‘’Vương gia…’’
Uyển Nhu bất ngờ. Hắn đột nhiên ôm lấy nàng. Cơ thể hắn cường tráng, cao lớn. Nàng chỉ đứng tới ngực hắn. Bị một mùi vị nam tính bao quanh, Uyển Nhu mặt đỏ như gấc. Nàng chưa bao giờ kề cận quá gần với nam nhân như thế này.
Trên đường, có khá nhiều người đang nhìn nàng và hắn, chỉ trỏ. Ở cổ đại mà nói, nam nữ thân mật ngoài đường là rất hiếm có. Hơn nữa, đạo đức xã hội không cho phép. Nam nữ thì phải thụ thụ bất thân. Vậy mà bây giờ, hai người họ ngang nhiên ôm nhau như vậy, đương nhiên người ta quái lạ cũng phải.
Mặc dù là người hiện đại, nhưng cảm giác thân mật với nam nhân ở ngoài đường nàng cũng rất dị ứng. Nàng không quen bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy. Nên nàng cố giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay của Nam Cung Lâm. Đáng tiếc, sức lực của nam và nữ quá khác biệt.
Phát hiện ra nàng giãy dụa ngày càng lợi hại, Nam Cung Lâm chợt thấy không vui.
‘’Đừng động !’’ Hắn bá đạo nói, vòng tay ôm nàng ngày càng chặt ‘’Đừng rời khỏi ta… Đáp ứng ta… đừng rời khỏi ta nhé…’’
Giọng nói như một tiểu hài tử sợ cô đơn khiến Uyển Nhu chợt mềm lòng. Nàng biết, hắn sinh ra ở hoàng tộc, nơi mà người ta không ngại đạp lên thi thể huynh đệ để tiến lên ngai vàng trên cao. Có khi, ngay cả ruột thịt của bản thân cũng không tha. Sống như vậy, quả là mệt mỏi cùng cô đơn. Nam Cung Lâm, ngươi hẳn cũng đã trải qua thời ấu thơ không mấy tốt đẹp…
Nghĩ vậy, Uyển Nhu để mặc cho hắn ôm. Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy bắp tay cường tráng của hắn. Uyển Nhu nhắm mắt, dịu dàng nói : ‘’Được ! Ta nhất định sẽ không rời xa ngươi !’’
…
Một vùng rừng núi rậm rạp âm u…
Trước vách đá dựng đứng, hắc y nam tử khẽ động chạm một khối đá nhỏ, ngay lập tức, một mật đạo được mở ra. Lắc mình một cái, hắc y nam tử biến mất, mật đạo cũng nhanh chóng đóng ngay sau đó.
Bên trong vách đá là một không gian hoàn toàn khác. Đèn đuốc sáng trưng, trên vách trạm trổ hoa văn tinh xảo, người đi qua đi lại tấp nập. Nhìn thấy hắc y nam tử, ai nấy đều vội vàng cúi xuống hành lễ.
‘’Tham kiếm Cung chủ !’’
Hắc y nam tử phất tay áo, không nói gì.
Đi vào trong một căn phòng hoa lệ, hắc y nam tử buông mình xuống giường. Đôi mắt màu bạc ngước nhìn lên trần, nhưng tâm trạng dường như đang ở bên người nào đó.
Nàng quả thật bị mất trí nhớ ?
Tình cờ gặp nàng trên đường, hắn đã bày mưu để xuất hiện một đám chát nho nhỏ, khiến mọi người rối loạn, có thể dễ dàng đưa nàng vào trong một con hẻm nhỏ. Hắn lúc đó chỉ là đơn thuần muốn kiểm tra xem, công việc hắn giao, nàng đã làm được những gì. Không nghĩ tới nàng phản kháng quá quyết liệt, khiến hắn tưởng như mình bắt nhầm người. Vậy là hắn thử dò mạch của nàng. Mạch tượng quen thuộc, hắn không có nhầm. Vậy tại sao nàng không nhận ra hắn ?
Nàng nói nàng bị mất trí nhớ, nhưng hắn dường như thấy một con người khác. Đó không phải là nàng khi xưa…
Hắn nhớ bảy năm trước, khi cha hắn tổ chức chọn tứ đại hộ vệ kế tiếp cho hắn, chuẩn bị cho hắn lên làm cung chủ Liễm Nguyệt Cung.
…
Liễm Nguyệt Cung thật ra được thành lập từ rất lâu rồi. Danh tiếng của nó trên giang hồ chỉ có số ít người biết, vì những đời trước của nhà họ Mộ Dung không muốn phô trương thanh thế quá mức. Trên thực tế, phần lớn cao thủ trên giang hồ đều là đệ tử của Liễm Nguyệt Cung, chỉ là không muốn cho nhiều người biết mà thôi.
Liễm Nguyệt Cung không chỉ đơn giản là lò đào tạo cao thủ. Thật ra, nó là nơi thu nhận các sinh ý từ khắp nơi trên giang hồ. Như là giết người, thâu vật, thu thập tình báo… Ngoài ra, Liễm Nguyệt Cung còn là lão bản đứng đằng sau rất nhiều thanh lâu, tửu lâu, khách điếm… Thật ra, đó cũng đều là những nơi chuyên dùng để thu thập tình báo cho Liễm Nguyệt Cung. Vì vậy, trên giang hồ, người ta nhắc đến Liễm Nguyệt Cung, dường như chính là tổ chức tình báo lớn nhất thiên hạ.
Từ lâu, Liễm Nguyệt Cung đã có quy định, mỗi đời cung chủ chỉ thu nhận đồ đệ là nam tử và bốn nữ đệ tử. Bốn nữ đệ tử này sẽ phải là những người thích hợp nhất để luyện võ, và phải trở thành bốn người mạnh nhất trong Liễm Nguyệt Cung, được gọi là tứ đại hộ vệ. Mỗi khi sắp đến kỳ chuyển nhượng cung chủ, cung chủ đời trước sẽ đi khắp thiên hạ, chọn ra những nữ tử xuất sắc nhất, mang về đào tạo để chọn ra bốn người nổi bật, trở thành tứ đại hộ vệ cho cung chủ kế tiếp. Tứ đại hộ vệ sẽ chịu trách nhiệm bảo hộ cho Cung chủ cho đến khi thoái vị mới được rời khỏi Cung.
Năm đó, cha của hắn đã chọn được bốn nữ hài tử tố chất vượt trội, thậm chí có thể coi là tứ đại hộ vệ mạnh nhất từ trước đến giờ của Liễm Nguyệt Cung.
Bích Hồng, mười tuổi, tố chất tuyệt vời để trở thành đệ nhất ám khí. Được gọi và Ngọc hộ vệ, Hồng Ngọc.
Độc Cô Y Y, bảy tuổi, thông minh tuyệt đỉnh, đệ tử đắc ý nhất của Quỷ Y Nhân, thậm chí còn y thuật còn cao siêu hơn cả Quỷ Y Nhân. Được gọi là Y hộ vệ, Y Y.
Thủy Yên Nhi, mười một tuổi, môn đồ khiến Ma Kiếm Lý Sinh kiêu ngạo nhất. Được gọi là Cẩm hộ vệ, Tú Cẩm.
Mạc Hiểu Đan, mười ba tuổi, thiên chất trăm năm hiếm gặp, cực kỳ hợp với Thiên Tàm Ti, được chính cha hắn, Mộ Dung Hòa chỉ dạy. Được gọi là Vân hộ vệ, Thiệu Vân.
Trong số bốn người đó, nàng là người nhỏ tuổi nhất, và cũng có hoàn cảnh đặc biệt nhất.
Khi cha hắn đưa bốn người đến trước mặt hắn, hắn đã đặc biệt chú ý đến nàng. Chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi, nhưng ánh mắt lạnh như băng, khuôn mặt đông cứng, không có một chút biểu cảm.
Giải thích cho thái độ của nàng, cha hắn chỉ nói : ‘’Phục nhi, Y Y vốn rất tội nghiệp, ngươi nên chiếu cố một chút đến nàng !’’
Trong số các đời cung chủ, cha hắn là kẻ có tấm lòng nhân ái nhất. Cũng vì vậy mà ông chỉ nắm giữ Liễm Nguyệt Cung trong vòng mười lăm năm, sau đó lui về ở ẩn.
Năm đó, hắn mười bốn.
Bảy năm trôi qua, hắn lớn lên cùng với tứ đại hộ vệ, là những người võ công được xếp vào loại cao thủ mạnh nhất trên giang hồ. Chỉ sợ nếu bốn người họ hợp sức, hắn sẽ không thể chống cự. Nhưng nếu đấu tay đôi, hắn tuyệt đối sẽ không thua bất kỳ ai.
Bốn người bọn họ, lớn lên đều là những tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Cũng chẳng biết tại sao, tứ đại hộ vệ Liễm Nguyệt Cung, đời nào cũng đều là những mỹ nhân thế gian hiếm gặp. Thậm chí, đến đời của hắn, Độc Cô Y Y nàng là nữ tử xinh đẹp đến mức kinh động lòng người, nhan sắc ấy tưởng chừng như không thể có ở nhân gian. Nhưng hắn thủy chung không bị động tâm trước khuôn mặt chỉ có thể khiến người ta kinh diễm đó. Hắn chỉ đơn giản là cảm thông với số phận của nàng.
Thủy Yên Nhi, vốn là Tứ tiểu thư của Kính Thủy sơn trang. Nàng là nữ nhi do phòng thiếp sinh ra. Thị thiếp đó vốn không đắc sủng, nên nàng sinh ra cũng không được quan tâm. Đột nhiên, năm mười sáu tuổi, nàng xuất hiện trước mắt mọi người. Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, người gặp người thích, hoa kiến hoa khai, khiến trang chủ Kính Thủy sơn trang hãnh diện không ít. Được giang hồ bài danh đệ nhất mỹ nhân. Nhưng đã mười tám tuổi mà vẫn chưa muốn xuất giá.
Bích Hồng, thanh lâu nữ tử danh tiếng một vùng, xinh đẹp kiều mỵ, khiến bao người sống chết muốn chuộc nàng về làm thiếp. Kỹ danh là Hồng Tụ. Cuối cùng, chấp nhận về làm thị thiếp của Thành vương gia.
Mạc Hiểu Đan, nữ nhi của môn chủ Sát Tinh Môn, đệ nhị sát thủ môn, giang hồ bài danh đệ tam mỹ nhân. Hiện tại là phu nhân của Giang Hạo Minh – đại thiếu gia Mặc Dung sơn trang, minh chủ võ lâm, giang hồ đệ nhất cao thủ.
Khó ai tin được, ba nữ nhân, ba hoàn cảnh đó, lại là ba trong tứ đại hộ vệ, ba sát tinh nổi danh trên giang hồ. Trong mắt mọi người, các nàng đều là những nữ nhân mềm yếu xinh đẹp, một chút võ công cũng không biết. Ai có thể ngờ, thậm chí giang hồ đệ nhất cao thủ cũng không thể địch lại một trong ba người các nàng.
Ba người, ai nấy đều phải công nhận là những mỹ nhân trăm năm hiếm gặp. Thế nhưng, Độc Cô Y Y mới chân chính là mỹ nhân ngàn năm hiếm có.
Nhan sắc ấy, chỉ sợ tiên tử cũng cảm thấy thua kém, Tây Thi cũng tự thẹn không bằng.
Nếu nàng cũng giả vờ mềm mại yếu đuối như nữ nhi thường tình, Mộ Dung Phục hắn có khi cũng muốn bảo vệ nàng.
Có điều, khuôn mặt luôn đóng băng như tuyết ngàn năm của nàng khiến hắn thủy chung không thể sinh tình ý với nàng. Từ trước đến nay đều vậy.
Rõ ràng xinh đẹp là vậy, nhưng nàng dường như không thích cho người khác nhìn thấy khuôn mặt mình. Nàng tinh thông dịch dung, lúc nào cũng mang trên mình đủ loại khuôn mặt khác nhau. Lúc thì xấu xí, khi lại thanh tú, có khi cũng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành… Nhưng tất cả đều không phải chân diện thật của nàng. Từ khi nàng mười tuổi, đã bắt đầu dịch dung. Ngọc, Cẩm, Vân đến giờ cũng chưa thấy được khuôn mặt thật của nàng. Chỉ khi gặp riêng hắn, nàng mới không dịch dung. Nói gì thì nói, Mộ Dung Phục hắn cũng là cung chủ Liễm Nguyệt Cung.
Tới hôm qua, khi gặp nàng, hắn thậm chí đã thấy một con người khác.
Tuyết ngàn năm đã hoàn toàn tan biến. Nàng hôm qua linh hoạt như con mèo nhỏ, đáng yêu bội lần. Nhìn sự giảo hoạt trong đôi mắt nàng, hắn đột nhiên cảm thấy nàng rất thú vị. Độc Cô Y Y, trước giờ không thích những nơi đông người. Vậy mà hôm qua, hắn lại gặp nàng ở hội đèn lồng đông đúc nhộn nhịp. Cứ như đó chân chính không phải là nàng vậy. Nhưng hắn đã xem mạch tượng của nàng, nàng đích thực là Độc Cô Y Y, không thể sai được !
Nàng mất trí nhớ, cứ như thể lột xác hoàn toàn vậy.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân không chán như vậy. Nếu biết có một ngày nàng sẽ như thế này, hắn đã không phái nàng đi thực hiện nhiệm vụ lần này.
Vật cần tìm ở Thành vương phủ thật ra không quan trọng lắm. Đây chỉ là một trong vô vàn sinh ý mà Liễm Nguyệt Cung thu nhận. Nếu cần thiết, hắn có thể từ chối. Nhưng mà ngày ngày cứ đối mặt với bộ dáng băng lãnh của Độc Cô Y Y, hắn quả thật có chút khó chịu, vậy nên mới kiếm cớ để điều nàng đi chỗ khác. Ngờ đâu, nàng mới thoát ly khỏi hắn có một tháng, đã hoàn toàn lột xác thành một người khác…
Mộ Dung Phục quả thật có chút hối hận.
Đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách của hắn chợt lóe lên tinh quang. Nàng rốt cuộc cũng sẽ phải về bên cạnh hắn…