• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘’Xú nha đầu ! Đem điểm tâm lên Dưỡng Thần Điện đi !’’

Giọng nói chanh chua của Thiên nhi khiến nàng đang suy nghĩ miên man bỗng bừng tỉnh. Hôm nay có nhiều cơ hội chạm mặt mỹ nam ghê nha.

‘’Không được ! Vương gia mới thượng triều về, tâm trạng không tốt, sao có thể để Uyển nhi đi được !’’ Tầm thẩm thẩm nói.

‘’Đúng vậy, công việc này ngày thường do ngươi làm, tại sao bây giờ lại đùn cho Uyển nhi ?’’ Tam bá bá cũng lên án Thiên nhi.

‘’Bình thường thì muốn quyến rũ vương gia nên giành việc, bây giờ thời điểm không tốt lại đùn đẩy cho người khác !’’ Ngạc ma ma khinh thường liếc Thiên nhi.

‘’Ta… mặc kệ đấy ! Xú nha đầu ngươi có đi không thì bảo ?’’ Thiên nhi quýnh quáng, quay sang chỉ vào nàng, mặt đỏ gay.

‘’Ta đi !’’ Uyển Nhu yếu ớt trả lời, bóng dáng vật vờ mang theo đĩa điểm tâm.

‘’Hừm ! Xú nha đầu ngươi thật ngứa mắt. Để ta xem lần này vương gia có đuổi cổ ngươi ra khỏi phủ không cho biết ! Ở đó mà khinh thường ta hả ?’’ Thiên nhi đắc ý thầm nghĩ.

Có điều, nàng đã tính sai. Đây chính là hậu quả của việc ‘’tiểu bạch’’ mà cứ tự cho mình là ‘’đại bạch’’ !

Dưỡng Thần Điện…

Không khí im lặng đến đáng sợ. Thị vệ, nha hoàn không bảo mà cùng rét run. Bây giờ đang là mùa hè, mà ai nấy cứ co rúm cả lại. Uyển Nhu nhìn thấy mà thương. Xem ra, vương gia đang làm căng lắm.

‘’Ngươi đi đâu ?’’ Một thị vệ chặn nàng lại.

‘’Mang điểm tâm cho vương gia.’’ Giọng nói nàng yếu ớt.

‘’… Mang vào đi…’’ Liếc qua khuôn mặt nàng, thị vệ đứng lại vị trí cũ. Xem chừng, khuôn mặt này ngày càng dọa được người nha.

Bọn nha hoàn thì thầm với nhau. Có lẽ đang chê nàng xấu xí, cũng có thể khen nàng dũng cảm, biết là tử thần bên trong mà vẫn dám bước vào. Có điều, bộ dáng nàng vật vờ, chậm chạm thế kia, chưa chắc đã không run sợ. Họa chăng, nàng có ngốc mới bước vào.

Bên trong, không khí như cô lại. Uyển Nhu cũng có chút run. Xem ra, Dưỡng Tâm Điện với phòng lạnh chứa thức ăn ở hiện đại không khác là mấy. Bên ngoài nóng cỡ ba chín, bốn mươi độ, bên trong lại lạnh như vậy. Có hay không giấu máy điều hòa nhỉ? Uyển Nhu âm thầm liếc bốn phía.

“Ai?’’

Giọng nói lạnh lẽo khiến nàng giật mình. Chợt nhận ra, Tứ vương gia truyền thuyết đang đứng trước mặt nàng. Nàng vội quỳ xuống.

Uyển Nhu nhận ra rằng, từ hôm qua tới giờ, hắn chỉ thốt ra những câu có một âm tiết. Tất cả là “Vào!’’, “Uống!’’ và “Ai?’’. Chậc, tên này kiệm lời quá đáng.

“Nô tỳ mang điểm tâm đến!” Uyển Nhu nói. Thanh âm của nàng phối hợp cùng cả cơ thể run lên. Xem ra, nàng diễn xuất không tệ nha.

Nam Cung Lâm ánh mắt thâm trầm nhìn nữ nhân trước mặt mình. Nàng quả thật xấu xí đến không chịu nổi, bộ dáng sợ hãi kia chứng tỏ lá gan nàng quá nhỏ. Từ khi nào trong vương phủ của hắn có một nữ nhân như vậy?

“Ta nhớ nha hoàn hay mang điểm tâm đến là một kẻ khác!”

“Thiên nhi tỷ bị bệnh, nô tỳ mang đến thay tỷ ấy!” Uyển Nhu nói dối vô cùng trơn tru. Trong lòng nàng âm thầm cảm thán, cuối cùng tên người gỗ này cũng đã nói được một câu dài hơn rồi.

“Ta không nhớ trong phủ có một nha hoàn như ngươi!” Giọng nói lạnh lẽo, có chút tàn nhẫn.

Xem ra hắn sợ nàng là thích khách. Cũng đúng, một người quyền lực như hắn, có cừu nhân cũng là đương nhiên. Hê, nhưng mà muốn hành sát hắn cũng phải tuyển một mỹ nữ, chứ không phải người xấu xí như nàng. Ờ thì… xấu xí hóa trang cũng tính!

“Nô tỳ do Trần quản gia mua về! Do có chút tài bếp núc nên được an bài ở phòng bếp!” Uyển Nhu cố gắng giữ cho giọng nói run run.

“Để đó! Cút!”

Uyển Nhu biểu tình hoảng hốt đặt đĩa điểm tâm lên bàn, sau đó ra khỏi điện, đi mà như chạy.

Lúc nàng đi qua, hắn lại một lần nữa ngửi được hương thơm của nàng. Thật thanh khiết, khiến tâm hắn tĩnh hơn rất nhiều. Khó có thể tin, một xú nữ như nàng lại có hương vị như vậy. Nhìn bộ dạng nàng chật vật ra khỏi điện, hắn có chút buồn cười. Nàng sợ hắn như vậy sao? Suốt buổi, hắn thấy nàng cứ run không ngừng, giọng nói cũng sợ hãi… Bất giác, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

“Vương gia cho gọi nô tài!” Một lão nhân chừng sáu mươi lăm đứng khom người trước Nam Cung Lâm, cung kính nói.

“Xú nha hoàn ở phòng bếp do ngươi mua về?” Nam Cung Lâm rời mắt khỏi tấu chương.

“Vâng, vương gia!” Trần quản gia trả lời.

“Tại sao lại mua nàng?”

“Hồi vương gia, nàng gia cảnh đáng thương, bán mình chôn cha, nhưng biết mình xấu xí nên chỉ xin làm nha hoàn, không mong gì hơn. Biết nàng có ít trù nghệ, nô tài tự ý mua nàng về!”

“… Điều tra thêm về nàng đi!” Nam Cung Lâm lạnh giọng phân phó.

“Vâng, vương gia!” Trần quản gia mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính đáp.

“Uyển nhi! Uyển nhi!”

Bùi ma ma vừa về đến phòng bếp đã gọi lớn khiến mọi người đều ngẩng đầu lên.

“Ma ma có gì dặn dò!”

Uyển Nhu đang hỳ hụi nhóm bếp, ngẩng lên khuôn mặt đen xì.

‘’Trần quản gia phân phó ngươi làm điểm tâm chiều cho vương gia !’’

‘’Hả ? Ta sao ?’’ Uyển Nhu kinh ngạc chỉ vào mình.

‘’Chính ngươi ! Ta cũng không biết có chuyện gì… Tóm lại, cứ nghe lời đi !’’ Bùi ma ma nhăn mặt, phất tay áo, bỏ vào bếp.

Thiên nhi lúc này sắc mặt vô cùng khó coi. Xú nha đầu kia không những không bị vương gia đuổi đi, mà còn được quyền làm điểm tâm cho vương gia ! Nàng làm ở Thành vương phủ hơn một năm, cũng chưa được đặc quyền đó. Nghe nói xú nha đầu kia do có chút trù nghệ mà được làm ở đây. Xem ra vương gia muốn thử tay nghề của nàng ta. Hừm, nàng quyết tâm phải phá bằng được!

Uyển Nhu hài lòng nhìn đĩa bánh hoa mai trước mặt. Đây chính là món tủ của nàng nha. Bánh hoa mai nhỏ xinh, trắng bóc, thơm ngon. Đừng nghĩ nàng là tiểu thư mà nhầm. Từ nhỏ chỉ có hai cha con, nàng đã sớm học được cách làm việc nhà. Điểm tâm là thứ nàng làm giỏi nhất. Nàng biết làm thành thạo một số điểm tâm Trung Quốc, nhưng thứ giỏi nhất vẫn là bánh kem. Có điều ở đây không có bột mỳ cũng như kem tươi, có là thần bếp cũng chẳng làm được. Vậy nên, quyết định làm một đĩa bánh hoa mai đi !

‘’Uyển nhi, đây là thứ gì vậy ? Ta chưa thấy bao giờ !’’ Tầm thẩm thẩm nhìn đĩa bánh của nàng, ánh mắt sáng lên.

‘’Thẩm thẩm, đây chính là bánh hoa mai !’’ Uyển Nhu tự hào nói.

‘’Trông thật ngon mắt !’’ Ngạc ma ma tán thưởng.

Tay nghề nấu ăn của Lương Uyển Nhu thuộc loại ba sao cơ mà ! Chỉ có tý điểm tâm, không làm khó được nàng đâu.

Uyển Nhu hài lòng bưng đĩa bánh lên, hướng phía Dưỡng Thần Điện đi tới.

Dưỡng Thần Điện…

Nam Cung Lâm đang phê duyệt tấu chương, chợt thấy có bóng người bước vào.

Nàng một thân lục y, dáng người nhỏ nhắn, nhưng có vẻ chậm chạp, vật vờ. Đầu tóc rối bù, gương mặt đen nhẻm. Trên tay là một đĩa bánh. Xem ra, thứ hắn yêu cầu đã đến rồi.

Lương Uyển Nhu rụt rè đặt đĩa bánh lên bàn rồi nhanh chóng đứng nép qua một bên, khuôn mặt cúi gằm xuống.

Trong khoảnh khắc nàng đặt đĩa bánh xuống, Nam Cung Lâm để ý thấy bàn tay trắng nõn mịn màng, những ngón tay thon dài như ngọc. Ngay cả thị thiếp Mộng Tuyền của hắn cũng không có được bàn tay mềm mại xinh đẹp như vậy. Nước da trắng hơn tuyết của nàng quả thật không tương xứng với khuôn mặt đen đủi xấu xí.

Nếu nàng thật sự nghèo khổ đến mức phải bán mình chôn cha, làm sao có thể sử hữu đôi tay đẹp như vậy ?

Điều đó càng làm hắn hoài nghi về thân thế của nàng.

‘’Đây là gì ?’’ Hắn hiếu kỳ nhìn đĩa bánh trên bàn. Những chiếc bánh nhỏ xinh, thơm ngon mời gọi hắn.

‘’Hồi vương gia, là bánh hoa mai.’’ Nàng đáp. Cái thời không này không hề có bánh hoa mai a !

‘’Bánh hoa mai ?’’ Quả thật hợp với hình dáng bánh. Vỏ bánh mịn màng, thơm ngon như bông hoa mai vậy.

Hắn cắn thử một miếng.

‘’Ngươi thử xem !’’ Nhếch mép lạnh lùng, hắn đưa một chiếc bánh cho nàng.

Có chuyện gì vậy nhỉ ? Nàng tò mò cầm lấy chiếc bánh, đưa lên miệng cắn.

Vị mặn chát khiến nàng rùng mình. Tại sao có thể ?

‘’Vương gia tha tội !’’ Nàng nhanh chóng quỳ xuống.

Nam Cung Lâm lạnh nhạt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng châm biếm.

‘’Ngươi có tội gì ?’’

‘’Vương gia… nô tỳ… nô tỳ không nên làm điểm tâm quá mặn như vậy…’’ Chết thật, lần này không biết đầu của nàng có giữ được hay không nữa. Tại sao bánh lại mặn như vậy ? Nàng đã làm bánh này bao nhiêu lần, có lần nào bỏ muối quá lố đâu ? Trời ơi, đây là người năm giữ sinh tử của nàng nha. Đắc tội với hắn thì đầu nàng cũng chuyển nhà luôn a !

‘’Điểm tâm quá mặn !’’ Hắn chậm rãi nhắc lại ‘’Xem ra, ngươi quá xem thường bổn vương ! Muốn đùa giỡn với bổn vương sao ?’’

‘’Vương gia… nô tỳ có mười cái mạng cũng không dám !’’ Nàng cật lực dập đầu. Lần này thì sợ hãi thật sự.

‘’Nếu trong bánh này, không phải muối mà là độc dược thì sao ?’’ Hắn chậm rãi nói.

Ai, xem ra lần này khó sống. Lúc này, nàng mới cảm thấy căm thù chế độ phong kiến ghê gớm. Chỉ một sai lầm đã có thể lấy đi mạng người. Đầu nàng khó giữ !

‘’Vương gia… khai ân…’’ Nàng run rẩy nói.

Chậc, nếu như trong bánh là độc dược, sẽ không khó khăn để Uyển Nhu có thể nhận ra. Nàng cực kì nhạy cảm với dược, dù là loại độc không mùi không vị nàng cũng có thể nhận biết. Cha nàng nói, đó chính là tố chất của thiên tài. Chỉ tiếc, các giác quan của nàng không nhạy cảm với gia vị các loại !

‘’Khai ân ?’’ Hắn nhắc lại đầy châm biếm ‘’Ngươi nói xem ?’’

Mồ hôi lạnh túa ra. Ông trời ơi, cầu mong có thể bình yên qua kiếp này, nàng xin được ăn chay một năm a !

Đột nhiên, hắn nắm lấy cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên, đối diện với hắn.

Đôi mắt âm lãnh của hắn khiến nàng càng thêm run rẩy. Nhưng công bằng mà nói, có cơ hội nhìn trực diện hắn, nàng mới thấy, hắn đẹp đến mức nào. Không hổ danh là một trong tứ đại mỹ nam Tố Quốc.

Có điều, một cô gái trưởng thành trong môi trường hiện đại, ca sĩ thần tượng nhiều như sao trên trời, ai nấy đều không thể chê được, nàng đã sớm miễn dịch với cái đẹp. Nam Cung Lâm này dù so ra có đẹp trai hơn các nam thần tượng thật, nhưng cũng chẳng khác là bao. Hơn nữa, trong tình huống nguy hiểm như vậy, nàng có thể yên tâm mà chiêm ngưỡng cái đẹp sao ? Có cho kim cương cũng chịu !

Nam Cung Lâm đối diện khuôn mặt nàng, cũng có những suy nghĩ rất riêng.

Lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào nàng, hắn đã bị hút hồn bởi đôi mắt nàng. Đôi mắt sâu thăm thẳm, không thể nhìn ra một tia cảm xúc. Lúc này, vì hắn nắm cằm quá mạnh, nàng hơi nheo mắt lại, càng khiến cho đôi mắt mênh mông đó yêu mỵ hơn. Chết tiệt, tại sao một xú nữ nhân như nàng lại có thể có đôi mắt đẹp như vậy ? Hoa khôi thanh lâu hắn đã thấy nhiều, hậu cung ba ngàn giai lệ hắn đều gặp qua, chưa từng ai có đôi mắt mông lung như nàng. Nó bí ẩn, huyễn hoặc, sâu thẳm, khiến nam nhân muốn chinh phục, muốn sở hữu. Nàng lại có mỵ lực mạnh vậy sao ?

Đôi mắt của nàng, bàn tay đẹp như ngọc, những thứ đó khiến hắn hoài nghi về dung mạo nào. Nàng dịch dung ?

‘’Nói ! Là ai phái ngươi tới Thành vương phủ ?’’ Hắn nghiến răng.

‘’Vương gia… nô tỳ không hiểu…’’ Uyển Nhu đau đớn trả lời.

‘’Là Vương tể tướng ?’’

‘’… Vương gia… nô tỳ không có…’’

‘’Là Thạch thừa tướng ?’’

‘’Vương gia… nô tỳ chỉ là bán mình chôn cha… !’’

‘’Vậy tại sao ngươi lại dịch dung trong phủ của bổn vương ?’’ Hắn tàn bạo nói, con ngươi ánh lên màu đỏ.

Dịch dung ? Hắn phát hiện ra rồi sao ? Khuôn mặt Uyển Nhu chợt tái đi.

Nam Cung Lâm tàn bao xé áo nàng. Tức thì, làn da trắng như tuyết được phơi bày. Do không đủ dược, nàng không thể bôi hết cả cơ thể, chỉ có thể che mặt và cổ mà thôi. Không nghĩ tới, tên vương gia này lại sử dụng thủ đoạn này.

‘’Bổn vương muốn xem thử, sau lớp mặt nạ này là tuyệt thế dung nhan gì ?’’ Thanh âm băng lãnh bên tai khiến Uyển Nhu rùng mình. Xong ! Lần này xong thật rồi !

Hắn dùng khăn lụa thô bạo lau đi lớp hóa trang của nàng. Vì sợ hãi, hô hấp nàng có chút không ổn định. Vì hắn chà xát thô bạo, làn da trắng nõn của nàng ửng đỏ.

Nam Cung Lâm kinh diễm nhìn nàng.

Quả là Đệ nhất mỹ nhân !

Không nghĩ tới những cừu nhân lại mang cho hắn cực phẩm như vậy. Nàng là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp qua. Đôi mắt yêu mỵ, làn da ửng hồng đầy nữ tính, hơi thở quyến rũ, miệng anh đào nhỏ nhắn hé mở… Nàng đúng là yêu tinh quyến rũ hồn người. Chưa từng có nữ nhân nào khiến hắn động tâm như vậy. Nàng còn mê hoặc hơn cả Mộng Tuyền đệ nhất danh kỹ nữa.

Nhưng phút rung động qua đi, bản thân hắn lại tức giận vô cớ. Nàng có hay không để lộ bộ dạng kiều diễm này cho nam nhân khác xem ?

Thô bạo nắm lấy cánh tay trái của nàng, hắn tìm kiếm. Trên làn da trắng nõn mịn màng xuất hiện một điểm nhỏ màu đỏ tươi… Dấu thủ cung sa…

Bỗng nhiên, hắn thở phào nhẹ nhõm, thả cánh tay nàng ra. Hắn ngước lên nhìn nàng. Tình cờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm long lanh nước, ánh lên vài tia kinh hoảng, sợ hãi. Trong lòng hắn chợt có chút tiếc thương…

Hắn đứng lên, quay lưng lại.

Uyển Nhu nhanh chóng vớ lấy chiếc áo bị xé rách, che phần trên cơ thể.

‘’Trần quản gia !’’ Nam Cung Lâm gọi.

‘’Có nô tài!’’ Trần quản gia đi vào, nhìn thấy cảnh trước mắt, lập tức cúi xuống, xem như mù.

“Mang cho nàng bộ y phục khác!”

‘’Vâng, vương gia !’’ Trần quản gia cung kính đáp.

Y phục nhanh chóng được đưa đến. Uyển Nhu mặc vào, vội vã rời đi.

Nam Cung Lâm âm trầm nhìn lên bức tranh treo trên tường, ánh mắt mông lung.

Nàng đã vào phủ, tức là nữ nhân của hắn. Đừng hòng có kẻ nào đụng vào nàng !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK