Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng oanh thật lớn vang lên, cửa cung đã bị đẩy văng. Mười mấy người binh lính vọt vào hậu điện. Vương Thế Sung đã say gục xuống bàn, mơ màng đi vào giấc ngủ. Ở bên cạnh y, là thi thể không đầu của tên hoạn quan tâm phúc nằm trên mất đất. Máu từ người hoạn quan đã khô.

Tiếng vang thật lớn cùng với sát khí lạnh thấu xương khiến Vương Thế Sung bị đánh thức. Y chậm rãi ngẩng đầu, mở đôi mắt mông lung nhìn về phía những quân sĩ trước mặt. Người cầm đầu cầm trường kích trong tay, hung tợn nhìn chằm chằm vào y. Chính là vị Phiêu Kỵ đại tướng quân Lý Quân Tiện, thủ hạ của y.

Vương Thế Sung chưa kịp phản ứng, Lý Quân Tiện đã hét lên một tiếng:
- Vương tặc, để mạng lại!

Trường kích xông tới, nhanh như điện chớp đâm về phía Vương Thế Sung. Vương Thế Sung chấn động, cảm giác say tan mất một nửa. Y đá mạnh cái bàn, tùy tay cầm lấy trường kiếm.

Trường kích đâm thủng cái bàn, vang lên một tiếng, đã chạm vào bảo kiếm. Bảo kiếm đụng bay ra ngoài. Nhưng nhờ sự va chạm này mà Vương Thế Sung tránh được một kiếp.

- Dừng tay!

Vương Thế Sung mãnh liệt lùi về phía sau vài bước, dựa vào cây cột trong điện, quát to.

Y chỉ về hướng Lý Quân Tiện, lớn tiếng mắng:
- Lý Quân Tiện, ta đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn giết ta?

- Đối đãi không tệ?

Lý Quân Tiện hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hôm qua cha ta đã bị ngươi nhốt vào trong cung và đói chết. Ngươi còn dám nói đối đãi với ta không tệ. Ngươi đi chết đi!

Y nhảy lên, một kích lại lần nữa đâm tới. Cảm giác say của Vương Thế Sung đã hoàn toàn tan biến. Võ nghệ của y cũng không tồi. Trường kích còn chưa đâm tới, y đã nghiêng người trốn về một bên.

- Ngươi hãy nghe ta nói. Ta tuyệt đối không có ý hại phu thân của ngươi!

Vương Thế Sung vừa trốn tránh, vừa biện luận:
- Việc này ta cũng không biết. Ta ra lệnh cho các quan viên trông coi đối xử con tin cẩn thận. Nhưng chắc là do bọn chúng cắt xén lương thực, hại chết phụ thân của ngươi. Nếu là do ta gây nên, ta làm sao có thể yên tâm giao cho ngươi lãnh binh. Làm sao có thể cho huynh đệ của ngươi đi làm việc? Lý Quân Tiện, ngươi hãy suy nghĩ lại đi.

Lý Quân Tiện đương nhiên biết là do thủ hạ của Vương Thế Sung gây nên. Nhưng đầu sỏ lại chính là y. Nếu không phải y ra lệnh nhốt người thân của tướng sĩ làm con tin, thì đâu có xảy ra chuyên này. Lý Quân Tiện đã hận Vương Thế Sung thấu xương, chỉ muốn giết cho thống khoái.

Lý Quân Tiện không nói một lời, vung kích lại đâm tới. Lúc này y đã dồn Vương Thế Sung tới một góc. Mắt thấy Vương Thế Sung đã không còn tránh khỏi tử vong.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng quát:
- Dừng tay lại!

Lập tức có hơn trăm quân Đường tràn vào, người đi đầu chính là Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân vừa mới nhận được tin tức, Lý Quân Tiện tới giết Vương Thế Sung. Tin này khiến y chấn động. Bây giờ còn chưa phải là thời điểm giết Vương Thế Sung. Nếu Vương Thế Sung mà chết, thì các lộ chư hầu ở phía nam sẽ không còn có người đồng ý đầu hàng Đường triều.

Cho nên y vội vàng tới, đúng thời khắc mấu chốt thì ngăn cản được Lý Quân Tiện.

Tuy rằng Lý Quân Tiện cực kỳ hận Vương Thế Sung, nhưng y cũng không dám đắc tội với Lý Thế Dân. Lý Thế Dân còn nắm giữ con đường làm quan phía trước của mình. Lý Quân Tiện buông trường kích xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Thế Sung. Lần này tha cho y một mạng, tương lai sẽ tính sổ.

Vương Thế Sung đã ngây ngẩn cả người. Y ngơ ngác nhìn Lý Thế Dân. Y cũng biết Lý Thế Dân. Mấy năm trước, Lý Thế Dân suất quân đến quận Nhạn Môn cứu giá, bọn họ đã từng chào hỏi.

Một loại tuyệt vọng chưa từng có mãnh liệt xâm nhập vào Vương Thế Sung. Rốt cuộc y đã hiểu vì sao mà Lý Quân Tiện dám giết mình. Thành Lạc Dương hẳn là đã phá. Thậm chí chính là do Lý Quân Tiện hiến thành cho quân Đường.

Y vô lực ngồi xuống mặt đất, cúi đầu thật sâu. Lý Thế Dân lạnh lùng nhìn y một cái, quay đầu nháy mắt cho thân binh.

Thân binh đi lên phía trước, đặt một chiếc mũ quan và một cái bình sứ nhỏ màu đỏ ở trước mặt Vương Thế Sung.

- Ngươi lựa chọn đi! Trong bình là Hạc Đỉnh Hồng.
Lý Thế Dân cực kỳ lãnh đạm nói.

Vương Thế Sung chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào hai vật phía trước. Y nuốt nuốt nước bọt, khó khăn đi về phía trước. Trên khóe miệng của Lý Thế Dân lộ ra một nụ cười đắc ý.

Vương Thế Sung đi tới trước hai vật phẩm, không một chút do dự cầm lấy mũ quan…

Hà Đông đạo, quận Long Tuyên, huyện Vĩnh Hoàn. Nơi này dựa vào bờ đông của Hoàng Hà, bờ bên kia là quận Diên An thuộc Quan Nội đạo. Nước Hoàng Hà cuồn cuộn cách thành thị ba dặm.

Lúc này, khí trời rất là lạnh. Tuyết lớn đã bao trùm cả quan đạo và bến sông của huyện Vĩnh Hòa. Chỉ có vài người khuân vác ngồi ở trong bến sông nói chuyện phiếm, đợi khách nhân tới cửa.

Đúng lúc này, một người khuân vác đứng lên, chỉ về hướng xa xa hô to:
- Mọi người mau nhìn, có quân đội tới.

Mấy người còn lại đều đều đứng lên. Bọn họ đều nhìn thấy, một đại quân trùng trùng điệp điệp, chính đang chạy về hướng này. Đội quân đông đảo, nhìn không thấy giới hạn.

Không biết ai trước hô một tiếng ‘Chạy mau’, vài người khuân vác liền cuống quít chạy đến mặt sông Hoàng Hà, nhảy lên xe lừa, vội vàng bỏ chạy về hướng bắc…
Đây là một đội quân Tùy gồm ba mươi nghìn người đang đi qua huyện Vĩnh Hòa. Đội quân trùng trùng điệp điệp đi tới, tinh kỳ phấp phới, khí thế khổng lồ.

Ở phía trước đội ngũ, là một cây cờ lớn có thêu hình xích ưng. Đó chính là ái tướng tâm phúc của Dương Nguye Khánh, Tần Quỳnh. Tần Quỳnh sau khi chặn ba mươi nghìn kỵ binh Đột Quyết ở khe núi Tỉnh (Tỉnh Hình), liền nhận được mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, ra lệnh cho y giao việc ngăn chặn cho Lý Tĩnh, nhanh chóng dẫn ba mươi nghìn quân tới quận Diên An.
Năm đó Dương Nguyên Khánh có mười hai thanh hoành đao sắc bén rèn bằng thép Damascus, là lấy được từ phủ của Ngu Khánh Tắc. Về sau mười hai thanh hoành đao này được hắn chia cho mười hai vị đại tướng, đồng thời khắc số trên mỗi chuôi đao.

Loại dãy số này đại biểu cho cho sự ưu ái. Tuy rằng Dương Nguyên Khánh chưa bao giờ nói rõ ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu. Tỷ như, hoành đao khắc số thứ nhất được giao cho Dương Tư Ân. Về sau do Dương Tư Ân bị tàn tật hai chân mà rời khỏi quân đội đi theo chính trị, hiện tại đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư. Còn thanh hoành đao này thì trở thành bảo vật cung phụng của gia đình Dương Tư Ân.

Hoành đao khắc số hai được giao cho Dương Nguy. Tuy rằng năng lực của Dương Nguy trở thành một phương chư hầu còn kém chút hỏa hầu nhưng độ tín nhiệm của Dương Nguyên Khánh đối với y đã gần bằng Dương Tư Ân.

Hoành đạo khắc số thứ ba thì được giao cho Mã Thiệu. Mã Thiệu từ nhỏ đã đi theo Dương Nguyên Khánh. Tuy năng lực của y không cao, nhưng lại rất trung thành và tận tâm. Trải qua hai mươi năm khảo nghiệm, nhưng y chưa từng có ý phản bội nào.

Hoành đao khắc số bốn thì giao cho sư đệ La Sĩ Tín. Mà Tần Quỳnh thì được ban cho hoành đao khắc số năm.

Thời gian mà Tần Quỳnh cùng Dương Nguyên Khánh phối hợp tác chiến không dài, so ra còn kém với Tô Định Phương và Bùi Hành Nghiễm. Nhưng hoành đao của y lại khắc số trước hai ngươi kia. Sự tín nhiệm này của Dương Nguyên Khánh, khiến trong lòng Tần Quỳnh hết sức cảm động.

Chính vì được tín nhiệm, nên Tần Quỳnh càng thêm cẩn thận tuân theo lệnh của Dương Nguyên Khánh. Mặc kệ ba mươi nghìn kỵ binh Đột Quyết ở Hà Đông tàn sát bừa bãi như thế nào. Thậm chí kỵ binh Đột Quyết còn tiến tới thành Thái Nguyên khiêu khích, thiêu hủy hơn phân nửa Tấn Dương cung nhưng Tần Quỳnh vẫn như cũ nghiêm lệnh không có xuất kích.

Y phi thường rõ ràng, hậu quả một khi thành Thái Nguyên rơi vào tay giặc, cũng phi thường lý giải suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Chỉ cần người còn, thì của cải có thể một lần nữa kiếm lại.

Tần Quỳnh rất hiểu đạo làm người. Mấu chốt phải hiểu được phân lượng của mình. Có người có thể làm kiêu hùng, tranh bá thiên hạ. Nhưng có người cũng chỉ có thể làm đại tướng, đi theo kiêu hùng gây dựng sự nghiệp. Tần Quỳnh nhận thấy mình là người thứ hai. Vì y không có dã tâm và quyết đoán như của kiêu hùng. Y chỉ có thể làm đại tướng, đi theo chủ công gây dựng đại sự nghiệp.

Như vậy, việc đi theo Dương Nguyên Khánh không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhốt. Cho tới bây giờ, Tần Quỳnh đều không có ấn tượng tốt với Lý Đường. Y là người Tề, mà quý tộc Quan Lũng chi phối Đường triều. Y biết y ở đó sẽ không có tiền đồ.

- Tần tướng quân!

Một người thám báo từ phía trước chạy vội tới, đã cắt đứt suy nghĩ của Tần Quỳnh. Tần Quỳnh lập tức ghìm cương ngựa lại.

- Có chuyện gì?

- Khởi bẩm Tần tướng quân, chúng ty chức phát hiện Ô Vân Bảo ở sông Hoàng Hà ở phía trước có quân Đường đóng.

Ô Vân Bảo dựa vào bờ bên kia của Hoàng Hà. Đây là quân bảo mà quân Tùy xây dựng để khống chế nơi đây. Bình thường có năm trăm người đóng ở đây. Tần Quỳnh trầm ngâm một chút hỏi:
- Có biết trong bảo có bao nhiêu quân địch hay không?

- Hồi bẩm tướng quân, con số cụ thế thì không biết được.

Tần Quỳnh cũng biết, quân bảo không thể chứa được nhiều người. Tối đa cũng chỉ có thể chứa được 800 người. Y không một chút do dự hạ lệnh:
- Lập tức qua sông, san bằng Ô Vân Bảo!

Đại quân trùng trùng điệp điệp đi lên mặt sông Hoàng Hà đã đóng băng, đi nhanh về hướng quận Diên An…

Dương Nguyên Khánh suất lĩnh mười ngàn kỵ binh đã tới quận Hội Ninh. Vào ban đêm, mười nghìn kỵ binh còn cách huyện Hội Ninh ước chừng năm mươi dặm. Quân đội đóng trại ở một cái sơn cốc. Bọn lính đã kiếm được mấy trăm cái lều ở quận Bình Lương liền lập tức dựng lều tránh gió trong đó.

Ở thung lũng, quân Tùy tìm được một cái sơn cốc lõm xuống hai dặm, rất dễ dàng hạ trại, mà lại không có gió lạnh thổi tới. Bọn họ hành quân đã một ngày một đêm, cũng mệt mỏi không chịu nổi. Ăn qua loa xong lương khô, liền chìm vào giấc ngủ. Chiến mã cũng được đưa vào trong lều lớn, cùng bọn lính qua đêm.

Ở chính giữa mấy trăm lều, là một cái lều lớn. Bên trong lều vẫn còn có ánh đèn. Nơi đó chính là lều soái của Dương Nguyên Khanh. Đã là canh một, nhưng hắn vẫn còn chưa đi ngủ. Ngoài lều thỉnh thoảng vang lên tiếng gió thổi thê lương, tiếng cát đá bay loạng xoạng. Từng hòn đá nhỏ lốp bốp đập vào lều lớn.

Trong lều vải tĩnh mịch, ánh đèn sáng tỏ. Tuy Dương Nguyên Khánh là Sở Vương có địa vị cao cả, là người sáng tạo ra tân vương triều Tùy nhưng khi tham gia quân lữ, hắn vẫn giữ vững một nguyên tắc là cùng binh lính đồng cam cộng khổ. Bao gồm việc ăn cùng đồ ăn, ở cùng một hoàn cảnh như nhau.

Cho nên bố trí trong lều của hắn rất đơn giản. Trên mặt đất là phủ hai tấm da dê, hoàn toàn giống nơi ở của bọn lính. Chỉ khác một chút là có thêm một cái bàn nhỏ và một cái hòm sách.

Ngoài ra còn có thêm một cái sa bàn. Sa bàn là bản đồ Quan Nội đạo, dài khoảng một trượng, do mười sáu khối sa bàn nhỏ ghép thành. Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang đứng trước sa bàn, lo lắng bàn tính kế hoạch ở Quan Nội đạo.

Trên sa bàn có cắm vài lá cờ, phân biệt cắm ở quận Hội Ninh, quận Hoằng Hóa, phía nam quận Diện An, quận Bắc Địa, quận Thượng và quận An Định. Đây là sơ đồ bố trí năm mươi nghìn quân Đường. Mặt khác, ở hành lang Hà Tây, quận Võ Uy, và quận Trương Dịch có bố trí ba mươi nghìn quân Đường. Ở địa khu của sông Hoàng cũng đồng dạng bố trí ba mươi nghìn quân Đường.

Nhưng lúc này, Dương Nguyên Khánh tạm thời không nghiên cứu địa khu của sông Hoàng. Trong tay hắn đang cầm vài cái cờ đỏ. Binh lực hiện giờ mà hắn có bao gồm mười nghìn kỵ binh, mười lăm nghìn quân Phong Châu do Bùi Nhân Cơ suất lĩnh. Cùng với ba mươi nghìn quân do Tần Quỳnh mang tới. Tổng cộng là năm mươi nghìn quân.

Kế hoạch lúc này không những muốn thu phục những địa bàn vốn là của hắn mà đồng thời còn muốn tranh giành lợi ích lớn hơn nữa.

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh rơi vào hành lang Hà Tây. Hành lang Hà Tây là nguồn cung cấp ngựa của quân Đường. Tám phần trong số lượng chiến mã của quân Đường đều đến từ hành lang Hà Tây. Hắn nhận được tình báo của Tô Định Phương. Nói rằng ở hành lang Hà Tây, quân Đường có mấy bãi có lớn để nuôi bốn trăm ngàn con chiến mã. Số lượng chiến mã này sắp được xuất chuồng, phân phối cho quân Đường.

Ban đầu Dương Nguyên Khánh cũng không có ý định tấn công hành lang Hà Tây. Nhưng bốn trăm ngàn chiến mã, khiến hắn phải suy nghĩ lại. Đây là một nguồn tài nguyên chiến lược khổng lồ, có ý nghĩa quan trọng hơn cả dầu hỏa ở quận Diên An. Hắn làm sao có thể để cho số lượng lớn chiến mã này rơi vày tay quân Đường?

Trên mặt của Dương Nguyên Khánh lộ ra nụ cười lạnh lùng. Hắn vươn người về phía trước, cắm lá cờ đỏ trong tay lên hành lang Hà Tây. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK