Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Lý Thế Dân đã tới ngự thư phòng của Lý Uyên. Y quỳ xuống hướng phụ hoàng cung kích dập đầu một cái nói:
- Nhi thần Thế Dân tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng có việc, nhi thần xin lắng nghe.
Mỗi lần Lý Thế Dân tới yết kiến phụ thân đều quỳ hành lễ. Mặc dù không cần phải làm vậy, nhưng Lý Thế Dân vẫn kiên trì, khiến Lý Uyên rất cảm động.

Lý Uyên vẫn vì đứa con thứ năm là Lý Trí Vân chết mà đối với Lý Thế Dân canh cánh trong lòng. Nhưng mỗi tiếng nói cử chỉ của Lý Thế Dân đều biểu hiện sự hiếu thuận, cuối cùng mới khiến cho Lý Uyên tin lời giải thích của Bùi Tịch, quân pháp không kể người thân. Lý Thế Dân là vì bảo vệ thanh danh của Lý Uyên mà mới bắn chết Lý Trí Vân.

Cởi bỏ được tâm kết trong lòng này, Lý Uyên càng thêm tín nhiệm Lý Thế Dân. Thậm chí, việc Lý Thế Dân đoạt quyền ở Đồng Quan mà không chịu cứu viện Lý Nguyên Cát, Lý Uyên cũng không trách phạt gì nhiều. Mà Lý Kiến Thành thì ở một số chi tiết nhỏ, lại biểu hiện không được tốt khiến Lý Uyên rất không thích.

Chẳng hạn như Lý Kiến Thành thường xuyên cải trang vi hành, thay nông dân giải quyết các vấn đề thực tế. Người nông dân vì cảm kích y, luôn hô lên Thái Tử vạn tuế. Lý Uyên đương nhiên sẽ không so đo những lời này của đám ngu nông nhưng trong lòng y vẫn có chút bất mãn với Thái Tử.

Lại chẳng hạn như, Lý Kiến Thành ở phương diện sinh hoạt, không quá kiểm điểm, thường xuyên cùng một ít văn nhân gặp mặt, chiêu kỹ nữ giải trí, không hề cố kỵ về mặt tử sắc, phóng đãng bất tuân. Y thường bị Ngự Sử buộc tội là mất thể thống. Điều này làm cho Lý Uyên rất là bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì, cũng không có trách cứ Thái Tử.

Mặc dù bản thân Lý Uyên cũng rất háo sắc nhưng y vẫn hy vọng các con của mình có thể biết kiềm chế. Ở điểm này, thế tử Thế Dân làm được rất tốt. Thế tử cũng không cùng đám văn nhân hội họp, bàn luận chuyện giang sơn. Thế tử cũng không quá ham tửu sắc, đối với Tần vương phi cực kỳ tình thâm ý trọng,vợ chồng ân ái. Hơn nữa, lúc nào Hoàng hậu cũng tán dương thế tử. Cho nên Lý Uyên đối với thế tử rất hài lòng.

Lịch sử luôn có những điểm đồng dạng. Loại chuyện này, ở triều Tùy cũng có phát sinh qua. Lý Kiến Thành tương đương với Dương Dũng, Lý Thế Dân tương đương với Dương Quảng. Cho dù đã có vết xe đổ, nhưng Lý Uyên cũng không hấp thu được giáo huấn từ Dương Kiên. Có lẽ đây là nhược điểm trong tính cách con người từ xưa tới nay.
Bởi vì Lý Thế Dân nắm Đường Phong trong tay, cho nên một ít đại sự quốc gia, Lý Uyên thường thường sẽ gọi Lý Thế Dân tới cùng nhau thương nghị.

- Hoàng nhi bình thân.
Lý Uyên cười tủm tỉm nói:
- Ngồi xuống đi!
Một gã hoạn quan vội vàng cầm đến một cái ghế.
- Tạ ơn phụ hoàng ban thưởng ghế ngồi!
Lý Thế Dân cung kính thi lễ, ngồi xuống.

Lý Uyên trầm ngâm một chút, phất tay nói:
- Tất cả các ngươi lui ra!
Đám hoạn quan đều lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại có hai người phụ tử bọn họ. Lúc này, Lý Uyên mới chậm rãi nói:
- Thông báo cho Đường Phong, phải gia tăng chú ý tới Dương Cung Nhân.
- Vâng! Nhi thần nhớ kỹ

Điểm này cũng là sự khác nhau giữa Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân. Nếu là Lý Kiến Thành, y nhất định sẽ giật mình hỏi, vì sao phải giám thị Dương Cung Nhân. Nếu biết được tình hình thực tế sau, y tất nhiên sẽ khuyên phụ hoàng phải tin tưởng Dương Cung Nhân.
Nhưng Lý Thế Dân thì không. Y sẽ không hỏi nguyên nhân. Phụ hoàng giao phó như thế nào, thì y làm thế đó. Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Uyên rất tín nhiệm y.

Giao phó xong việc Dương Cung Nhân, Lý Uyên lại nói:
- Lần này Dương Nguyên Khánh phái Dương Sư Đạo đến Trường An là hướng chúng ta giải thích về việc tiền bạc. Hắn hứa hẹn sẽ phát hành ít tiền bạc, đồng thời ngăn cấm tiền bạc chảy vào Đường triều. Côn xem việc này như thế nào?
Lý Thế Dân thầm nghĩ: “Hóa ra là Dương Sư Đạo đã đến đây. Khó trách phải giám thị Dương Cung Nhân.”
- Phụ hoàng, về việc tiền bạc, trong triều đã có nghị luận. Phụ hoàng không nên bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của triều Tùy mê hoặc.
- Ý của hoàng nhi là, triều Tùy chỉ đang lừa gạt trẫm.

Lý Thế Dân thở dài:
- Phu hoàng, tiền bạc mới phát hành mà chỉ phát hành một ít, là khó có thể tin. Nếu hắn chỉ phát hành một ít, thì số tiền bạc ấy chả có ý nghĩa gì cả. Hắn kiếm được nhiều nén bạc như vậy, làm sao chỉ có thể phát hành ít tiền bạc. Còn về việc hắn hứa hẹn sẽ khống chế tiền bạc chảy vào Đường triều, có trăm ngàn chỗ hở. Hắn có thể không dùng tiền bạc, nhưng dùng thỏi bạc chảy vào Đường triều, vậy nên làm sao bây giờ? Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Dương Nguyên Khánh không có một chút thành ý nào. Nếu hắn có thành ý, nên đóng mỏ bạc mới đúng.

Lý Uyên chắp tay sau lưng đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:
- Nhóm làm giả tiền bạc, làm được bao nhiêu rồi?
- Hồi bẩm phụ hoàng, chúng ta đã làm được hơn mười nghìn miếng.
Lý Uyên híp mắt nói:
- Đem mười nghìn đồng tiền bạc này đưa vào Thái Nguyên. Trẫm muốn nhìn xem phản ứng của Dương Nguyên Khánh. Thử xem có phải quả thực hắn không coi trọng tiền bạc hay không.
Lý Thế Dân vội vàng về tới phủ Tần Vương. Vừa tới cửa chính liền ra lệnh cho thủ hạ:
- Nhanh chóng mời Trưởng Tôn Trưởng Sử tới cho ta.

Lúc y về tới thư phòng, đã vang lên tiếng của Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Điện hạ, Trưởng Tôn cầu kiến.
- Vào đi!
Cửa mở, Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng đi vào. Tuy Phòng Huyền Linh là quân sư đứng đầu của Lý Thế Dân nhưng trên thực tế, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng rất lợi hại. Chỉ có điều, y diễn tả không được hay, sự nổi bật đều bị Phòng Huyền Linh cướp hết.

Cho nên Trưởng Tôn Vô Kỵ thường tập trung vào chính vụ. Y đảm nhiệm Trưởng Sử phủ Tần Vương. Tuy trăm công nghìn việc, nhưng y rất có tài trong việc sắp xếp công việc trong phủ ngăn nắp gọn gàng, mà vẫn có thể rút thời gian chưởng quản Đường Phong. Năng lực của y đã vượt xa người bình thường. Chính vị vậy mà y trở thành tâm phúc đứng đầu của Lý Thế Dân, ngay cả Phòng Huyền Linh so ra cũng kém y .
- Ty chức tham kiến điện hạ!
Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa vào cửa liền thi lễ thật sâu.

Lý Thế Dân lập tức phân phó nói:
- Ngươi trước làm một việc. Lập tức phái người có năng lực đi giám thị Dương Cung Nhân. Tốt nhất có thể an bài người vào trong phủ của ông ta. Hoặc là thu mua tôi tớ trong phủ. Việc này ngươi phải lập tức đi làm.
- Ty chức tuân mệnh!
Trưởng Tôn Vô Kỵ xoay người liền đi, Lý Thế Dân lại gọi y lại:
- Sau khi việc này an bài xong, ta còn có một việc nữa.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu rời đi. Lý Thế Dân lại cúi đầu suy xét việc của Dương Sư Đạo. Vì sao Dương Nguyên Khánh lại đột nhiên lại tỏ ra vẻ yếu thế, khống chế sự phát hành của tiền bạc. Thực khác xa so với tính cách mạnh mẽ, tác phong làm việc cứng rắn của hắn. Bình thường chỉ khi lợi ích của hắn bị uy hiếp, hắn mới làm như vậy.

Nghĩ đến hai chữ ‘Uy hiếp’, trong đầu của Lý Thế Dân bỗng nhiên nghĩ ra một ý niệm ‘Đột Quyết’
Đúng vậy! Nhất định là Đột Quyết. Đột Quyết ở phương bắc uy hiếp được triều Tùy. Vì để tránh hai mặt thụ địch, cho nên Dương Nguyên Khánh mới có thể giả bộ trấn an Đường triều. Nghĩ thông suốt điểm này, lập tức âm mưu của triều Tùy bị lôi ra khỏi ánh sáng.

Triều Tùy một mặt tỏ vẻ phát hành ít tiền bạc, một mặc khác lại phái đại quân hai mươi nghìn người bảo vệ quận Hội Ninh. Đây hiển nhiên là đang dùng kế hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc Đường triều. Bọn họ cực kỳ coi trọng bạc trắng, tuyệt đối sẽ không thể chỉ phát hành một ít. Bọn họ tất nhiên sẽ lợi dụng bạc trắng đoạt lấy của cải của Đường triều. Đây chính là vũ khí kinh tế vô hình mà triều Tùy muốn sử dụng với Đường triều.

Nghĩ tới đây, Lý Thế Dân lập tức lòng nóng như lửa đốt. Y nên như thế nào có thể khuyên bảo được phụ hoàng?
- Điện hạ! Đã sắp xếp xong xuôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại xuất hiện ở cửa.
- Ngồi xuống đi!
Lý Thế Dân khoát tay, bảo Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi xuống.
Một người thị nữ dâng lên hai chén trà. Trưởng Tôn Vô Kỵ nâng chén trà lên hỏi:
- Nghe nói Dương Sư Đạo đến. Thánh Thượng gọi điện hạ tới yết kiến là vì chuyện này sao?

Lý Thế Dân gật đầu, lại hỏi:
- Việc làm giả tiền bạc diễn ra như thế nào rồi?
- Đã đúc được mười hai nghìn đồng!
Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy hai đồng tiền bạc từ trong lòng ra, đặt ở trước bàn, cười nói:
- Hai đồng tiền bạc này, một đồng là thật, một đồng là giả. Đồng giả chỉ dùng đồng trắng để đúc. Điện hạ sao không thử so sánh một chút.

Lý Thế Dân lập tức ngồi thẳng người, nhìn kỹ hai đồng tiền trước mặt. Bất kể là ngoại hình hay là màu sắc đều giống nhau như đúc. Rất khó có thể phân biệt thật giả. Mà khi y cầm hai đồng tiền trên tay, lập tức cảm giác được, một đồng nặng hơn một chút.
- Đồng nặng hơn một chút này… Là giả
Lý Thế Dân chần chờ nói.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu cười nói:
- Điện hạ nói không sai. Đồng trắng nặng hơn. Tuy nhiên, là chúng ta biết trước nên mới có thể phân biệt ra được. Người bình thường sẽ không nghĩ tới nhiều như vậy. Cho nên vấn đề không lớn.
Lý Thế Dân mừng rỡ, lập tức nói:
- Thánh Thượng ra lệnh cho chúng ta lập tức đem tiền bạc giả chảy vào thị trường Thái Nguyên. Chuyện này phải nhanh chóng làm, không thể làm trễ nải.
- Ty chức đã hiểu. Đêm nay ty chức sẽ đem tiền bạc vận tới Thái Nguyên. Rất nhanh sẽ nhìn thấy hiệu quả.

Dừng một chút, Lý Thế Dân lại thở dài nói:
- Lần này Dương Sư Đạo đến Trường An, chính là vì giải thích chuyện triều Tùy phát hành tiền bạc. Dương Nguyên Khánh còn tự tay viết thư giải thích. Hứa hẹn phát hành ít tiền bạc, đồng thời nghiêm cấm tiền bạc chảy vào triều Tùy.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, nói:
- Điều này sao có thể!
- Ta cũng hiểu là không có khả năng. Triều Tùy sao có thể tự trói tay chân.

Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm tư một chút lại nói:
- Dương Nguyên Khánh rất có thể sẽ chơi trò văn tự. Kỳ thực lời hứa hẹn này có trăm ngàn chỗ hở. Cái gì gọi là phát hành một ít tiền bạc. Ít ở đây là bao nhiêu, một triệu hay mười triệu. Hoặc là hắn có thể đúc năm mươi triệu đồng, rồi nhờ người Túc Đặc tiêu thụ, hay chảy vào khu vực của Lý Mật bên kia. Hắn cũng có thể nói hắn đang nghiêm cấm, tiền bạc ở Trường An không có quan hệ với hắn. Vậy thì thế nào đây?
Lý Thế Dân yên lặng gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ta cũng đã suy nghĩ như vậy. Rất rõ ràng là Dương Nguyên Khánh muốn trấn an Đường triều. Nếu ta không suy đoán nhầm, hẳn là Đột Quyết uy hiếp hắn, hắn e sợ hai mặt thụ địch, cho nên mới nghĩ ra phương pháp trấn an lần này.

- Vậy điện hạ có thể thuyết phục Thánh Thượng. Nhắc nhở Thánh Thượng không nên mắc phải mưu kế của triều Tùy. Quyết định phát động tấn công quận Hội Ninh, đoạt lại mỏ bạc. Ty chức cho rằng đây làm một cơ hội lớn. Nêu bỏ lỡ thì khó lại có cơ hội thứ hai.

Nói đến việc tấn công quận Hội Ninh, trong lòng Lý Thế Dân liền dâng lên một cỗ lửa giận. Lần trước y đề nghị tấn công quận Hội Ninh, đoạt lại mỏ bạc, tiêu trừ uy hiếp bạc trắng từ triều Tùy thì lại bị Thái Tử cầm đầu phản đối mãnh liệt.

Thậm chí bọn họ còn phát động mấy trăm quan viên liên danh phản đối. Nói là do chiến tranh thiên tai mà dân chúng đã đói khổ không chịu nổi. Quốc lực của Đại Đường không thể duy trì được việc một năm có hai đại chiến. Còn nói lần hành động lần này chắc chắn sẽ mang đến cho Đại Đường tai nạn lớn. Cuối cùng là thuyết phục được phụ hoàng không tấn công.

Đám người này toàn lũ ranh sợ hãi chiến. Lần trước chính vì bọn họ phản đối, mà mất đi cơ hội tiêu diệt Tiêu Tiển. Lần này, bọn họ lại phản đối khiến Lý Thế Dân cực kỳ giận dữ, nhưng không thể làm gì được.
- Nhưng Thánh Thượng cho Thái Tử quản lý việc này. Chỉ sợ rất khó có thể thuyết phục phụ hoàng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại lắc đầu:
- Ty chức cảm thấy điện hạ chưa biết nghĩ đến thâm ý của Thánh Thượng. Hôm nay Thánh Thượng trưng cầu ý kiến của điện hạ, có lẽ Thánh Thượng cũng không phải hoàn toàn ủng hộ Thái Tử. Điện hạ có nghĩ đến điều này không?

Một câu đánh thức người trong cục, Lý Thế Dân trầm tư một lát hỏi:
- Vậy hiện giờ ta nên làm thế nào?
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ cười nói:
- Điện hạ đừng nóng vội. Có lẽ Đường Phong của chúng ta có thể trợ giúp điện hạ một tay… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK