Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sài Thiệu trước khi đến đã tìm hiểu rõ ràng, gia chủ của Tiêu gia là một nữ nhân, tên là Tiêu Nhân Nhân, không ngờ tiếp đón lại là một nam tử trung niên, để hắn không khỏi hơi run run.
Hắn lập tức ngẫm lại, gia chủ là nữ nhân, không thể dễ dàng gặp người ngoài, hắn cũng chắp tay chào nói:
- Tại hạ Trường An Sài Thiệu, mạo muội tới cửa quấy rối, không biết gia chủ có ở đó không?

- Gia muội thân thể không tốt, ốm đau nằm trên giường, không tiện gặp khách, tại hạ Tiêu Ngạn Khâm, cung nghênh Sài Đại tướng quân quang lâm Tiêu phủ.
Rất đơn giản mấy câu nói, liền báo ra thân phận cùng địa vị tại Tiêu gia, Sài Thiệu cũng không hỏi nhiều, hai người theo ghế chủ khách ngồi xuống, Sài Thiệu hạ thấp người cười nói:
- Lần này ta nhận lệnh của Kinh Vương đến viện trợ Giang Lăng, tạm thời chủ quản Giang Lăng quân chính, vốn ngày hôm qua nên đến quý phủ bái phỏng, nhưng sự vụ quá bận rộn, thật xin lỗi!

- Đại tướng quân quá khách khí, Đại tướng quân hôm qua mới đến Giang Lăng, ngày hôm nay liền đến Tiêu gia, đây chính là vinh hạnh của Tiêu gia, Tiêu gia nguyện ý chia sẻ khó khăn cùng Đại tướng quân.
Tiêu Ngạn Khâm ăn nói khách sáo, trong lòng nhanh chóng suy đoán ý đồ Sài Thiệu, thông thường mà nói, mới nhậm chức mà tới chơi chính là muốn ổn định thế cục trong thành Giang Lăng, nhưng nếu muốn ổn định thế cuộc, sẽ không cưỡng ép bắt dân phu như vậy, còn có một loại khả năng chính là muốn các đại thế gia xuất lực thật lớn.

Quả nhiên, Sài Thiệu hàn huyên hai câu, đề tài liền xoay chuyển, liền nói đến chính sự, hắn thở dài nói:
- Hiện tại quân Tùy quân rất mạnh, ý đồ xâm chiếm toàn bộ Kinh Tương, cuộc chiến Kinh Tương quan hệ đến toàn bộ quốc vận của Đại Đường, triều đình cũng cực kỳ coi trọng, xuất 150 ngàn quân bảo vệ Kinh Tương, tạo thành hai chiến tuyến Giang Lăng cùng Tương Dương, ta phụng mệnh suất 7 vạn đại quân bảo hộ Kinh Tương, cũng là bảo hộ tính mệnh cùng tài sản của mọi người, vốn là quân lương của 7 vạn đại quân, chúng ta đã có chuẩn bị, không cần làm phiền địa phương, chỉ là 50 ngàn dân phu tham dự thủ thành, cũng đồng dạng cần tiêu hao đại lượng tiền lương, quân đội đã giật gấu vá vai, chỉ có thể tới cửa thỉnh cầu các thế gia viện trợ, quân dân hiệp lực, cộng bảo vệ an toàn của Giang Lăng.

Sài Thiệu đã nói rất rõ ràng. Chính là muốn đại gia xuất tiền xuất lương, nói xong, Sài Thiệu tựa như cười mà không phải cười mà nhìn về phía Tiêu Ngạn Khâm, có mấy lời hắn không cần nói ra. Nếu như không xuất tiền lương sẽ có hậu quả gì không? Bắt dân phu nhưng là tha Tiêu gia.

Tiêu Ngạn Khâm trầm ngâm một thoáng, rồi nói:
- Làm con dân Đại Đường, trợ giúp triều đình chính là nghĩa vụ, Tiêu gia nghĩa bất dung từ.
Tiêu Ngạn Khâm lời nói rất đẹp, trước tiên tỏ thái độ, nguyện ý lấy tiền lương trợ giúp quân Đường, nhưng lại chuyển đề tài nói:
- Tiêu gia lấy mậu dịch trên sông làm chủ. Tiền đều lưu động ở bên ngoài, mấy ngày này chúng ta sẽ nhanh chóng thu gom tiền, còn lương thực có thể xuất ra trước.

Sài Thiệu hé mắt nở nụ cười, hắn cũng không cần hỏi sẽ xuất bao nhiêu tiền lương, cái này Tiêu gia hẳn sẽ biết điều, nếu xuất quá ít, thì sẽ phải chịu khổ, điểm này tất cả mọi người đều hiểu.
- Đa tạ Tiêu tiên sinh. Vậy ta liền cáo từ, thỉnh thay ta hướng gia chủ vấn an.
Sài Thiệu đứng dậy cáo từ, Tiêu Ngạn Khâm tâm sự nặng nề trở lại bên trong mật thất. Mấy người còn đang chờ hắn, vừa vào cửa Tiêu Ngạn Khâm nhân tiện nói:
- Có điểm phiền toái, Sài Thiệu tới cửa là tới đòi tiền lương.

Tiêu Nhân Nhân hơi nhướng mày.
- Hắn muốn bao nhiêu tiền lương?
Tiêu Ngạn Khâm ngồi xuống, lắc đầu một cái:
- Hắn chưa hề nói, đoán chừng là chờ chúng ta chủ động tỏ thái độ.
Tiêu Nhân Nhân trầm tư một lúc lâu, quay đầu lại hỏi người cháu quản trướng là Tiêu Mạo:
- Tiêu gia chúng ta tại trong thành Giang Lăng còn bao nhiêu tiền lương?

- Hồi bẩm gia chủ, hoàng kim có 10000 lạng, bạc trắng năm mươi ngàn lạng. Tiền 500 ngàn treo, lương thực hơn 20 ngàn thạch.
- Có nhiều như vậy?
Tiêu Nhân Nhân trong lòng có điểm lo lắng, nàng sợ Sài Thiệu lục soát Tiêu gia đoạt tiền, nếu biết trước nàng đã sớm đem vàng bạc dời đi ra ngoài.

Tiêu Ngạn Khâm kiến nghị nói:
- Gia chủ, nhân lúc quân Tùy vẫn chưa qua sông tiến công, thành trì phòng ngự vẫn chưa quá nghiêm mật. Chúng ta có thể mua chuộc tướng thủ thành, nhân đêm tối xuất ra khỏi thành bằng đường thủy, trong phủ còn có năm chiếc thuyền, có thể vận chuyển những vàng bạc này.

Tiêu Nhân Nhân gật đầu:
- Có thể đem 20 ngàn thạch lương thực cho Sài Thiệu, tiền không cho, liền giữ lại trong phủ dùng làm bảo mệnh, mặt khác đêm nay Tiêu gia hết thảy hài tử từ mười hai tuổi trở xuống đều phải theo thuyền ra khỏi thành, bất luận trả cái giá nào, đêm nay nhất định phải ra khỏi thành."

Buổi tối lúc canh hai, đường thủy cửa nam thành Giang Lăng, nơi này là đường thủy cửa nam thành đi ra Kinh Thủy, Kinh Thủy từ bắc đến nam vắt ngang thanh Giang Lăng, cuối cùng chảy vào Trường Giang.

Bóng đêm thâm trầm, trên thềm đá ở thủy môn, hơn trăm tên binh sĩ đi tuần tay cầm đuốc, chăm chú nhìn năm chiếc trăm thạch thuyền hàng của Tiêu gia đang từ từ chạy qua.

Tại trong ánh lửa hừng hực, tướng quân trông cửa thành đêm nay là Dư Thọ Nhân đang đứng ở trên bậc thang, ánh mắt âm trầm mà nhìn năm chiếc thuyền đang lướt tới, Dư Thọ Nhân cũng là người gốc Giang Lăng, Tiêu gia dù sao cũng là Giang Lăng đệ nhất đại tộc, nhân tình này hắn không cách nào từ chối, càng trọng yếu hơn là, hắn đã thu 2000 lạng bạc của Tiêu gia, liền đáp ứng giúp việc này.

Cũng may quân Tùy vẫn chưa bắt đầu tiến công quy mô lớn, thành Giang Lăng vẫn chưa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, phòng thủ vẫn rất lỏng lẻo, có thể thừa cơ mà làm, nếu như chậm hai ngày, hắn cũng không dám thả Tiêu gia ra khỏi thành.

Lúc này, Tiêu Ngạn Khâm cầm cương một chiếc xe ngựa từ bên bờ đi tới, Dư Thọ Nhân đi tới trước mặt cười nói:
- Làm sao, Tiêu tiên sinh vẫn không yên tâm ta làm việc sao?
- Đâu dám! Đâu dám!
Tiêu Ngạn Khâm lệnh cho người đánh xe chuyển hai rương gỗ lớn từ trên xe xuống, hắn chỉ chỉ rương gỗ đối với Dư Thọ Nhân cười nói:
- Đây là năm ngàn xâu tiền, cho các huynh đệ uống trà, chính là một điểm tâm ý của Tiêu gia.

Dư Thọ Nhân thầm khen Tiêu gia biết làm người, cân nhắc rất chu đáo, tổng không thể để mình tự bỏ tiền trấn an binh sĩ đi! Kỳ thực đây chính là học vấn tặng lễ a, đưa cho lãnh đạo một phần lễ trọng, còn phải cho nhân viên phía dưới một điểm chỗ tốt, như vậy sự tình mới có thể làm được viên mãn.
Dư Thọ Nhân cười ha hả, nói với giáo úy bên cạnh:
- Lấy tiền đi, tối chia cho các anh em, mọi người là đồng hương cũng không nên làm khó người nhà quá.

Giáo úy mừng rỡ, liền lệnh mấy tên lính mang hòm tiền lớn đi, trong lòng dự định để Dư tướng quân phần lớn nhất.

Lúc này năm con thuyền đi chầm chậm qua, trên thuyền ngồi đầy trẻ con, từ hai, ba tuổi tới mười một mười hai tuổi, cả nam cả nữ, đều là con cháu Tiêu gia, có khoảng hơn năm, sáu mươi người, do Tiêu Mạo quản gia trong phủ dẫn đầu, còn đi theo năm, sáu người phụ nữ chăm trẻ.

Dư Thọ Nhân âm thầm gật đầu, Tiêu gia thật rất có mắt nhìn, lại còn nghĩ đến việc đưa con cháu đi. Bất kể chiến tranh Giang Lăng đánh thảm như thế nào, chỉ cần con cháu bình an, vậy là Tiêu gia còn có hi vọng chấn hưng.

Gã ta vung tay lên.
- Mở cửa thành!
Chắn sắt thủy thành từ từ kéo lên, năm thuyền chạy nhanh ra khỏi thành, rời thành Giang Lăng đi nhanh về hướng mặt nước mênh mông của Trường Giang.

Tiêu Ngạn Khâm nhìn theo năm chiếc thuyền ra khỏi thành, lão ta vẫy vẫy tay tạm biệt con cháu của Tiêu gia…
Dương Nguyên Khánh trù tính sắp xếp chiến cục một đêm, tới canh ba mới đi ngủ, nhưng ngủ chưa bao lâu, khoảng canh năm, một tên thân binh ở ngoài trướng gọi hắn dậy.

- Điện hạ! điện hạ!
Dương Nguyên Khánh lập tức tỉnh dậy, hắn thấy ngoài trướng vẫn một màu đen, chắc là có việc gì gấp, liền hỏi:
- Có chuyện gì?
- Thám báo phát hiện năm thuyền cập bờ nam, là thuyền của Tiêu gia, nói gia chủ Tiêu gia có thư muốn đưa điện hạ, còn có một nhóm đông trẻ con.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra,
- Trẻ con?
Hắn lập tức nghĩ ra cười cười, bước nhanh ra khỏi đại trướng.
Lều lớn quân Tùy đóng quân sát ngay bờ sông, hơn sáu vạn lều lớn có mười mấy dặm, quy mô lớn những nóc trại không thấy giới hạn. Quân Tùy cũng chưa tiến hành đầy đủ phòng ngự đóng quân, cũng không có mâu thương tập trung, chỉ là phái hơn nghìn lính tuần tra trinh sát tuần tra xung quanh.

Trên cơ bản có thể khẳng định sẽ không có quân Đường đến tập kích trước. Quân Đường đã không thể qua Trường Giang, hơn nữa dù quân Đường từ phía đông đánh đến, huyện Công An cũng sẽ châm lửa báo tin.
Dương Nguyên Khánh cùng tên lính bước nhanh tới trước mấy ngôi lều lớn, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ở ngoài lều lớn lo lắng đi qua đi lại:
- Sở Vương điện hạ tới rồi.

Ông ta liền quay đầu, chỉ nhìn thấy một nhóm binh lính vây quanh một tướng lĩnh đầu đội nón trụ vàng đi tới. Ông ta liền tiến lên quỳ xuông.
- Tiểu dân Tiêu Mạo khấu kiến sở Vương điện hạ!
Dương Nguyên Khánh nghe tên người này, liền biết ông với Tiêu Tiển là một thế hệ, liền cười gật đầu:
- Mời đứng lên!
Một gã thân binh nâng Tiêu Mạo đứng lên. Tiêu Mạo rút ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là là thư tay gia chủ gửi điện hạ, xin điện hạ xem qua.

Dương Nguyên Khánh mở thư xem một lượt, không ngờ là Tiêu gia nguyện giúp quân Tùy giành thành Giang Lăng, trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, liền nói:
- Gia chủ các ngươi bây giờ thế nào? ta gặp bà ấy một lần năm Đại Nghiệp thứ tư, cũng đã hơn mười năm rồi không gặp.
- Đa tạ điện hạ quan tâm, gia chủ tất cả vẫn tốt. Bà rất biết ơn sự dìu dắt của điện hạ với Tiêu gia từ năm đó, để Tiêu Gia có trọng thần Đại Tùy như Tiêu Tấn!
- Ha ha! Đây là kết quả tự mình nỗ lực.

Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn thấy trong lều lớn ngồi chật trẻ con, có khoảng bốn năm mươi người, có bốn năm người phụ nữ chăm sóc chúng, liền cười nói:
- Những người này đều là con cháu của Tiêu gia sao?
- Bẩm điện hạ, những người này đều là con cháu Tiêu gia, thật sự lo chiến sự thảm thiết, Sài Thiệu giết giết rất nhiều người rồi, họa cho dân thường, vì vậy trước tiên đưa con cháu dời đi, còn có một vài gia sản, khẩn cầu điện hạ bảo vệ.

Dương Nguyên Khánh biết đây thực ra là Tiêu gia lo sợ việc giúp đỡ quân Tùy bại lộ, bị tru diệt, vì vậy mới đưa con cháu đi, hắn gật đầu:
- Ta sẽ sắp xếp tốt cho bọn chúng, nhưng quân doanh không tiện, có thể tạm thời ở thuyền lớn hậu cần, ở đó cuộc sống tiện hơn, còn về gia sản, có thể cùng mang đến thuyền lớn.
Dương Nguyên Khánh lập tức lệnh binh lính đưa bọn họ đi thuyền lớn hậu cần, hắn lại nhìn màu trời phía đông, đã hơi hơi có chút sắc bình minh.
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Bẩm bệ hạ, vừa tới canh năm.

Binh lính vừa dứt lời, trong đại doanh quân Tùy lập tức vang lên tiếng trống trận ầm ầm, đây là trống trận xuất chinh. Những đội binh lính chạy ra từ trong lều lớn, các binh lính đều ngáp ngủ, có thể nhanh chóng tập kết. Hôm nay, quân Tùy chính thức vượt sông tấn công Giang Lăng.
Trời sáng rõ, mấy trăm thuyền chiến chở đầy binh lính Tùy bắt đầu nối nhau chạy về bờ bắc Trường Giang, chính thức mở màn tấn công thành Giang Lăng… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK