Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chi đội thuyền điều tra trinh sát chạy nhanh qua trước mũi thuyền vận chuyển lương thực quân Tùy, bọn họ không phát hiện bất kỳ sự khác thường nào liền đi nhanh qua trước thuyền lương của quân Tùy. Đợi đến khi bọn họ đi xa thì một chiếc thuyền tam bản mới từ từ đi ra từ sau thuyền vận chuyển lương thực, lặng lẽ men theo cạnh thuyền vận chuyển lương thực mà đi tới mũi thuyền.

Mũi thuyền là chiếc thuyền của Viên Tung, y leo lên thuyền, tìm ra một con dao găm sắc và những đồ dẫn lửa như đá đánh lửa, dao đánh lửa từ trong khoang thuyền tối, y còn tìm được một mảnh vải, cẩn thận gói đá lửa dao đánh lửa lại rồi buộc chặt trên người, lúc này mới trượt xuống thuyền, đẩy thuyền tam bản tiếp tục đi về phía trước.

Ở đường thủy phía tây, mấy trăm thuyền lớn hạ neo, đó là thuyền chiến của quân Đường, xuồng ba lá chạy nhanh qua giữa dòng, chui vào trong nhóm thuyền chiến của quân Đường. Viên Tung mở túi áo da lấy từng túi dầu hỏa đổ ra thành thuyền. Thuyền chiến của quân Đường tổng cộng có hơn ba trăm thuyền, nhung y chi đem đến năm sáu mươi túi dầu, thiếu rất nhiều, nên chi có thể đổ mỗi thuyền một túi.

Ước chừng đã đổ khoảng hơn bốn mươi túi, trên xuồng không còn nhiều dầu hỏa, cũng lúc này truyền tới tiếng nói chuyện ở không xa, bốn năm chiếc thuyền trinh sát không biết từ lúc nào xuất hiện ngay sau lưng y, chi ba trượng phía sau, có thể nhìn thấy thuyền của y. Viên Tung sợ hãi, như bản năng ngồi xổm xuống, nằm xấp trên xuồng, theo dây cung thuyền trượt xuống từ bên trong, hành động vô cùng nhanh chóng.

-Sao bên kia lại có một con thuyền nhỏ?
Có một lính trinh sát tuần tra đã phát hiện chiếc xuồng nhỏ.
-Thử đi xem xem!
Một tên khác nói, một con thuyền tuần tra trinh sát chạy chầm chậm đến, Viên Tung nắm chặt dao găm trong tay, ánh mắt như một con báo đang chăm chú nhìn thuyền canh gác đang dần tiến lại.
-Trong thuyền nhỏ có túi da, là vật gì vậy?
Hai tên lính gác trong lúc lầm bầm thì cũng nhảy lên thuyền, trong đó một tên nhặt được một túi dầu hỏa, vặn ra ngửi, mùi vị nồng nặc làm y suýt nôn ra.

-Đây là mùi gì vậy? Mẹ nó, sao khó ngửi vậy?
-Không phải! Đây là dầu hỏa.
Một tên lính khác ngửi thấy mùi khó chịu phát ra từ xung quanh, lớn tiếng hét lên.
Y vừa dứt lời. Viên Tung từ dưới nước nhảy lên, dao găm sắc nhọn đâm xuyên qua sau lưng tên lính, gần như không chần chừ, lật tay một đao đâm thủng ngực một tên lính khác, hai tên lính thảm thiết kêu ngã sấp xuống thuyền.

Biến cố bất ngờ này khiến cho hai mươi mấy binh lính tuần tra canh gác của quân Đường trên mấy thuyền nhỏ phía sau thất kinh, bọn họ gần như cùng lúc hét lên.
-Có địch!
-Mau đến đây, có địch!
Một con thuyền nhỏ chạy nhanh về phía bờ, vừa hô vừa gọi, chuông cảnh báo trên trạm canh gác thuyền đánh kêu tang tang tang, tiếng chuông chói tai vang lên vọng lại thủy trại.
Ba chiếc thuyền khác theo ba hướng đánh tới chiếc xuồng tam bản, hai mươi binh lính Đường tay cầm mâu và cung tiễn, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt nước, nhưng thích khách dưới nước lại không lộ diện.

Lúc này Viên Tung đã lặn tới bên kia thuyền, y hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống dưới nước, lặn một mạch qua hai thuyền, mới dựa vào thành thuyền mà dừng lại, trên con thuyền lớn này cũng bị y đổ dầu hỏa. Lúc này. trên bờ đã có tiếng động, ba nghìn quân đóng trên bờ dồn dập đi tới thủy trại.
Thời gian đã vô cùng cấp bách, Viên Tung trèo lên thang đây, ngậm dao găm trong miệng, nhẹ nhàng gỡ đá lửa và dao đánh lửa sau eo xuống, ken két hai tiếng, ngòi lửa được châm, một ngọn lửa cháy lên trong tay y, y nhanh chóng bơi lên thành thuyền, ầm một tiếng ngọn lừa màu lam hừng hực cháy lên, lửa nhanh chóng lan ra, ngay cả mặt nước cũng cháy lên.

Viên Tung ngẩn ra, y vỗ vỗ đầu mình, sớm đã biết dầu hỏa có thể cháy trong nước, vậy y trực tiếp đố dầu hỏa vào nước không phải đơn giản sao?
Nhưng hối hận cũng vô dụng, y lại lặn xuống nước, lần này hai tay của y giơ lên trên mặt nước, không dám để ngòi lừa và đá lửa chạm nước, lại bơi đến dưới một con thuyền khác, làm theo như vậy, ngọn lửa nhanh chóng lan ra trên thuyền. Viên Tung đốt liên tiếp bảy tám thuyền lớn, ngòi lấy lửa cũng đã dùng hết, lúc này y mới nhảy xuống nước, biến mất trong ánh sáng lóe lên của đêm tối.

Thế lửa của mấy con thuyền lớn càng ngày càng to, bốc lên không trung, không chỉ kinh động thủy quân trên bờ, mà ngay cả quân canh giừ trong thành cũng kinh động. Lư Tổ Thượng dẫn theo mấy nghìn người chạy tới bờ sông. Bời vì các thuyền trên thủy trại được xếp khá sát nhau, lại thêm lúc Viên Tung phun dầu phần lớn số dầu đều chảy xuống nước, làm dầu hỏa lan nhanh trong nước, đã có hơn sáu mươi thuyền lớn bị cháy rồi, lửa mượn hướng gió bay lên, không trung khói dày đặc cuồn cuộn che cả bầu trời.

-Tách thuyền ra, đem thuyền không cháy chạy về thủy trại!
Lư Tổ Thượng rối tới mức gào thét lớn. thuyền chiến của quân Đường không nhiều, chi có mấy trăm thuyền này, nếu bị cháy y biết làm sao ăn nói với Kinh Vương?
Binh lính vội vàng chèo thuyền nhỏ đi nhanh về phía đội thuyền, nhưng lửa cháy quá mạnh, trên mặt nước lửa cháy mù mịt, khói đặc cay mất, binh lính không có cách nào đến gần, chỉ có thể lo lắng kêu lên từ đằng xa, lúc này đã có hơn trăm thuyền lớn bị cháy.

Một khi đã có quá ba trăm thuyền bị cháy, chắc cả đội thuyền khó thoát được. Khói dày đặc trên mặt sông vốn làm cho người ta không thể nào tới gần, càng không nói là lên thuyền chèo thuyền, lúc này chạy trốn thì cũng không kịp nữa, cho dù Lư Tổ Thượng trên bờ suốt ruột ra lệnh, nhưng không có binh lính nào chịu mạo hiểm tính mạng của mình.
Ở một gò đất bờ bên kia, Vương Quân Khuếch và mười mấy tướng lĩnh nhìn ra xa bờ bên kia sông, có thề nhìn thấy lờ mờ đốm lừa ở bờ bên kia sông, một tên tướng lĩnh phấn khởi nói:

-Vương tướng quân, hình như là thành công rồi!
Vương Quân Khuếch lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lạnh như băng, không có mệnh lệnh của mình tự tiện hành động, cho dù là lập được công lớn thì đã sao, một trận lửa lớn đủ để cháy hai ngày hai đêm, hơn ba trăm thuyền chiến quân Đường bị thiêu thành tro. Trên mật sông một mảnh cột buồm còn sót lại, khói xanh hầm hập khiến người ta thấy hết sức kinh hoàng. Lúc này đại quân Sài Thiệu đã đến, năm mươi nghìn quân đóng ở bắc thành Giang Lăng, Sài Thiệu không cho bọn họ vào gần Trường Giang, để tránh cho bọn họ thấy tình trạng thê thảm này.

Sài Thiệu khoanh tay đứng bên bờ sông, nheo mắt chăm chú nhìn hơn ba trăm thuyền lớn bị thiêu rụi này. Đây là đội thuyên lớn duy nhất của quân Đường, không ngờ đã bị hủy như vậy, không có thuyền lớn vận chuyển binh lính, có nghĩa là nam Trường Giang khó về tay quân Đường, Sài Thiệu cảm thấy rõ ràng mối nguy của triều Đường đã đi sâu vào mọi mặt.

Lư Tổ Thượng trong lòng vừa hổ thẹn, vừa căng thẳng, tiến lên quỳ một gối thỉnh tội:
-Ty chức không làm tròn bổn phận, dẫn đến thuyền lớn bị hủy, đây là tội của ty chức xin tướng quân xử phạt!
Sài Thiệu lắc đầu, thản nhiên nói:
-Tội trang này chi e ngươi không gánh nổi!
Lư Tổ Thượng trong lòng càng sợ hãi, cúi đầu không nói nên lời, Sài Thiệu không để ý tới hắn, quay đầu lại nhìn thuyền vận chuyển lương thực của quân Đường, chắc khoảng nghìn thạch, có hơn trăm thuyền, tận dụng chúng để đưa binh lính qua sông cũng không tồi, liền hỏi:

-Những thuyền kia mỗi lần có thể chở khoảng bao nhiêu người?
Lư Tổ Thượng không biết là Sài Thiệu muốn xử phạt hay là tha cho mình nữa, trong lòng thấp thỏm không yên, cũng không dám đứng lên, đáp:
-Bẩm đại tướng, loại thuyền hàng tải trọng ngàn thạch này một lần có thể chờ khoảng năm mươi người, nhưng.. .nhưng sao?
Sài Thiệu quay đầu lại nhìn y, thấy y còn quỳ trên mặt đất, liền nói:
-Đứng lên đi, sai người mau chóng dọn sạch những xác thuyền kia đi, cứ để như vậy thì sẽ ảnh hường đến lòng quân.

-Tuân lệnh! Ty chức lập tức phái người thu dọn.
Dừng một chút Lư Tổ Thượng lại nói:
-Những thuyền của quân Tùy mà ta cướp được chỉ là thuyền hàng, không thể dùng làm thuyền chiến, không đủ kiên cố , rất dễ bị đâm cháy.

-Việc này cũng khó tránh.
Sài Thiệu không nghĩ đến thuyền chiến y chi nghĩ dùng những thuyền hàng này để chở binh, có thể kịp thời chiếm lĩnh bờ nam Trường Giang, năm mươi người một thuyền vậy một lần có thể chuyển năm ngàn người, thế này cũng đủ rồi, lúc này Lư Tổ Thượng do dự một lúc, lại nói;
-Còn có một việc, ty chức phải bấm báo với đại tướng quân.
-Còn có việc gì? Ngươi cứ việc nói, không cần úp úp mở mở.

Sài Thiệu cũng không thích Lư Tổ Thượng cho lắm. Theo như tính tình của y, nếu để mật thám của quân Tùy thiêu hủy cả đoàn thuyền chiến duy nhất của quân Đường, tội trạng lớn như vậy sớm đã bị chặt đầu rồi, chi là Sài Thiệu biết Lý Hiếu Cung rất thích tên Lư Tổ Thượng này nên y mới không tiện xử, chỉ có thể báo chuyện này cho Lý Hiếu Cung để y đến xử trí.
Lư Tổ Thượng cám thấy ngữ khí của Sài Thiệu có chút sốt ruột, liền nói:

-Khởi bấm đại tướng quân, huyện Công An đã bị chiếm rồi.
-Cái gì!
Tin này làm Sài Thiệu giật mình, y vội vàng hỏi;
-Dương Nguyên Khánh đã tới rồi sao?
Lư Tổ Thượng vội lắc đầu:
-Không phải quân Tùy Giang Hạ mà là đội quân của Vương Quân Khuếch từ Di Lăng, là Vương Quân Khuếch đích thân dẫn binh.
-Ngươi có chắc không? Ánh mắt Sài Thiệu nhìn chăm chú.

-Ty chức có thể khẳng định, hai hôm trước Vương Quân Khuếch phái sứ giả đến đàm phán với ty chức, muốn dùng một ngàn tù binh đổi lấy hai trăm nghìn gánh cỏ khô, ty chức không đồng ý, nói phải xin ý kiến của đại tướng quân!
-Đương nhiên là không thể đổi!

Sài Thiệu không chút do dự cự tuyệt, một ngàn quân không thì không là gì hết, nhưng hai trăm nghìn gánh cỏ khô lại có thể nuôi chiến mã của quân Tùy, việc này tuyệt đối không thế đồng ý. Lúc này trong lòng Sài Thiệu thiệu có chút hỗn loạn, nếu như đúng là Vương Quân Khuếch tự dẫn binh đến, vậy ít nhất là năm ngàn binh, năm ngàn kỵ binh bố trí ở bờ bên kia, đội quân bọn họ vốn rất khó đi về phía nam.

Trước khi Sài Thiệu xuôi xuống phía nam đã thương lương qua với Lý Hiếu Cung, quận Ba Lăng và quân Trường Sa đều có tiền và lương, có thể nghĩ cách chở những tiền và lương này chuyển đến Tương Dương trước, dùng làm tiếp viện cho một trăm nghìn quân, chi cần tiếp viện đầy đủ, có thể đánh trụ lâu dài với quân Tùy, tranh thủ thời gian cho Quan Trung.

Nhưng điều Sài Thiệu không ngờ tới là một trận lửa lớn đã thiêu hủy đội thuyền duy nhất mà quân Đường có, bờ bên kia còn xuất hiện kỵ binh quân Tùy, khiến y làm thế nào để vận chuyển tiền lương đến quận Ba Lăng và quận Trường Sa được, bây giờ tất cả kế hoạch đều bị xáo trộn, lòng y đang rối như tơ vò.

Sài Thiệu thở dài,
-Về thành trước đi!
Y quay người lên ngựa, vừa muốn đi về thành Giang Lăng, thì cũng lúc này, binh lính phía sau vọng lại tiếng ồn ào, một tên thân binh chi mặt sông hô to:
-Đại tướng quân mau nhìn kìa, đội thuyền!
Sài Thiệu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đội thuyền vô cùng lớn xuất hiện trên sông. Mấy thuyền đi đầu đều có tải trọng hơn mười nghìn thạch, giống hệt như một ngọn núi nhò di động vậy, đang chạy nhanh về hướng thành Giang Lăng, liếc mắt nhìn về phía sau thì không thấy giới hạn, không rõ là có bao nhiêu thuyền? Trên thuyền lớn cầm đầu cắm một lá cờ chiến lớn đang tung bay một phía.

Sài Thiệu ngây ra, không chỉ có y mà tất cả binh lính quân Đường trên bờ đều há hốc mồm kinh ngạc, một bên là xác những con thuyền bị thiêu rụi vô cùng thê thảm, một bên là đoàn thuyền của quân Tùy nguy nga hùng vĩ, làm mỗi người đều mất hết niềm tin.
Bờ bắc Trường Giang, hơn một ngàn binh lính quân Đường lặng lẽ nhìn đội thuyền trên mặt sông, không ai nói gì, yên tĩnh đến mức đáng sợ... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK