Sáng sớm, Chính sứ Tiêu Vũ, Phó sứ Vũ Văn Sĩ Cập của triều Đường đã tới trước cung Tấn Dương, đợi tiếp kiến Sở Vương Dương Nguyên Khánh. Tâm trạng hai người đều có vẻ nặng nề.
Tiêu Vũ vừa mới nhận được lệnh bí mật của Hoàng đế Lý Uyên, đồng ý chia khu mỏ ở bắc bộ của quận Hội Ninh cho triều Tùy. Nhưng điều kiện là phải đem quận Nam Dương và quận Tích Dương trả cho triều Đường.
Điều mà Tiêu Vũ băn khoăn chính là ở chỗ, Dương Nguyên Khánh không chịu đồng ý nhượng bộ. Trên thực tế, bất kể hai quận đó của Trung Nguyên hay quận Hội Ninh vốn đều thuộc địa bàn triều Đường, bị triều Tùy đoạt đi. Vì vùng đất này dùng để cò kè mặc cả nên làm cho nó không thể phát triển được.
Mặc dù triều Tùy rất ngang ngược hống hách, nhưng cũng không thể lảng tránh được sự thật này. Triều Đường vừa mới thất bại ở Trung Nguyên, vì thế không thể không chịu nhục.
Nhưng cho dù là như thế. Triều Đường còn phải chịu đựng việc triều Tùy rao giá trên trời. Tiêu Vũ cảm thấy mình chính là người bị lăng nhục và áp bức nhất của Đại Đường. Y đường đường là tướng quốc, là sứ giả của một quốc gia mà lại phải đứng ở trước cửa cung chờ triệu kiến.
Vũ Văn Sĩ Cập là lấy thân phận Ngự sử để đảm nhiệm chức Phó sứ, cơ hội này là do Tần vương Lý Thế Dân mang đến cho y. Nhưng Vũ Văn Sĩ Cập cũng không phải vì việc công, mà là vì vợ con của y. Y hy vọng có thể lợi dụng cơ hội lần này, đưa vợ con về Trường An.
Y biết vợ con mình sẽ ở trong cung Tấn Dương, chỉ cách chỗ y không xa lắm. Nhưng đối với y mà nói, để được khoảng cách không xa lắm này, y đã phải hao tổn tinh thần, như ngồi trên đống lửa.
- Vũ Văn Ngự sử!
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn y, có chút bất mãn mà kéo dài âm thanh:
- Nên lấy quốc sự làm trọng.
Vũ Văn Sĩ Cập yên lặng gật đầu:
- Vâng! Ty chức hiểu rõ.
Lúc này, một gã thị vệ bước nhanh ra cửa cung, tiến lên chắp tay hỏi:
- Xin hỏi, là sứ Đường Tiêu tướng quốc phải không?
Tiêu Vũ chắp tay nói:
- Đúng vậy!
Thị vệ vẫn như cũ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:
- Sở Vương điện hạ cho mời Tiêu tướng quốc, xin mời đi theo ta.
Tiêu tướng quốc trong lòng vô cùng chua xót. Chiếu theo lễ nghĩa bình thường, cấp bậc y là sứ giả, thì phải chiêu đãi đặc biệt đối với khách quý. Đằng này, bọn họ lại để mình phải tự bỏ tiền của chính mình ra thuê nhà trọ.
Trước lúc gặp mặt, thì phải vào cung nghỉ ngơi chờ ở phòng tiếp khách. Còn bọn họ thì vẫn phải đứng ở bên ngoài cửa cung thổi gió khô. Đợi ước chừng có nhanh cũng phải mất nửa canh giờ.
Khi đón khách, đáng lẽ là tướng quốc đến nghênh tiếp bọn họ vào cung. Không ngờ, cũng chỉ là một gã thị vệ đến dẫn đường, khiến Tiêu Vũ không thể nhịn được nữa.
Mặt y sầm sầm, vừa sắp nổi dận, Vũ Văn Sĩ Cập lại thản nhiên nhắc nhở y:
- Tiêu tướng quốc, phải lấy quốc sự làm trọng!
Tiêu Vũ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vũ Văn Sĩ Cập một cái, đành nén nhịn khẩu khí này xuống, đi theo thị vệ tiến cung.
....
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn ra cửa chính ở phía xa xa. Hắn đã thấy thị vệ dẫn theo hai gã sứ giả nhà Đường đi về phía cung Tấn Dương. Người đi đầu ắt phải là Tiêu Vũ. Khóe miệng Dương Nguyên Khánh lộ ra một nụ cười.
Không ngờ, Tiêu Vũ đã đi mà không giận dỗi, nhẫn nhịn chịu sự khuất nhục. Điều này đủ để thấy được, việc triều đình nhà Đường muốn giải quyết hai quận ở Nam Dương và vấn đề tù binh là rất bức thiết.
Tốt lắm, có thể nói một chút điều kiện cùng bọn họ. Dương Nguyên Khánh xoay người, ánh mắt dừng lại một bức thư pháp ở trên tường, do Ngu Thế Nam tự viết. Trên đó viết một câu danh ngôn:''Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức; địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật”.
Đây lời răn chính mình của Dương Nguyên Khánh. Làm người phải có dã tâm, phải thật tinh mắt, phải có quyết đoán, phải dám làm dám chịu, cái này gọi là quân tử không ngừng cố gắng.
Nhưng chỉ vẻn vẹn có dã tâm và quyết đoán thì vẫn còn chưa đủ. Nhất định phải có thực lực hùng hậu. Không có thực lực hùng hậu, dã tâm và quyết đoán cũng chỉ là lý luận suông, chỉ để nói mà nghe cho vui tai. Cái này gọi là “Hậu đức dĩ tái vật”.
Hai người cùng là Phụ tướng. Dương Nguyên Khánh muốn lấy thiên hạ, lòng dạ vậy là đủ rồi. Nhưng thực lực còn có chỗ khiếm khuyết, quân đội không đủ, tài lực không đủ, toàn bộ thực lực Đại Tùy còn kém hơn một chút. Hắn vẫn cần phải tích lũy lâu dài và tăng thêm lực lượng.
Dương Nguyên Khánh đang nhìn chữ ở trên tường. Lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, đã dẫn sứ Đường đến, đang chờ ở Tử Vi Các.
Dương Nguyên Khánh tỉnh lại từ trong trầm tư, liền ra lệnh:
- Dẫn bọn họ đến nghị sự đường của ta, nhân tiện gọi Dương tướng quốc và Hàn Ngự sử.
Tuy rằng hắn cố ý lấy sự lãnh đạm làm phương thức khiến Tiêu Vũ cảm thấy khuất nhục, nhưng đến lúc chính thức đàm phán, Dương Nguyên Khánh lại dùng nghi thức đối đãi như thường lệ xưa nay. Hắn đi xuống dưới cửa nghị sự đường, vừa lúc gặp tướng quốc Dương Sư Đạo đang vội vàng chạy tới.
Dương Sư Đạo đảm nhiệm chức vụ Nạp ngôn, chủ quản môn hạ tỉnh. Lần này, Dương Nguyên Khánh đã chuẩn bị để cho y ra mặt nói chuyện với Tiêu Vũ.
- Điện hạ!
Dương Sư Đạo đang cười chắp tay về phía hắn.
- Tướng nhà Đường là Tiêu Vũ muốn tới đàm phán, ngươi sẽ là người đại diện tới nói chuyện với y thay ta!
Dương Sư Đạo ngẩn ra, trên mặt tỏ vẻ làm khó khăn. Chuyện này từ đầu tới đuôi y cũng không hiểu chút gì, vậy thì phải đàm phán thế nào đây?
- Điện hạ, thuộc hạ và sứ Đường đàm phán không có vấn đề gì, chỉ có điều điểm mấu chốt của chúng ta là gì? Thuộc hạ có thể đáp ứng cái gì, không thể đáp ứng cái gì, chuyện này phải nói trước cho thuộc hạ.
- Ta biết, đi vào rồi hãy nói!
Dương Nguyên Khánh và Dương Sư Đạo đi vào nghị sự đường.
.....
Một lát, thị vệ dẫn Chính sứ Tiêu Vũ và Phó sứ Vũ Văn Sĩ Cập đi vào nghị sự đường. Trị thư thị Ngự Sử Hàn Thọ Trọng cũng vội vàng tới rồi.
- Tiêu tướng quốc, mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt chứ?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Tiêu Vũ lạnh lùng nói:
- Đa tạ sở vương điện hạ quan tâm, nhà trọ Thái Nguyên cũng sạch sẽ, có điều đắt quá.
Trong giọng nói của y tràn đầy bất mãn và trào phúng. Dương Nguyên Khánh lại cười, lại giới thiệu với Dương Sư Đạo và Hàn Thọ Trọng. Kỳ thật không cần giới thiệu, Tiêu Vũ và Dương Sư Đạo đã sớm biết rõ, Tiêu Vũ là anh Tiêu Hậu, là ngoại thích triều Tùy, mà Dương Sư Đạo là cháu Dương Quảng, là tôn thất, bọn họ vẫn thường lui tới.
Tuy nhiên, Tiêu Vũ thật không ngờ Dương Sư Đạo lại giữ chức vụ Nạp ngôn. Điều này làm cho y không thể không nghĩ tới Kỳ huynh Dương Cung Nhân, giữ chức Lễ Bộ Thượng thư ở triều Đường. Hai vị huynh đệ này đều làm hai chức quan lớn Tùy - Đường. Nói chung, tương lai không biết sẽ như thế nào. Tiêu Vũ lại có một loại cảm giác thật mơ hồ.
Thật ra, ngược lại chính y đã quên, ông ta là tướng quốc triều Đường. Nhưng muội muội của ông ta, Tiêu thái hậu lại ở triều Tùy.
Nhìn thấy đối phương cũng có Tướng quốc và Ngự Sử đến đối ứng, Tiêu Vũ trong lòng bất mãn lập tức không còn sót lại chút gì. Thật ra, cuộc sống và lễ nghi thiếu chút cũng không sao. Quan trọng là thành ý đàm phán. Nếu như có thể đàm phán thành công, cho dù Dương Nguyên Khánh có đuổi y ra khỏi thành Thái Nguyên, y cũng không thèm để ý nữa.
Nét mặt Tiêu Vũ trở nên nghiêm túc. Bốn người đều tự mình ngồi xuống. Dương Nguyên Khánh thì ngồi ở phía sau, không nhanh không chậm uống một chén trà.
Lời nhắn nhủ của hắn đã nói cho Dương Sư Đạo. Lần thứ hai đàm phán, hắn sẽ không nói một lời nào.
Dương Sư Đạo khẽ cười nói:
- Để chứng tỏ thành ý của Đại Tùy chúng ta, trước tiên chúng ta sẽ thả Sử Đại Nại. Đợi lát nữa, sẽ có người đưa ông ta đến chỗ nhà trọ cho các ngươi. Bất cứ lúc nào, ông ta cũng có thể rời khỏi Thái Nguyên.
Lệnh thả người của Triều Tùy làm tinh thần Tiêu Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên. Điều này khiến y nhìn thấy hy vọng. Y liền sợ Dương Nguyên Khánh rao giá trên trời, đề xuất một số điều kiện căn bản không làm được.
Tiêu Vũ cũng hạ thấp người nói:
- Đa tạ quý quốc thả người. Ta rất hy vọng hôm nay có thể đạt được thỏa thuận.
- Chúng ta cũng rất hy vọng!
Dương Sư Đạo cười cười, trước tiên dùng chủ đề câu chuyện dẫn vào quận Hội Ninh:
- Về quận Hội Ninh, chúng ta đề xuất việc công nhận quân Tùy kiểm soát quận Hội Ninh, với tư cách là điều kiện đàm phán tiên quyết đầu tiên. Không biết Tiêu tướng quốc có xin chỉ thị triều đình không?
Lửa giận trong lòng Tiêu Vũ bốc lên. Vẫn tưởng rằng triều Tùy thả Sử Đại Nại là có thành ý đàm phán, không ngờ đối phương ngược lại không hề nhường bước một chút nào, vẫn lấy quận Hội Ninh làm điều kiện đàm phán tiên quyết.
Y trầm giọng nói:
- Xin thứ cho ta nói thẳng, quận Hội Ninh vốn là lãnh thổ Đại Đường, có khoáng sản phong phú lại bị quân Tùy cưỡng ép chiếm lĩnh. Chúng ta có thể chấp nhận sự thật, quân Tùy cướp lấy khoáng sản, nhưng các ngươi cũng nhất định phải có sự nhượng bộ. Nếu không, một cuộc chiến tranh giữ gìn tôn nghiêm nhất định là sẽ không thể tránh khỏi.
Dương Nguyên Khánh dường như không hề nghe thấy sự cứng rắn, mạnh mẽ của Tiêu Vũ. Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Vũ Văn Sĩ Cập. Vũ Văn Sĩ Cập ngồi ở phía sau Tiêu Vũ, vẫn cúi đầu, có vẻ tâm sự lo lắng.
Dương Nguyên Khánh biết tâm sự của y. Người đàn ông đáng thương này, một lòng muốn mong được thê tử tha thứ. Nhưng thù giết cha, Nam Dương Công chúa có thể tha thứ cho y sao?
Trong lịch sử, Nam Dương Công chúa tình nguyện để Đậu Kiến Đức giết con của mình là Vũ Văn Thiền Sư. Bởi vì y là đứa con của Vũ Văn Sĩ Cập. Điều đó đủ thấy, Nam Dương Công chúa căm hận vô cùng đối với gia tộc Vũ Văn.
Lúc này, Dương Sư Đạo nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, Tiêu Vũ đề xuất yêu cầu, y có chút khó trả lời.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi ra ngoài, Dương Sư Đạo cũng đi theo. Rất nhanh, Dương Sư Đạo đã quay trở lại. Trong lòng Tiêu Vũ có chút sốt ruột hẳn lên. Y biết, thời điểm mấu chốt tới rồi.
Dương Sư Đạo ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Sở Vương điện hạ nói, chúng ta có thể nhường một bước. Nếu Đường triều đồng ý đem quận Hội Ninh tặng hoàn toàn cho Đại Tùy, thì chúng ta có thể đem quận Nam Dương và quận Tích Dương trả lại cho triều Đường. Và giống như trước đây, là quận giảm xóc, triều Đường không được trú binh tại hai quận này.
Dừng một chút, Dương Sư Đạo lại nói:
- Còn có quan viên bị bắt và hàng binh trong trận chiến, bao gồm Độc Cô Hoài Ân và Ôn Đại Nhã, chúng ta có thể thả hết bọn họ, nhưng điều kiện thả ra là năm trăm ngàn thạch lương thực.
- Năm trăm ngàn!
Tiêu Vũ thất thanh hô lên. Hoàng đế Lý Uyên cho y hạn mức cao nhất là hai trăm ngàn thạch lương thực. So với yêu cầu này thì chênh lệch rất nhiều.
.....
Sau khi Bùi Hành Nghiễm giết chết Khâu Hành Cung ở Vân Thiên Bảo quận Hội Ninh, liền dời đại doanh về phía Tây mười dặm. Đại doanh nằm trên sườn núi thấp nhìn xuống, y không rút lui, mà theo dõi quân Đường từ đằng xa.
Nơi đóng quân của quân Đường là Vân Thiên Bảo, địa thế hiểm yếu, khó có thể tấn công, chỉ dựa vào mười ngàn quân Tùy, không thể tấn công vào tòa thành kiên cố này. Bùi Hành Nghiễm liền thay đổi kế hoạch, tiến hành vây tòa thành đánh viện binh.
Ở vào thời điểm, sau đêm thất bại tập kích quân Đường, Bùi Hành Nghiễm cũng biết chủ tướng Sơn Đính không ngờ là Phò mã Sài Thiệu. Đây chính là một con cá lớn. Y không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha cho con cá lớn này.
Lúc này, quân Tùy tại huyện Lương Xuyên cũng đưa tới mấy ngàn thạch lương thực và lượng ngựa lớn dự trữ, đủ để Bùi Hành Nghiễm chống đỡ từ mười ngày trở lên.
Trời đã trưa, Bùi Hành Nghiễm cũng như thường ngày đang đứng ở trước đại doanh nhìn lên bầu trời cao. Bỗng nhiên, vài quân Tùy thám báo từ đằng xa chạy gấp tới.
- Bùi Tướng quân!
Thám báo thật xa liền hưng phấn mà hô to:
- Phát hiện tình hình quân địch.
Tinh thần Bùi Hành Nghiễm cực kì phấn chấn, liền vội vàng hỏi:
- Nhưng viện quân quân Đường đã đến chưa?
- Đúng vậy! Ở ngoài tám mươi dặm quận Bình Lương, một đội kỵ binh ước chừng hơn ba ngàn người đang hối hả chạy vội về phía bên này. Xem ra, đó là một đội kỵ binh quân Đường rất tinh nhuệ. Kẻ cầm đầu là một nữ tướng.
- Nữ tướng?
Bùi Hành Nghiễm ngẩn ra, người này sẽ là ai? Chẳng lẽ là vợ Sài Thiệu - Lý Tú Ninh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK