“Ha ha, ha ha. Là vị huynh đệ nào, chẳng lẽ không biết quy củ trên chốn giang hồ, giải quyết ân oán cá nhân không được liên quan đến người thân trong nhà chứ?”
Vương Siêu đang nép trong góc tối nghe thấy giọng lão Tào truyền từ dưới lầu lên. Trong chốc lát tiếng bước chân đã vang ngay bên tai, hiển nhiên lão Tào đang bị người ta dẫn lên.
Tiếng nói của lão Tào lúc này mặc dù cười ha hả, nhưng ngữ khí thì rất bình tĩnh, tựa hồ như cho dù là cuồng phong bão tố đang đến trước mặt cũng thế.
“Ngữ điệu này một điểm cũng không giống như của một cảnh sát? Đích thực như là dân giang hồ đầu đường xó chợ, lão đầu lúc thì cười đùa lúc thì nghiêm cẩn thật khó phòng bị a!” Vương Siêu trong lòng thầm nghĩ, sau đó chậm rãi điều chỉnh chiếm lĩnh vị trí tốt để có thể tùy thời phát ra một kích mạnh nhất.
“Tào Đội trưởng thật là quý nhân hay quên, đầu tháng một vừa qua ngài ở trên vùng biển phía Bắc, một mình một thuyền đuổi theo mười người chúng ta lấy đi một món đồ. Thật có thể nói là trí dũng song toàn, uy phong lẫm liệt như Thường sơn Triệu Tử Long a! Lão bản chúng ta nghe nói đến tên ngài mừng rở vô cùng, thật vất vả lắm mới tìm được chỗ ở của ngài. Vì vậy mới phái chúng ta tới. Chẳng qua Tào Đội trưởng ở nơi này tựa như địa đầu xà, mọi người và huynh đệ chúng ta cho dù là cường long cũng không dám quang minh chính đại đưa thiếp tới tay ngài, không thể làm gì khác hơn là xuất ra hạ sách này làm cho địa đầu xà xuất động.”
Tên đầu trọc từ trong phòng đi ra, vừa lúc đó ở bên cầu thang gã đàn em đang dẫn Tào Nghị đi lên, hai người ánh mắt giao nhau, vẻ mặt đều cảnh giác.
“Nguyên các ngươi là người của Hoa Nam Trần Thị tập đoàn, hãy nói, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Mặc dù con gái đang ở trong tay của người ta, Tào Nghị vẫn trấn tĩnh, đầu tiên là đánh giá tình hình bốn phía, sau đó dừng lại trên mặt của gã đầu trọc.
“Một, chúng ta muốn biết chính xác về thân phận của ngài.” gã đầu trọc chìa một ngón tay, “Hai, ta muốn mời ngài gia nhập vào tổ chức chúng ta, mọi người hợp tác cùng nhau phát tài. Ba, ngài đã cất giấu số hàng hóa cổ phiếu của lão bản chúng ta ở nơi nào? Bốn, thân thủ của ngài rất tốt, đã từng đánh bại mười mấy huynh đệ của ta, ta tự nhiên phải vì bọn họ đòi lại chút công bằng, vì vậy ta muốn cùng ngài luận bàn một phen thế nào?”
“Được, vậy trước hết ngươi hãy thả con gái của ta ra!” Tào Nghị thân thể vừa động, đã thi triển ngay ra một tư thế chuẩn bị đấm đá ra điều dứt khoát đáp ứng điều kiện, làm gã đầu trọc lấy làm kinh hãi.
“Đã là như vậy, không đánh không quen biết!” Gã đầu trọc bước xuống cầu thang đứng cách Tào Nghị ba thước.
Phần phật! Lập tức bên cạnh bốn tên đàn em kia xếp thành một vòng tròn tản ra bốn phía. Lúc này trên lầu hai chỉ còn lại tên tóc dài trông coi Tào Tinh Tinh.
“Ta gọi là Trần Vũ Dương, Tào Đội trưởng ngươi nhớ cho kĩ!” Gã đầu trọc kéo cái áo trên người cởi ra, làm lộ ra một cơ thể tráng kiện với lớp da màu cổ đồng và những bắp thịt cuồn cuộn, từng khối từng khối phảng phất như mãng xà đang quấn quanh người hắn.
Nhất là ở những đốt ngón tay của hắn rất lớn và có màu nâu, vừa nhìn qua là biết cao thủ bậc thầy tu luyện quyền thuật nhiều năm.
“Này!” Tào Nghị không có bất cứ động tác nào thừa thãi, khi Trần Vũ Dương còn đang sửa thế tạo dáng thì đột nhiên Tào Nghị xuất thủ áp vào bên sườn đồng thời một cước xuất kích đạp mạnh vào eo của Trần Võ.
Ba! Trần Vũ Dương lấy cánh tay đỡ đòn, cước bộ liên tục lui về phía sau, tựa vào cầu thang mới miễn cưỡng dừng lại, từ cánh tay bị đá của hắn truyền đến cảm giác hết sức đau đớn, mở miệng nói lớn: ”Hảo chân lực!”
Tào Nghị không nói một lời, lại liên tục tấn công, đầu quyền công kích mọi bộ vị của đối phương phối hợp với thối pháp, thế công như cuồng phong bạo vũ mãnh liệt tới cực điểm. Nắm tay loáng thoáng tạo thành tiếng xé gió trong không khí vang lên.
Trần Vũ Dương nhất thời mất tiên cơ, lập tức rơi vào thế bị động, trong hoàn cảnh bị tấn công tới tấp vội vàng dùng hai cánh tay ngăn trở đỡ gạt những đòn đánh lên mặt, ngực.
Hai người phản kích và đõ đòn đều là lấy cứng đối cứng, mỗi lần quyền kình đụng chạm đều phát ra những âm thanh xương thịt va chạm thật lớn. Đấu pháp kiểu này vừa thô thiển vừa hết sức dã man.
Trần Vũ Dương đã bị ép tới chân cầu thang, nhấc chân lui về phía sau một bước nhất thời bước hụt một cái, thân người lập tức mất thăng bằng hơi ngửa ra, hắn vội vàng lấy lại thăng bằng, sau một lúc mới đứng vững.
Tào Nghị là một cao thủ từng trải qua trăm trận, nào sẽ bỏ qua cơ hội hiếm có này, lập tức thu tay lại, chân trái phát lực hung hăng đá vào khớp xương chân của đối phương.
Rắc! Âm thanh của đầu khớp xương vỡ vang lên. Lúc này thân thể Trần Vũ Dương ngã vào cầu thang, xương chân đã bị gãy đứt.
Thấy đối phương đã ngã xuống, Tào Nghị trong lòng lo lắng cho con gái của mình, vội bỏ qua Trần Vũ Dương tiếp tục chuyển thân leo lên cầu thang.
Nào ngờ Trần Vũ Dương mặc dù bị đá gãy chân, nhưng thân thể được rèn luyện hằng ngày nên có tố chất rất tốt, diện mục lúc này rất hung tợn và uy mãnh cũng không mất đi sức chiến đấu. Thấy Tào Nghị từ bên người chạy lên cầu thang cả người lăn một vòng nằm sấp xuống nắm được gót chân của Tào Nghị kéo lại.
Lực kéo của Trần Vũ Dương rất mạnh Tào Nghị mặc dù có chuẩn bị nhưng không gắng gượng được vội vàng chụp vào tay vịn của cầu thang, bảo trì tư thế sau đó mới tung cước vào Trần Vũ Dương.
Trần Vũ Dương thuận thế kéo bắp đùi của Tào Nghị đứng thẳng lên, từ sau lưng một tay giữ lấy tay của Tào Nghị tay còn lại hung hăng kẹp vào cổ của lão.
Đây là một chiêu thường hay được sử dụng trong bất kỳ cuộc đánh nhau kịch kiệt nào, nó thập phần ác liệt, từ phía sau cánh tay kẹp chặt cần cổ của đối phương, khiến người ta hít thở không thông mà chết.
Thân thể Tào Nghị bị chế trụ, sắc mặt trở nên ửng đỏ không ngừng dùng cùi chỏ hung hăng công kích vào ngực của Trần Vũ Dương.
Bịch bịch! Bịch bịch! Dưới sự công kích mãnh liệt của Tào Nghị chợt truyền đến âm thanh đứt gãy của xương ngực, Trần Vũ Dương hai mắt trợn ngược lồi ra giống như mắt trâu, máu từ lỗ mũi, mồm miệng không ngừng chảy ra nhưng tay gã càng thêm xiết chặt kiên quyết không buông.
“Đây mới thật sự là chiến đấu, quả nhiên hung hiểm máu tanh chân thật. Không phải giống như mỗi chiêu mỗi thức đơn giản trên lôi đài. Hấp thu kinh nghiệm giáo huấn, từ nay về sau phải chú ý. Những người này vốn là định so chiêu để phân cao thấp không ngờ lại biến thành sinh tử tranh đấu a!”
Vương Siêu nhìn tình cảnh này, trong lòng liên tục gật đầu, hắn vốn ít kinh nghiệm thực tế, trước mắt bây giờ là một tràng cảnh đánh nhau kịch liệt sinh tử, quả thật làm cho hắn từ trong đó học được không ít.
“Giết hắn!” Bốn kẻ đàn em quan sát thấy tình hình trở nên như vậy lập tức xông lên.
Tào Nghị vội vàng dùng hết sức đạp mạnh vào cầu thang, cả hai lập tức ngã nhào xuông dưới.
“Tốt lắm, ta cũng nên ra tay rồi!” Vương Siêu cũng không cần phải ẩn tàng che dấu hành tung nữa, thân thể từ trong góc đứng lên, phát lực bắn nhanh về phía căn phòng giam giử Tào Tinh Tinh, từng bước nhanh chóng tiến lại nơi tên tóc dài đang canh gác thừa thế tung quyền.
Ba bước xung lực lấy đà, phong tỏa hết diện tích mặt đất, quyền như đạn pháo, lăng không bùng nổ hạ xuống. Một quyền này đúng là “Tam bộ pháo quyền kình” trong Hình Ý quyền.
Trong ba bước phát lực, hắn đã tính toán thật lâu, thân thể điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, toàn thân eo, lưng, chân, sương sống đều có quy luật nhảy lên, bất chợt bộc phát, như mãnh hổ xuống núi, một quyền phát ra mang hết sức lực bình sinh có thể.
Quyền kình đánh ra trong không khí tạo nên một tiếng nổ vang rền.
Gã tóc dài vốn đang chú ý tới trận chiến bên dưới nhưng hắn cũng không dám rời bỏ chức trách. Đột nhiên không ngờ một người từ đâu vụt tới vô cớ tiến vào, giống như chim yến chao mặt nước, xẹt qua trước mặt tốc độ nhanh như tia chớp, vừa là bất chợt bộc phát, làm cho hắn căn bản cũng không thấy cho rõ ràng.
Theo bản năng hắn giơ hai tay lên đón đở
Phanh! Đòn đỡ của hắn không có tác dụng, quyền kình của Vương Siêu đã mở hai cánh tay của hắn ra và công kích ngay trên lồng ngực.
Cả thân người bảy mươi cân của hắn bị đánh cho bay lên, thân thể của hắn nện mạnh lên trên mặt bàn làm toàn bộ bia và thức ăn trên đó bắn văng tung tóe.
Gã tóc dài này cũng thật là xui xẻo, thân người đập mạnh lên trên mặt bàn và ngã lăn sang bên cái quạt điện, mái tóc dài của hắn lập tức bị cuốn vào trong cánh quạt.
Cái quạt không ngừng cuốn mái tóc dài của hắn vào bên trong kéo theo cả da đầu của hắn. Nhìn thấy tên tóc dài đã không còn hít thở, cũng không biết là vì một quyền của Vương Siêu đánh gục hay là bị cái quạt cuốn cho chết đây.
“Ô ô, ô ô!” Tào Tinh Tinh thấy rõ hành động của Vương Siêu ánh mắt nhất thời vui mừng xen lẫn sợ hãi, toàn thân không ngừng giãy dụa.
Vương Siêu vội vàng tháo miếng ghẻ trên miệng nàng xuống. sau đó mới cởi sợi dây trói ra.
“Mười vạn đồng tới tay!” Cầm cái valy da đen nặng trịch, Vương Siêu có chút hưng phấn.
Lúc này từ cầu thang xông lên một người, đúng là Tào Nghị.
Lúc này trên người lão ta rất nhiều máu, tuy nhiên cũng không có bị thương, máu huyết kia hiển nhiên là của bọn người địch thủ văng lên. Khi vừa lọt vào phòng, nhìn thấy Vương Siêu, nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn bốn phía cùng con gái của mình lúc này minh bạch ở đây xảy ra chuyện gì.
Nhìn chằm chằm vào Vương Siêu trong chốc lát, Tào Nghị nói: “Bỏ cái valy xuống”.
“Ai nha!” Vương Siêu nuốt một ngụm nước miếng: “Tào Đội trưởng thân thủ quả nhiên bất phàm a, lần trước thiếu chút nữa cánh tay của ta bị ông phế đi, hôm nay là một ngày đẹp trời không bằng chúng ta tỉ thí một trận, tiền này dù sao cũng là của bọn cướp, xem trong chúng ta ai thắng thì sẽ được sở hữu.”
“Hảo tiểu tử!” Tào Nghị đột nhiên cười ha hả: “Ý ngươi là thừa cơ hội muốn tranh đấu với ta, nghĩ không ra ngươi cũng là nhân vật lợi hại như vậy? Thế nhưng ta tốt xấu gì cũng có hơn hai mươi năm công phu, khi ta tu luyện lúc đó ngươi còn chưa sinh ra đời. Cho dù bây giờ thể lực của ta đã tiêu hao quá độ nhưng để đối phó với ngươi thì vẫn còn thừa sức! Đến đây, để ta xem ngươi có chút tiến bộ nào không?”
“Vương Siêu, bạn muốn làm gì!” Tào Tinh Tinh cũng không thể giải thích nổi tình thế lúc này, thấy hắn cùng cha mình tựa hồ muốn động thủ, vội vàng kêu to lên.
Vương Siêu đưa tay ngăn lại: “Chuyện này không liên quan tới bạn, đứng đó đi.” Hắn đem cái valy đi tới hai bước cách Tào Nghị ba thước thì dừng lại.
Tào Nghị nắm chắc quyền đầu, bình ổn tư thế và hô hấp, lão rất muốn nhanh chóng khôi phục thể lực. Vừa rồi ở bên dưới cùng bốn gã bắt cóc đánh nhau, đã tiêu hao đi phần lớn sức lực.
“Tào Đội trưởng có lẽ nên nghỉ ngơi một chút chăng?” Vương Siêu nhìn thấy điệu bộ của Tào Nghị trong lúc này, cười cười.
“Hắc!” Khi Vương Siêu vừa dứt lời, Tào Nghị đã xuất thủ. Một quyền nhanh như đạn công kích vào mặt Vương Siêu, xem cách ra đòn không giống như một người đã bị tiêu hao nhiều thể lực.
“Lão già này thật là giảo hoạt a!” Vương Siêu bây giờ không giống như nửa năm trước, cước bộ vừa động đã di chuyển sang phía hông của Tào Nghị, năm ngón tay khép chặt lại với nhau hướng tới thắt lưng của Tào Nghị mà công kích.
Lần này nếu đâm trúng, chỉ sợ từ nay về sau Tào Nghị sẽ mất đi... cái năng lực của người đàn ông..
Tung ra một quyền không ngờ Vương Siêu lại tránh thoát, Tào Nghị cả kinh vội vàng xoay người đồng thời một cước xuất ra như gió.
Cước bộ Vương Siêu dịch về bên cạnh, sau đó dịch về phía hông của Tào Nghị, tránh né một cước như rồng bay, đồng thời các ngón tay khép lại bàn tay như thủ đao lại hướng về phía hạ vị của Tào Nghị mà đâm. Quả thật rất tàn nhẫn ngoan độc.
Tào Nghị liên tục xoay người đối diện công kích, nhưng Vương Siêu mỗi lần đều có thể công kích bên hông của hắn, qua ba bốn lần liên tục phát chiêu, Tào Nghị bắt đầu có cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ngạn ngữ phương ngôn võ học cổ xưa có nói “Bát quái tặc”,Vương Siêu hiển nhiên đem chữ “Tặc” biểu hiện phi thường tốt, ngày thường khổ luyện công phu đấm đá bao cát, hiện tại rốt cục cũng phát huy được uy lực.
“Này!” Sau khi di chuyển năm bước Vương Siêu rốt cục đắc thủ, đâm trúng vào xương sườn, Tào Nghị đau đến tím tái mặt mũi, người xoay một vòng đánh mông “Phịch” xuống đất
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK