Mặc dù rõ ràng biết lời nói của Tào Nghị là hành động cổ vũ và kích động của công tác chính trị, nhưng Vương Siêu nghe xong vẫn có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Liên tiếp chuẩn bị ba ngày, Vương Siêu cùng Lâm Nhã Nam, Triệu Tinh Long, còn có Đại Thạch Đầu, Phủ Đầu, Lang Đầu tất cả mọi người cùng nhau ngồi máy bay đi tới Sơn Đông, mặt khác còn hai mươi mấy người chiến sĩ, sớm đã ở tại Sơn Đông bí mật đợi lệnh.
Lúc đầu nhóm bộ đội đặc chủng Đại Thạch Đầu tổng cộng có hai mươi lăm cá nhân, bởi vì so tài tỷ thí cho nên Lang Đầu bị Vương Siêu dùng Hổ Hình Phách kình chấn đứt hai cánh tay, cho nên lúc trước đi theo Vương Siêu đến Quảng Đông chỉ còn có hai mươi bốn người.
Nhưng mà bây giờ sự tình đã đi qua một năm, cánh tay của Lang Đầu đã sớm hồi phục, ngày đó qua cuộc tỉ thí thì Lang Đầu đối với Vương Siêu có sự bội phục sâu sắc, nhiệm vụ lần này vừa phân ra, lập tức mong muốn tham dự, còn muốn làm đệ tử của Vương Siêu nữa.
Không nói cánh tay của Lang Đầu, mà ngay cả thân thể của Triệu Tinh Long trải qua nửa năm chuyên tâm chửa trị, xương đùi, xương tay, xương ngực của gã đã hoàn toàn liền lại.
Vốn ra gã chính là hảo thủ luyện nội gia công phu, tố chất thân thể so với người bình thường mạnh hơn gấp bội, hơn nữa bây giờ Vương Siêu là đại tài chủ, chính xác là tiền có rất nhiều, vì vậy hắn đã mời chuyên gia khoa chỉnh hình giỏi nhất đến hội chuẩn và điều trị, hơn nữa thường dùng Ám kình giúp gã nắn lại những đầu xương, cường hóa chất lượng xương.
Nửa năm trước, Trần Ngải Dương giúp Vương Siêu trị thương, lấy Ám kình nhu kình phụ trợ cho thuốc trực tiếp đi theo những lỗ chân lông trên người mà vào, bồi đắp chính xác ở vị trí bị thương, không trải qua vòng tuần hoàn trong người, cho nên dược lực các vị thuốc được hấp thu hoàn toàn hiệu quả, việc này đã từng làm Vương Siêu chấn động rất lớn.
Suốt năm luận võ cùng người, không có thể không bị thương được, ngày xưa người trong võ lâm, đa số đều biết y thuật, Hoàng Phi Hồng cũng lấy nghề y chữa bệnh bốc thuốc làm việc chính.
Biết võ không biết y thuật, thương thế tích lũy ngày một nhiều, một thời gian sau, không chết cũng tàn phế.
Nguyên lý dùng Ám kình chữa bệnh giống với thuật châm cứu, nhưng mà hiệu quả so với châm cứu còn lớn hơn nhiều. Vương Siêu một đoạn thời gian trước đây mặc dù nhìn như nhàn nhã, kỳ thật đối với phương pháp dùng Ám kình chữa thương có sự suy nghĩ rất sâu sắc.
Triệu Tinh Long bị thương, càng cung cấp cho hắn một cơ hội thí nghiệm tuyệt vời.
Vương Siêu cũng không có dùng vị thuốc nào khác, chính là thông qua con đường đặc thù, mua một ít rượu thuốc xương hổ dùng để bóp xương, đổ lên trên tay, lấy sự êm ái của Ám kình bộc phát từ tâm ý, đem hiệu quả của thuốc trực tiếp tiến vào hoạt động nơi đầu khớp xương của hắn
Cứ như vậy, quả nhiên đạt được hiệu quả rất lớn, xương cốt bị gãy của Triệu Tinh Long nhanh chóng hồi phục tốt.
Trải qua thất bại lần này, đã hoàn toàn kích phát ý chí hung hãn và khí tức tiềm ẩn ở bên trong thân thể Triệu Tinh Long. Đặc biệt là thất bại trong tay người Nhật Bản, điều này làm cho gã triệt để trở nên hung hãn.
Sau khi thương thế tốt đẹp, bắt đầu mỗi ngày gã đều khổ luyện võ công mãnh liệt, ngay cả giấc ngủ trong ngày cũng rút ngắn đến bốn năm tiếng đồng hồ, hết lần này đến lần khác khắp nơi khổ luyện toàn diện, tập luyện như phát điên, thậm chí so với Vương Siêu trước kia còn tập trung hơn nhiều.
Triệu Tinh Long ngày trước, thoát khỏi lôi đài hắc quyền, đi học đại học làm lại từ đầu, lại nhận được giúp đở của Vương Siêu, gia nhập tập đoàn Thiên Tinh, bắt đầu từ từ tiến vào xã hội thượng lưu, đăng hồng tửu lục (tiệc rượu đèn hoa..) ăn chơi hưởng lạc, cuộc sống mỗi ngày xe đến xe đi, đã bắt đầu dần dần ăn mòn ý chí của gã.
Mặc dù mỗi ngày gã vẫn như trước đây rút ra một chút thời gian để luyện võ, nhưng mà bởi vì không đủ tập trung, không có nhập thần, cho nên không có gì tiến bộ, chỉ là miễn cưởng duy trì thân thủ không có lùi lại mà thôi.
Kỳ thật Vương Siêu cũng từng trải qua những việc giống như gã, chỉ là sau khi trải qua cuộc trường chinh trường đồ bạt thiệp , lặn lội đường xa, rửa sạch tâm linh và ý chí, không bao giờ vì phù hoa trần thế mà lu mờ đi sự truy cầu cảnh giới chí cao trong quyền thuật.
“Có lẽ lần thất bại này, đối với gã mà nói đúng là một việc tốt giúp gã thoát thai hoán cốt."
Vương Siêu cho là như vậy.
“Thiếu tá Lâm, Sơn Đông là một địa phương lớn như vậy, không biết chúng ta mở võ quán ở nơi nào? Tuyên truyền như thế nào?”
Trên máy bay, Vương Siêu cùng Lâm Nhã Nam ngồi cùng một nơi, Lâm Nhã Nam đã bỏ đi quân phục, thay một bộ đồ công sở làm bằng tơ lụa thuần một màu đen, hai chân thon dài, bộ ngực cao vút, cùng với làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lạnh lùng và hàm chứa thái độ nghiêm túc, thỉnh thoảng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, đủ có thể làm cho bất cứ nam nhân nào khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên sẽ phát sinh trong đầu những suy nghĩ kỳ quái vẩn vơ đầy mộng tưởng.
Nhưng mà cùng Vương Siêu ngồi một nơi, Lâm Nhã Nam cũng không có cảm giác được đối phương có bất cứ ánh mắt tục tĩu với động tác có ý đồ xấu xa nào.
Ánh mắt của Vương Siêu mặc dù ngẫu nhiên từ trên người nàng xẹt qua, có khi cũng dừng lại một chút, nhưng mà Lâm Nhã Nam từ bên trong ánh mắt của hắn nhìn không thấy bất cứ sự hỗn tạp bẩn thỉu gì, mà ánh mắt giống như nước suối trong suốt và lưu động.
Không thể không nói, theo sự tinh thâm quyền thuật, dưỡng khí công phu của Vương Sieu cũng càng ngày càng thâm trầm và tĩnh lặng.
“Ở chỗ này!” Lâm Nhã Nam mở ra một cái bàn nhỏ ở phía trước chỗ ngồi trên phi cơ, đưa ra một cái bản đồ nhỏ mang theo bên người, ngón tay chỉ ở vùng duyên hải Sơn Đông bên trên một thành phố xinh đẹp.
“Thanh Đảo?”
“Đúng, chính là Thanh Đảo, chúng ta đem võ thuật quán mở ở Lao Sơn (tên núi ở Sơn Đông)!” Lâm Nhã Nam gật đầu, Vương Siêu ở bên trên người nàng cảm giác được hơi thở của Trương Đồng.
Đều là những nữ cường nhân tinh thông thương nghiệp.
“Khi cấp trên bàn giao nhiệm vụ xuống dưới, ta đã thông qua quan hệ, cùng ngành du lịch ở Thanh Đảo giao thiệp, ở vùng phong cảnh Lao Sơn, đem vài cái đạo quán mở rộng và sửa chữa lại, nối liền thành một khối, biến thành một võ quán khổng lồ.”
“Lao Sơn? Ta còn cho rằng ở một khu vực nội thành chuẩn bị một cái mặt tiền với hình thức kinh doanh là học tập Đài Quyền Đạo TaeKwonDo và Không Thủ Đạo Karate chứ?” Vương Siêu thấy Lâm Nhã Nam đã sớm chuẩn bị tốt, suy nghĩ một chút, kết hợp với quan điểm của mình đưa ra nghi vấn: ”Võ quán mở ở trên núi, sợ là có ảnh hưởng không lớn thì phải?”
“Anh lúc này đã nhìn sai rồi!” Lâm Nhã Nam lấy đầu ngón tay gõ gõ bản đồ Tung Sơn: ”Trung Quốc chúng ta từ Đông sang Tây, đều nhờ vào danh sơn, di tích danh lam thắng cảnh, mới có thể phát triển mạnh lên, anh hãy xem Thiếu Lâm Tự đấy? Hiện tại kinh doanh như thế nào? Cổ phiếu sắp đưa ra thị trường. Tập đoàn Thiếu Lâm CEO (giám đốc điều hành) Vĩnh Tín đại sư, so với bất cứ Đổng sự trưởng của một công ty lớn nào đều có uy phong hơn, tên tuổi hơn. Bản thân còn là đại biểu Hội đồng nhân dân toàn quốc! Thế nào? Hình thức kinh doanh của người Trung Quốc chúng ta, tự nhiên có một đường lối riêng, không cần phải học tập Hàn Nhật.”
Dừng lại một chút, Lâm Nhã Nam bắt đầu nói: ”Lao Sơn từ xưa chính là danh lam thắng cảnh, cái nôi của Đạo giáo, Bồ Tùng Linh là đạo sĩ Lao Sơn, lừng danh với thuật xuyên tường và cũng cực kỳ nổi tiếng phải không? Chúng ta dựa vào chính là cái tên tuổi và tính chất thần bí này. Hơn nữa anh lại có bản lĩnh chân thực, tùy tiện tại Đài truyền hình xuất tiền làm quảng cáo một vài lần, lập tức sẽ danh chấn giới võ thuật, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn so ra kém với những nơi như Thiếu Lâm Tự, núi Võ Đang, nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu xa xa so sánh với những cái Không Thủ Đạo, Đài Quyền Đạo ở bên trong thành phố thì hình thức kinh doanh tốt hơn nhiều. Huống hồ địa phương Sơn Đông này kề bên Hàn Nhật, ở bên trong thành phố thì thị trường học võ, tập luyện thể hình... đều bị Đài Quyền Đạo, Không Thủ Đạo chiếm lĩnh, chúng ta cho dù sử dụng những quan hệ của Tổ Chức, cũng không được có hành vi lũng đoạn thị trường a.”
“Tốt, Lao Sơn! Chọn địa phương này thật tốt!” Nghe thấy Lâm Nhã Nam một mạch phân tích như vậy, Vương Siêu nghĩ tới hình thức kinh doanh của Thiếu Lâm Tự, lập tức hiểu ra.
“Võ thuật là một chuyện, bắt đầu kinh doanh võ thuật, đem võ thuật làm thành sinh ý. Dựa vào nó kiếm tiền, nổi danh, cũng là một chuyện chính sự.” Lâm Nhã Nam gấp lại bản đồ.
Vương Siêu nghe đến đó, khuôn mặt đột nhiên bao phủ bởi một cỗ âm u.
“Quốc thuật, vốn dùng để giết địch, không biểu diễn. Nhưng mà bây giờ, mình không thể không làm. Sa lầy vào bên trong việc này rồi. Lúc này có tính toán cũng như không, mình đã đi ngược lại với sự chỉ bảo ban đầu của Trần tỷ rồi.”
Vương Siêu nghĩ tới đây, thở ra một hơi thật dài: ”Mình biết rõ chủ ý của Trần tỷ, khi đó chỉ bảo cho mình, chẳng qua là muốn ở trong nước lưu lại một truyền nhân, mình hiện tại có chút thành tựu bước vào giới võ thuật, đã hiểu rõ đây là một thế giới hết sức nguy hiểm, nhưng không biết ở thế giới của tỷ ấy đúng là có hình dạng như thế nào?”
“Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lâm Nhã Nam thấy sắc mặt Vương Siêu đột nhiên không được tốt, ngậm miệng lại không nói nữa, tưởng rằng có vấn đề gì xảy ra.
“A….. Không có gì.” Vương Siêu nhắm mắt dưỡng thần: ”Những việc này ta không thông thạo, toàn bộ đều dựa vào sắp xếp của cô, ta chỉ lo đấu võ đánh nhau, hết thảy các sự việc còn lại đều do cô làm chủ.”
Có Lâm Nhã Nam sắp xếp, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Bốn năm ngày sau, nhóm người Vương Siêu đến ở bên trong một đạo quán gạch xanh tường đỏ ở phía Nam chân núi của ngọn núi Lao Sơn già nua cũ kỹ.
Đây là Lao Sơn, nơi sáng lập và là địa bàn của Đạo giáo Thanh Cung, ba mặt xung quanh là núi, một mặt là rừng và biển, cây cối u thâm, sân bãi rộng lớn, đúng là nơi tu thân dưỡng tính tốt.
Vương Siêu lần đầu tiên đến nơi này, đã bị cảnh sắc thu hút hấp dẫn, núi biển một màu. Đúng là vô cùng hùng vĩ.
Sáu bảy cái đạo quán liên tiếp này, sau khi chỉnh trang, nối liền thành một khối, có hơn ba mươi gian phòng, đều mang phong cách cổ xưa, khí tức tao nhã. Xa hơn đi lên trên núi, nơi đó là đấu trường của Hiệp hội Lao Sơn đạo quán.
Lần này Lâm Nhã Nam có khả năng sở hữu cái hạ viện này, hơn phân nửa là được Sở du lịch Thanh Đảo khai thông, về phương diện khác cũng không phải không có quan hệ và sự can thiệp của Tổ Chức. Ngoại trừ việc này ra, cũng phải đưa cho Hiệp hội Đạo giáo Lao Sơn một số tiền lớn.
Bảng hiệu của võ quán cũng được treo lên.
Nhưng mà lần này không phải sử dụng bảng hiệu “Thiên Tinh”, mà là đường đường chính tông bảng hiệu : "Võ quán Lao Sơn nội gia quyền thuật".
Sau khi treo bảng hiệu, Lâm Nhã Nam lập tức sử dụng thủ đoạn và tiền bạc, ở Đài truyền hình tỉnh Sơn Đông, đưa ra trên đó một tin tức lớn, tuyên truyền ùn ùn kéo đến.
Trong một khoảng thời gian ngắn, thanh thế của "Võ quán Lao Sơn nội gia quyền thuật" giống như biển rộng cuộn trào, hầu như truyền vào bên trong lỗ tai của tất cả mọi người ở Sơn Đông, mà ngay cả nhiều người ở tỉnh khác cũng nghe thấy đại danh của cái võ quán này.
Cái này giống như “Vạn hữu võ giáo” vang bóng một thời ở thập niên 90, tin tức oanh tạc ùn ùn kéo đến, không có người nào không biết.
Hơn nữa đạo sĩ Lao Sơn vốn cũng rất nổi danh. Lần này Vương Siêu mở võ quán, thời điểm làm quảng cáo vốn là sử dụng từ mơ hồ này, làm cho người ta tưởng một đạo sĩ cao nhân thần bí nào đó ở đây truyền thụ bí quyết.
Sau một tháng, cũng có một số người ngưỡng mộ danh tiếng đến đây chen lấn cơ hồ đạp phá cánh cửa.
Nhưng mà Vương Siêu cũng không có lộ mặt.
Lâm Nhã Nam đã sớm an bài tốt đẹp, do một đạo sĩ biết võ công của Hiệp hội Đạo giáo Lao Sơn làm nhân vật truyền thông đại chúng tiếp xúc với họ.
Vương Siêu mặc dù trên tu vi được xưng tụng là đại sư, nhưng mà ở tuổi tác, bất kể như thế nào cũng không thể gọi là võ học đại sư. Quan trọng phải là một trung niên nhân tiên phong đạo cốt có khí tức và tài năng mới khiến người ta tin tưởng và nghe theo.
Phụ trách việc này chính là một đạo sĩ cao thủ Đường Lang Quyền, tên là Hồng Đại Thông. Thì ra là một quyền sư luyện Thất Tinh Đường Lang Quyền, bởi vì cuộc sống bức bách, dứt khoát tìm quan hệ, xuất gia làm đạo sĩ.
Lão đánh gần thì công kích rất nhanh. Tiếp cận thân thể đánh nhau thì nhanh nhẹn và mãnh liệt. Đúng là một cao thủ.
Nhưng mà so với Vương Siêu, có chênh lệch rất nhiều.
Vương Siêu đánh giá và so sánh lão với Tần Mậu Giao, Liễu Sinh Tình Tử, Cung Thành Phản Thần đều có khác biệt một ít, nhưng mà so với Triệu Tinh Long bây giờ thì ngang nhau.
Nhưng mà võ công như thế này, đã đủ năng lực để lừa gạt những người đến đây cầu võ.
Ban đầu, Hồng Đại Thông đối với việc Vương Siêu làm Quán chủ Đạo quán rất là bất mãn, chỉ là Hiệp hội đạo gia kêu lão đến giúp đỡ. Lão ta không thể không đến. Nhưng mà tại ngày đầu tiên gặp mặt, cùng Vương Siêu thử tay nghề, bị một chiêu Phách quyền Ưng trảo của Vương Siêu nắm lấy thân thể ném bay ra ngoài năm mét, ngay cả cánh cửa võ quán làm bằng gỗ cũng bị đụng vào vỡ ra.
Lúc này lão mới biết lợi hại, lại nghe Vương Siêu nói là năm ngoái luận võ, đánh bại Triều Châu đại quyền sư Trương Uy một trong Quảng Đông Tam Hổ, lập tức thất kinh, sau đó tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện xuất đầu lộ diện ở bên trong võ quán, chỉ hy vọng có thể ở trên người Vương Siêu học tập được một vài thứ.
Sau khi Vương Siêu thành lập võ quán ở Lao Sơn được một tháng, những động tĩnh và tin tức lớn như vậy đã truyền tới lỗ tai rất nhiều người hữu tâm.
*************
Tỉnh Sơn Đông, thành phố Tế Nam.
Trung tâm thành phố, trên đỉnh một tòa nhà cao tầng.
Nhìn xuống đất qua tấm kính lớn, có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Tế Nam.
“Liêu sư đệ, gần đây giới võ thuật có động tĩnh rất lớn a, ngươi là địa đầu xà vùng Sơn Đông, Đông Bắc, không biết ngươi có biết hay không biết?”
Trên chiếc ghế sô-pha to lớn làm bằng da đặt trong phòng làm việc cao nhất ở đỉnh của tòa cao ốc, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên đó, người đàn ông này lông mày vắt ngang lên, ở giữa nối thành một khối, giống như là một nét chữ màu đen đậm.
Đầu của hắn được cắt ngắn ba tấc, như rễ cây đứng thẳng, đâm ra giống như con nhím, toàn bộ con người lộ ra một cỗ tinh lực vô cùng hứng thú.
“Đái sư huynh, tin tức gần đây nhất trong giới võ thuật? Cũng nghe nói năm ngoái có một thanh niên cao thủ, ở trên thuyền luận võ, đánh cho sư huynh tề danh Trương Uy nhảy xuống biển mà chết. Còn như năm nay, hiện tại không có chuyện gì a?”
Thì ra người đàn ông lông mày chữ nhất này, chính là Đái Quân một trong Quảng Đông Tam Hổ, đại sư Lục Hợp Quyền.
Mà ngồi đối diện với hắn chính là thành viên "Thái tử đảng" nổi danh Sơn Đông, Liêu Tuấn Hoa.
Nhưng mà Liêu Tuấn Hoa này lại có thể là sư đệ của Đái Quân, việc này ngay cả bên trong những tư liệu mà Vương Siêu có được đều không có nhắc tới.
Sư phụ của Đái Quân là Quốc thuật đại sư Chu Hồng Trí hiện nay đang an bình dưỡng lão tại đảo Ha-oai nước Mỹ, thời điểm niên đại những năm sáu mươi, bảy mươi về trước, cùng tề danh với Tiết Liên Tín Đài Loan.
Hai người đều là bậc tông sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ thuật người Hoa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK