• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cái gì? Cao thủ Ám kình của Quảng Đông? Đánh chết Tần Mậu Giao?” Từ tai nghe trên tay Trần Bân truyền đến một tiếng nói có sức cuốn hút của một người đàn ông. Thanh âm này không nhanh không chậm, từng chữ đều rõ ràng mạch lạc, như tiếng nước suối róc rách, rất có quy luật.

“Tần Mậu Giao là đệ tử Từ Chấn, một năm trước anh ở Đài Loan từng nhìn thấy hắn, lúc đó hắn vừa luyện thành Bạch Viên Thông Bối. Tên này luyện công rất là khắc khổ, tư chất cũng rất tốt, là một nhân tài võ học hiếm có, anh từng có ý chỉ điểm hắn một chút. Đáng tiếc tính cách hắn có chút cao ngạo, không chịu nghe lời chỉ điểm của anh, kể cũng có mấy phần cá tính, không nghĩ tới lại bị đánh chết.”

Thanh âm trong điện thoại truyền đến, trong giọng nói rõ ràng mang vẻ tiếc nuối. Lòng dạ của vị Thái Cực đại sư này, quả thật phi thường rộng rãi, có lòng bao dung kẻ khác.

“Được rồi, ông anh. Anh bao giờ thì đến Quảng Đông? Nghe nói cái gì mà Thái Tử Đảng lại lôi Trương Uy rời núi, mùng Năm tháng sau muốn cùng một vị cao thủ nội địa tỉ võ. Còn mời anh tới làm chứng?” Trần Bân hỏi.

“Anh vài ngày nữa mới tới. Tên cao thủ em gặp phải bao nhiêu tuổi rồi? Cao thủ Hình Ý quyền, còn biết kiếm thuật?” Âm thanh của Trần Ngải Dương trầm trâm ngân nga.

“Tuổi thì không lớn, ước chừng trên dưới hai mươi, trang phục rất quê mùa, hình như là lần đầu tiên tới đổ quyền, giờ hiện đang ở trong một công ty nhỏ. Thế nhưng lời nói cử chỉ của hắn cũng rất lão luyện, không có một điểm bồng bột kích động xốc nổi của tuổi trẻ. Em đoán thân phận của người này rất không đơn giản.” Trần Bân đem suy nghĩ của mình nói ra: “Ông anh, nói trong điện thoại khó rõ ràng. Anh cứ về đây đi, em và anh gặp nhau nói chuyện. Đúng rồi, anh mau mau lại đây một chút, có lẽ có thể từ thi thể của Tần Mậu Giao nhìn ra chút gì đó. Hiện giờ thi thể của Tần Mậu Giao đã đưa đến chỗ Từ Chấn.”

“Ừm, anh tới xem thử một chút.”

Ba ngày sau, cũng là lúc Vương Siêu đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú quan sát mèo rắn đánh nhau, ở ven bờ dòng Châu Giang của Quảng Châu, ở trung ương đại sảnh một tòa biệt thự tư nhân hào hoa, bày ra một bộ quan tài lạnh lẽo. Trong quan tài chính là thi thể của Tần Mậu Giao.

Bên ngoài đại sảnh có một hàng nam tử mặc đồ veston màu đen đứng sắp hàng, vẻ mặt trang nghiêm. Mà bên trong đại sảnh, một người đàn ông đeo cặp kính gọng vàng, tóc chớm bạc, vóc người trên dưới một mét tám, khí độ phi phàm mang ánh mắt thương tâm nhìn người đang nằm trong quan tài.

Người đàn ông này chính là một trong Quảng Đông Tam Hổ, cao thủ Thông Bối, ngoại hiệu: “Tiểu tý thánh” Từ Chấn.

Sau lưng Từ Chấn có mấy người thanh niên, có nam có nữ, hiển nhiên là đệ tử của ông ta.

Trên gương mặt đám thanh niên nam nữ kia đều hiện rõ vẻ thương tâm cùng phẫn nộ, nhưng đều không nói gì, giữ gìn không khí an tĩnh của hiện trường.

Người như Từ Chấn khi thu nhận đồ đệ, một phần lớn là con cái các quan cao chức nặng, nhà buôn giàu có. Với mạng lưới quan hệ của sư môn này, cho dù là cái gì Thái Tử Đảng đang một tay che trời cũng không thể không nể mặt ông ta.

Đệ tử của Từ Chấn, dù hắc hay bạch đều sống ung dung nở mày nở mặt, ai ngờ lại bị lật thuyền trong mương, bị quyền thủ của một công ty xã hội đen nho nhỏ đánh chết, tình huống như vậy phát sinh, khiến mọi người đều khiếp sợ.

Càng hơn nữa Tần Mậu Giao là đệ tử có thiên phú nhất trong đám đệ tử của ông ta, mới có hai mươi sáu tuổi, đã đem kình trong quyền thuật luyện thấu, đã đạt đến đỉnh cao của Minh kình, hơn nữa Tần Mậu Giao cũng phi thường khắc khổ, từng vì đem thân pháp của Bạch Viên Thông Bối luyện đến mức "Thân tùy thủ xuất", đã chuyên môn quan sát khỉ vượn hơn một năm trời để nghiên cứu. Mặc dù vẫn không thể luyện thành, nhưng đã tới tình trạng chỉ còn cách đích một trang giấy mỏng, chỉ cần hắn rèn luyện thêm một chút, bỏ qua ngạo khí, tâm cảnh trầm ổn bình thản một chút, nhất định có thể đạt tới cấp độ Ám kình, trở thành quyền thuật đại sư.

Người luyện võ, chú ý nhất là truyền nhân. Nhất là các quyền sư nổi tiếng, đối với y bát truyền nhân của mình càng coi trọng hơn.

Điều này có một nguyên nhân rất trọng yếu bên trong.

Đó chính là để khi sau này mình già, thể lực thoái hóa, tay chân không còn linh hoạt, vạn nhất gặp phải cao thủ khiêu chiến, có thể gọi đệ tử thay mình luận võ.

Nếu không có một tên đệ tử xuất sắc, nếu gặp phải tình huống như vậy, thì một đời hào hùng cũng tan theo dòng nước.

Người luyện võ, nhất là các nhân vật thành danh, mặc kệ trước kia anh có nổi tiếng bao nhiêu, tỉ võ chỉ cần thất bại một lần, lập tức sẽ cả đời không ngóc đầu dậy nổi, so với cái chết còn khổ sở hơn.

Trong giới võ thuật từ xưa tới nay, những thí dụ như vậy rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân các nhà võ thuật đều rất thận trọng với việc tỉ võ.

Đối với các nhà võ thuật thành danh, danh tiếng thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng mình rất nhiều.

Dạy dỗ ra một vị đệ tử xuất sắc, là vì để bảo vệ danh tiếng mình sau khi mình già.

Huống hồ đệ tử xuất sắc đều là do sư phụ một tay dìu dắt dạy dỗ mà ra, tình cảm so với cha con ruột thịt còn sâu đậm hơn, đệ tử chết giống như con ruột mình chết vậy.

Từ Chấn vốn đang ở Hương Cảng bàn một vụ làm ăn rất quan trọng, nhưng vừa nghe được tin tức này, lập tức chạy trở về. Ông ta trong lòng rất thương tâm, khổ sở, tiếc nuối, kinh hãi, phẫn nộ.

Ông ta hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, mặc dù đối với người luyện võ mà nói, hơn bốn mươi tuổi chính là thời kỳ đỉnh cao nhất, nhưng chỉ qua thêm mấy năm, là đã tới tuổi năm mươi, đến sáu mươi, đã bắt đầu đi tới sườn dốc bên kia rồi. Từ Chấn vội vã suy nghĩ việc bồi dưỡng ra một đệ tử xuất sắc, để chống đỡ danh tiếng của mình lúc tuổi già.

Tần Mậu Giao chính là người thích hợp nhất trong đệ tử của ông ta, đáng tiếc đã chết.

Điều này làm ông ta sinh ra một loại cảm giác, đó là nửa đời sau này của mình không còn chỗ dựa vào nữa rồi. Tuy gia sản của ông ta tới mấy trăm triệu, nhưng mà thanh danh trong giới võ thuật là phải từ chiến đấu mà có, dù bao nhiêu tiền cũng không mua về nổi.

“Trần sư phụ, ông xem thương thế trên người đệ tử tôi, là Bổ kình của Hổ Hình trong Hình Ý quyền. Xương ngực toàn bộ bị đánh nát, Ám kình thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng. Trần tiểu thư chính mắt nhìn trận tỉ võ đó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Xin vì tôi mà kể lại cho rõ ràng được không?”

Mặc dù đang cực kỳ bi phẫn, nhưng với nhiều năm tu dưỡng, vẫn khiến cho Từ Chấn ung dung giữ lễ.

Mọi người ở đây, trừ đám đồ đệ của Từ Chấn, còn có một nam một nữ. Một nam một nữ này cùng Từ Chấn tiến lại gần quan tài, mà đám đồ đệ của Từ Chấn vẫn đứng ở phía sau, hiển nhiên địa vị của đôi nam nữ này cùng vị quyền thuật đại sư như Từ Chấn là ngang hàng.

Trong giới võ thuật, chú ý nhất là bối phận, quy củ giữa thầy và trò rất nghiêm khắc.

Nữ chính là Trần Bân, mà người nam chính là kẻ danh chấn giới võ thuật Đông Nam Á, thậm chí tại giới võ thuật ở hải ngoại cũng đều vang danh là đệ nhất cao thủ, Thái Cực đại sư Trần Ngải Dương.

Trong giới võ thuật từng có lời đồn, Ám kình trong Thái Cực quyền của vị Trần Ngải Dương này đã tới mức thu phát tùy tâm, "Các nơi toàn thân thể đều có thể xuất ra quyền đầu thay cho người".

Ý của những lời này chính là, Trần Ngải Dương đã đem Ám kình luyện thấu khắp toàn thân rồi.

Trần Ngải Dương từng bái phỏng tông sư võ thuật thế hệ trước của Đài Loan là Tiết Liên Tín.

Tiết Liên Tín gặp được Trần Ngải Dương, từng nói ra như sau: “Không tới hai mươi năm, Thái Cực quyền của cậu sẽ đến mức đăng phong tạo cực, hiểu được ý cảnh của Dương Lộ Thiền năm xưa.”

Ý trong lời của vị lão tông sư này là: Trần Ngải Dương không tới hai mươi năm nữa, trình độ tại Thái Cực Quyền, sẽ đạt đến mức của Dương Lộ Thiền tiền bối đại sư.

Đây là câu đánh giá cao đến mức nào!

Điều này cũng phản ánh Trần Ngải Dương là một vị võ thuật đại sư thiên tài khó lường.

Tiết Liên Tín là truyền nhân của Quán trưởng Thiên Tân Quốc thuật quán thời Dân Quốc, một thân công phu Hình Ý ở mấy mươi năm trước đã xuất thần nhập hóa, võ công đạt tới Hóa kình, hơn nữa đệ tử đông đảo, rất nhiều cao thủ còn sống hiện nay đều từng được ông ta chỉ điểm.

Như Mã Hồng Tuấn của Hương Cảng tập đoàn Dụ Hưng, Lưu Gia Tuấn của tập đoàn Tam Liên ở Đài Loan, vân vân ..., đều từng được ông ta chỉ điểm.

Tiết Liên Tín không những giỏi võ, mà nhân phẩm, tiếng tăm, võ đức cũng rất được người đời tôn kính. Cho nên khi ông ta về già, cho dù người khác đều biết võ công của ông đã bởi vì nguyên nhân thân thể già yếu mà thua xa ngày trước, cũng không dám nảy ý tranh thanh danh trên người ông.

Bởi vậy lời Tiết Liên Tín nói rất có sức thuyết phục, hơn nữa Trần Ngải Dương khi tỉ võ cùng người khác, chưa từng thua lấy một trận, hơn nữa dưới Ám kình của hắn, không ai có thể toàn thân trở ra.

Đến ngay cả Bát Cực quyền đại sư Trương Quang Minh từng tung hoành giới võ thuật Đông Nam Á mấy chục năm cũng chết dướ quyền của Trần Ngải Dương.

Trương Quang Minh khi đó cũng hơn bốn mươi tuổi, võ công đang ở đỉnh cao, tinh tu Bát Cực quyền, đã sử dụng "Hanh cáp" Nhị âm luyện đến cảnh giới chân tủy, công phu tới đỉnh cao của Ám kình.

Lần luận võ đó, cũng chính thức đưa Trần Ngải Dương lên địa vị đệ nhất cao thủ.

Mà đáng nói nhất là, Trần Ngải Dương khi đánh chết Trương Quang Minh, không phải là dùng công phu Thái Cực quyền, mà là Ám kình của Hổ Hình trong Hình Ý môn.

Sau đó, các nhân sĩ có thâm niên trong giới võ thuật đều xôn xao bàn luận, Trần Ngải Dương rất có thể là một Tôn Lộc Đường thứ hai, đại cao thủ ba trăm năm mới có một lần.

“Hay cho một chiêu Bổ kình của Hổ Hình, kình lực của một quyền này, đã tới mức 'quyền hợp với thần' rồi, hiểu sâu được tinh túy của công phu. Em gái của tôi nói người đó là một thanh niên mới chừng hai mươi tuổi? Thật sự khó tin nổi. Thân pháp của tiểu Tần (chỉ Tần Mậu Giao) tôi có biết đến, cao thủ Ám kình bình thường cũng khó làm gì được cậu ta, giằng co với nhau cũng lâu, còn có thể đánh gục được, có thể thấy được thân pháp bộ pháp của kẻ này cũng là hạng nhất. Cao thủ trong nội địa tôi cũng không rõ lắm, thế nhưng nhân vật xuất sắc như vậy ít nhiều cũng phải có danh tiếng, không thể không có tiếng tăm gì.”

Danh tiếng của Trần Ngải Dương tuy lớn, nhưng lại là một thanh niên mặc đồ trắng, hết sức nho nhã, cao khoảng mét bảy, nếu chỉ nhìn sơ qua, thật tưởng rằng chỉ là một vị tiến sĩ thạc sĩ tuổi trẻ, tuyệt đối không thể khiến người ta liên tưởng đến người thanh danh chấn động hắc bạch hai đạo cùng cao thủ giới võ thuật.

Hắn năm nay hai mươi chín tuổi, theo lời của Tiết Liên Tín nói, hắn khoảng bốn mươi tới năm mươi tuổi sẽ đạt đến cảnh giới của đại sư Dương Lộ Thiền.

Khẽ bước lên, vươn ngón trỏ và ngón giữa ra, sờ soạng sơ qua lòng ngực của Tần Mậu Giao, Trần Ngải Dương liền đưa ra phán đoán.

Nhóm đệ tử của Từ Chấn đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn Trần Ngải Dương, bất kể có đệ tử đã hơn ba mươi, nhưng đối diện với vị Thái Cực đại sư tuổi trẻ này, giống như đang đối mặt với một vị lão tiền bối.

Nhất là mấy cô gái có cách ăn mặc rất có phong cách trong đó, hiển nhiên đều là con gái của bậc phú thương hay quan chức, đều là hai mắt tỏa ánh sao, có chút si mê.

“Tên này ba ngày trước tiến vào cái công ty nhỏ tên Đại Hưng đấu quyền, trận đấu với đồ đệ của tôi là trận đấu đầu tiên. Ài, vị đồ đệ của tôi đây cũng quá kiêu ngạo, tiền cứ muốn tự mình kiếm, tiền của tôi nó không muốn lấy.” Từ Chân than dài.

“A, tình huống của tên kia ông đã tra xét chưa?” Trần Ngải Dương hỏi.

“Không có. Đêm hôm đó, gara sửa xe đó của Đại Hưng bị một đám lính đánh thuê công phá, đám Lỗ Thành Văn toàn bộ bị bắn chết. Tên kia cũng thần bí biến mất, buồn cười, Ngô thái tử còn tưởng là tôi trả thù, thuê người làm. Hơn nữa người trong giới cũng đều nói là tôi làm, Từ Chấn tôi đây là kẻ dám làm không dám nhận hay sao?”

“Lính đánh thuê ... Là nhóm lính đánh thuê nào?”

“Xem một số thứ lưu lại ở hiện trường, hẳn là từ nước vượt biên qua đây. Chẳng qua tôi không muốn làm căng thẳng quan hệ với Ngô thái tử, dù sao hắn là nhân vật thuộc dòng dõi nhà quan. Cho nên tôi mời anh đến đây, điều tiết một chút, cũng thuận tiện điều tra xem nhóm đánh thuê kia rốt cuộc là ai? Kẻ đánh chết đồ đệ của tôi rốt cuộc còn sống hay đã chết? Nếu như đã chết, vậy thì còn tốt, nếu như chưa chết, mối thù giết đồ đệ tôi không có khả năng không báo.”

“Ừm, tôi và ông đều là bạn bè, có việc cần tôi nhất định sẽ giúp.” Trần Ngải Dương gật gật đầu: “Tôi mấy hôm nữa đi Triều Châu, hiện giờ đám Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi, Triệu Quân đều ở Triều Châu an bài một trường tỉ võ cùng với một cao thủ tỉnh S trong nội địa, muốn gọi tôi đến làm chứng nhân.”

Đây là chuyện xảy ra vào ngày thứ ba sau khi Vương Siêu đánh chết Tần Mậu Giao.

Không thể không nói, đám chết toi Đại Thạch Đầu trình độ cực kỳ cao, đến cả cái gì mà Thái Tử Đảng đều bị che mắt, tưởng là lính đánh thuê ngoại quốc làm, hơn nữa còn làm cho Ngô Dĩnh Đạt tưởng là chính Từ Chấn đã làm ra.

Có điều tập đoàn Đại Hưng rốt cuộc chỉ là một công ti nhỏ, Ngô Dĩnh Đạt không vì chút chuyện nhỏ này mà mâu thuẫn với Từ Chấn, chỉ cảnh cáo nhẹ một chút. Bởi vì đến cả súng hỏa tiễn vác vai cũng dùng đến, chuyện này làm có chút quá khích, đây là thứ Ngô Dĩnh Đạt không muốn chứng kiến.

Nửa tháng sau, Vương Siêu đã đem Hổ Xà hai Hình luyện tới mức Hình Thần kiêm bị. Vào hạ tuần tháng trên, cùng đám Đại Thạch Đầu bí mật tới Triều Châu đóng quân.

Tổng bộ của tập đoàn Triệu Khoa ở Triều Châu.

Khi ngày tỉ võ giữa Vương Siêu và Trương Uy còn chưa đến mười ngày, trong tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Triệu Khoa, ba người mà chỉ dậm chân một cái mấy tỉnh ven biển đều phải động đất, bọn "Thái tử" con ông cháu cha đang họp.

“Tôi nói A Quân này, anh làm gì phải tốn sức như vậy? Cái công ty Thiên tinh Internet kia chẳng qua chỉ là một công ty nhỏ, tài sản chỉ mấy ngàn vạn, chỉ là kiến cỏ. Cần gì phải trịnh trọng tỷ võ đối phó như vậy ?”

Người nói chính là Ngô Dĩnh Đạt.

“Không, công ty mạng Thiên Tinh không là cái gì cả, nhưng tên Vương Siêu kia thật không đơn giản, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Chu Giai không phải bình thường, lại còn có Trương Đồng kia của tập đoàn mỹ phẩm Hương Nại Nhĩ (hiệu Chanel) của Pháp nữa. Đều không phải là nhân vật bình thường. Còn có tên Tào Nghị, cha tôi làm Chủ tịch tỉnh, đám người này trong tỉnh đều không yên phận. Tên Vương Siêu kia, tuổi còn nhỏ mà thân thủ tốt như vậy, thật ra sư phụ hắn là đại nhân vật nào chứ? Còn tòa biệt thự tại tiểu khu Thiên Tinh hồ là ai tặng? Tất cả đều là những dấu hỏi.”

“Nói không chừng thằng nhóc này nhặt được võ công bí tịch gì đó, tự mình luyện thành công phu thì sao?”

“Điều đó là không có khả năng, không có sư phụ tự tay dạy dỗ, cái gì bí tịch cũng không có tác dụng.” Trương Uy ngồi lẳng lặng nghe, lúc đó mới chen giọng.

Đúng vào lúc này, một người đàn ông có bước chân trầm ổn mang một bộ tài liệu bước vào.

“Triệu tổng, Ngô tổng, Vương tổng, tòa biệt thự tại tiểu khu Thiên Tinh hồ đã tra được là của ai.”

“Cái gì, mau đưa cho tôi xem xem nào!” Triệu Quân vừa nghe, lập tức đứng dậy, cầm lấy tài liệu xem ngay.

“Làm gì thần bí như vậy?” Ngô Dĩnh Đạt thò đầu sang, hai vị "Thái tử" vừa nhìn, nhất thời đều kinh hãi một phen!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK