Giờ phút này, mọi người đều cho rằng Mộ Như Nguyệt sẽ chết dưới tay thành chủ, trong lòng cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
Đây chính là kết cục đối đầu với thành chủ!
Nhưng mà, ngay tại thời điểm nắm đấm của thành chủ đánh vào người Mộ Như Nguyệt, nàng bỗng nhiên mất tung mất tích...
"Cái gì?"
Thành chủ hơi sửng sốt, trong mắt có chút kinh ngạc, đúng lúc này, một luồng gió sắc bén, khí thế bức người từ phía sau ập đến, hắn vội vàng xoay người, "phịch" một tiếng, một quyền đánh vào thanh trường kiếm.
Mộ Như Nguyệt lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, khí huyết suýt nữa trào ngược ra.
Khoảng cách giữa cảnh giới vô thượng và bán thần quả nhiên rất lớn...
"Vô thượng?" sắc mặt thành chủ trở nên khó coi, "Ngươi đã đột phá đến vô thượng rồi!"
Đám người phía dưới chấn động, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.
Bọn họ không nghe lầm chứ? Nữ tử trẻ tuổi này thế nhưng đã đạt tới vô thượng?
"Nha đầu, ta không thể không thừa nhận thiên phú của ngươi rất cao, đáng tiếc..."
Thành chủ cười lạnh nói: "Dù sao ngươi cũng chỉ là một vô thượng mà thôi, so với ta còn chênh lệch rất lớn!"
Thân thể hắn chợt lóe, lại lần nữa vọt về phía Mộ Như Nguyệt, trong tay có thêm một thanh chủy thủ, đâm về phía cổ họng Mộ Như Nguyệt.
"Như Nguyệt."
Mặc Khê vươn tay ra kéo Mộ Như Nguyệt đến cạnh mình, ánh mắt lập lòe tia sáng nhàn nhạt: "Giao cho ta đi..."
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Ta có thể đối phó!"
Thanh âm nàng không cố tình đè thấp cho nên mọi người đều nghe thấy, ai cũng kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử trên cao, nhất thời không thể hồi phục tinh thần...Nữ nhân này vừa nói cái gì?
Thế mà dám ăn nói ngông cuồng là có thể đối phó thành chủ đại nhân?
Nàng nghĩ mình là ai, đường đường thành chủ đại nhân, nàng có thể đối phó được sao? Cho dù nàng có thiên phú trác tuyệt thì cũng không phải là đối thủ của thành chủ đại nhân...
Bầu trời trở nên âm trầm, cuồng phong nổi lên, mây đen kéo đến, sắc mặt thành chủ xanh mét giống như bị lời nói của nàng chọc giận.
"Muốn chết!"
Oanh!
Hắn nhanh chóng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, mà lúc này, Mộ Như Nguyệt lấy một lọ đan dược trong nhẫn không gian ra, ăn hết vào.
Chỉ trong nháy mắt, trên người nàng bắt đầu khởi động khí thế mãnh liệt, hóa thành kiếm phong sắc bén phóng về phía thành chủ...
Thành chủ hừ lạnh, tránh né nhanh như chớp, nhưng công kích của Mộ Như Nguyệt làm ánh mắt hắn càng thêm âm trầm, vung tay nhấc lên một trận cuồng phong mãnh liệt.
Giờ phút này, bầu trời biến sắc, bầu không khí nặng nề áp bách....
Phanh!
Cuồng phong đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, nàng lui về phía sau vài bước, khóe miệng trào ra một vệt máu đỏ tươi...
"Không chịu nổi một kích!" thành chủ hừ lạnh, nở nụ cười nhạo báng, "Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn đấu với ta, quá đề cao bản thân rồi! Trong mắt ta, cảnh giới vô thượng cũng chẳng là cái thá gì!"
Mộ Như Nguyệt lau chùi vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thành chủ.
Đột nhiên, nàng nở nụ cười tuyệt mỹ nhưng lại làm người ta rét lạnh...
"Ngươi đả thương Khiếu Nguyệt, tổn thương Tiểu Bạch, món nợ này ta sẽ giúp bọn hắn thanh toán rõ ràng!" Nàng chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo, sau đó lấy đan đỉnh phượng hoàng ra