Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Tử Lan, khẽ thở dài nói: “Những người đó nói không sai, Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt quả thật là một đôi yêu nhau, chẳng qua Khiếu Nguyệt bị Đông Phương Tuấn vứt bỏ...”
Sắc mặt Nam Cung Tử Lan tái nhợt, hai mắt rưng rưng, liều mạng lắc đầu, bước chân lảo đảo: “Sao Tuấn ca ca có thể là loại người như vậy? Hắn vì ta mà tự dấn thân vào hiểm cảnh bắt tiểu bạch hổ làm lễ vật cho ta, Tuấn ca ca dũng cảm như vậy sao có thể là loại người hèn nhát, lừa gạt tình cảm nữ nhân?”
Cái nàng để ý không phải là tư tình giữa Đông Phương Tuấn và Khiếu Nguyệt, ai mà không có quá khứ? Chỉ cần hiện tại Tuấn ca ca yêu nàng là đủ rồi.
Nếu chỉ là như vậy, nàng cũng sẽ không tuyệt vọng như thế.
Nhưng Tuấn ca ca dũng cảm trong mắt nàng lại vì tư lợi bản thân mà vứt bỏ nữ nhân mình yêu? Điểm này nàng vĩnh viễn không thể tiếp nhận được...
“Tử Lan, còn một chuyện ta muốn nói với ngươi”, Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Tử Lan sắc mặt tái nhợt, dù không đành lòng nhưng vẫn nói ra sự thật, “Tiểu bạch hổ không phải do Đông Phương Tuấn tự bắt mà là sai người khác đi làm, cuối cùng giả vờ bị thương, lừa gạt ngươi...”
Nghĩ đến đây, Nam Cung Liệt đầy một bụng hỏa.
Hắn đã từng vì hạnh phúc của cháu gái mà không điều tra nhân phẩm của Đông Phương Tuấn, cũng bởi vì đối phương che giấu quá sâu nên không điều tra được, nhưng lần này sau khi nghe những lời này, hắn vận dụng toàn bộ nhân lực của Nam Cung gia điều tra hơn nửa năm mới biết được nhân phẩm chân chính của Đông Phương Tuấn.
Không ngờ Đông Phương Tuấn lại tồi tệ đến mức này.
Nam nhân như vậy làm sao xứng đôi với cháu gái bảo bối của hắn? Cháu gái hắn đáng giá được một nam nhân tốt yêu thương, nam nhân kia tuyệt đối không phải hắn!
“Tử Lan...”
Nam Cung Liệt có chút lo lắng, muốn đỡ lấy cánh tay Nam Cung Tử Lan, nhưng nàng lại tránh né, lông mi hơi run rẩy, dính nước mắt trong suốt.
Sắc mặt nàng tái nhợt, thanh âm run rẩy nói: “Gia gia, ta muốn một mình bình tĩnh một chút, những chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng, Tuấn ca ca hoàn mỹ trong lòng ta lại là loại người này, lừa gạt tình cảm của ta, nếu không phải việc hắn làm khiến ta cảm động, ta cũng sẽ không tiếp nhận hắn...”
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, dung nhan xinh đẹp lộ vẻ thống khổ.
Nếu không nhờ có Mộ Như Nguyệt nhắc nhở nàng, chỉ sợ đến bây giờ nàng vẫn còn u mê không hay biết gì, cho đến khi gả cho nam nhân kia, buồn bực không vui rồi mới biết được chân tướng...
“Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, còn mấy ngày nữa sẽ đến đại hội tứ đại gia tộc, lúc đó, ta lại gọi ngươi.” Nam Cung Liệt thở dài, đau lòng nói.
“Gia gia, vậy ta đi xuống trước.”
Nam Cung Tử Lan đè nén thống khổ trong lòng, xoay người đi ra khỏi thư phòng, cho đến thời điểm vừa bước ra khỏi cửa, nước mắt nhịn không được rơi xuống...
Đông Phương Tuấn, thì ra tất cả đều là lừa gạt! Ngươi muốn cưới Nam Cung Tử Lan ta thật sự vì yêu sao? Chỉ sợ chờ đến ngày ta gả cho ngươi, sẽ là ngày ngươi thâu tóm Nam Cung gia này...
May mắn... may mắn nàng còn chưa làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời....
Giờ phút này, Nam Cung Tử Lan mới hiểu vì sao lúc trước Khiếu Nguyệt không để ý tới hắn, bị nam nhân mình yêu tổn thương đến mức đó, làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra?