“Trống rỗng?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn nam nhân phía sau.
“Đúng vậy”, Mộ Dung Thanh Sơ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Cho nên ta chỉ muốn nói, tương lai của ngươi không phải đã được định sẵn như những người khác, còn kết cục cuối cùng sẽ là gì thì phải xem nỗ lực của ngươi, ngươi là người đặc biệt nhất trên đời này, ta không thể biết được sau này ngươi sẽ xảy ra chuyện gì, về sau vui hay buồn, tất cả đều dựa vào chính bản thân ngươi.”
Mộ Như Nguyệt rũ mắt, hồi lâu sau mới nở nụ cười với Mộ Dung Thanh Sơ: “Thật ra ta chưa từng tin vào thiên mệnh, cuộc đời của ta là do chính ta nắm giữ, chẳng sợ ngươi nhìn thấy tương lai của ta, ta cũng sẽ không đi theo con đường đã định sẵn, mà kết cục ta tự mình định ra là đi lên đỉnh tối cao, cùng hắn sóng vai mà đi, cho nên trời có muốn ngăn cản chúng ta, ta cũng sẽ nghịch thiên mà đi, mở ra một con đường máu.”
Tâm Mộ Dung Thanh Sơ mạnh mẽ chấn động.
Cuộc đời mình chỉ có chính mình nắm giữ? Lần đầu tiên hắn thấy có người nói như vậy...
“Ngươi thật sự rất đặc biệt, khó trách ta không thể nhìn thấy tương lai của ngươi”, Mộ Dung Thanh Sơ cười nhạt, “Thật hâm mộ người kia, có người nguyện ý vì hắn mà nghịch thiên.”
Nhưng mà vận mệnh của hắn đã sớm được định trước, nếu hắn cũng có thể giống nàng, không màng tất cả...
Tựa như biết được ý nghĩ trong lòng nam nhân này, Mộ Như Nguyệt ngước mắt chăm chú nhìn hắn, gằn từng chữ một: “Mộ Dung Thanh Sơ, người thiên mệnh thì sao chứ? Ngươi muốn cuộc đời mình thế nào thì cứ làm như thế, vận mệnh của ngươi không do trời nắm giữ, ngươi nắm giữ chỉ có thể là chính ngươi, vì sao không thử buông bỏ trách nhiệm? Ai nói người thiên mệnh sẽ không được hạnh phúc? Chỉ cần ngươi muốn, cái gì cũng có thể có được.”
Nói xong, Mộ Như Nguyệt không hề dừng lại, xoay người biến mất khỏi tầm mắt Mộ Dung Thanh Sơ.
Tiếp theo nên để hắn tự mình suy nghĩ, nàng cũng chỉ có thể nói vậy, kết quả cuối cùng thế nào, không liên quan đến nàng...
Mộ Dung Thanh Sơ chăm chú nhìn theo thân ảnh thiếu nữ, trong đôi mắt trước nay vẫn luôn thanh lãnh có chút dao động, khi nghe những lời thiếu nữ nói, trong lòng hắn nổi lên gợn sóng.
Hắn cũng có thể phá vỡ thiên mệnh, nắm giữ cuộc đời mình? Có lẽ, hắn có thể thử một chút...
Mộ Dung Thanh Sơ cười nhạt, ánh mắt nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt cũng đã thay đổi.”Đáng chết, nha đầu kia thật sự có thể chữa hết bệnh cho thiếu tông chủ, làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ”, Diệp Khâu nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, còn chưa nghĩ ra biện pháp gì đã nhìn thấy thiếu nữ cùng Vô Ngu đi vào, hắn sợ tới mức cả người run lên.
“Ngươi... ngươi tới làm gì?”
Không thể không nói, càng lớn tuổi thì càng tham sống sợ chết, Diệp Khâu cũng sợ chết, hiện tại hắn chỉ muốn bình an rời khỏi chỗ này.
“Làm gì?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Ngươi đả thương vị hôn phu của ta còn cho rằng ta sẽ tha cho ngươi? Diệp Khâu, ngươi ngàn không nên vạn không nên hại hắn, cho nên, trong tay ta có một viên đan dược, ngươi tự mình ăn vào đi.”
Nói xong, nàng mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược tản ra ánh sáng màu đỏ như máu.
Diệp Khâu hoảng sợ: “Đó là đan dược gì?”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Đan dược có thể làm nguyên lực và tinh thần lực của ngươi biến mất, hơn nữa đời này ngươi không thể sinh ra ý niệm bất lương đối với bất kì ai, nếu không chắc chắn sẽ sống không bằng chết.”