Editor: Tường An
Bước chân Lam Nguyệt lảo đảo, cười khổ.
Chẳng lẽ dù đã rời đại lục đi đến địa ngục, trong lòng nam nhân này vẫn không có nổi một vị trí nhỏ dành cho nàng sao?
"Phượng Kinh Thiên, ngươi thật sự quá ngoan tâm!" Lam Nguyệt đè nén đau đớn chua xót trong lòng, ngước mắt nhìn dung nhan hoàn mỹ của nam nhân, "Ta si ngốc yêu ngươi nhiều năm như vậy, không so đo những chuyện ngươi đã làm với ta, vậy mà ngươi lại tổn thương trái tim ta như thế, Lam Nguyệt ta có chỗ nào không xứng với ngươi? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ngoại trừ nàng thì không thể chứa được nữ nhân nào khác hay sao?"
Sắc mặt Phượng Kinh Thiên càng thêm âm trầm, toàn thân bao phủ hàn khí.
Giờ khắc này, nam nhân đứng đó, mái tóc đỏ bay múa trong gió, ma mị khiến trái tim Lam Nguyệt run rẩy.
Đặc biệt là biểu tình của hắn, âm trầm làm nàng không thở nổi...
"Trên đời này, người không xứng với ta nhất, chính là ngươi!"
Hắn không hề quên, nữ nhân này vì có được hắn mà không tiếc hủy hoại Phượng gia...
Hắn cũng chưa từng quên, nàng trăm phương nghìn kế muốn tổn thương Mộ Như Nguyệt...
Chỉ không ngờ, linh hồn nàng không tiêu tan, lại còn gây sóng gió ở địa ngục.
Bất luận thế nào, lần này hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng có cơ hội gây chuyện được nữa!
"Lam Nguyệt!"
Lĩnh chủ cảm nhận được sát khí trên người Phượng Kinh Thiên, lập tức biến sắc, kéo Lam Nguyệt ra sau lưng mình, sắc mặt trầm xuống.
"Người tới, bắt Phượng Kinh Thiên lại cho ta!"
Vừa dứt lời, vô số người lập tức vây quanh Phượng Kinh Thiên...Giữa vòng vây, hồng y tung bay, kinh diễm khiến người ta không thể dời mắt...
Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc từ phía sau truyền đến, tựa như sấm sét đánh vào lòng mọi người...
"Xem ra nơi này thật náo nhiệt, ta chỉ rời đi có một lát mà đã xảy ra chuyện gì ta không biết sao?"
Thân thể Lam Nguyệt cứng đờ, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nữ tử đang bước đến, sắc mặt tái nhợt.
"Nàng còn sống?"
Nữ nhân này thế nhưng còn sống...
Chỉ sợ ở đây không ai hiểu rõ hơn Lam Nguyệt, vị cường giả trong rừng rậm mạnh thế nào.
Nhưng mà, dưới sự công kích của cường giả như vậy, nữ nhân này thế nhưng vẫn có thể sống sót trở ra...
"Nữ nhân, ngươi đã trở lại?"
Phượng Kinh Thiên quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, mắt phượng hàm chứa ý cười, khóe môi cũng hơi cong lên...
"Phải, ta đã trở lại..." Mộ Như Nguyệt cười nói, "Có điều, vừa trở lại đã thấy ở đây xảy ra chuyện gì ta không biết, Phượng Kinh Thiên, tình huống này là thế nào?"
"Cũng không có gì", Phượng Kinh Thiên cười lạnh, "Chẳng qua, trong trận chiến này ta xuất lực nhiều nhất, sau đó lĩnh chủ muốn gả Lam Nguyệt cho ta, chuyện này đối với ta mà nói chẳng phải khen thưởng mà là trừng phạt, Phượng Kinh Thiên ta dù cưới một khất cái cũng sẽ không cưới nữ nhân làm người ta buồn nôn kia!"
Lam Nguyệt cắn chặt môi, đôi mắt lam oán hận nhìn Mộ Như Nguyệt...
"Nga?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, xuyên qua vòng vây đi đến bên cạnh Phượng Kinh Thiên, "Ngươi không đồng ý, cho nên lĩnh chủ muốn đối phó ngươi? Xem ra vị lĩnh chủ này cũng chỉ có thế, đối đãi với người có công lớn như vậy sao?"
Nghe lời này, Y Lam khinh thường hừ lạnh, gương mặt non nớt tràn đầy cao ngạo.