Biên: Amon Luo Luo
***
Tầng hai quán bar Sweet Lemon, bên trong phòng ông chủ.
Bildt Brando kẹp điếu xì gà đứng bên cửa sổ. Ông ta nhìn ra ngoài với đôi mắt thẫn thờ, sắc mặt tối sầm như trời đất sụp đổ.
Lúc này, một vệ sĩ mới lại gần, hơi khom người cẩn thận báo cáo từng chút một:
“Thưa ngài, Sothoth mới trở về từ phía đông ạ.”
“Bảo cậu ta vào.” Bildt gắng sức điều chỉnh vẻ mặt.
Sothoth Young là trợ thủ của ông ta, là một thành viên quan trọng trong Hiệp hội Hỗ trợ Nhà thám hiểm tự do này.
Chưa đầy một phút, Sothoth với chiếc sơ mi vải lanh cùng áo jacket nâu và khăn quấn đầu màu đỏ sậm bước vào. Bề ngoài anh ta khoảng ba mươi tuổi, màu da cổ đồng, hốc mắt hõm sâu, trên mép và dưới cằm có một chòm râu đen. Nhìn rõ ràng là một kẻ thường xuyên lênh đênh trên biển.
Sothoth cúi đầu một cách qua loa rồi đánh giá Bildt Brando đôi chút:
“Sếp, có chuyện gì à?”
“Ừ, có vấn đề rồi. Xem ra sẽ thất bại mất thôi.” Bildt không giấu giếm, thở dài, “Tôi cũng không biết phải trả lời vị nhân vật quan trọng kia kiểu gì nữa.”
Không đợi Sothoth đáp, ông ta chuyển hỏi:
“Phía đông có gì mới không?”
“Vẫn như cũ, đám hải tặc vẫn đuổi theo từng chiếc thuyền mà chúng có thể cướp bóc được, thậm chí còn nhắm vào nhau. Hải quân chỉ có thể canh giữ các điểm thuộc địa, miễn cưỡng lắm mới duy trì tuyến hàng hải được thông suốt trong khi vẫn bảo vệ những con tàu khá trọng yếu kia. Thủy chiến thường xuyên bộc phát, hai phe đều có thắng có bại.” Sothoth nhún vai.
“Quả nhiên phía đông biển Sonia chính là sân chơi hỗn loạn của hải tặc…” Bildt thở dài đồng tình.
Sothoth ngẫm nghĩ rồi bổ sung:
“Gần đây có vài tin tức tới từ những hòn đảo phía đông kia. Nghe nói tin sớm nhất được bắt nguồn từ Tàu Cái Chết Đen.”
“ ‘Trung Tướng Bệnh Tật’? Tin tức gì?” Bildt tò mò hỏi.
Sothoth đáp lại với vẻ trang nghiêm pha chút phấn khích:
“ ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ thực sự đụng phải một vụ ám sát, bị thương nghiêm trọng. Kẻ ra tay là nhà thám hiểm Gehrman Sparrow!”
“Gehrman Sparrow?” Bildt thảng thốt.
“Đúng, chính hắn! Hắn đúng là một cường giả cấp tướng quân hải tặc rồi! Dù cho đánh lén đi nữa thì khi ấy cũng đang trên Tàu Cái Chết Đen, chung quanh đầy rẫy hải tặc tai tiếng. Thế mà hắn vẫn đánh ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ trọng thương rồi đào tẩu thuận lợi, sau đó còn săn giết ‘Kẻ Xảo Ngôn’ Misol.” Sothoth khẳng định trong tiếng thở dài.
Bildt thong thả đi tới hai bước, than thở:
“Tin này lớn thật.
Trong số các nhà thám hiểm, có rất ít cường giả cấp tướng quân hải tặc. Mà có thể một mình đả thương nghiêm trọng một tướng quân hải tặc trên chính kỳ hạm của đối phương lại càng độc nhất. Loại hành động như thế, chỉ có kẻ vô cùng tự tin vào bản thân đồng thời đủ điên cuồng mới thực hiện nổi. Chỉ có tên điên mới trực tiếp đột nhập lên kỳ hạm của tướng quân hải tặc hòng ám sát chứ không phải tìm địa điểm khác!”
Nói xong, sắc mặt ông ta khẽ đổi:
“Tối qua tôi mới gặp được một nhà thám hiểm tự xưng là Gehrman Sparrow xong.”
“Thật hay giả vậy?” Con ngươi Sothoth co rụt vào, anh ta nghiêm nghị hỏi.
“Không chắc nữa, tôi chưa từng gặp Gehrman Sparrow thật hay nhìn thấy ảnh với chân dung gì của hắn.” Bildt lắc đầu.
Sothoth trầm ngâm đáp:
“Có thể tìm kiếm trong báo chí từ Quần đảo Rorsted để xác nhận lại. Đã nhiều ngày như thế rồi, hẳn sẽ có khách du lịch cầm mấy thứ như Báo Tin tức hay Báo Sáng Sonia tới. Ừm, chính phủ, đồn cảnh sát, Giáo hội và các tổ chức từ thiện đều đặt mua những loại báo quan trọng của Quần đảo Rorsted.”
Quần đảo Rorsted là thuộc địa lớn nhất và quan trọng nhất của Vương quốc Loen trên vùng trung tâm khu vực biển Sonia. Ảnh hưởng của nó lan tỏa ra xung quanh, nên rõ ràng Đảo Olavi chỉ cách nó khoảng ba ngày đi tàu cũng nằm trong vùng ảnh hưởng này. Các tổ chức chính phủ và Giáo hội đều đặt mua những loại báo và tạp chí trong khu vực, nên loại tin không mấy quan trọng sẽ được nhận sau ba tới bốn ngày.
“Ừ.” Bildt khẽ gật đầu, hỏi sâu thêm, “Cậu có biết chi tiết chính xác về vụ ám sát ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ của Gehrman Sparrow không?”
Sothoth nhớ lại:
“Nghe nói Gehrman Sparrow có thể biến thành bất cứ người nào, giống như ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos trước kia.
Chính là nhờ vào năng lực này, hắn mới có thể thuận lợi lẻn lên Tàu Cái Chết Đen và tìm được cơ hội ám sát.”
“Có thể biến thành bất cứ người nào…” Hai mắt Bildt bỗng sáng lên.
Không, không đời nào, đó là một kẻ điên cuồng dám đột nhập lên Tàu Cái Chết Đen để ám sát ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ cơ mà. Hắn khiến người khác sợ hãi và chỉ muốn lủi xa theo bản năng… Ánh mắt của Bildt bỗng mất đi thần thái.
Hơn nữa, còn chẳng biết hắn là người thật hay giả… Ông ta vô thức lắc đầu.
…
Không biết khi nào thì Kẻ Gác Đêm và Trái Tim Máy Móc mới thực hiện hành động và xử lý điều dị thường ở phố Williams nhỉ. Hy vọng họ làm càng sớm càng tốt… Lạc trong suy nghĩ, Klein rời màn sương xám, trở về thế giới hiện thực.
Cất nhắc một hồi, hắn lấy một tờ giấy viết thư ra trải lên bàn sách nâu.
Đặt bút máy đỏ sẫm xuống, Klein hỏi về tình hình gần đây của thầy Azik rồi mới đề cập tới chuyện trong lúc đang tìm kiếm vật phẩm thần kỳ có thể đánh cắp năng lực của người khác, hắn đã phát hiện ra tình huống có người bị ký sinh.
Tiếp đó, hắn như thuận miệng hỏi thăm xem có cách nào nhắc nhở được vật chủ mà không đánh động tới kẻ ký sinh ngoại lai không.
Mượn lý do này, hắn tiếp tục nói, thông qua người khác, mình mới biết thông tin “Con Trùng Thời Gian” liên quan tới Người Phi Phàm Danh sách cao thuộc đường tắt ‘Kẻ Trộm’, cũng biết loại đồ vật này có thể dùng làm đồ thờ trong nghi thức hiến tế và vật liệu cho bùa chú cấp cao, nhưng không biết cách làm cụ thể.
Phù… Klein đặt bút máy xuống, gấp thư, lấy còi đồng ra đưa lên miệng ra sức thổi một hơi.
Xương trắng tuôn ra như đài phun nước, hợp lại thành một người đưa tin khổng lồ. Song lần này người đưa tin không còn chui ra từ tầng dưới nữa, mà là đầu xuyên qua trần nhà nhìn xuống người triệu hồi như nhiều lần trước.
Klein biết đây không phải vì người đưa tin đã bất lịch sự trở lại, mà do hắn đang ở tầng một quán trọ…
Hắn vung cổ tay ném lá thư ra như phi tiêu, khiến nó rơi trúng vào lòng bàn tay xương xẩu của người đưa tin khổng lồ.
Hai đốm lửa trong hốc mắt của người đưa tin bập bùng hai lần như đang nhìn chằm chằm vào Klein, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Cơ thể nó vỡ vụn thành một thác nước, từng chiếc xương chìm vào mặt đất.
Xong xuôi đâu đấy, Klein cũng không mở hạc giấy ra tẩy vết chì trước đó đi để viết nội dung thỉnh giáo “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine.
Đây là vì hắn vừa phát hiện ra một chuyện không ổn. Hạc giấy không phải một vật phẩm thần kỳ hay vũ khí phi phàm mà chỉ được gấp từ một tờ giấy vô cùng bình thường. Cứ liên tục bị tẩy mài mòn, nó đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rách nát. Chắc chỉ vài lần nữa thôi là hoàn toàn te tua.
Thôi thì cứ phải có chuyện cực kỳ quan trọng cần liên lạc mới cân nhắc dùng nó, giả dụ như chỉ khi thầy Azik không biết nên làm sao để nhắc nhở Leonard mà không đánh động tới lão già kia… Klein lặng lẽ lắc đầu, nhanh chóng cất đồ trên bàn sách đi.
Hơn nữa, gần đây hắn cũng không dám dùng máy thu phát vô tuyến để liên lạc với Arrodes. Đây là do vị cường giả mà Chúa Sáng Thế Chân Thực gửi tới kia vẫn đang loanh quanh ở vùng lân cận hòng tìm kiếm mùi của Con Mắt Đen Kịt. Mà có khả năng “hương vị” của sương xám cũng thu hút sự chú ý của Chúa Sáng Thế Chân Thực, khiến Thần báo cho tín đồ.
Hôm nay mình sẽ tiếp tục làm một khách du lịch, thư giãn chút đỉnh. Còn mai thì sẽ bắt đầu tìm kiếm cơ hội đóng vai chân thực! Klein rũ bỏ suy nghĩ, mặc áo khoác, bỏ mũ phớt xuống, bước ra khỏi quán trọ.
Hắn định đi thẳng tới ngọn núi vùng ngoại ô bến cảnh Olavi để ngắm mặt trời lặn!
Ý tưởng này bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng. Tác giả của nó tên Leon Mustang, sinh ra trên Olavi, ngoài 20 tuổi mới đến Backlund định cư. Quý ngài này đã mô tả cảnh tượng hoàng hôn tại bến cảng từ trên núi St. Draco trong sách của mình, cho rằng đây chính là phong cảnh tuyệt vời nhất mà mình từng nhìn thấy.
Klein ngồi xe ngựa ra khỏi thành phố, đi bộ đến chân núi St. Draco, chỉ dùng một giờ là leo nên đỉnh ngọn núi khá thấp này.
Thời gian dần trôi, vầng thái dương từ từ chìm xuống, khiến vùng biển xanh thẳm tọa lạc bên trái đỉnh núi nhuộm một màu đỏ rực như lửa. Cả khu rừng xanh biếc và cánh đồng ruộng bát ngát bên phải cũng ánh lên màu vàng xuộm.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả màu sắc đều nở rộ lần cuối trước khi bị bóng tối bủa vây rồi dần trở nên ảm đạm.
Tàu thuyền vào bến cảng, xe ngựa vào thành phố, người người bận rộn trở về nhà trên con đường giao giữa thửa ruộng lúa mạch và vườn cây ăn quả.
Khi bóng đêm đã hoàn toàn nhấn chìm mảnh đất này, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên từ trong và ngoài thành phố. Chúng hệt như cũng viên đá quý lấp lánh điểm xuyết trên nền trời nhung đen.
Đẹp thật… Klein tán thưởng một hồi cho đến khi ánh đèn từ mỗi gia đình phản chiếu trong con ngươi hắn.
Hắn lặng lẽ quay người, men theo đường cũ xuống núi. Giữa những lùm cây tối tăm, hắn trở lại chân núi rồi đi bộ một quãng, sau đó thuê một chiếc xe ngựa đỗ tại biên giới thành phố cảng.
Xe ngựa lướt đi ổn định, ánh sáng vàng tù mù tỏa ra từ những ngọn đèn khí gas sắt đen trang nhã lặng lẽ hắt xuống mặt đất, lùi dần về xa.
Không biết bao lâu sau, Klein trở lại quán trọ, móc chìa khóa mở cửa phòng.
Giường, bàn sách và ghế gỗ nằm im lìm trong bóng tối dày đặc, lẳng lặng phản xạ chút ánh trăng đỏ rực.
Klein khẽ đóng cửa phòng, bước đến gần cửa sổ. Dưới bóng tối được tạo ra bởi chiếc vải mành, hắn đứng đó, bất động hồi lâu.
Đèn ngoài đường vẫn rực sáng.
…
Sớm tinh mơ hôm sau.
Klein mở khóa vòi, dập làn nước lạnh buốt lên mặt, làm tỉnh cả người.
Hắn đã nghĩ kỹ nên tìm cơ hội đóng vai chân thực ở đâu:
Vẫn là bệnh viện nơi người có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào!
——Mấy địa điểm Klein tới trước đó đều là thuần túy đi lòng vòng, phiêu đãng chút đỉnh, thực sự rất khó mà tìm được mục tiêu nào phù hợp. Lần này, hắn quyết định dành một thời gian dài làm tình nguyện viên trong bệnh viện, quan tâm tới những bệnh nhân sắp chết mà tạm thời không có người thân kế bên. Chỉ có thế, hắn mới chờ đợi được mục tiêu mình cần.
Ăn sáng xong, Klein có mặt tại số 10 phố Rừng Đen, bước vào Quỹ Tài trợ Nhà An dưỡng cuối đời Olavi.
Đây là một tổ chức từ thiện của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối. Một trong các phương diện mà nó chịu trách nhiệm chính là cung cấp những tình nguyện viên đã trải qua huấn luyện cho các bệnh viện.
Klein bước tới chỗ ghi danh, trông thấy nữ nhân viên công tác đang đọc báo, thế là gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn để thu hút sự chú ý của cô ta.
“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Quý cô kia vừa bỏ báo xuống vừa nói.
“Tôi muốn làm tình nguyện viên.” Klein đáp ngắn gọn.
“Họ tên?” Quý cô nọ ngẩng đầu nhìn đằng trước.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta đông cứng còn tay phải thì run bắn lên. Bút máy vừa cầm rơi cạch xuống đất.
Đúng lúc tờ báo trước mặt cô ta có một bức tranh chân dung gần như thật.
Chủ nhân của bức chân dung này thuộc về nhà thám hiểm điên cuồng và nguy hiểm, Gehrman Sparrow!