Biên: Amon Luo Luo
***
Update: Thầy Thuốc -> Dược Sĩ (“thầy thuốc” vẫn dùng để chỉ “bác sĩ” chứ không chuyên biệt về bào chế, điều chế các loại thuốc như “dược sĩ”)
______
Cuối cùng Giáo hội Bão Táp cũng ra tay với Cảng Bansy rồi à? Klein nắm tay lại che trước miệng, ho hai tiếng, cực kỳ thản nhiên, hỏi không chớp mắt:
“Chuyện gì xảy ra?”
Elland không nhận thấy phản ứng kỳ dị nào từ Gehrman Sparrow thì dời mắt đi, nhìn quanh một vòng, đáp:
“Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, chỉ biết là liên quan tới lực lượng cấp cao của Giáo hội Bão Táp.
Mà một khoảng thời gian dài trước đó, tất cả tuyến hàng hải đi qua Cảng Bansy đều bị hủy bỏ. Đây cũng có thể được gọi là điềm báo.”
Liên quan tới lực lượng cấp cao của Giáo hội Bão Táp sao? Không, hẳn đó chính là lực lượng tầng cao nhất. Mình nghi là vị Giáo hoàng kia của Giáo hội Bão Táp lắm, vị Thiên Sứ trên mặt đất kia tự mình ra tay, thậm chí còn sử dụng một món Vật Phong Ấn cấp 0 ấy chứ. Dù gì cũng là đi đối mặt với một tồn tại có thể là Vua Thiên Sứ cơ mà, một vị Vua Thiên Sứ còn cổ xưa hơn cả Kỷ thứ Tư, cùng với các hậu duệ của Thần… Klein khẽ gật đầu, điềm nhiên hỏi tiếp:
“Kết quả ra sao?”
Hắn chẳng hề ngạc nhiên dù chỉ một xíu trước chuyện tới tận mấy ngày gần đây Giáo hội Bão Táp mới động tay vào Cảng Bansy. Kể cả Kẻ Trừng Phạt được biết tới bởi bản chất liều lĩnh và nóng nảy, họ vẫn phải thực hiện các quy trình tối thiểu trước những sự kiện khổng lồ thế này. Chẳng hạn như xác nhận sơ bộ, chẳng hạn như rút lui bộ phận dân chúng vô tội, chẳng hạn như phong tỏa hải phận chung quanh. Tất cả những điều đó đều cần thời gian.
Elland không thể nào đọc được cảm xúc thực sự của Gehrman Sparrow, thở dài cười nói:
“Trong một khoảng thời gian rất dài, sẽ không có Cảng Bansy.”
…Quả không hổ là Giáo hội Bão Táp… Klein thầm tặc lưỡi, càng cảm thấy tò mò về chi tiết quá trình hơn.
Hắn muốn biết Hồng Thiên Sứ Medici có xuất hiện không hay vẫn đang thực sự ngủ say ở gần Cảng Bansy, đã bị Giáo hội Bão Táp thanh trừ chưa. Hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra với những cư dân bản địa trên Cảng Bansy, muốn biết ý nghĩa đằng sau cách thức nói chuyện ngắt quãng của họ, muốn biết bí mật ẩn giấu trong nhà hàng Lime và bưu điện là thế nào.
Xui thay, Cảng Bansy bị hủy diệt rồi, hắn khó mà lấy được câu trả lời chính xác.
Có lẽ sẽ có tư liệu được ghi chép trong nội bộ Giáo hội Bão Táp, nhưng Klein không có cách nào để nghe ngóng cả. Với cấp độ của ‘Người Treo Ngược’, căn bản không thể tiếp xúc được với loại hồ sơ có cấp độ bảo mật này.
Chờ tới khi bồi dưỡng ngài ‘Người Treo Ngược’ thành một cường giả Bán Thần Danh sách cao, mình mới có thể biết đáp án của những câu hỏi kia… Klein thầm thở dài, nói mà mặt không đổi sắc:
“Nơi đó quả thực rất nguy hiểm…”
Hắn còn chưa dứt lời, cổ họng lại ngứa rát, ho dữ dội mấy tiếng nữa.
“Cậu ốm à?” Elland ngờ vực hỏi.
Ông ta vốn cho rằng Gehrman Sparrow cũng giống mình, là một Người Phi Phàm thuộc loại tăng cường thể chất rõ ràng. Trước khi già yếu, ở hoàn cảnh bình thường sẽ không dễ bị bệnh. Song, giờ nhìn lại, ông ta nghĩ phán đoán trước kia của mình hẳn là sai lầm rồi.
Klein “Ừ” một tiếng, không giải thích.
Một câu hỏi vừa vô nghĩa vừa vô giá trị… Đấu một trận ác liệt với ‘Thiếu Nữ Bệnh Tật’ xong, không bị ốm mới lạ… Danitz đứng bên lặng lẽ khinh bỉ.
Elland cười ha hả:
“Tôi có thể giới thiệu cho cậu một “Dược Sĩ” còn tốt hơn hẳn người làm trong bệnh viện hay phòng khám.
Đó chính là chức nghiệp phi phàm của cậu ta. Cậu ta mở một tiệm thảo dược nhỏ trong con ngõ chếch phía đối diện Rạp Hát Đỏ, ha, nổi tiếng bởi buôn bán mấy loại thuốc tráng dương, nhưng đó không phải lĩnh vực cậu ta giỏi nhất.”
Có phải mỗi vị “Dược Sĩ” đều sẽ phát triển mấy loại thuốc như vậy không? Cũng đúng, đó chắc chắn là một trong những loại thuốc đắt hàng nhất, kiếm lời nhất cơ mà. Không làm mới lạ… Klein khẽ gật đầu, ra hiệu mình đã biết.
“Sao tôi chưa từng nghe qua?” Danitz kinh ngạc hỏi.
“Cậu ta mới đến Bayam vài tháng gần đây thôi. Lần cuối cùng cậu tới Thành Khảng Khái là khi nào?” Elland bật cười hỏi lại.
Khi ngồi cái thuyền rách của ông đấy… Danitz lặng lẽ đáp trả trong lòng.
Gã cẩn thận nhớ lại, phát hiện ra mấy tháng gần đây, trừ khoảng thời gian này ra, những ngày đầu kỳ nghỉ mình chỉ đi qua Bayam đúng một lần. Thời gian còn lại, gã hoặc phiêu lưu trên biển, tìm kiếm kho báu, hoặc vui chơi trên những bến cảng khác, uống rượu ba hoa chích chòe, đúng là không chú ý tới mấy sự thay đổi nho nhỏ trên Thành Khảng Khái.
“Tôi đã dành kha khá ngày ở lại Bayam rồi, cũng đã tới Rạp Hát Đỏ mấy lần, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tin gì về “Dược Sĩ” kia hết! Chuyện này chỉ có nói rằng, hiệu quả thuốc tráng dương của tên đó có hạn!” Danitz mạnh miệng khoác lác.
Elland cười, không tranh luận với vị hải tặc vĩ đại nào đó, chuyển nói với Gehrman Sparrow:
“Nếu cậu mắc bệnh bình thường, cùng lắm thì vị “Dược Sĩ” kia sẽ chỉ hơi tăng giá lên một chút thôi.
Vả lại, đối với cậu, đắt đỏ cũng không quan trọng, quan trọng là phải mau chóng khôi phục sức khỏe lại. Chẳng nhà thám hiểm nào muốn ở trong trạng thái bệnh tật cả, vì nó đồng nghĩa với việc lúc nào cũng có thể trở thành mục tiêu săn đuổi của kẻ khác, đồng nghĩa với việc gia tăng nguy hiểm mất khống chế.”
Đúng thật, duy trì trạng thái tốt là điều cực kỳ quan trọng đối với một Người Phi Phàm. Nhưng mà giá tiền cũng rất trọng yếu đấy được không? Nếu vị “Dược Sĩ” kia mà đòi 1000 bảng, mình sẽ đi ra bệnh viện mua thuốc luôn, hoặc là tả cụ thể tình hình bệnh trạng của mình ra cho tên ma cà rồng Emlyn White thật thà kia để kiếm chút thuốc! Dù hiện giờ mình sở hữu khoản tiền tiết kiệm hơn 6000 bảng, còn vài đặc tính phi phàm nữa, nhưng mình vẫn phải cân nhắc đến tương lai chứ. Mình còn muốn mua thêm một món vật phẩm thần kỳ mang tính công kích mạnh nữa, rồi còn phải tìm mua manh mối của phối phương ma dược Danh sách cao các kiểu các kiểu… Klein làu bàu trong đầu.
Phối phương ma dược Danh sách cao không thể nào đo đếm được bằng tiền tài trong thế giới thần bí, nên Klein mới nghĩ sẽ chỉ mua manh mối tương ứng.
Đợi tới khi Elland rời đi, Klein mới cầm chỗ tiền thưởng 700 bảng kia, chia cho Danitz 200 bảng.
Hắn đội mũ, cầm gậy batoong, thỉnh thoảng lại ho khan, chốc chốc lại lau nước mũi, bước ra ngoài chuẩn bị ngồi xe ngựa đến gần Rạp Hát Đỏ.
Danitz rất tò mò về loại thuốc của “Dược Sĩ” kia nên dán hai chòm râu, đội mũ lưỡi trai lên và đi theo—— dưới sự chỉ bảo của Klein, gã đã hiểu rõ dùng khăn quàng cổ để che mặt là hành vi cực kỳ hấp dẫn sự chú ý ở Bayam, nên nhận lời khuyên, mua một chòm râu giả.
…
Trong con ngõ nhỏ chếch phía đối diện Rạp Hát Đỏ, Klein vừa bước vào, liền nhìn thấy một người đàn ông rụt rè sợ hãi đi ra từ trong một tiệm thảo dược không treo biển hiệu. Thời điểm phát hiện ra có người lại gần, ông ta lập tức cúi thấp đầu, vội vàng chuồn đi.
Đừng lo, chúng tôi sẽ không đoán loại thuốc ông vừa mua là gì đâu… Klein ho khan hai cái, tăng tốc, bước vào tiệm thảo dược mờ tối kia.
Ánh mắt vừa quét qua, hắn chợt sững người, vì chủ tiệm là người quen.
Chủ tiệm mặc một chiếc áo choàng dài đen của bác sĩ phù thủy nông thôn, tầm ba mươi tuổi, tóc đen mắt nâu, khuôn mặt rất tròn, dáng người mập mạp. Đây chính là “Dược Sĩ” béo không biết giữ mồm giữ miệng, thích châm chọc người khác trong tụ hội do quý ông ‘Con Mắt Trí Tuệ’ tổ chức. Klein đã từng gặp đối phương trong một lần đến gánh xiếc nào đó rồi nhận ra anh ta.
Anh ta không còn xuất hiện trong tụ hội của quý ông ‘Con Mắt Trí Tuệ’ nữa là vì đã rời khỏi Backlund à… Klein hắng giọng, tiến lên hai bước, nói:
“Điều chế cho tôi chút thuốc.”
Trên vai “Dược Sĩ” béo có một con cú mèo với đôi mắt tròn trịa đang đậu, một người một chim cùng lúc ngẩng đầu, nhìn về phía Klein.
Sau một hồi quan sát ngắn ngủi, “Dược Sĩ” béo lộ ra một nụ cười đểu cáng:
“Anh bạn à, thời tiết lạnh như vậy, cũng đâu cần thiết phải hành sự bên ngoài, dù đúng là nó kích thích thật.”
Cái quỷ gì vậy… Klein thoạt sửng sốt, rồi chợt hiểu ra tại sao đối phương lại nói thế.
Thời điểm chiến đấu với Tracy, mình bị ảnh hưởng bởi năng lực hoan du, máu dồn xuống dưới, dục vọng nhấp nhô, dẫn đến cơ thể trống rỗng, càng nhanh chóng và dễ dàng bị bệnh tật xâm nhập hơn. Trong lúc đào tẩu, nước biển lạnh buốt còn ổn, vì mình có thần thuật bảo hộ. Nhưng gió trên đường quá lạnh, khiến bệnh tình của mình nặng thêm. Kết luận lại, đây chẳng phải giống như hoan du khi dã ngoại rồi cảm lạnh xong sinh bệnh à? Không hổ là “Dược Sĩ”, mắt tinh như cú luôn… Klein duy trì vẻ mặt không thay đổi, cứ nhìn “Dược Sĩ” béo chằm chằm. Hắn không trả lời, đợi đối phương điều chế thuốc.
Danitz thì quay đầu nhìn ra ngoài tiệm thảo dược, nín cười vô cùng vất vả.
“Dược Sĩ” kiểu cứt chó gì thế này? Ngay cả bệnh tật do ‘Thiếu Nữ Bệnh Tật’ gieo rắc mà cũng không nhìn ra! Gã đắc ý thầm nghĩ.
“Dược Sĩ” béo thấy đối phương không thèm tiếp chủ đề của mình thì mất hứng mở mấy cánh tủ ra, lấy vài loại thảo dược phổ biến hoặc kỳ quái nào đó, cùng với xác côn trùng, nhét vào trong một cái túi giấy, đưa ra:
“Bỏ toàn bộ vào trong nước, nấu nửa giờ, uống hết chất lỏng còn sót lại.
4 saule.”
Hơi đắt rồi đấy… Klein liếc qua Danitz.
Người sau lập tức tự động tự giác móc tiền ra.
“Dược Sĩ” béo vừa lấy tiền, vừa khom lưng, nhỏ giọng xuống cười hề hề:
“Tôi có loại thuốc giúp anh tăng cường năng lực về phương diện kia, loại thêm một chút bột xác ướp ấy, có cần không? Đảm bảo anh sẽ hài lòng.
Tôi biết, chắc anh mạnh lắm, nhưng đàn ông ấy mà, lúc nào chả theo đuổi thứ mạnh hơn.”
Đầu tiên, tôi phải có bạn gái đã… Klein lạnh lùng lắc đầu, từ chối lời chào hàng của “Dược Sĩ” béo.
“Dược Sĩ” béo thất vọng thẳng người lên.
Anh ta đảo mắt qua lại, đánh giá hai người, thuận miệng hỏi:
“Các anh là nhà thám hiểm hả?”
“Phải.” Klein đáp ngắn gọn.
“Dược Sĩ” béo xoa xoa bàn tay, nói:
“Tôi có một ủy thác, cơ mà nhất định phải hoàn thành thì mới có thù lao.”
“Thù lao bao nhiêu?” Klein bóp mũi.
“100 bảng!” “Dược Sĩ” béo đau lòng kêu lên, “Giúp tôi tìm một người, ông ấy tên Roy Kim, là thầy tôi. Thầy tôi kêu tôi đến đây để gặp ông ấy, nhưng tôi đã chờ mấy tháng rồi mà vẫn chưa gặp, hơn nữa cũng chẳng có cách nào để liên lạc cả.”
“Có tranh chân dung—khụ! Hay ảnh chụp không?” Klein dò hỏi.
“Dược Sĩ” béo lấy một tấm hình từ trong cái túi ngầm bên hông ra, đưa qua.
Trên hình là một người đàn ông khá trẻ, tóc chải gọn gàng, đeo kính mắt có gọng, trông rất hào hoa phong nhã.
“Thầy anh?” Klein hỏi ngược lại.
“Dược Sĩ” béo ho khan hai tiếng, nói:
“Ông ấy ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi rồi, chẳng qua trông trẻ thế thôi.”
Sau khi xác nhận rằng chẳng có vật phẩm nào có thể dùng làm vật phụ trợ cho bói toán, hắn cầm túi giấy, rời khỏi tiệm thảo dược này.
Đợi tới khi bóng lưng hai người biến mất ở đầu ngõ, con cú mèo đứng trên vai “Dược Sĩ” béo đột nhiên mở miệng:
“Darkwill, khả năng là tên kia biết cậu.”