Biên: Lạc Đinh Đang
Dù mình đã luôn muốn thử cầu nguyện “Kẻ Khờ” để hy vọng thoát khỏi tâm lý ám thị mà cha xứ Otlowski gieo xuống, mình cũng hiểu rất rõ rằng tụng niệm tôn danh của một người không rõ nguồn gốc là rất nguy hiểm. Không phải tất cả tồn tại bí ẩn đều bắt đầu thả mồi nhử, từ từ dẫn dắt. Trong những vấn đề thế này, các Thần thường sẽ giống như cá mập trên biển, ngủi thấy mùi máu tươi là điên cuồng lao tới giằng xé…Nhưng giờ… Rốt cuộc Đấng Nibbs, không, Thủy Tổ muốn làm gì vậy?
Emlyn White cảm thấy thật hoang đường, mở miệng thốt lên:
“Chuyện này vô cùng, cực kỳ, hết sức nguy hiểm.”
Bên trong quan tài sắt đen, Nibbs Odora trả lời với giọng già nua:
“Phải, tình huống bình thường thì đúng là vậy.
Nhưng không phải toàn bộ tồn tại bí ẩn đều tràn ngập ác ý. Giữa các Thần cũng có người tuân thủ quy tắc hoặc ưa thích các loại giao dịch. Ví dụ như bảy đường tịnh quang của Linh giới.
Nếu Thủy Tổ đã đưa ra gợi ý như thế, nghĩa là nguy hiểm mà “Kẻ Khờ” mang tới sẽ không quá nghiêm trọng, thậm chí còn không có.
Trong quá trình này, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ ngươi.
Chẳng phải ngươi muốn thoát khỏi tâm lý ám thị sao? Ngươi đã hoàn toàn trở thành tín đồ của “Mẫu Thần Đại Địa”, chối bỏ Mặt Trăng rồi à?”
“Không, tôi không hề!” Emlyn điên cuồng phủ nhận.
Sau một hồi im lặng, anh ta nghiến răng, đáp:
“Tôi muốn có thêm thời gian vài ngày để cân nhắc.”
“Được, không thành vấn đề. Ta tin rằng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp với thân phận Huyết tộc cao quý.” Bên trong quan tài, giọng nói của Nibbs trở nên mềm mại như đang mỉm cười trấn an anh ta.
Sau khi đưa Emlyn White quay lại tầng hai, Cosmi Odora mới quay về sảnh ngầm lờ mờ tối, hỏi bằng giọng nghi ngờ và bối rối:
“Ông nội, sao trong lời gợi ý của Thủy Tổ lại nhắc đến Emlyn White được? Hắn chỉ là một Huyết tộc nhỏ yếu vừa mới trưởng thành.”
Giọng nói của Nibbs xuyên qua quan tài sắt đen dày, mang cảm giác giống tiếng vọng trong không khí.
“Không, gợi ý mà Thủy Tổ cung cấp chưa từng đề cập tới Emlyn White.
Thần chỉ chiếu ra khung cảnh ngày tận thế, mặt trăng đỏ bị ăn mòn, cũng như nhắc tới “Kẻ Khờ” và tôn danh đối ứng.
Trong quá trình này không có một Huyết tộc nào xuất hiện. Biên ra thứ gọi là yếu tố quan trọng kia cũng chỉ là cách ta thuyết phục Emlyn White thôi.
Tuy nhiên, có thể mạo hiểm vì tương lai Huyết tộc, cũng được tính là yếu tố chủ chốt.”
Cosmi thoạt bừng tỉnh, rồi hỏi ngay câu khác.
“Vậy tại sao ông lại chọn Emlyn White? Hắn có gì đặc biệt ạ?”
Nibbs Odora bật cười.
“Chẳng phải hắn vẫn luôn ồn ào về chuyện cầu nguyện “Kẻ Khờ” đấy sao? Chẳng phải hắn nghĩ rằng chúng ta không coi trọng vấn đề của hắn, không sẵn sàng đối địch với giáo chủ Otlowski, nên mới cố tìm sự trợ giúp từ nơi khác sao?
Lần này ta thỏa mãn ước nguyện của hắn luôn.”
Cosmi ngẩn người mất một lúc, không nói nên lời.
Emlyn White đứng ở lan can tầng hai, nhìn xuống các đồng tộc không biết mệt mỏi, lo lắng thấp thỏm nhấp một ngụm ‘rượu’ ngon.
Ít nhất thì cho tới hôm nay, mình vẫn chưa nghe thấy ai nói rằng người cầu nguyện “Kẻ Khờ” gặp phải chuyện khủng khiếp… Có lẽ đúng như Đấng Nibbs bảo, “Kẻ Khờ” là một tồn tại bí ẩn duy trì trật tự và nhiệt tình giống như bảy đường tịnh quang trong Linh giới… Khoan đã, bảy đường tịnh quang ở Linh giới là cái gì? Sao mình chưa từng nghe thấy bao giờ? Dường như họ ở phe thiện? Không biết họ có thể giúp gì được cho mình nhỉ… Tóm lại, “Kẻ Khờ” không nhất thiết là quá nguy hiểm, hơn nữa còn có Đấng Nibbs bảo vệ mình… Có lẽ mình nên nhân cơ hội này giải trừ tâm lý ám thị… Emlyn vừa e sợ, vừa mong đợi, trấn an bản thân.
…
Sáng thứ hai, quận Jowod, số 15 phố Minsk.
Klein ngồi xổm trước bồn cầu, cầm bàn chải cẩn thận đánh sạch những vết bẩn bên trong.
Dựa vào kế hoạch đã định, sau khi hoàn thành xong lần “đến thăm” vào thứ bảy và chủ nhật, hắn quyết định nghỉ một ngày, chờ đến mai sẽ đi thông báo kết quả cuối cùng cho hoàng tử Edessak, cũng như bàn giao lại nhiệm vụ. Nhưng trong thời gian vốn nên thả lỏng, hắn thấy nhà cửa hơi bẩn thỉu bừa bộn.
Chỉ đến lúc đó, Klein mới nhớ ra một chuyện. Căn nhà sạch sẽ như trước là nhờ có hầu gái tạm thời của chủ nhà bên cạnh thuê đến đây dọn dẹp hai lần một tuần.
Mà khi gia đình Sammer đi nghỉ phép ở thành phố Sevia vịnh Dipsy, một nửa hầu gái đi theo họ, một nửa còn lại đã được thưởng thêm tiền cuối năm, trở về quê nghỉ phép. Căn hộ số 15 phố Minsk mà hắn ở đã không được dọn dẹp một khoảng thời gian rồi.
Kế hoạch ban đầu của Klein là cố chịu đựng thêm hai ngày vì hắn sắp “rời” Backlund rồi. Nhưng trong thời gian rảnh rỗi này, hắn không dám đến câu lạc bộ Cragg giải trí, sợ chọc giận hoàng tử Edessak, nên chỉ có thể ở nhà. Vì vậy, trông thấy nhà cửa đâu đâu cũng không vừa mắt, hắn đổi sang quần áo cũ, bắt đầu tổng vệ sinh trước khi năm mới tới.
Cọ bồn cầu, rửa bồn tắm, lau cửa sổ, lau sàn nhà, rửa dụng cụ, giặt quần áo… Klein khiến bản thân bận rộn từ tám giờ đến mười một giờ, mới miễn cưỡng hoàn thành công việc dọn dẹp theo dự tính.
Đương nhiên, hắn chỉ tùy tiện dọn một chút, chứ không quá cẩn thận, tỉ mỉ.
Đôi khi thuê nhà quá rộng cũng không phải là tốt… Klein rửa sạch hay tay, dùng khăn lông lau mặt.
Ra khỏi phòng tắm, nhìn phòng khách và phòng ăn sạch sẽ, ngay ngắn, chứng kiến ánh nắng mặt trời xuyên qua từng tầng mây chiếu thẳng qua kính cửa sổ trong suốt, rải ra từng tia màu vàng nhạt trong nhà, hắn bỗng cảm thấy đã đạt được một thành tựu nào đó, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Đến giờ thưởng cho bản thân một bữa trưa rồi. Mình sẽ tìm một nhà hàng thật tốt… Klein quay lên tầng hai, thay đồ.
Khi hắn lật xem tạp chí trong lúc chờ đến giờ ăn trưa, chuông cửa bỗng vang lên.
“Sắp năm mới rồi mà vẫn còn người đến ủy thác nhiệm vụ sao?” Klein đứng dậy bước đến cửa, hạ quyết tâm sẽ từ chối.
Dù hắn chỉ còn có 34 bảng tiền mặt, nhưng để tránh bị cuốn vào cuộc giao tranh của hoàng thất, hắn phải “nghỉ phép” sớm hết mức có thể, không thể nhận nhiệm vụ nữa.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là vị khách không phải người lạ, mà chính là lão quản gia của hoàng tử Edessak.
Người quản gia già mặc bộ trang phục đuôi tôm, đáp lễ với vẻ không kiêu căng, cũng không làm mất đi phẩm giá:
“Thám tử Moriarty, hoàng tử điện hạ đang chờ ngài trong chiếc xe đỗ ở đầu phố. Người muốn biết tiến độ điều tra của ngài đã đến đâu.”
Mất kiên nhẫn thế cơ? Cũng được, mai mình đỡ phải đến trang viên Hoa Hồng Đỏ… Klein nhanh chóng sắp xếp lại những lời giải thích đã nghĩ tối qua, đáp lại với vẻ bình tĩnh:
“Được.”
Hắn đang định lấy mũ treo trên móc xuống, đột nhiên cảm thấy một cơn đau xộc lên từ bụng, là kiểu đau khiến hắn muốn ghé thăm nhà vệ sinh.
Sau khi chịu đựng một hồi, hắn nhận ra không thể tiếp tục nhịn thêm được nữa, hối lỗi nói với vị quản gia già:
“Tôi vô cùng xin lỗi, tôi cần phải dùng nhà vệ sinh trước đã, bụng tôi không ổn lắm.”
Người quản gia già không hề bày ra biểu cảm khác thường nào:
“Đó là quyền của ngài.”
Sau một hồi thoải mái giải quyết những thứ cặn bã tồn đọng trong ruột già, Klein rửa tay, quay trở lại ngưỡng cửa.
Đúng lúc ấy, hắn nhận ra người quản gia già không còn đứng chờ ở chỗ cũ nữa. Người đứng đợi bên ngoài là một hầu gái tóc nâu xoăn.
“Hoàng tử điện hạ đã truyền tôi đến đây gửi lời xin lỗi tới ngài; ngài ấy vẫn còn công chuyện, không thể chờ quá lâu. Xin ngài hãy quay lại trang viên Hoa Hồng Đỏ vào ngày mai hoặc chiều ngày kia.” Hầu gái cúi đầu, cẩn thận làm lễ.
Còn chưa tới mười phút mà, mình cũng đã nhanh hết sức có thể rồi… Thường mình còn cầm báo ngồi thêm một lúc nữa cơ… Klein mỉm cười:
“Không thành vấn đề.”
Nhận được lời đáp, người hầu gái đã hoàn thành nhiệm vụ lập tức cảm thấy cơn nặng trĩu trên ngực được vơi bớt. Cô ta khẽ cười, đáp:
“Thám tử Moriarty, ngài lại lỡ mất vị tiểu thư kia rồi.”
“Hả?” Klein cảm thấy mờ mịt.
Hầu gái hạ giọng xuống:
“Lần này vị tiểu thư kia đi cùng hoàng tử điện hạ. Cô ấy là người đề nghị đến thăm ngài.”
Cuối cùng mình lại lỡ mất cô ta vì bị đau bụng sao? Có gì đó sai sai… Klein hơi nhíu mày.
…
Bên trong một căn phòng trải thảm êm dày.
Một chiếc bút lông bị giữ chặt, liền ngừng viết.
Bên dưới cuốn sổ mở, có rất nhiều dòng chữ và từ ngữ cùng vô số vết gạch xóa:
(Gạch xóa)
[Mục tiêu có ý định thoát khỏi sự khống chế, nhưng không may thay, trước khi cô ta xuống tầng dưới, thám tử Sherlock Moriarty đã đi mất.]
…
(Gạch xóa)
[Mục tiêu đã tác động vào những hầu gái xung quanh, nhưng quản gia của hoàng tử Edessak, Funkel đã tình cờ phát hiện ra, liền xử lý vấn đề.]
…
[Mục tiêu lại trật khỏi đường ray. Cô ta tham gia đám tang của Taslim thay cho hoàng tử Edessak. Tuy nhiên, sau khi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta nhận ra mình chẳng thể nào phân biệt được ai là Sherlock Moriarty, chỉ đành lỡ mất cơ hội.]
…
[Sherlock Moriarty đến trang viên Hoa Hồng Đỏ để điều tra, nhưng lại không đúng thời điểm chút nào, mục tiêu đã cưỡi ngựa đến sân golf rồi.]
…
(Gạch xóa)
[Mục tiêu lại chiến thắng sự sắp đặt một lần nữa, giật dây hoàng tử Edessak đi thăm Sherlock Moriarty. Xui thay, Sherlock Moriarty lại vừa lúc bị đau bụng, đành phải vào nhà vệ sinh mất 7 phút 45 giây. Hoàng tử không thể nào chờ được.]
…
Người đàn ông trung niên có ngũ quan như tạc nhưng bị mù một mắt đặt cây bút lông chim xuống, nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói:
“Rốt cuộc các ngươi đã đặt cái gì lên người ả? Liên tục phá bỏ giới hạn sẽ sinh ra vấn đề rất lớn.”
Người phụ nữ kia cười nhẹ:
“Chỉ là một sự cố thôi, không phải lo, sẽ chẳng gây nên vấn đề gì đâu.”
Vừa nói, cô ta vừa vén hết tóc lên, lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn.
Sau đó, cô ta chậm rãi thoa đủ thứ lên mặt, khiến vẻ ngoài càng thêm cuốn hút.
Thấy đối phương thoải mái mặc trang phục và đeo trang sức, người đàn ông trung niên có mái tóc vàng kim hơi cau mày lại:
“Ngươi định đi đâu?”
Người phụ nữ kia không trực tiếp trả lời, chỉ cười đáp:
“Cẩn thận cây bút lông chim trên tay ngươi đấy. Lần trước suýt nữa thì ngươi đã phải đổi cơ thể với người khác rồi.”
“Ngươi không phải nhắc ta.” Người đàn ông trung niên với đôi mắt xanh biển sẫm gần như đen nghiêm mặt đáp.
Người phụ nữ thắt chặt đai lưng khiến cho bản thân trông càng thêm mảnh mai, rồi cô ta lười biếng duỗi lưng một cái, che miệng ngáp:
“Ta đến thăm ngài A của Hội Cực Quang một chút.
Hy vọng y thực sự điên rồ như lời đồn.”
Khi cô ta vừa nói, biểu cảm trên gương mặt người đàn ông trung niên đột ngột trầm xuống. Bởi vì cây bút lông chim trông như bình thường kia đã bắt đầu tự động viết, như thể được cầm bởi một bàn tay vô hình.