Biên: Amon Luo Luo
***
Nghe lời mời của Leonard Mitchell, Emlyn cũng chẳng e ngại gì, cầm mũ phớt lụa và điểm một nụ cười nhạt, thản nhiên bước vào nhà.
Anh ta không cởi áo khoác ra vì “Giáo Sư Ma Dược” thường giấu rất nhiều vật phẩm phụ trợ trong người, bỏ lớp che giấu đi sẽ làm mất mỹ quan.
Emlyn ngồi xuống với bộ áo đuôi tôm thẳng tắp, khẽ tựa lưng vào ghế, bình thản cất tiếng:
“Thực ra không cần phải phiền phức thế này đâu.
Có thì báo giá, còn không có, cứ thẳng thắn mà nói.
Đương nhiên, tôi rất chắc chắn là anh có.”
Anh ta khẽ bật cười. Đôi mắt màu đỏ tươi phản chiếu bóng hình một Leonard Mitchell chẳng thèm để ý tới trang phục lộn xộn trên người.
Loại cảm giác “tôi biết anh có bí mật, mà anh lại hoàn toàn không biết gì về tôi” này khiến Emlyn cực kỳ sung sướng, vô cùng có cảm giác bản thân thật ưu việt.
Leonard chải mái tóc đen nhánh bằng kẽ ngón tay, tùy tiện ngồi xuống ghế đối diện. Anh chẳng hề có vẻ hoảng loạn hay lúng túng nào, chỉ mỉm cười, nói:
“Ít nhất tôi cũng phải biết là ai muốn nó.”
“Có thể là tôi, cũng có thể là bạn tôi.” Emlyn khẽ hất cằm, nhã nhặn cười đáp.
Leonard nheo mắt, hơi nghiêng đầu qua như thể đang suy tư điều gì.
Cuối cùng, anh bật cười:
“Được rồi, nếu anh đã cầm chiếc huy hiệu này tới thì tôi cũng sẽ thẳng thắn trả lời anh.
Đúng là tôi sở hữu vật phẩm thần kỳ có thể đánh cắp năng lực phi phàm của người khác, nhưng cũng chỉ có duy nhất một món như thế thôi.
Nếu anh thật sự muốn mua, 7000 bảng, không chấp nhận trả giá.”
7000 bảng? Vật phẩm thần kỳ loại ấy đắt tới vậy sao? Dù không phải do mình bỏ tiền, Emlyn vẫn sững sờ, suýt thì đánh mất phong độ của một Huyết tộc.
Anh ta tự động chuyển đổi số tiền kia thành bao nhiêu con búp bê và váy áo của búp bê.
Im lặng hai giây, Emlyn cười:
“Tôi cân nhắc một chút, hai ngày sau sẽ cho anh câu trả lời.”
“Được thôi.” Leonard Mitchell nhếch miệng.
Sau khi rời khỏi số 7 phố Pinster, làm như chẳng có gì xảy ra, Emlyn thuê một chiếc xe ngựa đến trạm tàu hơi nước ngầm ở quận Bắc, đi thẳng về cầu lớn quận Nam.
Bỏ mũ xuống, quay qua ngắm nhìn đường phố với ngựa xe và người đi qua đi lại như mắc cửi, Emlyn khẽ cười, cất bước vào giáo đường Bội Thu.
Ở giữa một gốc cây bên đường và một cột đèn đường khí gas, một bóng tối mờ nhòe đột ngột chuyển động, lộ ra Leonard Mitchell với mái tóc đen và đôi mắt xanh lục.
Anh xuất hiện không một tiếng động, nhưng chẳng hề thu hút sự chú ý của người đi đường nào.
“Người của Giáo hội Mẫu Thần Mặt Đất?” Leonard hơi cau mày, tự lẩm bẩm.
Anh ngừng lại hai giây rồi rời khỏi phố Hoa Nguyệt Quý nơi tọa lạc giáo đường Bội Thu.
…
7000 bảng? Sao tên này không đi cướp đi? Phía trên sương xám, nghe thấy lời hồi đáp từ ‘Mặt Trăng’ Emlyn, Klein suýt thì bật thốt.
Hắn đã từng nói câu tương tự khi làm Gehrman Sparrow, song hai tình huống lại hoàn toàn khác xa nhau.
Căn cứ vào số tiền truy nã ‘Nơ Hoa’ Jodeson, phó tam của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, Klein phỏng đoán vật phẩm thần kỳ cùng loại sẽ có giá cả trên dưới 5000 bảng, mà kể cả có tràn giá đáng kể thì nhiều nhất cũng chỉ tới 6000 bảng. Ai ngờ, Leonard Mitchell lại trực tiếp đòi những 7000 bảng!
Chẳng lẽ lại là một món vật phẩm được để lại từ Danh sách cao hơn, mà đánh cắp năng lực phi phàm của người khác chỉ là một trong số tác dụng của nó? Không, nếu thế thật thì giá cả bét ra cũng tính từ 10,000 bảng rồi… Ôi anh bạn thi nhân, sao trước kia tôi lại không biết anh là gian thương cơ chứ. Rõ ràng thái độ của anh tự nhiên cởi mở lắm mà, có để ý tí gì đến tiền tài đâu… Klein không khỏi thở dài thườn thượt.
Vì đã có manh mối, thấy ánh sáng hy vọng, hơn nữa còn có thể giải quyết bằng tiền, Klein không muốn tìm kiếm con đường khác nữa, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn nhanh chóng tính toán lại tài sản của mình, phát hiện ra có thể chấp nhận được cái giá này:
“Tính cả tiền dự chi 300 bảng từ ủy thác của dược sĩ béo, cộng với tiền thưởng 5400 bảng và số tài sản vét được trên thi thể ‘Kẻ Xảo Ngôn’, rồi trừ đi thù lao 200 bảng cho tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’, thì hiện tại mình có tổng cộng 12,767 bảng và 5 xu vàng. Đây là còn chưa tính 3 saule 8 penny tiền lẻ.
Ngoài ra, tuần này tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ sẽ thanh toán nốt 2000 bảng tiền nợ từ trước và 1800 bảng tiền đặc tính “Bác Sĩ Tâm Lý”. Mình giàu hơn mình nghĩ đấy chứ. Kể cả có ở Backlund, mình cũng được xem như một nhà tài phiệt rồi còn gì.”
Klein hít một hơi sâu, không còn do dự nữa, khiến chỗ tiền mặt bay ra từ nóc đống đồ lộn xộn, hạ cánh trên mặt bàn.
Hắn cẩn thận đếm ra 7500 bảng tiền mặt, để qua một bên——7000 bảng tiền mua vật phẩm thần kỳ, 500 bảng tiền “bảo hiểm” cho Emlyn.
Hầy, vất vả mãi mới kiếm được hơn chục ngàn bảng, chỉ nháy mắt đã mất đi phân nửa… Klein cụ thể hóa ‘Thế Giới’, khiến hắn bày ra động tác cầu nguyện, báo cho Emlyn không thành vấn đề, mười lăm phút sau hãy cử hành nghi thức để tiếp nhận ban thưởng từ trung chuyển của ngài ‘Kẻ Khờ’.
Mặt khác, Klein còn khiến ‘Thế Giới’ dặn dò ‘Mặt Trăng’ Emlyn, nhận được tiền mặt xong không nên vội hoàn thành giao dịch ngay, nhất định phải chờ tới ngày mai——đây là vì hắn sợ Thiên Sứ gia tộc Zoroast trong cơ thể Leonard Mitchell sẽ phát hiện ra không khí của sương xám trên tiền mặt. Hắn muốn một quá trình “hong khô”, giống như chiếc huy hiệu đã giao cho Emlyn trước đó.
Mười lăm phút sau, Klein nhìn đống kim bảng còn lại chỉ bằng phân nửa so với ban đầu, thở dài, trở về thế giới hiện thực.
Lúc này đã là 10 giờ 40 phút sáng thứ sáu, chỉ còn chừng 8 giờ nữa là tàu chở khách sẽ cập bến Đảo Olavi.
Lại đến thời điểm đe dọa Xúc Xắc Xác Suất một lần nữa rồi… Klein nhủ thầm, cử hành nghi thức cầm hộp thuốc lá sắt chứa Con Mắt Đen Kịt ra.
Hắn đoán dược sĩ béo Darkwill sẽ nghi ngờ gì đó nên cố tình mang xúc xắc vào phòng vệ sinh để xử lý.
Thấy Xúc Xắc Xác Suất lại an tĩnh một lần nữa, Klein nhanh chóng xử lý Con Mắt Đen Kịt và hộp thuốc lá sắt cẩn thận. Thở phào một hơi, hắn thầm tính thời gian:
Hẳn là có thể chống đỡ được tới khi Darkwill giao nó cho người liên hệ, không cần phải giải quyết gì thêm nữa.
Nghĩ tới đây, Klein lại hơi lo lắng suy tính đến một vấn đề khác:
Con Mắt Đen Kịt đã từng xuất hiện trước mặt Chúa Sáng Thế Chân Thực rồi, hơn nữa còn chứa ô nhiễm tinh thần của Thần. Cứ vài giờ lại lấy ra một lần thế này, không chừng sẽ bị Thần khóa chặt, phái cường giả tới tìm kiếm mất.
Cơ mà, mỗi lần cũng chỉ một tới hai phút thôi, chắc vấn đề không quá nghiêm trọng đâu. Kể cả nếu phát giác ra, vị trí mà họ cảm ứng cũng không thể chính xác hoàn toàn được. Hầy, liên quan tới Chúa Sáng Thế Chân Thực thì chẳng thể nào xác định được bằng bói toán, chỉ có thể đề cao cảnh giác thôi. Cũng may đây là lần cuối rồi, chỉ còn tầm 8 tiếng nữa là sẽ đến nơi cần đến… Sao vừa rồi mình lại tự lập flag cho bản thân thế này? Phì! Phì! Phì! Vừa rồi mình không nghĩ gì hết!
Klein cầm Xúc Xắc Xác Suất trở về phòng khách, trông thấy dược sĩ béo đang uể oải ngồi phịch lên ghế bành, còn cú mèo Harry thì tinh thần hăng hái, dường như chẳng cần nghỉ ngơi.
Đây chính là sự khác biệt về đặc thù giữa các sinh vật khác nhau sau khi uống ma dược à? Ít nhất thì tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ cũng chưa bao giờ nói rằng cô ấy không cần ngủ… Đây chính là điểm đặc biệt bắt nguồn từ cấu tạo sinh lý của cú mèo sao? Hầy, mình không hiểu rõ về nó, quả nhiên là một anh hùng bàn phím cái gì cũng chỉ biết một chút… Klein ngồi lên ghế sofa, đặt viên xúc xắc màu trắng ngà vào hộp nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi đến khi trời chạng vạng tối, thời điểm thuyền cập bến cảng.
Thời gian dần trôi, mặt trời rực rỡ giữa bầu trời dần trôi về phía tây, ngày càng thấp xuống.
Đúng lúc này, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Klein đột ngột đứng bật dậy, cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt sắp hàng lâm!
Dường như trực giác linh tính siêu việt của “Thầy Bói” và dự cảm nguy hiểm mạnh mẽ của “Tên Hề” bắt nguồn từ sương xám vô hình đã xuất hiện gợn sóng quỷ dị xung quanh hắn.
Có kẻ địch! “Kẻ Nuốt Đuôi” Ouroboros hay Thánh Giả của Hội Cực Quang? Klein mở bừng mắt, suy nghĩ kế sách với vẻ mặt nghiêm trọng dị thường.
Trong thời điểm như này, phàm xuất hiện một sai lầm thôi, hắn đã phải cân nhắc ngay tới chuyện cải tử hoàn sinh.
Về phần dược sĩ béo Darkwill và cú mèo Harry, họ hoàn toàn không có cơ may thoát khỏi!
Ngay từ đầu, hắn đã hy vọng vị khách đến thăm chỉ có thể cảm ứng mơ hồ và xác định trong một phạm vi rộng, không nhất thiết sẽ tìm được hắn hay Xúc Xắc Xác Suất. Nhưng cân nhắc tới việc mình đang ở trên một con tàu và không còn ai xung quanh trên vùng biển này, thì khóa chặt mục tiêu chẳng phải việc gì quá khó khăn. Đến khi ấy, rắc rối sẽ càng lớn, đành phải quyết đoán từ bỏ.
Phía trên tàu chở khách, hư không đột ngột rách toạc, lờ mờ hiện ra một cánh cửa vô hình phủ đầy các loại ký hiệu phức tạp.
Từ trong khe cửa, hai cánh tay tái nhợt duỗi ra, chợt đẩy về sau một phát, kéo cả cơ thể ra.
Đó là một người đàn ông đội chiếc mũ vải màu đen và mặc một chiếc áo choàng dài tối màu, ngoại hình chưa tới bốn mươi tuổi, có mái tóc nâu hơi xoăn, mang lại cho người khác cảm giác cứng nhắc đến lạ thường.
Dường như đôi mắt tối tăm của y có vô số hình ảnh hư ảo quanh quẩn, lại tựa hồ cất giấu tầng tầng lớp lớp thế giới hỗn loạn.
Dự cảm nguy hiểm của Klein càng lúc càng dữ dội, chỉ sự thay đổi trên gương mặt hắn đã dọa cho Darkwill và cú mèo Harry sợ đờ người ra.
Klein không chút do dự, dựa vào những tình huống tương tự suốt mấy ngày nay để lập phương án. Hắn nghiêng người về trước, cầm viên Xúc Xắc Xác Suất kia lên.
“Tiến hành phán định với kẻ mang ác ý vừa đến, ta muốn 1 điểm!” Klein trầm giọng thì thầm, ném viên xúc xắc màu trắng ngà ra, đồng thời vô thức cầu nguyện với Nữ Thần trong lòng, hy vọng xúc xắc vừa mới bị đe dọa chưa lâu sẽ nghe lời, có thể phát huy tác dụng.
Cùng lúc, hắn bộc lộ vẻ vô cùng trấn tĩnh, tránh để xúc xắc cảm ứng được nỗi căng thẳng của bản thân, nhân cơ hội quấy rối.
Cạch cạch cạch, giữa tiếng va chạm, Xúc Xắc Xác Suất lăn lộn vài vòng, dừng lại tại 1 điểm đỏ tươi như máu.
Phía trên tàu chở khách, người đàn ông chưa tới bốn mươi tuổi mặc áo choàng đen đã thu toàn cảnh con tàu vào trong đáy mắt.
Y lan tràn linh tính, quét mắt qua một vòng, thò tay bắt lấy hư không trước mặt, chợt kéo một cánh cửa khổng lồ vô hình ra.
Vị cường giả này bước vào trong, biến mất ngay tại chỗ.
Bên trong khoang hạng nhất, Klein lập tức cảm thấy nguy hiểm đã rời xa, khó áp chế mà lặng lẽ thở phào một hơi.
Hắn nhìn Xúc Xắc Xác Suất trên bàn trà, không khỏi than thở trong lòng:
Không hổ Vật Phong Ấn cấp 0, không hổ Tính Độc Nhất của đường tắt ‘Quái Vật’…
“V-Vừa nãy có chuyện gì thế?” Bấy giờ dược sĩ béo Darkwill mới lấy lại can đảm, cẩn thận từng chút một mà hỏi.
Klein vẫn duy trì tư thế cũ, điềm nhiên đáp:
“Anh không cần biết.”
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, càng biết nhiều thì càng nguy hiểm.” Darkwill lau mồ hôi lạnh trên mặt.
Trong mấy giờ kế tiếp, không còn tai nạn nào phát sinh. Sau khi vầng thái dương chìm xuống đường chân trời, sắc trời hoàn toàn trở nên tối đen, cuối cùng Klein cũng nhìn thấy một ngọn tháp hải đăng xuất hiện cách đó không xa.