Biên: Lạc Đinh Đang
Số 15 phố Minsk, trong phòng bếp ẩm ướt lạnh lẽo.
Klein lục lọi lấy ra chiếc nồi sắt lớn mới mua, đổ nước sạch vào, cẩn thận cọ rửa mấy lần.
Sau đó, hắn ném vài que diêm vào trong, búng tay tách một cái.
Dưới sự điều khiển của hắn, ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên, nhanh chóng đốt bay hơi hết những giọt nước mà không làm tổn hại đến mặt ngoài nồi sắt.
—Lần này, trong phối phương ma dược không có loại vật liệu dạng lỏng nào, nên Klein càng cẩn thận hơn so với hai lần trước. Hắn muốn chắc chắn mọi thứ phải được đo lường đủ chuẩn, nhằm tránh gây ra vấn đề lớn nào đó.
Dù hắn có thể xem bói để xác nhận có điều chế thành công hay không, ít nhất cũng không ảnh hưởng đến tính mạng mình, nhưng như thế vẫn có thể nhận lại ma dược bị hỏng. Thử nghiệm rút đặc tính phi phàm trong ma dược ra sẽ rất khó khăn, chẳng khác gì việc trừ bỏ ô nhiễm tinh thần của người mất khống chế, nhất định cần phải dùng tới kỹ thuật, phương thức, hay nghi thức tương ứng. Mà Klein thì lại không thể nào gom đủ một phần vật liệu thứ hai trong thời gian ngắn.
Chuẩn bị hoàn tất, Klein hít một hơi thật sâu, nhìn các loại hộp được bày biện chỉnh tề. Cuối cùng, hắn hồi tưởng lại phối phương ma dược một lần nữa:
“Người Không Mặt.”
“Vật liệu chính: tuyến yên biến dị của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt, đặc tính của u ảnh da người.”
“Vật liệu phụ trợ: 80 ml máu của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt, 5 giọt nước ép cây Cà Độc Dược đen, 10 gram bột phấn cỏ Răng Rồng, 3 sợi tóc Naga biển Sâu.”
Đầu tiên hắn cầm chiếc hộp nhận từ chỗ ma cà rồng Emlyn White lên, mở rồi lấy ra chiếc bình thủy tinh chứa 100 ml máu Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt.
Nhìn vạch đo, Klein vặn nắp, bình tĩnh xoay cổ tay đổ thứ dịch thể đặc dính kia vào nồi. Chất lỏng thay đổi màu sắc dựa vào sự biến hóa của ánh sáng.
Vì là vật liệu phụ trợ nên hắn không truy cầu độ chính xác tuyệt đối, cũng không dùng dụng cụ thí nghiệm hóa học để đo phần dư ra.
Máu Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt thoáng giống như sợi mật ong kéo dài, mỏng dính, chậm rãi chảy vào đáy nồi. Khi Klein cảm thấy vừa đủ, hắn xoay bình đứng thẳng, khiến chất lỏng chảy ngược trở về.
Còn lại chừng 20 ml, trực giác linh tính của mình khá chuẩn đấy chứ… Klein thu hồi ánh mắt đang dừng ở vạch đo trên chiếc bình thủy tinh, nghiêm túc vặn nắp lại. 20 ml máu Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt này có thể dùng để chế tác vật phẩm thần kỳ, vũ khí phi phàm, văn kiện siêu phàm hoặc dùng để vẽ ký hiệu, biểu tượng cho vài nghi thức ma pháp. Nó vẫn rất quý giá.
Sau khi đặt bình thủy tinh trở lại chiếc hộp giấy nhồi bông, Klein làm theo trình tự, lần lượt nhỏ nước ép cây Cà Độc Dược đen và thả bột phấn cỏ Răng Rồng vào, trông thấy hỗn hợp lỏng trong chiếc nồi sắt sôi lục bục, hơi nước bốc lên.
Không ngừng tay, hắn lại dùng tay phải đeo găng đen cầm chặt ba sợi tóc màu lam sẫm, dày như những con rắn nhỏ, ném xuống mặt hỗn hợp lỏng.
Xèo!
Làn hơi nước nhàn nhạt bốc lên từ nồi sắt, khiến chất lỏng trong ấy dần chuyển thành màu xanh biển sẫm.
Chưa cho vật liệu chính vào mà đã có hiệu ứng kỳ quái thế này rồi… Không hổ là ma dược Danh sách 6… Klein đưa tay ra nắm lấy chiếc hộp thiếc mà ma cà rồng Emlyn White đã đẩy cho hắn.
Bộp một cái, Klein mở nắp hộp, khiến món đồ trông hệt như quả óc chó đã bóc vỏ hiện ra.
Hắn không chạm tay trực tiếp vào tuyến yên của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt, mà cầm hộp thiếc để ngay phía trên nồi sắt, lật úp.
Đồ vật màu nâu vàng lồi lõm như đường vân của đại não rơi xuống, va chạm với chất lỏng màu xanh biển sẫm.
Lúc này, không hề có giọt nước nào bắn lên, tuyến yên liên tục biến hóa hình dạng lặng lẽ bị hòa tan.
Những màu sắc xám trắng, vàng nâu nhanh chóng dung hợp với màu xanh biển sẫm, bong bóng sôi lục bục trở nên lớn hơn.
Tới bước này Klein hơi lo sợ một chút, nhưng vẫn khống chế bản thân rất ổn định. Hắn cầm chiếc hộp cuối cùng lên rồi lật ngược, đặc tính của u ảnh da người giống như viên kim cương cỡ lớn rơi vào nồi sắt.
Đột nhiên, tất cả hơi nước tụ hội lại, kể cả quầng sáng từ ánh đèn khí gas cũng có dấu hiệu bị hút nuốt vào trong, khiến căn phòng tối đi hẳn.
Khi mọi thứ bình thường trở lại, Klein mới nhìn thấy rõ ràng hình dạng cuối cùng của ma dược là thế nào.
Nó màu xanh lục sẫm, thỉnh thoảng lại phả ra một chút bọt khí to cỡ con mắt, như thể nó cũng có sự sống riêng, cách vài giây đồng hồ lại nấc lên một lần.
Khi bọt khí chạm tới mặt ngoài sẽ lập tức vỡ tan, mà trong quá trình này, ánh sáng chiếu rọi, phản xạ vô số sắc màu.
Những màu sắc đó là sự kết hợp từ hình ảnh của nhiều khuôn mặt khác nhau, ngũ quan dường như được tổng hợp ngẫu nhiên.
Klein bưng nồi sắt lên bằng một tay, trút chất lỏng vào chiếc bình thủy tinh đã chuẩn bị trừ trước. Vì đặc tính của ma dược, không chút cặn nào còn sót trong nồi.
Sau khi sử dụng bói toán để xác nhận độ nguy hiểm có thể chấp nhận được, cũng có nghĩa là ma dược đã được điều chế thành công, Klein cầm bình ma dược “Người Không Mặt”, ổn định bước lên tầng hai, đi vào phòng ngủ đã khép mành từ trước.
Khóa trái cửa phỏng, hắn ngồi bên mép giường, dùng minh tưởng để trấn định cảm giác nôn nóng và kích động.
Ngồi ngay ngắn suốt vài giây, Klein vặn nắp bình, nâng tay phải lên, rót toàn bộ ma dược bên trong vào miệng.
Cảm giác tê tê lan tràn trong khoang miệng và thực quản hắn, cuối cùng lên men khiến hắn mất sạch cảm giác tê liệt.
Tinh thần Klein dường như đã bị rút khỏi cơ thể, hắn cảm thấy mình hệt như một người lạ đang chứng kiến miệng, mũi, tai và mắt mình dần hòa tan, cả khuôn mặt của hắn cũng đang hòa tan!
Chỉ trong vòng hai, ba giây, khuôn mặt và đầu hắn dường như đã biến thành một thứ gì đó giống với sáp ong bị lửa đốt tan ra. Cả cơ thể hắn cũng xuất hiện sự bất thường tương tự, cứ như cả da và xương bị đều máu hoà tan vậy.
Không, không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn mãi! Klein biết, nếu không khống chế tốt, hắn sẽ đứng trước biên giới mất khống chế bất cứ lúc nào.
Đang “bàng quan”, hắn cố gắng kéo tâm trí quay lại cơ thể, cố gắng tưởng tượng ra tầng tầng lớp lớp những quả cầu ánh sáng chồng lên nhau, cố gắng duy trì trạng thái minh tưởng.
Sau khoảng thời gian thử đi thử lại ngắn ngủi, cuối cùng hắn cũng cảm nhận lại được cơ thể mình. Hắn cố hết sức kiểm soát kể cả những bộ phận nhỏ bé nhất để giữ vững cái ranh giới cuối cùng này.
Sự hòa tan, tan chảy lại liên tục tấn công hắn. Klein không biết bản thân đã chống đỡ trong bao lâu nữa, cuối cùng cũng chờ được tới khi kết thúc, hắn lại cảm nhận được cơ thể đã thuộc về mình.
Giờ này, khắc này, hắn biết rằng cuối cùng mình cũng đã phá vỡ cánh cửa kia, bước vào Danh sách 6, trở thành “Người Không Mặt” rồi!
Klein không đổ mồ hôi, nhưng tinh thần thì rệu rã. Hắn miễn cưỡng kéo lê bước chân về phía chiếc gương dài toàn thân, cố quan sát hình dạng bản thân hiện giờ.
Dưới ánh sáng mờ mờ của lò sưởi âm tường đốt bằng khí gas, hắn đột ngột lùi lại hai bước, khiến sàn nhà kêu cồng cộc, rung lên.
Hình ảnh trong gương thật sự vô cùng khủng khiếp!
Klein nhìn thấy khuôn mặt và làn da lộ ra bị bao phủ bởi những mẩu thịt nhàn nhạt mà dày đặc. Nó khiến cho bất cứ sinh vật bình thường nào nhìn thấy cũng sẽ phải nổi da gà, vô thức muốn chống lại, với người hơi nhát gan, thậm chí có thể còn mất đi lý trí.
Dù đã biết phương pháp đóng vai, cũng tiêu hóa toàn bộ ma dược “Ảo Thuật Gia”, việc thăng cấp lên Danh sách 6 đối với mình vẫn rất khó khăn. Chỉ còn cách hai đến ba bước nữa là mình mất khống chế rồi. Không biết những Người Phi Phàm chỉ dựa vào tích lũy thời gian, miễn cưỡng đủ tư cách uống ma dược thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm ra sao. Chắc chắn tỉ lệ thất bại không hề thấp… Chẳng trách Danh sách 7 lại phổ biến trong nội bộ các Giáo hội, và họ cũng đã gánh trách nhiệm của đội trưởng hoặc Giám mục rồi, trong khi tới Danh sách 6 thì số lượng giảm mạnh… Klein nhắm mắt lại, ngồi vào ghế.
Nhờ việc sử dụng phương thức “minh tưởng”, hắn thu lại linh tính tràn ra, phục hồi khỏi sự mệt mỏi.
Sau khoảng mười phút, toàn bộ những mẩu thịt ghê tởm trên cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất, dung nhập vào máu thịt của hắn.
Phù, Klein thở phào, lại tiến tới chiếc gương toàn thân, nhìn hình dạng bản thân để râu quai nón.
Đột nhiên, những sợi râu bắt đầu nhúc nhích, cả da và máu thịt bắt đầu thay đổi kỳ dị như sáp bị tan chảy.
Trong vòng một đến hai giây, Klein đã trở lại hình dạng ban đầu: tóc đen, mắt nâu, ngũ quan bình thường, khuôn mặt nhẵn nhụi, đường nét khá đậm, dáng người hơi gầy.
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bản thân trong quá khứ, đưa tay phải lên ấn vào mặt.
Chỉ với một cú chạm nhẹ, gương mặt Klein lại thay đổi. Mũi cao thẳng, bờ môi rất mỏng, gương mặt đẹp trai có nét thanh tú, hàng lông mày toát lên vẻ kiêu hãnh không thể che giấu. Đây chính là ma cà rồng Emlyn White.
Hơi lùn tí… Hắn cười, tự chế nhạo.
Lúc này, xương cốt và dây chằng trong cơ thể hắn phát ra tiếng lạch cạch, cả người hắn bỗng cao lên một chút. Ngoại hình hiện giờ của hắn hoàn toàn giống y hệt Emlyn White.
Mình để ý là bản thân có thể nhớ lại chính xác hình dạng bề ngoài và đặc điểm khí chất của người mình biết, thậm chí còn nắm chắc được mùi hương đặc biệt của họ… Lỗ chân lông Klein động đậy, cả cơ thể hắn cũng thay đổi, mùi hương trên người cũng biến hóa theo.
Hắn lại nhìn chiếc gương toàn thân một lần nữa, khiến mép tóc chầm chậm lùi về sau, khiến màu sắc của con ngươi biến thành màu xám sâu thẳm.
Không một tiếng động, Dunn Smith dường như đã sống lại, như đang nhìn chằm chằm người đội viên báo cáo sự vụ khác thường trước mặt.
Chậm rãi thở dài, Klein biến về ngoại hình ban đầu, nhưng khóe miệng vẫn đang vểnh lên.
Hắn suy nghĩ một hồi, lùi vài bước, nhìn tờ tạp chí “Thẩm Mỹ Quý Cô”, tìm kiếm một vị tiểu thư sành điệu, hắn đã nhớ kỹ hình dạng của một nữ diễn viên hài kịch trên trang bìa.
Sau đó, hắn lại đứng trước gương, lấy tay phải lau mặt.
Khi nhìn lên mặt gương, hắn đã trông thấy một cô gái trẻ có mái tóc đen dài quá vai, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo.
Thực sự làm được luôn… Klein cúi đầu nhìn phần ngực, nhận ra vị trí đó không lồi lên chút nào.
Hắn cố hết sức khống chế cơ thể, di chuyển một phần máu thịt và mỡ ra trước, miễn cưỡng tạo thành một bộ ngực cỡ A.
Tuy nhiên, thân dưới thì hắn hoàn toàn bó tay.
Nói cách khác, đây chỉ là thay đổi bề ngoài, không liên quan gì tới bản chất thực sự… Hơn nữa, hiện giờ mình cũng chỉ có thể cao lên hoặc thấp đi tối đa 10 cm, còn muốn hơn thì rất khó… Ngoài ra, việc thay đổi kích cỡ đầu sao cho lớn hơn hoặc nhỏ đi cũng có giới hạn. Ví dụ là cha xứ Otlowski to lớn như nửa Người Khổng Lồ kia, mình chẳng thể nào mô phỏng được… Bên cạnh đó, mình chỉ có thể quan sát bề ngoài và khí chất đặc thù của một người, chứ không thể nào biết bất cứ thứ gì về họ. Nếu gặp phải một “Khán Giả” như tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, mình sẽ dễ dàng bị lộ tẩy… Haha, trong giai đoạn “Tên Hề”, “Tên Hề” khắc chế “Khán Giả”, vậy mà giờ trong giai đoạn “Người Không Mặt” thì lại bị “Khán Giả” khắc chế. Thú vị thật…
Nghĩ tới đây, Klein ngừng thay đổi, trở lại dáng vẻ Sherlock Moriarty.
Bói toán, chiến đấu, cũng như năng lực phi phàm của “Ảo Thuật Gia” đều được tăng cường. Nhưng cụ thể là tăng lên bao nhiêu thì còn phải xác nhận thông qua luyện tập. Mình nên tranh thủ đến câu lạc bộ Cragg ngay ngày mai… Klein dò xét lại ngoại hình một lần nữa, bước xuống nhà thu dọn chỗ bề bộn.
Xử lý dấu vết xong xuôi, hắn nhanh chóng rửa mặt, chui vào trong chăn.
Nằm đó nhìn vầng trăng đỏ rực ngoài cửa sổ, hắn dần bình tĩnh lại.
Chỉ qua vài phút, Klein đã chậm rãi nhắm mắt, mỉm cười tự nhủ:
“Ngủ ngon, “Người Không Mặt”.”
______
707DefenderOfJustice: chúc mừng nhân vật chính của chúng ta đã có khả năng biến ngoại hình thành gái:> vài ngày tới mình bận việc nên tiến độ dự kiến sẽ giảm xuống, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ:3