Trên đài, Vân Thiên Vũ xoay người chạy nhanh đi tìm chỗ tránh, nhưng nàng vẫn bị nắm đấm bạo phong kia càn quét hất ngã sóng soài trên mặt đất, nàng nhanh chóng, né tránh nắm đấm mập mạp của Hạ Minh.
Gã béo Hạ Minh dường như bị kích thích mà hưng phấn kêu to.
“Tiện nhân xấu xí, thật quá mất mặt mà, xem ra hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì không được.”
Gã vừa nói vừa hung hăng ra tay với Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thì chạy trốn tán loạn khắp đài cao.
Tất cả mọi người đều sợ đến không dám nhìn thẳng, ai nấy cũng đều nhắm tịt mắt.
Có người kêu lên: “Mau xuống đi, ngươi mau nhảy xuống đi, chỉ cần nhảy xuống thì sẽ không có việc gì.”
Nhưng Vân Thiên Vũ không để ý tới những lời người khác nói, nàng chỉ muốn làm rối loạn suy nghĩ của tên mập này mà thôi, hiện tại gã đã mất đi sự bình tĩnh cho nên phản ứng sẽ không nhanh nhẹn nữa, như vậy nàng sẽ có cơ hội xuất chiêu.
Vân Thiên Vũ thấy tên mập phì phò đuổi theo nàng thì cười lạnh một tiếng, đã đến lúc nàng phải đánh trả.
Nghĩ vậy nàng liền vung tay, băng linh thanh mộc đằng chớp mắt đã phủ kín khắp đài cao, dây leo màu xanh lục với tốc độ cực nhanh đã quấn lấy thân hình phốp pháp của Hạ Minh.
Vân Thiên Vũ lúc không chạy trốn nữa mà xoay người lại, kiên định tiến về phía trước, nhưng vì nàng đang dùng thất tinh vô ảnh bước, cho nên thân ảnh trở nên mông lung quỷ mị.
Mọi người còn chưa nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra thì nàng đã vận linh lực phóng về phía gã mập Hạ Minh, tử linh lực của Vân Thiên Vũ ầm một tiếng đánh thẳng vào gã.
Toàn thân Hạ Minh bị dây leo trói buộc cho nên không kịp phòng bị mà trực tiếp bị linh lực của Vân Thiên Vũ Tử Linh bắn văng ra ngoài.
Ầm một tiếng, gã bị Tử Linh đánh đến huyết khí sôi trào phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt gã bắt đầu thay đổi, gã biết nữ nhân này khi nãy giả vờ tỏ ra yếu thế chỉ vì muốn nhử cho gã kiệt sức rồi tung đòn phản công.
A a a.
Hạ Minh ra sức dùng linh lực để nổ tung nhưng dây leo đang quấn chằn chịt trên người, sau đó lại vận toàn bộ linh lực đánh về phía Vân Thiên Vũ.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ sử dụng thất tinh vô ảnh bước, cho nên gã cơ bản không thể đánh được nàng.
Hạ Minh tức giận muốn phát điên nên liền bạo khai linh lực, tiếp thu tất cả linh khí xung quanh mình rồi tụ thành một khối linh lực.
Gã không tin mình không thể đánh chết nữ nhân kia.
Nhưng thân ảnh quỷ mị của Vân Thiên Vũ đã bay lên giữa không trung, nàng vung tay, giáng một chưởng hắc bạch phân minh xuống đầu Hạ Minh.
Đùng đùng đùng.
Mấy chưởng nàng đánh ra trực tiếp bị làm Hạ Minh trọng thương, Vân Thiên Vũ không đợi Hạ Minh kịp phản ứng lại thì đã nhấc chân hung hăng đá văng Hạ Minh từ đài cao xuống.
Ầm, Hạ Minh rơi xuống đất, cát đất bay mù mịt.
Bốn phía xung quanh đài cao, mọi người đều ngẩn ngơ hóa đá.
Đây là chuyện gì?
Tử linh nhưng lại có thể đánh bại và chiếm được vị trí của tam tinh linh sĩ.
Đây là bọn họ đồng loạt mù mắt sao? Hay là trời sập rồi.
Nhất định là bọn họ nhìn lầm rồi, đúng, là bọn họ nhìn lầm rồi.
Sau đó có người lấy lại được phản ứng thì liền dậy lên một làn sóng tiếng ồn tranh luận.
“Có phải ta bị mù mắt rồi hay không?”
“Mau véo ta một cái, véo ta một cái.”
“Sao lại thế này, linh lực tử linh mà đánh bại được tam tinh linh sĩ, này rốt cuộc là thật hay giả vậy?”
“A a a, thật là khiến người ta rửa mắt.”
Cùng lúc với những lời tranh luận của đám đông, các gia chủ gia tộc lớn dưới đài cùng với người của học viện Thiên Kình đều xem rõ một màn này.
Một nữ tử linh lực tử linh nhưng lại có thể hạ đo ván và chiếm được vị trí của tuyển thủ thứ hai mươi chính, điều này có thể nói nàng mưu tính hơn người.
Sở dĩ nàng có thể thắng là bởi vì nàng sử dụng sách lược, cho nên mới đánh bại được tam tinh linh sĩ.
Ai cũng âm thầm nghĩ không nên đánh giá thấp nữ nhân này.
Trên đài cao, Vân Thiên Vũ cũng lười để ý đến đám người đang kích động kia, nàng ung dung thong thả sửa sang lại y phục của mình, sau đó đến đứng ở vị trí thứ hai mươi chín, lúc này, linh kính bài trên đài cao đột ngột thay đổi một cái tên ở vị trí thứ hai mươi chín.
Bùi Khê.
Gã béo Hạ Minh dường như bị kích thích mà hưng phấn kêu to.
“Tiện nhân xấu xí, thật quá mất mặt mà, xem ra hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì không được.”
Gã vừa nói vừa hung hăng ra tay với Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thì chạy trốn tán loạn khắp đài cao.
Tất cả mọi người đều sợ đến không dám nhìn thẳng, ai nấy cũng đều nhắm tịt mắt.
Có người kêu lên: “Mau xuống đi, ngươi mau nhảy xuống đi, chỉ cần nhảy xuống thì sẽ không có việc gì.”
Nhưng Vân Thiên Vũ không để ý tới những lời người khác nói, nàng chỉ muốn làm rối loạn suy nghĩ của tên mập này mà thôi, hiện tại gã đã mất đi sự bình tĩnh cho nên phản ứng sẽ không nhanh nhẹn nữa, như vậy nàng sẽ có cơ hội xuất chiêu.
Vân Thiên Vũ thấy tên mập phì phò đuổi theo nàng thì cười lạnh một tiếng, đã đến lúc nàng phải đánh trả.
Nghĩ vậy nàng liền vung tay, băng linh thanh mộc đằng chớp mắt đã phủ kín khắp đài cao, dây leo màu xanh lục với tốc độ cực nhanh đã quấn lấy thân hình phốp pháp của Hạ Minh.
Vân Thiên Vũ lúc không chạy trốn nữa mà xoay người lại, kiên định tiến về phía trước, nhưng vì nàng đang dùng thất tinh vô ảnh bước, cho nên thân ảnh trở nên mông lung quỷ mị.
Mọi người còn chưa nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra thì nàng đã vận linh lực phóng về phía gã mập Hạ Minh, tử linh lực của Vân Thiên Vũ ầm một tiếng đánh thẳng vào gã.
Toàn thân Hạ Minh bị dây leo trói buộc cho nên không kịp phòng bị mà trực tiếp bị linh lực của Vân Thiên Vũ Tử Linh bắn văng ra ngoài.
Ầm một tiếng, gã bị Tử Linh đánh đến huyết khí sôi trào phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt gã bắt đầu thay đổi, gã biết nữ nhân này khi nãy giả vờ tỏ ra yếu thế chỉ vì muốn nhử cho gã kiệt sức rồi tung đòn phản công.
A a a.
Hạ Minh ra sức dùng linh lực để nổ tung nhưng dây leo đang quấn chằn chịt trên người, sau đó lại vận toàn bộ linh lực đánh về phía Vân Thiên Vũ.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ sử dụng thất tinh vô ảnh bước, cho nên gã cơ bản không thể đánh được nàng.
Hạ Minh tức giận muốn phát điên nên liền bạo khai linh lực, tiếp thu tất cả linh khí xung quanh mình rồi tụ thành một khối linh lực.
Gã không tin mình không thể đánh chết nữ nhân kia.
Nhưng thân ảnh quỷ mị của Vân Thiên Vũ đã bay lên giữa không trung, nàng vung tay, giáng một chưởng hắc bạch phân minh xuống đầu Hạ Minh.
Đùng đùng đùng.
Mấy chưởng nàng đánh ra trực tiếp bị làm Hạ Minh trọng thương, Vân Thiên Vũ không đợi Hạ Minh kịp phản ứng lại thì đã nhấc chân hung hăng đá văng Hạ Minh từ đài cao xuống.
Ầm, Hạ Minh rơi xuống đất, cát đất bay mù mịt.
Bốn phía xung quanh đài cao, mọi người đều ngẩn ngơ hóa đá.
Đây là chuyện gì?
Tử linh nhưng lại có thể đánh bại và chiếm được vị trí của tam tinh linh sĩ.
Đây là bọn họ đồng loạt mù mắt sao? Hay là trời sập rồi.
Nhất định là bọn họ nhìn lầm rồi, đúng, là bọn họ nhìn lầm rồi.
Sau đó có người lấy lại được phản ứng thì liền dậy lên một làn sóng tiếng ồn tranh luận.
“Có phải ta bị mù mắt rồi hay không?”
“Mau véo ta một cái, véo ta một cái.”
“Sao lại thế này, linh lực tử linh mà đánh bại được tam tinh linh sĩ, này rốt cuộc là thật hay giả vậy?”
“A a a, thật là khiến người ta rửa mắt.”
Cùng lúc với những lời tranh luận của đám đông, các gia chủ gia tộc lớn dưới đài cùng với người của học viện Thiên Kình đều xem rõ một màn này.
Một nữ tử linh lực tử linh nhưng lại có thể hạ đo ván và chiếm được vị trí của tuyển thủ thứ hai mươi chính, điều này có thể nói nàng mưu tính hơn người.
Sở dĩ nàng có thể thắng là bởi vì nàng sử dụng sách lược, cho nên mới đánh bại được tam tinh linh sĩ.
Ai cũng âm thầm nghĩ không nên đánh giá thấp nữ nhân này.
Trên đài cao, Vân Thiên Vũ cũng lười để ý đến đám người đang kích động kia, nàng ung dung thong thả sửa sang lại y phục của mình, sau đó đến đứng ở vị trí thứ hai mươi chín, lúc này, linh kính bài trên đài cao đột ngột thay đổi một cái tên ở vị trí thứ hai mươi chín.
Bùi Khê.