Trong phòng, Vân Thiên Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, tính toán ân cần săn sóc linh mạch.
Nhưng nàng mới vừa nhắm mắt lại, liền nhớ tới đan dược trong Phượng Linh Giới, lúc trước nàng có nhìn sơ qua một chút, giống có đan dược điều trị dung nhan.
Mặc dù mặt của nàng vẫn còn một chút vết sẹo mờ nhạt, nhưng một nữ tử không ai muốn trên mặt khắp nơi đều có vết sẹo.
Cho nên Vân Thiên Vũ ngưng thần nhìn về đan dược trong Phượng Linh Giới, quả nhiên trên kệ có một loại đan dược chữa trị dung nhan, Ngọc Phu Đan.
Nàng ngưng thần, Ngọc Phu Đan rơi vào trong tay của nàng, nàng mở bình thuốc từ trong đổ ra một viên đan dược.
Một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng từ Ngọc Phu Đan truyền tới, không nói ra được dễ ngửi, Vân Thiên Vũ vừa ngửi, liền có thể đoán được dược liệu để luyện chế Ngọc Phu Đan.
Nếu như nàng của trước kia, đối với dược liệu của Ngọc Phu Đan một chút cũng không biết, nhưng thế giới này với thế giới trước kia của nàng không giống nhau, rất nhiều dược liệu cũng nàng vẫn chưa thấy qua bao giờ.
Nhưng lúc trước nàng đón nhận Thần Y Bảo Điển và Vạn Độc Cổ Phương trong Viêm Hoàng Truyền Thừa.
Bên trong Thần Y Bảo Điển với Vạn Độc Cổ Phương ghi lại rất nhiều dược liệu, cùng với đặc tính mùi hương của các loại dược liệu.
Y thuật của Vân Thiên Vũ vốn dĩ đã rất lợi hại, bây giờ đón nhận thần y truyền thừa, nàng bây giờ đối với dược liệu có thể nói rõ như lòng bàn tay.
Cho nên chỉ cần vừa ngửi qua, liền biết bên trong Ngọc Phu Đan có dược liệu gì, đều dược liệu trân quý để bảo dung, nàng có thể yên tâm sử dụng.
Nghĩ như thế, Vân Thiên Vũ liền nuốt Ngọc Phu Đan xuống, sau đó nàng lại đem lọ Ngọc Phu Đan để lại trên kệ trong không gian giới.
Kế tiếp nàng cũng không có chờ đợi hiệu quả của Ngọc Phu Đan, mà quả quyết nhắm mắt bắt đầu ân cần săn sóc linh mạch.
Một đêm thời gian từ từ trôi qua.
Khi trời hửng sáng, bên ngoài phòng của Vân Thiên Vũ, hai người một chồn một chim úp sát mặt lên tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Mọi người lo lắng không thôi.
Nhất là Họa Mi, trên mặt vừa mới nuôi tròn chĩnh hiện đầy ưu phiền.
Tối ngày hôm qua tiểu thư một chút cũng không ăn, một đêm không có động tĩnh, không biết hiện tại tình huống thế nào, nàng cũng lo lắng gần chết.
Chẳng những Họa Mi, ngay cả Tiểu Linh Đang tính tình thẳng thắn cũng có chút bận tâm, cho nên mới cùng Họa Mi hai người dán tường lắng nghe động tĩnh bên trong.
Về phần một chồn một chim, giống nhau rất lo lắng, đây chính là chủ tử của bọn nó.
Trong phòng vẫn như cũ không có động tĩnh gì, cuối cùng hai người một chồn một chim đưa mắt nhìn nhau, Điêu Gia chỉ chỉ Tiểu Anh bên cạnh, ý bảo Tiểu Anh vào xem một chút tình huống bên trong.
Đáng tiếc Tiểu Anh hiện tại rất sợ Vân Thiên Vũ, rất dứt khoát phe phẩy đầu, bày tỏ nó không đi vào.
Cuối cùng nó tức tốc bay đến vai Tiểu Linh Đang, vỗ vỗ vai Tiểu Linh Đang, bày tỏ có thể để cho Tiểu Linh Đang đi vào.
Họa Mi và Điêu Gia cùng nhau nhìn Tiểu Linh Đang.
Tiểu Linh Đang nuốt nước bọt lắc đầu, cuối cùng chỉ vào Họa Mi nói: "Vân tỷ tỷ đối với Họa Mi là tốt nhất, để cho nàng vào xem một chút, Vân tỷ tỷ nhất định sẽ không trách nàng."
Tiểu Linh Đang nói vừa xong, một chồn một chim lập tức dùng sức gật đầu, phối hợp với lời nói của Tiểu Linh Đang.
Họa Mi tính tình tương đối thành thật, nhìn Tiểu Linh Đang và Điêu Gia, ngay cả Tiểu Anh cũng để cho nàng đi vào, hơn nữa nàng quả thật rất lo lắng cho tiểu thư, cho nên vẫn là đi vào nhìn một chút đi.
Họa Mi suy nghĩ cẩn thận bước lên thềm đá, đi tới trước cửa, sau đó từ từ đẩy cửa ra, đi vào.
Nhưng nàng mới vừa nhắm mắt lại, liền nhớ tới đan dược trong Phượng Linh Giới, lúc trước nàng có nhìn sơ qua một chút, giống có đan dược điều trị dung nhan.
Mặc dù mặt của nàng vẫn còn một chút vết sẹo mờ nhạt, nhưng một nữ tử không ai muốn trên mặt khắp nơi đều có vết sẹo.
Cho nên Vân Thiên Vũ ngưng thần nhìn về đan dược trong Phượng Linh Giới, quả nhiên trên kệ có một loại đan dược chữa trị dung nhan, Ngọc Phu Đan.
Nàng ngưng thần, Ngọc Phu Đan rơi vào trong tay của nàng, nàng mở bình thuốc từ trong đổ ra một viên đan dược.
Một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng từ Ngọc Phu Đan truyền tới, không nói ra được dễ ngửi, Vân Thiên Vũ vừa ngửi, liền có thể đoán được dược liệu để luyện chế Ngọc Phu Đan.
Nếu như nàng của trước kia, đối với dược liệu của Ngọc Phu Đan một chút cũng không biết, nhưng thế giới này với thế giới trước kia của nàng không giống nhau, rất nhiều dược liệu cũng nàng vẫn chưa thấy qua bao giờ.
Nhưng lúc trước nàng đón nhận Thần Y Bảo Điển và Vạn Độc Cổ Phương trong Viêm Hoàng Truyền Thừa.
Bên trong Thần Y Bảo Điển với Vạn Độc Cổ Phương ghi lại rất nhiều dược liệu, cùng với đặc tính mùi hương của các loại dược liệu.
Y thuật của Vân Thiên Vũ vốn dĩ đã rất lợi hại, bây giờ đón nhận thần y truyền thừa, nàng bây giờ đối với dược liệu có thể nói rõ như lòng bàn tay.
Cho nên chỉ cần vừa ngửi qua, liền biết bên trong Ngọc Phu Đan có dược liệu gì, đều dược liệu trân quý để bảo dung, nàng có thể yên tâm sử dụng.
Nghĩ như thế, Vân Thiên Vũ liền nuốt Ngọc Phu Đan xuống, sau đó nàng lại đem lọ Ngọc Phu Đan để lại trên kệ trong không gian giới.
Kế tiếp nàng cũng không có chờ đợi hiệu quả của Ngọc Phu Đan, mà quả quyết nhắm mắt bắt đầu ân cần săn sóc linh mạch.
Một đêm thời gian từ từ trôi qua.
Khi trời hửng sáng, bên ngoài phòng của Vân Thiên Vũ, hai người một chồn một chim úp sát mặt lên tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Mọi người lo lắng không thôi.
Nhất là Họa Mi, trên mặt vừa mới nuôi tròn chĩnh hiện đầy ưu phiền.
Tối ngày hôm qua tiểu thư một chút cũng không ăn, một đêm không có động tĩnh, không biết hiện tại tình huống thế nào, nàng cũng lo lắng gần chết.
Chẳng những Họa Mi, ngay cả Tiểu Linh Đang tính tình thẳng thắn cũng có chút bận tâm, cho nên mới cùng Họa Mi hai người dán tường lắng nghe động tĩnh bên trong.
Về phần một chồn một chim, giống nhau rất lo lắng, đây chính là chủ tử của bọn nó.
Trong phòng vẫn như cũ không có động tĩnh gì, cuối cùng hai người một chồn một chim đưa mắt nhìn nhau, Điêu Gia chỉ chỉ Tiểu Anh bên cạnh, ý bảo Tiểu Anh vào xem một chút tình huống bên trong.
Đáng tiếc Tiểu Anh hiện tại rất sợ Vân Thiên Vũ, rất dứt khoát phe phẩy đầu, bày tỏ nó không đi vào.
Cuối cùng nó tức tốc bay đến vai Tiểu Linh Đang, vỗ vỗ vai Tiểu Linh Đang, bày tỏ có thể để cho Tiểu Linh Đang đi vào.
Họa Mi và Điêu Gia cùng nhau nhìn Tiểu Linh Đang.
Tiểu Linh Đang nuốt nước bọt lắc đầu, cuối cùng chỉ vào Họa Mi nói: "Vân tỷ tỷ đối với Họa Mi là tốt nhất, để cho nàng vào xem một chút, Vân tỷ tỷ nhất định sẽ không trách nàng."
Tiểu Linh Đang nói vừa xong, một chồn một chim lập tức dùng sức gật đầu, phối hợp với lời nói của Tiểu Linh Đang.
Họa Mi tính tình tương đối thành thật, nhìn Tiểu Linh Đang và Điêu Gia, ngay cả Tiểu Anh cũng để cho nàng đi vào, hơn nữa nàng quả thật rất lo lắng cho tiểu thư, cho nên vẫn là đi vào nhìn một chút đi.
Họa Mi suy nghĩ cẩn thận bước lên thềm đá, đi tới trước cửa, sau đó từ từ đẩy cửa ra, đi vào.