Lời này của Bạch Diệu quả là hợp tình hợp lý.
Các cao thủ của Lăng Vân tông đều quay sang nhìn Diệp Tử Yên, lúc này Diệp Tử Yên bồn chồn không thôi, ban đầu nàng ta còn nghĩ có thể lợi dụng cơ hội này để giành thiện cảm của Tiêu Cửu Uyên, mượn cơ hội hạ nhục Vân Thiên Vũ, nhưng nào ngờ cuối cùng lại để xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng khi Diệp Tử Yên suy nghĩ cặn kẽ, hiện tại nếu người của nàng ta đánh nhau với người của Ly thân vương phủ, không những không thể thắng mà còn tự bôi tro trát trấu lên mặt mình trước mặt Tiêu Cửu Uyên
Mà Diệp Tử Yên lại mê đắm Tiêu Cửu Uyên đến thế, đương nhiên nàng ta sẽ không muốn bị mất mặt trước hắn.
Diệp Tử Yên nghĩ ngợi một lúc rồi nói với thuộc hạ bên cạnh mình: “Nếu đã như thế thì ta tạm thời lưu lại đây, dù sao ta cũng không hạ độc Ly thân vương gia, cũng không sai nha hoàn hạ độc Tiêu Cửu Uyên.”
Bạch Diệu cho người nhốt Diệp Tử Yên và nha hoàn Tô Doanh Nguyệt lại.
Sau đó ra lệnh kiểm tra chất độc trên người Tô Doanh Nguyệt và nha hoàn của Diệp Tử Yên, kết quả nghiệm ra trên tay cả hai người đều có độc.
Cuối cùng tra rõ xem ai mới là người đầu tiên chạm vào hoa linh quỳ tám cánh.
Bạch Diệu thầm hy vọng rằng người đó không phải là Tô Doanh Nguyệt, nàng ta là người của Ly thân vương phủ.
Tô Doanh Nguyệt là người đầu tiên chạm vào hoa linh quỳ tám cánh, nếu nha hoàn của Tử Yên là người đầu tiên chạm vào thì trên tay Tô Doanh Nguyệt không có độc.
Tuy nhiên, kết quả là tay của cả hai đều có độc
Vậy không cần nghi ngờ nữa, chính là Tô Doanh Nguyệt, bởi vì Tô Doanh Nguyệt là người đầu tiên chạm vào hoa linh tám cánh.
Lần này Bạch Diệu và Hạ Hỉ cùng những người khác hoàn toàn choáng váng, Tô Doanh Nguyệt cũng sợ ngây người, nàng ta điên cuồng dập đầu phủ nhận.
"Ta không có, ta không đầu độc vương gia."
Sắc mặt Bạch Diệu khó coi vô cùng, âm trầm lên tiếng: "Không phải ngươi thì là ai, ta nhớ rõ lúc ấy chính ngươi là người đưa hoa linh quỳ tám cánh cho nha hoàn của Diệp Tử Yên, ngoại trừ ngươi ra thì không ai khác cầm nó cả.”
Diệp Tử Yên là người trung gian không chạm vào hoa linh quỳ tám cánh, bởi vì từ đầu đến cuối nàng ta luôn sai nha hoàn làm thay mình.
Vì vậy trên tay nàng ta không dính phải chất nhờn của hoàng linh thảo, Vân Thiên Vũ cũng vậy.
Bạch Diệu khi ấy nghĩ rằng Vân Thiên Vũ phân phó bọn họ thu dọn dược liệu còn thừa.
Hóa ra là nàng nghĩ đường lui, nếu phía trung gian xảy ra vấn đề thì nàng vẫn có thể cứu được vương gia.
Vậy mà gã lại nghi ngờ nàng.
Bạch Diệu cảm thấy rất áy náy, nếu có cơ hội, gã nhất định sẽ giữ vững lập trường, đứng về phe của Linh Nghi quận chúa, nàng rất lo lắng cho vương gia, hao tâm tổn sức để giành được hoa linh quỳ tám cánh, nàng tuyệt đối sẽ không hạ độc vương gia.
Nhưng lúc đó, bọn họ lại không tin nàng.
Cho nên chỉ sợ trong lòng Vân Thiên Vũ đã sớm cảm thấy vô cùng thất vọng về vương gia nhà bọn họ.
Bạch Diệu sai người bắt nhốt Tô Doanh Nguyệt, đợi vương gia tỉnh lại sẽ xử trí.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mọi người vẫn kiên nhẫn chờ Vân Thiên Vũ chế thuốc giải độc.
Đợi hơn một giờ hơn, cuối cùng thuốc giải độc cũng đã được bào chế xong, Vân Thiên Vũ đem thứ thuốc ấy đi thẳng đến phòng của Tiêu Cửu Uyên, sau đó trực tiếp cho Tiêu Cửu Uyên uống.
Sau khi Tiêu Cửu Uyên uống thuốc giải độc, nàng tiếp tục dùng kim bạc châm cứu giúp đẩy nhanh quá trình thuốc ngấm.
Trong phòng, mọi người gần như có thể rõ ràng nhận ra hơi thở của Tiêu Cửu Uyên đã dần hồi phục.
Điều này có nghĩa là thuốc giải độc mà Vân Thiên Vũ chế ra có hiệu quả.
Tiêu Cửu Uyên đã được cứu, hắn sẽ không chết.
Người trong Ly thân vương gia phủ một lần nữa reo mừng.
Vân Thiên Vũ không để ý đến những người này, đứng dậy đi đến căn phòng kế bên đem về một thang thuốc, đưa cho Bạch Diệu, chậm rãi nói: “Đây là thuốc thanh lọc cơ thể, lát nữa đem sắc cho vương gia nhà ngươi uống trong vòng ba ngày, độc tố còn sót lại trong người hắn sẽ được thanh tẩy."
Các cao thủ của Lăng Vân tông đều quay sang nhìn Diệp Tử Yên, lúc này Diệp Tử Yên bồn chồn không thôi, ban đầu nàng ta còn nghĩ có thể lợi dụng cơ hội này để giành thiện cảm của Tiêu Cửu Uyên, mượn cơ hội hạ nhục Vân Thiên Vũ, nhưng nào ngờ cuối cùng lại để xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng khi Diệp Tử Yên suy nghĩ cặn kẽ, hiện tại nếu người của nàng ta đánh nhau với người của Ly thân vương phủ, không những không thể thắng mà còn tự bôi tro trát trấu lên mặt mình trước mặt Tiêu Cửu Uyên
Mà Diệp Tử Yên lại mê đắm Tiêu Cửu Uyên đến thế, đương nhiên nàng ta sẽ không muốn bị mất mặt trước hắn.
Diệp Tử Yên nghĩ ngợi một lúc rồi nói với thuộc hạ bên cạnh mình: “Nếu đã như thế thì ta tạm thời lưu lại đây, dù sao ta cũng không hạ độc Ly thân vương gia, cũng không sai nha hoàn hạ độc Tiêu Cửu Uyên.”
Bạch Diệu cho người nhốt Diệp Tử Yên và nha hoàn Tô Doanh Nguyệt lại.
Sau đó ra lệnh kiểm tra chất độc trên người Tô Doanh Nguyệt và nha hoàn của Diệp Tử Yên, kết quả nghiệm ra trên tay cả hai người đều có độc.
Cuối cùng tra rõ xem ai mới là người đầu tiên chạm vào hoa linh quỳ tám cánh.
Bạch Diệu thầm hy vọng rằng người đó không phải là Tô Doanh Nguyệt, nàng ta là người của Ly thân vương phủ.
Tô Doanh Nguyệt là người đầu tiên chạm vào hoa linh quỳ tám cánh, nếu nha hoàn của Tử Yên là người đầu tiên chạm vào thì trên tay Tô Doanh Nguyệt không có độc.
Tuy nhiên, kết quả là tay của cả hai đều có độc
Vậy không cần nghi ngờ nữa, chính là Tô Doanh Nguyệt, bởi vì Tô Doanh Nguyệt là người đầu tiên chạm vào hoa linh tám cánh.
Lần này Bạch Diệu và Hạ Hỉ cùng những người khác hoàn toàn choáng váng, Tô Doanh Nguyệt cũng sợ ngây người, nàng ta điên cuồng dập đầu phủ nhận.
"Ta không có, ta không đầu độc vương gia."
Sắc mặt Bạch Diệu khó coi vô cùng, âm trầm lên tiếng: "Không phải ngươi thì là ai, ta nhớ rõ lúc ấy chính ngươi là người đưa hoa linh quỳ tám cánh cho nha hoàn của Diệp Tử Yên, ngoại trừ ngươi ra thì không ai khác cầm nó cả.”
Diệp Tử Yên là người trung gian không chạm vào hoa linh quỳ tám cánh, bởi vì từ đầu đến cuối nàng ta luôn sai nha hoàn làm thay mình.
Vì vậy trên tay nàng ta không dính phải chất nhờn của hoàng linh thảo, Vân Thiên Vũ cũng vậy.
Bạch Diệu khi ấy nghĩ rằng Vân Thiên Vũ phân phó bọn họ thu dọn dược liệu còn thừa.
Hóa ra là nàng nghĩ đường lui, nếu phía trung gian xảy ra vấn đề thì nàng vẫn có thể cứu được vương gia.
Vậy mà gã lại nghi ngờ nàng.
Bạch Diệu cảm thấy rất áy náy, nếu có cơ hội, gã nhất định sẽ giữ vững lập trường, đứng về phe của Linh Nghi quận chúa, nàng rất lo lắng cho vương gia, hao tâm tổn sức để giành được hoa linh quỳ tám cánh, nàng tuyệt đối sẽ không hạ độc vương gia.
Nhưng lúc đó, bọn họ lại không tin nàng.
Cho nên chỉ sợ trong lòng Vân Thiên Vũ đã sớm cảm thấy vô cùng thất vọng về vương gia nhà bọn họ.
Bạch Diệu sai người bắt nhốt Tô Doanh Nguyệt, đợi vương gia tỉnh lại sẽ xử trí.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mọi người vẫn kiên nhẫn chờ Vân Thiên Vũ chế thuốc giải độc.
Đợi hơn một giờ hơn, cuối cùng thuốc giải độc cũng đã được bào chế xong, Vân Thiên Vũ đem thứ thuốc ấy đi thẳng đến phòng của Tiêu Cửu Uyên, sau đó trực tiếp cho Tiêu Cửu Uyên uống.
Sau khi Tiêu Cửu Uyên uống thuốc giải độc, nàng tiếp tục dùng kim bạc châm cứu giúp đẩy nhanh quá trình thuốc ngấm.
Trong phòng, mọi người gần như có thể rõ ràng nhận ra hơi thở của Tiêu Cửu Uyên đã dần hồi phục.
Điều này có nghĩa là thuốc giải độc mà Vân Thiên Vũ chế ra có hiệu quả.
Tiêu Cửu Uyên đã được cứu, hắn sẽ không chết.
Người trong Ly thân vương gia phủ một lần nữa reo mừng.
Vân Thiên Vũ không để ý đến những người này, đứng dậy đi đến căn phòng kế bên đem về một thang thuốc, đưa cho Bạch Diệu, chậm rãi nói: “Đây là thuốc thanh lọc cơ thể, lát nữa đem sắc cho vương gia nhà ngươi uống trong vòng ba ngày, độc tố còn sót lại trong người hắn sẽ được thanh tẩy."