Trong đôi mắt đen tuyệt đẹp của Tiêu Cửu Uyên, sóng ngầm không ngừng dâng trào, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, giờ khắc này sự hoài nghi trong lòng của hắn đã dần buông lỏng rồi, có lẽ Vân Thiên Vũ và người bỏ độc hắn, động thủ với hắn, không có chút quan hệ nào.
Tuy rằng hắn vẫn không tin lời nói lúc trước của Vân Thiên Vũ, nói cái gì linh hồn linh tách ra. Nhưng ít ra cũng xác định được một chuyện, nữ nhân này xuất hiện không phải để tính kế hắn.
Những ý nghĩ này kết hợp lại ở trong đầu, Tiêu Cửu Uyên cảm thấy sự tức giận tích tụ trong lòng đã tiêu tan rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu đen ở lưng chừng núi, chuẩn bị kĩ càng, nếu Vân Thiên Vũ gặp nguy hiểm, hắn nhất định phải cứu nàng trước tiên, không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì.
Phượng Vô Nhai ở bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, vừa nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, trong lòng vừa tính toán muốn đưa Vân Thiên Vũ đi, không để Tiêu Cửu Uyên gây hại đến nàng nữa, tên kia quá máu lạnh vô tình.
Biết rõ tham gia trận đấu của Thiên Mộc rất nguy hiểm, tên này vẫn để Vũ Mao tham gia, đây không phải máu lạnh vô tình thì là gì, hay là nam nhân này ước Vũ Mao bị nhốt ở Thiên Mộc sơn trang, cứ như vậy hắn cũng không cần lấy Vũ Mao nữa.
Phượng Vô Nhai nghĩ đến điều này, sắc mặt lại càng khó coi, không nhịn được quay đầu hung hăng lườm Tiêu Cửu Uyên.
Y trừng mắt, phát hiện Tiêu Cửu Uyên xoay người bay lên trời, bay thẳng đến vách núi.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nhìn kĩ, thấy Vân Thiên Vũ vốn đang hái thuốc rất thuận lợi, nhưng vì tảng đá dưới chân không chắc chắn, nàng đạp xuống một cước, tảng đá trượt xuống vách núi, mà nàng bởi vì quá sơ xuất, căn bản không chú ý tảng đá kia, khiến cả người rơi thẳng xuống vách núi phía sau.
Trên quảng trường vẻ mặt mọi người đều biến sắc, Tiêu Cửu Uyên như một mũi tên rời cung phóng ra, bay thẳng đến bên người Vân Thiên Vũ.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã tỉnh hồn lại, lúc đang rơi xuống vách núi, nàng xoay mình nhảy lên, định thi triển linh lực, dùng sức mạnh của linh lực leo lên vách núi bên cạnh, sau đó lại dùng linh lực nhảy lên vách núi.
Chỉ là cơ thể nàng mới vừa trở mình liền được ôm lấy, một cánh tay mạnh mẽ ôm eo nàng, cơ thể nàng đang rơi xuống lập tức vững vàng tựa vào ngực của một người, thân hình người kia nhanh chóng nhảy lên trên, trong nháy mắt đã nhảy lên vách núi.
Vân Thiên Vũ nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người cứu mình, muốn nói tiếng cám ơn với người đó.
Chỉ là nàng ngẫng đầu, nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên một thân áo trắng, mặt mang mặt nạ màu bạc đang đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ giật mình, cả người cứng đờ, lúc trước là Tiêu Cửu Uyên ra tay giúp nàng sao?
Hắn có ý gì? Không phải không tin nàng sao? Không phải hoài nghi nàng là người phía sau mưu tính hắn sao? Vậy hắn còn cứu nàng làm gì.
Vân Thiên Vũ lười nghĩ nhiều, trước mắt cứu người quan trọng hơn, nàng mỉm cười, thản nhiên nói: "Hóa ra là vương gia ra tay giúp đỡ, đa tạ."
Tiếng cảm ơn này của nàng vô cùng lạnh nhạt lại mang theo xa cách, giống như Tiêu Cửu Uyên thật sự chỉ là một người xa lạ.
Tiêu Cửu Uyên thấy vẻ mặt nàng như vậy, cảm giác không thoải mái trong lòng lại xuất hiện.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không nhìn hắn nữa, nàng tiếp tục tự mình đi hái thuốc.
Thời gian rất gấp, nàng không có dư thời gian tiếp đón vị này.
Tiêu Cửu Uyên thấy Vân Thiên Vũ đối với hắn lạnh lùng, trong lòng vô cùng tức giận, muốn nói gì đó, lại thấy Vân Thiên Vũ không để ý tới hắn, tự mình đi hái thuốc.
Tuy rằng hắn vẫn không tin lời nói lúc trước của Vân Thiên Vũ, nói cái gì linh hồn linh tách ra. Nhưng ít ra cũng xác định được một chuyện, nữ nhân này xuất hiện không phải để tính kế hắn.
Những ý nghĩ này kết hợp lại ở trong đầu, Tiêu Cửu Uyên cảm thấy sự tức giận tích tụ trong lòng đã tiêu tan rất nhiều.
Hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu đen ở lưng chừng núi, chuẩn bị kĩ càng, nếu Vân Thiên Vũ gặp nguy hiểm, hắn nhất định phải cứu nàng trước tiên, không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì.
Phượng Vô Nhai ở bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, vừa nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, trong lòng vừa tính toán muốn đưa Vân Thiên Vũ đi, không để Tiêu Cửu Uyên gây hại đến nàng nữa, tên kia quá máu lạnh vô tình.
Biết rõ tham gia trận đấu của Thiên Mộc rất nguy hiểm, tên này vẫn để Vũ Mao tham gia, đây không phải máu lạnh vô tình thì là gì, hay là nam nhân này ước Vũ Mao bị nhốt ở Thiên Mộc sơn trang, cứ như vậy hắn cũng không cần lấy Vũ Mao nữa.
Phượng Vô Nhai nghĩ đến điều này, sắc mặt lại càng khó coi, không nhịn được quay đầu hung hăng lườm Tiêu Cửu Uyên.
Y trừng mắt, phát hiện Tiêu Cửu Uyên xoay người bay lên trời, bay thẳng đến vách núi.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nhìn kĩ, thấy Vân Thiên Vũ vốn đang hái thuốc rất thuận lợi, nhưng vì tảng đá dưới chân không chắc chắn, nàng đạp xuống một cước, tảng đá trượt xuống vách núi, mà nàng bởi vì quá sơ xuất, căn bản không chú ý tảng đá kia, khiến cả người rơi thẳng xuống vách núi phía sau.
Trên quảng trường vẻ mặt mọi người đều biến sắc, Tiêu Cửu Uyên như một mũi tên rời cung phóng ra, bay thẳng đến bên người Vân Thiên Vũ.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã tỉnh hồn lại, lúc đang rơi xuống vách núi, nàng xoay mình nhảy lên, định thi triển linh lực, dùng sức mạnh của linh lực leo lên vách núi bên cạnh, sau đó lại dùng linh lực nhảy lên vách núi.
Chỉ là cơ thể nàng mới vừa trở mình liền được ôm lấy, một cánh tay mạnh mẽ ôm eo nàng, cơ thể nàng đang rơi xuống lập tức vững vàng tựa vào ngực của một người, thân hình người kia nhanh chóng nhảy lên trên, trong nháy mắt đã nhảy lên vách núi.
Vân Thiên Vũ nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người cứu mình, muốn nói tiếng cám ơn với người đó.
Chỉ là nàng ngẫng đầu, nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên một thân áo trắng, mặt mang mặt nạ màu bạc đang đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ giật mình, cả người cứng đờ, lúc trước là Tiêu Cửu Uyên ra tay giúp nàng sao?
Hắn có ý gì? Không phải không tin nàng sao? Không phải hoài nghi nàng là người phía sau mưu tính hắn sao? Vậy hắn còn cứu nàng làm gì.
Vân Thiên Vũ lười nghĩ nhiều, trước mắt cứu người quan trọng hơn, nàng mỉm cười, thản nhiên nói: "Hóa ra là vương gia ra tay giúp đỡ, đa tạ."
Tiếng cảm ơn này của nàng vô cùng lạnh nhạt lại mang theo xa cách, giống như Tiêu Cửu Uyên thật sự chỉ là một người xa lạ.
Tiêu Cửu Uyên thấy vẻ mặt nàng như vậy, cảm giác không thoải mái trong lòng lại xuất hiện.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không nhìn hắn nữa, nàng tiếp tục tự mình đi hái thuốc.
Thời gian rất gấp, nàng không có dư thời gian tiếp đón vị này.
Tiêu Cửu Uyên thấy Vân Thiên Vũ đối với hắn lạnh lùng, trong lòng vô cùng tức giận, muốn nói gì đó, lại thấy Vân Thiên Vũ không để ý tới hắn, tự mình đi hái thuốc.