Thái hậu nói một cách bất đắc dĩ: “Linh Nghi quận chúa trước đây định từ hôn với con, hoàng huynh con vẫn đang rất giận, hiện tạy lại muốn nó ban hôn, e là không thể. Nhưng nếu con lấy công chúa Nam Chiêu làm chính phi, ta có thể bảo nó ban hôn Vân Thiên Vũ làm trắc phi.”
Tiêu Cửu Thiên cười ha ha: “Mẫu hậu không cần quan tâm tới việc này, ta có cách để hoàng huynh đồng ý ban hôn Vũ Nhi làm chính phi, nếu hoàng huynh không ban hôn, chúng ta sẽ không thành thân nữa.”
“Đây là hôn sự của chúng con, liên quan gì tới huynh ấy.”
Tiêu Cửu Uyên nói một cách chuyên quyền độc đoán.
Thái hậu nghe thấy vậy mắt tối sầm, trong lòng chợt thấy nặng nề: “Uyên Nhi, hoàng huynh con tốt xấu gì cũng là hoàng thượng, con có thể hiểu cho cảm nhận của nó không? Con nhiều lần ngang nhiên đối đầu với nó như vậy, không phải là chuyện hay ho gì.”
“Mẫu hậu, không phải là con ngang nghiên đối đầu với hoàng huynh, tại trái tim huynh ấy hẹp hòi, tại sao huynh ấy lại cho công chúa Nam Chiêu tự chọn phò mã, e rằng huynh ấy đã biết người công chúa muốn lấy là con.”
“Mà sở dĩ huynh ấy đồng ý, có mục đích gì, phò mã lấy công chúa, là không thể can dự vào việc triều chính, đương nhiên không thể vào chầu, đương nhiên vào chầu hay không con không thèm, mấu chốt là hoàng huynh đang thèm muốn Long Lân quân của con.”
“Mẫu hậu hãy nói với hoàng huynh, đối với Long Lân quân, huynh ấy đừng động vào, nếu không đừng trách con trở mặt vô tình.”
Tiêu Cửu Uyên giơ tay đánh một chưởng xuống đất. Gạch trong mặt đất đại điện vỡ vụn. Thái hậu kinh hãi vô cùng, xem ra nhi tử của bà ta thực sự nổi giận. Nhưng trước đó đại nhi tử cũng nổi giận, đang có chuyện gì vậy, bà ta đứng giữa không thể lấy lòng cả hai: “Uyên Nhi nếu không để công chúa Nam Chiêu làm trắc phi của phủ Ly thân vương, con thấy sao?”
“Nghĩ cùng đừng nghĩ tới.”
Tiêu Cửu Uyên tức giận, sau đó ngẩng lên nhìn thái hậu nói: “Mẫu hậu, không còn việc gì khác, nhi thần xuất cung đây.”
Hắn nói xong, không để ý tới thái hậu đang sa sầm mặt, lập tức sải bước rời đi. Thái hậu vẫn ngồi trong đại diện, gương mặt u sầu, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô cô bên cạnh bà ta, thận trọng hiến kế: “Thái hậu, nếu không người truyền Linh Nghi quận chúa vào tiến cung thử xem.”
Cô cô nói xong, mắt thái hậu sáng rực, đúng thế bà ta có thể nói Linh Nghi quận chúa khuyên Uyên Nhi nạp phi, chắc chắn Uyên Nhi sẽ nghe lời nàng.
Vậy vấn đề khó khăn của bà ta không phải là dễ giải quyết rồi sao?
“Được, người đâu, tới phủ An thân vương truyền Linh Nghi quận chúa tiến cung.”
Thái giám lập tức tới phủ An thân vương truyền Vân Thiên Vũ tiến cung. Mà lúc này, Vân Thiên Vũ đang ngồi xe ngựa của phủ Ly thân vương, đang trên đường thì bị ngăn lại.
Mà người chặn đường Vân Thiên VŨ lại không phải ai khác, chính là công chúa Nam Chiêu Lam Khanh. Trên đường phố rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, đều nhìn lại, không biết công chúa Nam Chiêu chặn đường Linh Nghi quận chúa có chuyện gì. Trên xe ngựa của phủ Ly thân vương, Vân Thiên Vũ vén rèm ra nhìn bên ngoài, liền thấy người đang chặn xe ngựa của mình chính là công chúa Nam Chiêu Lam Khanh.
Ánh mắt Vân Thiên Vu hơi tối sầm, thần sắc thản nhiên: “Hóa ra là công chúa Nam Chiêu, không biết công chúa chặn xe của ta để làm gì?”
Lam Khanh nhanh chóng nói: “Quận cháu Linh Nghi, ta không muốn cướp đoạt của ngươi gì hết, chỉ muốn ngươi nói với Ly thân vương để cho ta vào phủ Ly thân vương là được, dù là làm nô tỳ cũng được, chỉ cần hai nước vĩnh viễn hòa hỏa là được.”
Khóe miệng Vân Thiên Vũ mím lại, sắc mặt lạnh lùng, vốn đối với người này còn có chút tình đồng hương, hiện tại không còn chút thiện cảm nào.
Nữ nhân này xuyên không đã làm mất mặt những người hiện đại, nàng ta lại đem thủ đoạn hiện đại để tính kế với người khác, như vậy là có ý gì? Thật ra nói cho cùng nữ nhân này cũng chỉ muốn lấy Tiêu Cửu Uyên mà thôi. Cuối cùng lại có thể làm ra những chuyện như vậy.
Tiêu Cửu Thiên cười ha ha: “Mẫu hậu không cần quan tâm tới việc này, ta có cách để hoàng huynh đồng ý ban hôn Vũ Nhi làm chính phi, nếu hoàng huynh không ban hôn, chúng ta sẽ không thành thân nữa.”
“Đây là hôn sự của chúng con, liên quan gì tới huynh ấy.”
Tiêu Cửu Uyên nói một cách chuyên quyền độc đoán.
Thái hậu nghe thấy vậy mắt tối sầm, trong lòng chợt thấy nặng nề: “Uyên Nhi, hoàng huynh con tốt xấu gì cũng là hoàng thượng, con có thể hiểu cho cảm nhận của nó không? Con nhiều lần ngang nhiên đối đầu với nó như vậy, không phải là chuyện hay ho gì.”
“Mẫu hậu, không phải là con ngang nghiên đối đầu với hoàng huynh, tại trái tim huynh ấy hẹp hòi, tại sao huynh ấy lại cho công chúa Nam Chiêu tự chọn phò mã, e rằng huynh ấy đã biết người công chúa muốn lấy là con.”
“Mà sở dĩ huynh ấy đồng ý, có mục đích gì, phò mã lấy công chúa, là không thể can dự vào việc triều chính, đương nhiên không thể vào chầu, đương nhiên vào chầu hay không con không thèm, mấu chốt là hoàng huynh đang thèm muốn Long Lân quân của con.”
“Mẫu hậu hãy nói với hoàng huynh, đối với Long Lân quân, huynh ấy đừng động vào, nếu không đừng trách con trở mặt vô tình.”
Tiêu Cửu Uyên giơ tay đánh một chưởng xuống đất. Gạch trong mặt đất đại điện vỡ vụn. Thái hậu kinh hãi vô cùng, xem ra nhi tử của bà ta thực sự nổi giận. Nhưng trước đó đại nhi tử cũng nổi giận, đang có chuyện gì vậy, bà ta đứng giữa không thể lấy lòng cả hai: “Uyên Nhi nếu không để công chúa Nam Chiêu làm trắc phi của phủ Ly thân vương, con thấy sao?”
“Nghĩ cùng đừng nghĩ tới.”
Tiêu Cửu Uyên tức giận, sau đó ngẩng lên nhìn thái hậu nói: “Mẫu hậu, không còn việc gì khác, nhi thần xuất cung đây.”
Hắn nói xong, không để ý tới thái hậu đang sa sầm mặt, lập tức sải bước rời đi. Thái hậu vẫn ngồi trong đại diện, gương mặt u sầu, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô cô bên cạnh bà ta, thận trọng hiến kế: “Thái hậu, nếu không người truyền Linh Nghi quận chúa vào tiến cung thử xem.”
Cô cô nói xong, mắt thái hậu sáng rực, đúng thế bà ta có thể nói Linh Nghi quận chúa khuyên Uyên Nhi nạp phi, chắc chắn Uyên Nhi sẽ nghe lời nàng.
Vậy vấn đề khó khăn của bà ta không phải là dễ giải quyết rồi sao?
“Được, người đâu, tới phủ An thân vương truyền Linh Nghi quận chúa tiến cung.”
Thái giám lập tức tới phủ An thân vương truyền Vân Thiên Vũ tiến cung. Mà lúc này, Vân Thiên Vũ đang ngồi xe ngựa của phủ Ly thân vương, đang trên đường thì bị ngăn lại.
Mà người chặn đường Vân Thiên VŨ lại không phải ai khác, chính là công chúa Nam Chiêu Lam Khanh. Trên đường phố rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, đều nhìn lại, không biết công chúa Nam Chiêu chặn đường Linh Nghi quận chúa có chuyện gì. Trên xe ngựa của phủ Ly thân vương, Vân Thiên Vũ vén rèm ra nhìn bên ngoài, liền thấy người đang chặn xe ngựa của mình chính là công chúa Nam Chiêu Lam Khanh.
Ánh mắt Vân Thiên Vu hơi tối sầm, thần sắc thản nhiên: “Hóa ra là công chúa Nam Chiêu, không biết công chúa chặn xe của ta để làm gì?”
Lam Khanh nhanh chóng nói: “Quận cháu Linh Nghi, ta không muốn cướp đoạt của ngươi gì hết, chỉ muốn ngươi nói với Ly thân vương để cho ta vào phủ Ly thân vương là được, dù là làm nô tỳ cũng được, chỉ cần hai nước vĩnh viễn hòa hỏa là được.”
Khóe miệng Vân Thiên Vũ mím lại, sắc mặt lạnh lùng, vốn đối với người này còn có chút tình đồng hương, hiện tại không còn chút thiện cảm nào.
Nữ nhân này xuyên không đã làm mất mặt những người hiện đại, nàng ta lại đem thủ đoạn hiện đại để tính kế với người khác, như vậy là có ý gì? Thật ra nói cho cùng nữ nhân này cũng chỉ muốn lấy Tiêu Cửu Uyên mà thôi. Cuối cùng lại có thể làm ra những chuyện như vậy.