Gia đình An Nhiên ăn tối xong mới trở về nhà. Về đến nhà đã là 7 giờ tối. Mọi người lần lượt đi tắm. Hôm nay Phong Hi là người tắm cuối cùng. Lúc cô bé đang tắm thì ba mẹ đang ngồi xem phim ở phòng khách. An Nhiên nhẹ nhàng hỏi Diệp Ân Tuấn
– Lúc trưa anh nói gì với ba mà trông vui vậy?
– Chỉ nói chuyện giữa hai người đàn ông thôi, em tò mò làm gì chứ.
Anh trêu chọc véo nhẹ vào chiếc má của cô. An Nhiên phụng phịu
– Anh không nói thì thôi. Lát nữa em tự đi hỏi Tiểu Hi là được rồi.<code>– Được được được, nếu muốn em cứ đi hỏi con bé. Nhưng mà... em không "kì thị" anh nữa sao? – Anh trêu chọc. – Có, vẫn đang kì thị. </code>An Nhiên còn cố ý nhấn mạnh rồi cầm lấy miếng táo trên bàn, vừa ăn vừa xem phim. Thấy hoa quả chỉ còn vài miếng, anh còn chu đáo đi vào bếp gọt thêm.
Phong Hi vừa tắm xong đã chạy ra với mẹ. Chẳng biết hai người nói gì với nhau mà cứ rúc rích to nhỏ. Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra thì câu chuyện mới dừng lại. Anh cũng khá tò mò nhưng gặng hỏi mãi hai mẹ con vẫn không chịu hé răng nửa lời.
Một nhà lại xem phim đến 10 giờ. Mai là thứ hai, Phong Hi phải đi ngủ sớm để đi học, và đương nhiên An Nhiên cũng phải đi ngủ sớm để đi làm. Sau khi chúc con gái ngủ ngon xong thì cô trở về phòng. Diệp Ân Tuấn đã nằm trên giường chờ sẵn<code>– Sao em chúc con ngủ ngon thôi mà lâu vậy? – Sao anh không ngủ trước đi? – Anh muốn đợi em cùng ngủ. </code>An Nhiên nhẹ nhàng bước lên giường rồi nằm xuống.<code>– Mau đi ngủ đi, sáng mai em còn phải đi làm nữa. </code>Khi cô nằm xuống đã quay lưng về phía anh. Rất nhanh chóng anh cũng xích lại gần ôm cô vào trong lòng. Cô lọt thỏm vào trong vòng tay của anh.<code>– Em không cần đi làm cũng được, anh nuôi em, em chỉ cần ở nhà làm bà chủ là được rồi. – Không được. – Cô từ chối. – Có gì mà không được chứ? Làm bà chủ không phải tốt hơn sao? – Anh nghi hoặc. – Em thích tự thân vận động hơn. – Tùy em vậy. An Nhiên này! – Chuyện gì? </code>Anh khẽ hôn nhẹ lên tóc cô,bàn tay còn vuốt nhẹ những lọn tóc mềm mại, thơm mùi tinh dầu.<code> – Em cùng Phong Hi chuyển về nhà cũ nhé? </code>An Nhiên rơi vào trầm lặng một lát. Trở về căn biệt thự đó sao? Đó chẳng phải là nơi cô đã từng chịu buồn tủi một mình 6 năm hay sao? Ít ra ở đó cô cũng mang chút ám ảnh. Nhưng hiên giờ Diệp Ân Tuấn là người ngỏ lời muốn cô quay lại, hơn nữa anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Nên hay không đây? Thấy cô yên lặng anh khẽ hỏi lại
– An Nhiên, em đồng ý nhé?
– Chuyện này để mai nói, đồng thời phải hỏi Phong Hi đã. Đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi.
– Vậy cũng được. Ngủ ngon.
An Nhiên nhắm mắt lại suy nghĩ, cũng không rõ là cô nghĩ gì nhưng được một lát đã ngủ say. Thấy vợ đã ngủ say, Diệp Ân Tuấn khẽ trở người, anh đặt một tay lên trán suy tư. Cô lại do dự vì câu hỏi của anh rồi. Chứng tỏ là cô vẫn chưa hoàn toàn mở lòng tin tưởng anh. Xem ra vẫn phải nhờ đến Phong Hi. Đợi cô đồng ý về nhà, củng cố mối quan hệ với nhà chồng xong thì anh sẽ cho cô một bất ngờ thật lớn. Món quà bất nhờ này phải đủ để bù đắp cho cô. Lần này sẽ không dung túng cho sự quá đáng của mẹ anh nữa. Anh quay người lại, ôm lấy cô trong lòng, an tâm chìm vào giấc ngủ. Hi vọng rằng kế hoạch đón vợ về của anh sẽ thành công mỹ mãn.
– Lúc trưa anh nói gì với ba mà trông vui vậy?
– Chỉ nói chuyện giữa hai người đàn ông thôi, em tò mò làm gì chứ.
Anh trêu chọc véo nhẹ vào chiếc má của cô. An Nhiên phụng phịu
– Anh không nói thì thôi. Lát nữa em tự đi hỏi Tiểu Hi là được rồi.<code>– Được được được, nếu muốn em cứ đi hỏi con bé. Nhưng mà... em không "kì thị" anh nữa sao? – Anh trêu chọc. – Có, vẫn đang kì thị. </code>An Nhiên còn cố ý nhấn mạnh rồi cầm lấy miếng táo trên bàn, vừa ăn vừa xem phim. Thấy hoa quả chỉ còn vài miếng, anh còn chu đáo đi vào bếp gọt thêm.
Phong Hi vừa tắm xong đã chạy ra với mẹ. Chẳng biết hai người nói gì với nhau mà cứ rúc rích to nhỏ. Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra thì câu chuyện mới dừng lại. Anh cũng khá tò mò nhưng gặng hỏi mãi hai mẹ con vẫn không chịu hé răng nửa lời.
Một nhà lại xem phim đến 10 giờ. Mai là thứ hai, Phong Hi phải đi ngủ sớm để đi học, và đương nhiên An Nhiên cũng phải đi ngủ sớm để đi làm. Sau khi chúc con gái ngủ ngon xong thì cô trở về phòng. Diệp Ân Tuấn đã nằm trên giường chờ sẵn<code>– Sao em chúc con ngủ ngon thôi mà lâu vậy? – Sao anh không ngủ trước đi? – Anh muốn đợi em cùng ngủ. </code>An Nhiên nhẹ nhàng bước lên giường rồi nằm xuống.<code>– Mau đi ngủ đi, sáng mai em còn phải đi làm nữa. </code>Khi cô nằm xuống đã quay lưng về phía anh. Rất nhanh chóng anh cũng xích lại gần ôm cô vào trong lòng. Cô lọt thỏm vào trong vòng tay của anh.<code>– Em không cần đi làm cũng được, anh nuôi em, em chỉ cần ở nhà làm bà chủ là được rồi. – Không được. – Cô từ chối. – Có gì mà không được chứ? Làm bà chủ không phải tốt hơn sao? – Anh nghi hoặc. – Em thích tự thân vận động hơn. – Tùy em vậy. An Nhiên này! – Chuyện gì? </code>Anh khẽ hôn nhẹ lên tóc cô,bàn tay còn vuốt nhẹ những lọn tóc mềm mại, thơm mùi tinh dầu.<code> – Em cùng Phong Hi chuyển về nhà cũ nhé? </code>An Nhiên rơi vào trầm lặng một lát. Trở về căn biệt thự đó sao? Đó chẳng phải là nơi cô đã từng chịu buồn tủi một mình 6 năm hay sao? Ít ra ở đó cô cũng mang chút ám ảnh. Nhưng hiên giờ Diệp Ân Tuấn là người ngỏ lời muốn cô quay lại, hơn nữa anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Nên hay không đây? Thấy cô yên lặng anh khẽ hỏi lại
– An Nhiên, em đồng ý nhé?
– Chuyện này để mai nói, đồng thời phải hỏi Phong Hi đã. Đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi.
– Vậy cũng được. Ngủ ngon.
An Nhiên nhắm mắt lại suy nghĩ, cũng không rõ là cô nghĩ gì nhưng được một lát đã ngủ say. Thấy vợ đã ngủ say, Diệp Ân Tuấn khẽ trở người, anh đặt một tay lên trán suy tư. Cô lại do dự vì câu hỏi của anh rồi. Chứng tỏ là cô vẫn chưa hoàn toàn mở lòng tin tưởng anh. Xem ra vẫn phải nhờ đến Phong Hi. Đợi cô đồng ý về nhà, củng cố mối quan hệ với nhà chồng xong thì anh sẽ cho cô một bất ngờ thật lớn. Món quà bất nhờ này phải đủ để bù đắp cho cô. Lần này sẽ không dung túng cho sự quá đáng của mẹ anh nữa. Anh quay người lại, ôm lấy cô trong lòng, an tâm chìm vào giấc ngủ. Hi vọng rằng kế hoạch đón vợ về của anh sẽ thành công mỹ mãn.