Khoảng 8 giờ tối An Nhiên cùng Phong Hi trở về. Vừa vào cửa đã thấy Diệp phu nhân ngồi ở trên sofa. Mặt cô cứng đờ, Phong Hi cũng e dè. Kể từ hôm cô làm loạn tại Diệp gia đó thì đến giờ mới gặp Diệp phu nhân, cô có chút khó xử chào hỏi
– Con chào mẹ! Mẹ đến lâu chưa ạ?
– Cháu chào bà ạ.
Phong Hi cũng lễ phép tưj giác chào theo.Bà ta khó chịu, cau mày đáp lại
– Đến còn phải hỏi ý kiến cô sao?
– Con không có ý đó. Chỉ là mẹ đến con hơi bất ngờ, không kịp chuẩn bị tiếp đón...
– Nhà không thiếu người hầu tiếp đón tôi.
Câu nói của bà ta khiến An Nhiên cạn lời, không biết đáp lại thế nào. Thế này cũng làm khó người ta quá rồi. Đang khó xử thì trên cầu thang lại vọng lên tiếng nói
– Bác, ở đây vẫn tốt như ngày nào.
An Nhiên đưa mắt nhìn về phía cầu thang, khuôn mặt biểu lộ rõ chút ngạc nhiên mà hỏi
– Tịch Uyên? Sao cô cũng ở đây?
– Thì sao? Bác gái cùng tôi đến đây chơi mấy ngày, anh Ân Tuấn cũng đồng ý rồi.
An Nhiên:...
Tịch Uyên vui vẻ chạy về phía Diệp phu nhân, sắc mặt bà ta cũng dãn ra phần nào. Thấy ở đây không được tốt nên cô dẫn Phong Hi trở về phòng. Họ đến đây chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Khi Diệp Ân Tuấn trở về cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm rồi đi lên thư phòng làm việc tiếp. An Nhiên thì ở trong phòng Phong Hi xem cô bé học bài. Đang không chú tâm thì cô bé hỏi cô
– Mẹ ơi, dì Tịch Uyên đến đây ở thật sao ạ.?
– Dì ấy chỉ đến đây chơi vài hôm thôi.
– Nhưng còn bà nội... con hơi sợ... Bà không thích Phong Hi chút nào cả...
– Tiểu Hi ngoan, làm bài tập đi, có mẹ ở đây.
Cô vuốt ve mái tóc cô bé rồi dỗ dành. Đến đứa bé 6 tuổi cũng nhận ra thì phải biết rõ Diệp phu nhân tỏ rõ thái độ ghét bỏ như thế nào. Ánh mắt bà mỗi khi nhìn cô bé đều tỏ rõ vẻ khinh ghét. An Nhiên không tránh khỏi buồn phiền.
Diệp Ân Tuấn đang làm việc thì Tịch Uyên nhẹ nhàng mở cửa bước vào
– Anh Ân Tuấn, anh chưa làm việc xong sao?
Anh không hề ngẩng đầu lên mà lạnh lùng trả lời
– Có chuyện gì sao?
– Sao anh lại nói chuyện với em như vậy!? Dù sao cũng lâu rồi em mới đến đây, anh cũng nên dành chút thời gian chơi với em chứ. – Cô ta nũng nịu.
– Nơi này có gì lạ sao?
– Cũng 6 năm rồi đấy, nhưng... cũng chẳng thay đổi nhiều. Ít ra anh cũng phải nói chuyện với em chứ.
– Anh chẳng có gì để nói với em cả. Không có chuyện gì thì ra ngoài đi, anh đang làm việc.
– Anh... Được rồi, làm nhanh lên còn nói chuyện với bác gái một chút.
Nói xong cô ta đi ra ngoài. Thái độ anh vẫn lạnh lùng như vậy, 6 năm không thay đổi. Cô ta có chút mừng thầm trong lòng, xuống dưới nhà nói chuyện rôn rả cùng Diệp phu nhân.
Diệp Ân Tuấn xử lý xong chuyện cũng đi xuống, vừa mới ngồi xuống chiếc ghế sofa Diệp phu nhân đã vội hỏi
– Ân Tuấn, 6 năm rồi, chừng nào con mới ly hôn với cô ta?
– Mẹ xem mẹ nói gì kia.
– Mẹ nôn nóng lắm rồi. 6 năm qua bảo con ly hôn con cứ ậm ừ cho qua, năm nay Tịch Uyên đã đi du học về, tài giỏi lại xinh đẹp, gia đình cũng môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Con mau ly hôn với cô ta đi.
– Chuyện đã lâu rồi mà mẹ.
Diệp Ân Tuấn cau mày. Tịch Uyên nắm tay Diệp phu nhân cười nói
– Bác, con thấy cứ từ từ, không cần vội.
– Không vội là không vội thế nào? Con đã 26 tuổi rồi, không còn thanh xuân đâu.
Cuộc hội thoại của 3 người vừa hay An Nhiên nghe được. Vốn dĩ cô chỉ đi lấy ly nước để uống, không ngờ lại nghe thấy câu chuyện đặc sắc có liên quan đến mình. Cô nhẹ nhàng lấy ly nước xong rồi đi lên phòng. Chuyện Diệp phu nhân bảo Diệp Ân Tuấn ly hôn với cô đã không phải lần một lần hai, chỉ là khi có Tịch Uyên khiến bà ấy trở nên gấp gáp hơn. Đối với nhà họ Diệp cô chẳng là gì cả. An Nhiên đắp kín chăn lại cố đi vào giấc ngủ.