Đây là ai? Cô vội hé chăn ra nhìn thử... cảnh tượng xấu hổ khiến cô không khỏi đỏ mặt.Cả cô và người đàn ông kia đều không mặc đồ.Cô vội nhìn kĩ lại mặt người đàn ông kia.Đây chẳng phải là Diệp Ân Tuấn - thiếu gia nhà họ Diệp hay sao.Thôi xong rồi!
An Nhiên cố nhớ về tối hôm qua. Là cô và Tiểu Dĩnh đi dự sinh nhật của Tịch Uyên tại khách sạn này.Vừa trùng hợp Tịch Uyên lại là vị hôn thê của Diệp Ân Tuấn.An Nhiên chỉ nhớ cô uống say nên được Tiểu Dĩnh đưa tạm vào một căn phòng để cô ngủ tạm lại đó rồi thiếp đi không hay.Nhưng trong khi cô đang ngủ thì cảm giác có ai đó đụng chạm, thật không ngờ tới.Đây còn là lần đầu của cô.
Đang nhân lúc Diệp Ân Tuấn chưa tỉnh định nhanh chóng bỏ chạy.Khi chuẩn bị bước xuống giường thì một đám người xông vào làm ầm ĩ. Đây là người nhà họ Diệp, trong đó còn có cả Tịch Uyên,nhìn mặt cô ta cực kì ủy khuất.
Diệp phu nhân bực tức đi đến cho An Nhiên đang ngơ ngác sợ hãi một bạt tai đau điếng.
Bình thuờng con trai bà đào hoa ong bướm không nói đến làm gì. Bà biết bên ngoài nó có rất nhiều phụ nữa vây quanh, nhưng đám con gái đó đều là gái làng chơi bà có thể nhắm mắt làm ngơ cho qua.
Tịch Uyên vừa đỡ Diệp phu nhân vừa vừa nhẹ nhàng lại buồn bã nói
– Bác bình tĩnh đã.
Diệp Ân Tuấn đang ngủ cảm thấy ồn ào liền nheo mắt tỉnh giấc. Vừa ngồi dậy đã bị chửi té tấp bởi chính mẹ mình
- Diệp Ân Tuấn! Vậy mà con vẫn còn tâm trạng ngủ tiếp.Con không cảm thấy có lỗi với Tiểu Uyên sao? Bình thường con lẳng lơ thế nào con bé hiền lành không tính toán. Con còn không biết thương nó lại còn dám làm ra chuyện tày trời này với chính bạn cùng khoa của nó... – Lần này bà vô cùng tức giận.
Diệp Ân Tuấn day day thái dương của mình. Đầu có chút đau.Hình như đêm qua uống hơi nhiều rượu nên đã đi nhầm phòng. An Nhiên không biết nói gì, cô chỉ biết giữ chiếc chăn che chắn đi cơ thể xinh đẹp đầy vết hoan ái của tối qua.
- Hạ An Nhiên tôi thật không ngờ cậu lại tâm cơ như vậy. Rõ ràng cậu đã biết anh ấy sắp đính hôn với tôi mà lại còn quyễn rũ anh ấy lên giương cùng cô.Tôi cứ tưởng cô hiền lành... – Tịch Uyên chảy nước mắt, giọng vô cùng ủy khuất.
An Nhiên bối rối.
- Tôi thật sự không biết tại sao mình lại như thế này nhưng tôi không có quyến rũ anh ta.
- Rành rành như vậy mà cô còn cãi nữa. Tôi xem cô là bạn chơi thân thiết mời cô đến dự sinh nhật mà sau lưng tôi cô làm thế này.
- Im đi được chưa? – Diệp Ân Tuấn khó chịu.
Diệp phu nhân quát lớn – Nghịch tử! Giờ này mày còn dám lên tiếng, cả nước đã biết chuyện này rồi mày tính làm thế nào? Báo chí người ta đang đưa tin ầm ầm.
- Có gì mọi người cứ về trước đi đã, con sẽ thu xếp xử lí sau.
- Để tao xem thằng nghịch tử như mày xử lý thế nào.Tiểu Uyên, chúng ta đi.
Tịch Uyên nhìn hai người trên giường rồi đứng lại một lát đến khi tất cả mọi người ra khỏi cô ta mới khẽ gọi:
- Ân Tuấn...
- Em cứ đi ra ngoài đi, chẳng lẽ còn muốn nhìn người khác thay đồ?– Chưa nói hết câu Tịch Uyên đã bị Diệp Ân Tuấn cắt ngang.Cô ta đành bỏ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người nhìn nhau.Anh lạnh lùng bước xuống giường nhặt lại quần áo đi vào phòng tắm, cả quá trình đều không che chắn hay ngại ngùng. Chỉ có An Nhiên là đỏ mặt không biết nói gì. Nhân lúc anh tắm cô vội vã lấy quần áo mặc vào rồi chuồn đi mất, mải lo chạy mà không để ý đến phần thân dưới đau nhức mỏi nhừ, trên giường còn một vệt máu màu đỏ đã khô lại. Khi anh trở ra đã không thấy cô nữa, nhìn thấy vệt máu trên giường cũng chẳng mảy may quan tâm mà đi lấy xe phóng thẳng về biệt thự nguy nga của mình.