Sau khi xuống xe, ba người bạn lại giúp cô bước đi một đoạn nữa. Đi trong chiếc váy bồng bềnh này đã rất mệt, lại còn bị bịt mắt khiến cô di chuyển khó khăn hơn một chút. Vừa bước cô vừa hỏi nhỏ Tiểu Dĩnh
– Lúc nào mình mới được mở bịt mắt? Bữa tiệc cậu nói là bữa tiếc gì vậy?
– Cậu sẽ biết ngay thôi. Được rồi, đứng ở đây. Sẵn sàng chưa? 3 – 2 – 1!.
Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần
Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng mở bịt mắt của An Nhiên ra. Chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên cô hơi nheo mắt. Ổn định một lát cô mới mở to mắt nhìn rõ. Khung cảnh trước mắt khiến cô vô cùng khinh ngạc. Ở đây có rất nhiều người, rất nhiều hoa tươi được trang trí xinh đẹp, vô cùng long trọng. Đứng đối diện với cô khoảng 10 mét chính là Diệp Ân Tuấn. Anh đang mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía cô. An Nhiên có chút không tin. Đây là mơ sao? Cô đang mở sao? Cô hơi véo nhẹ vào tay, cảm giác đau khiến cô nhận ra đây là hiện thực.
Không riêng mình An Nhiên khinh ngạc mà tất cả khách khứa ở đây ai cũng vậy. Họ khinh ngạc bởi vẻ đẹp tuyệt sắc của cô. Ai nấy đều vỗ tay khen ngợi. Bỗng có ai đó đến bên cạnh khoác lấy tay cô. An Nhiên quay lại
– Ba!
– Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi. – Ông mỉm cười.
Hai người từ từ tiến vào lễ đài. Từ nãy đến giờ Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, không hề rời mắt, ánh mắt anh mang đầy niềm vui hạnh phúc. Cùng với tiếng nhạc êm ả, cô càng lúc càng tiến đến gần anh hơn. Mỗi bước chân của cô đều khiến tim anh đập loạn. Cuối cùng cũng đến rồi! Ông Hạ cầm lấy tay con gái, sau đó dặn dò
– Đây là con gái của ba. Tuy nó đã là vợ con 6 năm trước rồi, nhưng đây mới là hôn lễ chính thức. Ba vẫn muốn nói: hãy chăm sóc con gái của ba thật tốt.
– Vâng. Nhất định con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Ông Hạ hài lòng đưa tay con gái cho anh rồi đi về phía ghế ngồi bên cạnh bà Hạ. Hai ông bà vui vẻ nhìn nhau. Diệp Ân Tuấn hạnh phúc nắm lấy tay An Nhiên. Anh khẽ hỏi nhỏ
– Bất ngờ không?
Cô khẽ gật đầu. Anh đưa cho cô một bó hoa. Sau đó MC bắt đầu lên dẫn dắt hôn lễ.Hai người cũng không nói gì cả mà hạnh phúc nhìn nhau cười. Sau khi khuấy động không khí một lúc thì cũng đã đến đoạn quan trọng nhất, trao nhẫn cưới. Sau lời nói của MC, nhẫn cưới được từ từ mang lên. Người mang chiếc nhẫn đến không ai khác chính là Phong Hi. An Nhiên lại thêm một lần ngạc nhiên nữa. Thì ra…
Cô bé đứng đối diện với ba mẹ. MC lại tiếp tục công việc
– Xin hỏi chú rể có nguyện ý ở bên cô dâu, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử đến hết đời không?
– Tôi đồng ý! – Anh u mê nhìn vợ.
– Vậy xin hỏi cô dâu có nguyện ý ở bên chú rể, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử đến hết đời không?
– Không!
Câu trả lời của cô khiến mọi người rất hoang mang, đặc biệt là Diệp Ân Tuấn. Nhưng đột nhiên cô lại cười lên
– Không thể từ chối. Tôi đồng ý!
– Cô dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau.
Ân Tuấn nhẹ nhàng cầm lấy tiếc nhẫn từ trong hộp đeo lên tay cô. Đeo xong còn nâng lên hôn nhẹ vào chiếc nhẫn. Khi anh đeo xong thì cô cũng đeo nhẫn cho anh. Đây cũng được xem như là mình chứng tình yêu của hai người.
– Giờ thì chú rể có thể hôn vợ mình rồi.
Sau câu nói của MC cả lễ cưới liền chấn động, mọi người đều vang lên tiếng cổ vũ
– Hôn đi!
– Hôn đi!
– Hôn đi!
Anh dịu dàng nhìn cô, sau đó khẽ đặt một nụ hôn xuống đôi môi xinh đẹp. Tất cả mọi người đều vỗ tay. Hôn xong anh cầm lấy tay cô tuyên bố
– Cô ấy – Hạ An Nhiên, chính là vợ của tôi!
Cả lễ cưới lại bùng nổ hơn. An Nhiên tràn đầy hạnh phúc nhìn anh. Hôm nay chính là ngày cô xinh đẹp nhất, cũng là ngày hạnh phúc nhất.
Lễ cưới xong rồi tất nhiên là phải nói chuyện ném hoa cưới rồi. Không biết ai sẽ là người may mắn bắt được bó hoa xinh đẹp ấy đây? Rất nhiều cô gái đứng phía dưới bục hành lễ, trong đó có Tiểu Dĩnh, Thẩm Tâm và Tiểu Vân. Ai nấy đều háo hức, mong chờ. Tuy có chút xô đẩy nhưng mà không sao, vui là chính. An Nhiên đứng phía trên bục hành lễ, quay lưng lại với mọi người. Cô bắt đầu đếm to
– Ba!
– Hai!
– Một!
Cô dùng sức tung bó hoa cưới ra đằng sau. Mọi người ai ấy đều vươn tay muốn bắt được bó hoa cưới ấy. Cuối cùng người bắt được bó hoa cưới ấy lại rất quen thuộc, không ai khác chính là Tiểu Dĩnh. Thẩm Tâm và Tiểu Vân còn trêu cô ấy một chút
—Được lắm Tiểu Dĩnh! – Tiểu Vân vỗ nhẹ vai cô.
– Lần này xem cậu giấu thế nào! – Lại thêm Thẩm Tâm cười ẩn ý.
Cô cười vui vẻ vẫy vẫy bó hoa cưới với An Nhiên
– Mình bắt được rồi!
Cách chỗ đó không xa, Diệp Ân Tuấn đang nói chuyện với Tinh Vũ. Thấy Tiểu Dĩnh bắt được hoa cưới anh huých nhẹ vào người Tinh Vũ
– Xem kìa, còn không mau đến đi.
Tinh Vũ cười hơi ngại ngùng. Xem ra là đến lượt mình thật rồi. Anh từ từ bước đến chỗ của Tiểu Dĩnh. Mọi người tự động tránh ra, họ yên lặng khiến Tiểu Dĩnh đang chú tâm với An Nhiên nên không biết chuyện gì xảy ra. Lúc cô thấy An Nhiên mỉm cười ra ám hiệu quay lại đằng sau thì cô mới quay lại. Đứng trước mắt cô chính là Tinh Vũ. Tiểu Dĩnh rất ngạc nhiên. Tinh Vũ nắm lấy tay cô
– Xem ra cũng đến lúc chúng ta công khai rồi nhỉ.
Tiểu Dĩnh hơi đỏ mặt. Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống. Tinh Vũ nắm chặt lấy tay cô tuyên bố với mọi người
– Đây chính là bạn gái của tôi. Tháng sau tôi và cô ấy sẽ kết hôn.
Tiểu Dĩnh ngạc nhiên không thôi. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ
– Này, em đồng ý lấy anh lúc nào?
– Chẳng phải em bắt được hoa cưới rồi sao! Đây là ý trời. Chẳng lẽ em không muốn lấy anh?
Chưa kịp trả lời thì anh đã quay ra ăn vạ với mọi người. Anh tỏ ra vẻ mặt buồn bã
– Mọi người xem cô ấy muốn từ chối tôi rồi.
Chuyện này khiến mọi người cười ầm lên. Tiểu Vân, Thẩm Tâm và An Nhiên cười như được mùa. Xong Tiểu Dĩnh rồi. Cô nhanh tay bịt miệng anh
– Anh nói bậy gì vậy chứ!?
– Vậy em có đồng ý lấy anh không?
Tiểu Dĩnh im lặng một lát rồi khẽ gật đầu. Hai người hạnh phúc ôm lấy nhau. Hôm nay đúng là hạnh phúc nhân đôi.
Bắt hoa cưới xong mọi người bắt đầu nhập tiệc. An Nhiên đã thay một chiếc váy đơn giản hơn để đi chúc rượu mọi người. Hai người đi lần lượt từng bàn một và dừng lại lâu nhất ở bàn của bạn thân An Nhiên. Ba người vui vẻ chúc phúc, An Nhiên cũng không quên trêu chọc
– Hình như tháng sau là đến lượt cậu rồi nhỉ? Đến lúc đó mình với Tâm Tâm và Tiểu Vân sẽ đi phong bì thật lớn.
– Nói lời giữ lấy lời đấy. Mình sẽ kiểm tra các cậu thật khắt khe. – Tiểu Dĩnh phụng phịu đùa lại.
Sau khi cùng nhau nâng ly đôi vợ chồng lại tiếp tục đi chúc rượu mọi người.
– Lúc nào mình mới được mở bịt mắt? Bữa tiệc cậu nói là bữa tiếc gì vậy?
– Cậu sẽ biết ngay thôi. Được rồi, đứng ở đây. Sẵn sàng chưa? 3 – 2 – 1!.
Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần
Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng mở bịt mắt của An Nhiên ra. Chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên cô hơi nheo mắt. Ổn định một lát cô mới mở to mắt nhìn rõ. Khung cảnh trước mắt khiến cô vô cùng khinh ngạc. Ở đây có rất nhiều người, rất nhiều hoa tươi được trang trí xinh đẹp, vô cùng long trọng. Đứng đối diện với cô khoảng 10 mét chính là Diệp Ân Tuấn. Anh đang mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía cô. An Nhiên có chút không tin. Đây là mơ sao? Cô đang mở sao? Cô hơi véo nhẹ vào tay, cảm giác đau khiến cô nhận ra đây là hiện thực.
Không riêng mình An Nhiên khinh ngạc mà tất cả khách khứa ở đây ai cũng vậy. Họ khinh ngạc bởi vẻ đẹp tuyệt sắc của cô. Ai nấy đều vỗ tay khen ngợi. Bỗng có ai đó đến bên cạnh khoác lấy tay cô. An Nhiên quay lại
– Ba!
– Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi. – Ông mỉm cười.
Hai người từ từ tiến vào lễ đài. Từ nãy đến giờ Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, không hề rời mắt, ánh mắt anh mang đầy niềm vui hạnh phúc. Cùng với tiếng nhạc êm ả, cô càng lúc càng tiến đến gần anh hơn. Mỗi bước chân của cô đều khiến tim anh đập loạn. Cuối cùng cũng đến rồi! Ông Hạ cầm lấy tay con gái, sau đó dặn dò
– Đây là con gái của ba. Tuy nó đã là vợ con 6 năm trước rồi, nhưng đây mới là hôn lễ chính thức. Ba vẫn muốn nói: hãy chăm sóc con gái của ba thật tốt.
– Vâng. Nhất định con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Ông Hạ hài lòng đưa tay con gái cho anh rồi đi về phía ghế ngồi bên cạnh bà Hạ. Hai ông bà vui vẻ nhìn nhau. Diệp Ân Tuấn hạnh phúc nắm lấy tay An Nhiên. Anh khẽ hỏi nhỏ
– Bất ngờ không?
Cô khẽ gật đầu. Anh đưa cho cô một bó hoa. Sau đó MC bắt đầu lên dẫn dắt hôn lễ.Hai người cũng không nói gì cả mà hạnh phúc nhìn nhau cười. Sau khi khuấy động không khí một lúc thì cũng đã đến đoạn quan trọng nhất, trao nhẫn cưới. Sau lời nói của MC, nhẫn cưới được từ từ mang lên. Người mang chiếc nhẫn đến không ai khác chính là Phong Hi. An Nhiên lại thêm một lần ngạc nhiên nữa. Thì ra…
Cô bé đứng đối diện với ba mẹ. MC lại tiếp tục công việc
– Xin hỏi chú rể có nguyện ý ở bên cô dâu, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử đến hết đời không?
– Tôi đồng ý! – Anh u mê nhìn vợ.
– Vậy xin hỏi cô dâu có nguyện ý ở bên chú rể, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử đến hết đời không?
– Không!
Câu trả lời của cô khiến mọi người rất hoang mang, đặc biệt là Diệp Ân Tuấn. Nhưng đột nhiên cô lại cười lên
– Không thể từ chối. Tôi đồng ý!
– Cô dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau.
Ân Tuấn nhẹ nhàng cầm lấy tiếc nhẫn từ trong hộp đeo lên tay cô. Đeo xong còn nâng lên hôn nhẹ vào chiếc nhẫn. Khi anh đeo xong thì cô cũng đeo nhẫn cho anh. Đây cũng được xem như là mình chứng tình yêu của hai người.
– Giờ thì chú rể có thể hôn vợ mình rồi.
Sau câu nói của MC cả lễ cưới liền chấn động, mọi người đều vang lên tiếng cổ vũ
– Hôn đi!
– Hôn đi!
– Hôn đi!
Anh dịu dàng nhìn cô, sau đó khẽ đặt một nụ hôn xuống đôi môi xinh đẹp. Tất cả mọi người đều vỗ tay. Hôn xong anh cầm lấy tay cô tuyên bố
– Cô ấy – Hạ An Nhiên, chính là vợ của tôi!
Cả lễ cưới lại bùng nổ hơn. An Nhiên tràn đầy hạnh phúc nhìn anh. Hôm nay chính là ngày cô xinh đẹp nhất, cũng là ngày hạnh phúc nhất.
Lễ cưới xong rồi tất nhiên là phải nói chuyện ném hoa cưới rồi. Không biết ai sẽ là người may mắn bắt được bó hoa xinh đẹp ấy đây? Rất nhiều cô gái đứng phía dưới bục hành lễ, trong đó có Tiểu Dĩnh, Thẩm Tâm và Tiểu Vân. Ai nấy đều háo hức, mong chờ. Tuy có chút xô đẩy nhưng mà không sao, vui là chính. An Nhiên đứng phía trên bục hành lễ, quay lưng lại với mọi người. Cô bắt đầu đếm to
– Ba!
– Hai!
– Một!
Cô dùng sức tung bó hoa cưới ra đằng sau. Mọi người ai ấy đều vươn tay muốn bắt được bó hoa cưới ấy. Cuối cùng người bắt được bó hoa cưới ấy lại rất quen thuộc, không ai khác chính là Tiểu Dĩnh. Thẩm Tâm và Tiểu Vân còn trêu cô ấy một chút
—Được lắm Tiểu Dĩnh! – Tiểu Vân vỗ nhẹ vai cô.
– Lần này xem cậu giấu thế nào! – Lại thêm Thẩm Tâm cười ẩn ý.
Cô cười vui vẻ vẫy vẫy bó hoa cưới với An Nhiên
– Mình bắt được rồi!
Cách chỗ đó không xa, Diệp Ân Tuấn đang nói chuyện với Tinh Vũ. Thấy Tiểu Dĩnh bắt được hoa cưới anh huých nhẹ vào người Tinh Vũ
– Xem kìa, còn không mau đến đi.
Tinh Vũ cười hơi ngại ngùng. Xem ra là đến lượt mình thật rồi. Anh từ từ bước đến chỗ của Tiểu Dĩnh. Mọi người tự động tránh ra, họ yên lặng khiến Tiểu Dĩnh đang chú tâm với An Nhiên nên không biết chuyện gì xảy ra. Lúc cô thấy An Nhiên mỉm cười ra ám hiệu quay lại đằng sau thì cô mới quay lại. Đứng trước mắt cô chính là Tinh Vũ. Tiểu Dĩnh rất ngạc nhiên. Tinh Vũ nắm lấy tay cô
– Xem ra cũng đến lúc chúng ta công khai rồi nhỉ.
Tiểu Dĩnh hơi đỏ mặt. Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống. Tinh Vũ nắm chặt lấy tay cô tuyên bố với mọi người
– Đây chính là bạn gái của tôi. Tháng sau tôi và cô ấy sẽ kết hôn.
Tiểu Dĩnh ngạc nhiên không thôi. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ
– Này, em đồng ý lấy anh lúc nào?
– Chẳng phải em bắt được hoa cưới rồi sao! Đây là ý trời. Chẳng lẽ em không muốn lấy anh?
Chưa kịp trả lời thì anh đã quay ra ăn vạ với mọi người. Anh tỏ ra vẻ mặt buồn bã
– Mọi người xem cô ấy muốn từ chối tôi rồi.
Chuyện này khiến mọi người cười ầm lên. Tiểu Vân, Thẩm Tâm và An Nhiên cười như được mùa. Xong Tiểu Dĩnh rồi. Cô nhanh tay bịt miệng anh
– Anh nói bậy gì vậy chứ!?
– Vậy em có đồng ý lấy anh không?
Tiểu Dĩnh im lặng một lát rồi khẽ gật đầu. Hai người hạnh phúc ôm lấy nhau. Hôm nay đúng là hạnh phúc nhân đôi.
Bắt hoa cưới xong mọi người bắt đầu nhập tiệc. An Nhiên đã thay một chiếc váy đơn giản hơn để đi chúc rượu mọi người. Hai người đi lần lượt từng bàn một và dừng lại lâu nhất ở bàn của bạn thân An Nhiên. Ba người vui vẻ chúc phúc, An Nhiên cũng không quên trêu chọc
– Hình như tháng sau là đến lượt cậu rồi nhỉ? Đến lúc đó mình với Tâm Tâm và Tiểu Vân sẽ đi phong bì thật lớn.
– Nói lời giữ lấy lời đấy. Mình sẽ kiểm tra các cậu thật khắt khe. – Tiểu Dĩnh phụng phịu đùa lại.
Sau khi cùng nhau nâng ly đôi vợ chồng lại tiếp tục đi chúc rượu mọi người.