Sau đêm đó anh trở nên bận rộn hơn. Tuy đã nửa đêm rồi vẫn gọi điện nói gì đó với Kim Lăng. Mỗi lần cô đến gần muốn hỏi thì anh lại tránh né. An Nhiên còn một lần bắt gặp được anh nói chuyện gì đó với Tiểu Dĩnh và Tinh Vũ. Cô có gặng hỏi hai người nhưng không ai chịu khai ra. Mấy ngày đầu tuần Diệp Ân Tuấn còn rất tranh thủ thời gian để đón cô tan làm, sau đó rồi thôi, để tài xế đưa đón cô. Chuyện không dừng lại ở đó, đến khi về nhà anh cũng nhốt mình trong thư phòng, liên tục nói chuyện điện thoại rồi làm việc đến đêm muộn. Mỗi khi đi ngủ cô đều nghi ngờ về tình cảm của anh. Đêm thì anh lên giường ngủ cô không biết, sáng dậy anh đi lúc nào cũng không hay. Cô đã nhờ Phong Hi dò la mà vẫn không biết thêm được tin tức gì.
Cả tuần tâm trạng của cô đều rất khó chịu, không thể tập trung nghiệm túc làm việc được. Gần như cả tuần nay cô nói chuyện với anh chưa được 10 phút nữa. Liệu có phải là anh đã chịu tác động của mẹ mình không? Hay do chính bản thân anh đã cảm thấy chán ngấy cô? Hoặc có thể là cả hai chăng? Tất cả điều đó cô đều không dám chắc.
Mãi cho đến ngày cuối tuần. Cô thức dậy khá sớm, định sang phòng Phong Hi xem cô bé đã dậy chưa thì thấy quản gia Lý từ trong phòng cô bé đi ra
– Thiếu phu nhân! Vẫn còn sớm sao cô không nghỉ thêm chút nữa?
– Cháu ngủ đủ rồi. Vậy Tiểu Hi đâu rồi?
– Thưa thiếu phu nhân, Phong Hi tiểu thư đã ra ngoài với thiếu gia từ sớm rồi.
– Vậy chú có biết hai người họ đi đâu không ạ?
– Cái này thì tôi không biết rồi.
– Cháu cảm ơn.
Cô quay lưng đi xuống nhà. Kì lạ thật! Mới gần 7 giờ sáng mà hai người này ra ngoài sớm vậy, cũng chẳng biết là đi đâu nữa. Tưởng chỉ mỗi Diệp Ân Tuấn kì lạ, không ngờ đến Phong Hi cũng vậy.
Cô không yên tâm mà đi đi lại lại ở chỗ vườn hoa.Đang tập trung suy nghĩ thì Tiểu Dĩnh gọi tới. An Nhiên lập tức nghe máy
" Có chuyện gì gọi mình sớm vậy?"
" Bảo bối, hôm nay mình tìm được một chỗ vui lắm, muốn cùng cậu đi chơi."
" Ở đâu vậy?"
" Bí mật! Lát nữa mình và anh Tinh Vũ sẽ đến đón cậu. Chuẩn bị đi nhé, 7 giờ 30 mình đến đó!"
" Nhưng Tiểu Hi ra ngoài rồi."
" Kệ con bé đi, mình cúp máy đây."
" Ấy… cậu…"
Còn chưa kịp nói gì thêm thì Tiểu Dĩnh đã tắt máy. Nhưng nghe giọng thì có vẻ cô ấy đang nhìn cười thì phải. Sao tuần này ai cũng trở nên kì lạ vậy? Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà đi thay đồ.
Chờ khoảng 20 phút gì đó thì Tiểu Dĩnh cùng Tinh Vũ đến đón cô. Nhìn hai bọn họ cực kì tươi tắn, phải nói là tươi như hoa mới đúng.
– Bảo bối, lên xe đi! – Tiểu Dĩnh vẫy tay.
An Nhiên mở cửa bước lên xe. Sau khi ổn định thì xe bắt đầu chạy. An Nhiên vẫn không kiềm được tò mò mà hỏi
– Hai người định đưa mình đi đâu vậy?
– Đến một nơi cực kì đẹp. – Tiểu Dĩnh nháy mắt.
– Đến nơi rồi em sẽ biết thôi. – Tinh Vũ cũng cười.
Thật là không thể hỏi được gì từ hai người này. Cô cũng đành chờ đợi. Đi khoảng 40 phút gì đó An Nhiên thấy lấp ló từ xa là bãi biển. Cô hạ cửa sổ xe xuống để nhìn rõ hơn. Càng lúc càng đến gần biển, gió mát thổi vào trong xe khiến tóc cô bay. Tiểu Dĩnh nhìn cô cười
– Sao nào, có phải là rất đẹp không?
– Đúng là rất đẹp.
– Có thích không?
– Tất nhiên rồi.
– Lát nữa cho cậu thấy bí mật. Còn đẹp hơn thế này nhiều.
Tiểu Dĩnh lại úp mở nữa rồi, làm cô tò mò chết đi được. Không biết hai người này đang mưu tính gì nữa đây. An Nhiên phụng phịu rồi tiếp tục quay sang ngắm biển.
Lại thêm 20 phút nữa trôi qua, chiếc xe mới dừng lại bên một căn nhà nhỏ gần biển. Tiểu Dĩnh vui vẻ dắt cô đi đến đó, gió thổi mạnh đến mức suýt chút nữa làm bay chiếc mũ trên đầu An Nhiên, rất may cô đã kịp giữ lại. Cô trêu Tiểu Dĩnh một chút
– Hôm nay cậu phóng khoáng đưa mình đến đây chơi vậy hả! Hay là có ai đó bao nuôi đây?
– Làm gì có. Cậu mau vào trong nhà đi.
Tiểu Dĩnh hơi đỏ mặt đẩy đẩy cô đi vào trong căn nhà. Bên trong đã có sẵn hai ba người phụ nữ đứng chờ, thấy cô và Tiểu Dĩnh bước vào họ liền cung kính chào. Bất ngờ hơn đó chính là Thẩm Tâm và Tiểu Vân cũng có mặt. An Nhiên vui mừng chạy đến ôm lấy hai người
– Mình nhớ các cậu quá đi!
– Bọn mình cũng nhớ cậu lắm.
– Cậu đợi mình một lát. – Tiểu Dĩnh chạy ra ngoài.
An Nhiên ngơ ngác đứng đó. Tiểu Dĩnh ra ngoài nói với Tinh Vũ chuyện gì đó rồi thấy anh vui vẻ rời đi. Tiểu Dĩnh quay vào đã nói với An Nhiên
– Mình đưa cậu đến đây là có việc cả đấy. Hôm nay đưa cậu đi dự tiệc.
– Sao cậu không nói sớm để mình chuẩn bị?
– Không sao, bây giờ sẽ chuẩn bị. Cậu yên tâm.
Tiểu Dĩnh nháy mắt ra hiệu cho mấy người kia. Họ liền bước đến dẫn cô ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm. An Nhiên tuy ngơ ngác nhưng vẫn rất hợp tác. Cô hơi ngượng nhìn vào trong gương, xem Tiểu Dĩnh ở đằng sau đang vui vẻ tám chuyện với Thẩm Tâm và Tiểu Vân. Một người phụ nữ bắt đầu trang điểm cho An Nhiên, từng động tác của họ đều rất chuyên nghiệp.
Khoảng 30 phút sau cũng trang điểm xong. Bình thường khi không trang điểm cô đã rất đẹp rồi, hôm nay trang điểm xong đến hoa cũng phải thấy thẹn vì nhan sắc ấy. Tiểu Dĩnh nhìn xong cũng đơ người
– Bảo bối à, cậu đẹp quá!
– Thật sự rất đẹp! – Tiểu Vân cảm thán.
Thẩm Tâm cũng không nhịn được mà khen một câu.
An Nhiên mỉm cười. Tiểu Dĩnh lại chỉ huy mấy người kia
– Đến bước tiếp theo.
– Vâng.
Người phụ nữ lúc nãy lại đi lên
– Tiểu thư, xin phép cho tôi được bịt mắt cô lại.
– Nhưng… tại sao? – An Nhiên khó hiểu.
– Cậu làm theo lời họ đi. – Tiểu Dĩnh nhàn nhã.
Thấy bạn thân nói vậy An Nhiên cũng để họ bịt mắt cô lại. Bịt xong họ lại dẫn cô đến một chỗ nào đó.
– Tiểu thư, đây là phòng thay đồ. Xin phép cho chúng tôi thay đồ giúp cô.
– Tôi có thể tháo bịt mắt ra tự thay được không?
– Xin lỗi tiểu thư, nhưng đây là nhiệm vụ chúng tôi được giao, cô không thể cởi bịt mắt.
An Nhiên đành ngậm ngùi để họ thay đồ giúp cô. Cô cảm giác mình được mặc chiếc váy vừa lớn vừa dài vừa nặng, lại còn rất bồng bềnh. Cô hỏi
– Tôi đang mặc cái gì vậy? Có vẻ nó hơi to thì phải.
– Thư tiểu thư, đây là váy dự tiệc.
– À…
Họ nói vậy cô cũng không còn nghi ngờ gì nữa, yên lặng để họ giúp. Sau khi thay xong họ lại dẫn cô đi làm tóc. Xong xuôi mọi việc đã gần 10 giờ sáng. Ba người bạn thân vội vàng
– Để bọn mình đưa cậu tới bữa tiệc. Đừng gỡ bịt mắt đấy, phải nghe lời mình.
– Ừ.
Tiểu Dĩnh, Thẩm Tâm, Tiểu Vân và ba người kia giúp An Nhiên đi ra ngoài rồi ngồi lên một chiếc xe ô tô. Chiếc xe lại di chuyển đến một địa điểm nào đó cách ngôi nhà kia không xa.
Cả tuần tâm trạng của cô đều rất khó chịu, không thể tập trung nghiệm túc làm việc được. Gần như cả tuần nay cô nói chuyện với anh chưa được 10 phút nữa. Liệu có phải là anh đã chịu tác động của mẹ mình không? Hay do chính bản thân anh đã cảm thấy chán ngấy cô? Hoặc có thể là cả hai chăng? Tất cả điều đó cô đều không dám chắc.
Mãi cho đến ngày cuối tuần. Cô thức dậy khá sớm, định sang phòng Phong Hi xem cô bé đã dậy chưa thì thấy quản gia Lý từ trong phòng cô bé đi ra
– Thiếu phu nhân! Vẫn còn sớm sao cô không nghỉ thêm chút nữa?
– Cháu ngủ đủ rồi. Vậy Tiểu Hi đâu rồi?
– Thưa thiếu phu nhân, Phong Hi tiểu thư đã ra ngoài với thiếu gia từ sớm rồi.
– Vậy chú có biết hai người họ đi đâu không ạ?
– Cái này thì tôi không biết rồi.
– Cháu cảm ơn.
Cô quay lưng đi xuống nhà. Kì lạ thật! Mới gần 7 giờ sáng mà hai người này ra ngoài sớm vậy, cũng chẳng biết là đi đâu nữa. Tưởng chỉ mỗi Diệp Ân Tuấn kì lạ, không ngờ đến Phong Hi cũng vậy.
Cô không yên tâm mà đi đi lại lại ở chỗ vườn hoa.Đang tập trung suy nghĩ thì Tiểu Dĩnh gọi tới. An Nhiên lập tức nghe máy
" Có chuyện gì gọi mình sớm vậy?"
" Bảo bối, hôm nay mình tìm được một chỗ vui lắm, muốn cùng cậu đi chơi."
" Ở đâu vậy?"
" Bí mật! Lát nữa mình và anh Tinh Vũ sẽ đến đón cậu. Chuẩn bị đi nhé, 7 giờ 30 mình đến đó!"
" Nhưng Tiểu Hi ra ngoài rồi."
" Kệ con bé đi, mình cúp máy đây."
" Ấy… cậu…"
Còn chưa kịp nói gì thêm thì Tiểu Dĩnh đã tắt máy. Nhưng nghe giọng thì có vẻ cô ấy đang nhìn cười thì phải. Sao tuần này ai cũng trở nên kì lạ vậy? Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà đi thay đồ.
Chờ khoảng 20 phút gì đó thì Tiểu Dĩnh cùng Tinh Vũ đến đón cô. Nhìn hai bọn họ cực kì tươi tắn, phải nói là tươi như hoa mới đúng.
– Bảo bối, lên xe đi! – Tiểu Dĩnh vẫy tay.
An Nhiên mở cửa bước lên xe. Sau khi ổn định thì xe bắt đầu chạy. An Nhiên vẫn không kiềm được tò mò mà hỏi
– Hai người định đưa mình đi đâu vậy?
– Đến một nơi cực kì đẹp. – Tiểu Dĩnh nháy mắt.
– Đến nơi rồi em sẽ biết thôi. – Tinh Vũ cũng cười.
Thật là không thể hỏi được gì từ hai người này. Cô cũng đành chờ đợi. Đi khoảng 40 phút gì đó An Nhiên thấy lấp ló từ xa là bãi biển. Cô hạ cửa sổ xe xuống để nhìn rõ hơn. Càng lúc càng đến gần biển, gió mát thổi vào trong xe khiến tóc cô bay. Tiểu Dĩnh nhìn cô cười
– Sao nào, có phải là rất đẹp không?
– Đúng là rất đẹp.
– Có thích không?
– Tất nhiên rồi.
– Lát nữa cho cậu thấy bí mật. Còn đẹp hơn thế này nhiều.
Tiểu Dĩnh lại úp mở nữa rồi, làm cô tò mò chết đi được. Không biết hai người này đang mưu tính gì nữa đây. An Nhiên phụng phịu rồi tiếp tục quay sang ngắm biển.
Lại thêm 20 phút nữa trôi qua, chiếc xe mới dừng lại bên một căn nhà nhỏ gần biển. Tiểu Dĩnh vui vẻ dắt cô đi đến đó, gió thổi mạnh đến mức suýt chút nữa làm bay chiếc mũ trên đầu An Nhiên, rất may cô đã kịp giữ lại. Cô trêu Tiểu Dĩnh một chút
– Hôm nay cậu phóng khoáng đưa mình đến đây chơi vậy hả! Hay là có ai đó bao nuôi đây?
– Làm gì có. Cậu mau vào trong nhà đi.
Tiểu Dĩnh hơi đỏ mặt đẩy đẩy cô đi vào trong căn nhà. Bên trong đã có sẵn hai ba người phụ nữ đứng chờ, thấy cô và Tiểu Dĩnh bước vào họ liền cung kính chào. Bất ngờ hơn đó chính là Thẩm Tâm và Tiểu Vân cũng có mặt. An Nhiên vui mừng chạy đến ôm lấy hai người
– Mình nhớ các cậu quá đi!
– Bọn mình cũng nhớ cậu lắm.
– Cậu đợi mình một lát. – Tiểu Dĩnh chạy ra ngoài.
An Nhiên ngơ ngác đứng đó. Tiểu Dĩnh ra ngoài nói với Tinh Vũ chuyện gì đó rồi thấy anh vui vẻ rời đi. Tiểu Dĩnh quay vào đã nói với An Nhiên
– Mình đưa cậu đến đây là có việc cả đấy. Hôm nay đưa cậu đi dự tiệc.
– Sao cậu không nói sớm để mình chuẩn bị?
– Không sao, bây giờ sẽ chuẩn bị. Cậu yên tâm.
Tiểu Dĩnh nháy mắt ra hiệu cho mấy người kia. Họ liền bước đến dẫn cô ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm. An Nhiên tuy ngơ ngác nhưng vẫn rất hợp tác. Cô hơi ngượng nhìn vào trong gương, xem Tiểu Dĩnh ở đằng sau đang vui vẻ tám chuyện với Thẩm Tâm và Tiểu Vân. Một người phụ nữ bắt đầu trang điểm cho An Nhiên, từng động tác của họ đều rất chuyên nghiệp.
Khoảng 30 phút sau cũng trang điểm xong. Bình thường khi không trang điểm cô đã rất đẹp rồi, hôm nay trang điểm xong đến hoa cũng phải thấy thẹn vì nhan sắc ấy. Tiểu Dĩnh nhìn xong cũng đơ người
– Bảo bối à, cậu đẹp quá!
– Thật sự rất đẹp! – Tiểu Vân cảm thán.
Thẩm Tâm cũng không nhịn được mà khen một câu.
An Nhiên mỉm cười. Tiểu Dĩnh lại chỉ huy mấy người kia
– Đến bước tiếp theo.
– Vâng.
Người phụ nữ lúc nãy lại đi lên
– Tiểu thư, xin phép cho tôi được bịt mắt cô lại.
– Nhưng… tại sao? – An Nhiên khó hiểu.
– Cậu làm theo lời họ đi. – Tiểu Dĩnh nhàn nhã.
Thấy bạn thân nói vậy An Nhiên cũng để họ bịt mắt cô lại. Bịt xong họ lại dẫn cô đến một chỗ nào đó.
– Tiểu thư, đây là phòng thay đồ. Xin phép cho chúng tôi thay đồ giúp cô.
– Tôi có thể tháo bịt mắt ra tự thay được không?
– Xin lỗi tiểu thư, nhưng đây là nhiệm vụ chúng tôi được giao, cô không thể cởi bịt mắt.
An Nhiên đành ngậm ngùi để họ thay đồ giúp cô. Cô cảm giác mình được mặc chiếc váy vừa lớn vừa dài vừa nặng, lại còn rất bồng bềnh. Cô hỏi
– Tôi đang mặc cái gì vậy? Có vẻ nó hơi to thì phải.
– Thư tiểu thư, đây là váy dự tiệc.
– À…
Họ nói vậy cô cũng không còn nghi ngờ gì nữa, yên lặng để họ giúp. Sau khi thay xong họ lại dẫn cô đi làm tóc. Xong xuôi mọi việc đã gần 10 giờ sáng. Ba người bạn thân vội vàng
– Để bọn mình đưa cậu tới bữa tiệc. Đừng gỡ bịt mắt đấy, phải nghe lời mình.
– Ừ.
Tiểu Dĩnh, Thẩm Tâm, Tiểu Vân và ba người kia giúp An Nhiên đi ra ngoài rồi ngồi lên một chiếc xe ô tô. Chiếc xe lại di chuyển đến một địa điểm nào đó cách ngôi nhà kia không xa.