Sau khi An Nhiên dẫn Phong Hi rời đi, nhà họ Diệp không bàn tán gì nữa. Chỉ có Diệp phu nhân bực tức lẩm bẩm trách móc suốt không thôi. Người cô kia thì vẫn còn ngơ ngác, hơi dè chừng Diệp Ân Tuấn nên đã im lặng đưa con trai về chỗ ngồi bên cạnh mình. Diệp Ân Tuấn cũng không còn nhã hứng ăn uống nên đã đứng dậy.Lúc quay lưng rời đi thì giọng nói dịu dàng lại hỏi
– Anh Ân Tuấn, anh không ngồi lại ăn nữa sao? Dù sao hôm nay cũng là ngày gia đình tụ họp mà.
– Bị phá nên không còn nhã hứng ăn uống nữa.Dù sao cũng chưa có lời xin lỗi nào... Mọi người cứ tự nhiên.
Anh quay lại thản nhiên nhìn Tịch Uyên rồi lại nhìn đến mọi người, sau đó hướng về cửa lớn mà bước đi. Quả thật bữa cơm này đã bị thằng bé láo xược kia phá tan tành, giờ mọi người chỉ yên lặng lo ăn phần mình. Rời khỏi Diệp gia, anh không về biệt thự Dạ Nguyệt luôn mà lại đi đến quán bar quen thuộc để uống rượu. Tâm trạng của anh hôm nay khó chịu. Anh tự hỏi rằng tại sao mình lại giúp đỡ An Nhiên. Rõ ràng anh không thích cô và Phong Hi mà. Vừa uống vừa suy nghĩ đến mức uống say. Nửa đêm mò về đến biệt thự đã đi nhầm hướng phòng mà đi vào phòng An Nhiên. Cô đang ngủ nghe tiếng động liền tỉnh dậy, thấy Diệp Ân Tuấn say khướt nằm bên cạnh, mùi rượu nồng nặc bay khắp phòng làm cô nhăn mặt khó chịu. Cô đang định ngồi dậy thì bị anh đè lên người rồi sờ soạng
– Diệp Ân Tuấn anh phát điên cái gì vậy? Mau đi ra.
Vừa nói cô vừa cố gắng gỡ bàn tay đang sờ soạng trên người mình ra. Nhưng cho dù có cố gắng đến mức tay mỏi nhừ vẫn không ngăn được.Diệp Ân Tuấn thì thào vào tai cô
– Ngoan~~
Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến mặt cô đỏ ửng, chưa kịp tiếp thu thông tin thì đã bị anh hôn. Đang trong lúc cô mất phòng bị thì đưa lười vào bên trong khoang miệng cô đùa nghịch. Hạ An Nhiên bị hôn đến mơ màng, đầu óc quay mòng mòng quên cả phản kháng, cơ thể mềm nhũn. Tưởng chừng sắp hết hơi thì Diệp Ân Tuấn buông cô ra. An Nhiên lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị chạy trốn thì lại một lần nữa bị anh hôn, cô đẩy anh ra
– Anh đi ra đi. Tôi không phải...
Nói chưa hết câu lại bị chặn miệng, đẩy cũng không đẩy được, trốn cũng không trốn được đành để anh hôn cho thoài mái, mong sau khi hôn xong sẽ tỉnh táo mà bỏ qua cho cô.
– Hạ An Nhiên...
Giọng anh có chút khàn khàn. Đến Hạ An Nhiên cũng bất ngờ. Vậy mà anh lại gọi tên cô. Suốt 6 năm qua cho dù đã vô tình quan hệ khá nhiều lần nhưng anh chưa từng gọi tên cô. Hay chỉ là hôm nay say nên anh mới như vậy? Nhưng cho dù là như vậy cũng khiến trái tim An Nhiên có rung động với Ân Tuấn vui mừng. Anh lại gọi tên cô lần nữa
– An Nhiên...
Lần này anh không chân chừ mà lột hết đồ trên người cô, tiếp đến là của anh. Hai thân hình hoàn hảo như tạc ra. Cơ thể An Nhiên đẹp đến lạ.Tuy đã sinh con nhưng vóc dáng hay thân hình vẫn không khác khi cô mới 20 tuổi, vóc dáng khiến người khác ghen tị và ao ước.Nếu nói cô là thiếu nữ 20 có lẽ vẫn sẽ có khối người tin. Chính Diệp Ân Tuấn cũng bị mê mệt bởi cơ thể ấy. Anh không nhịn được mà cúi xuống hôn liên tiếp lên cổ và xương quai xanh, để lại trên đó mấy dấu hôn đỏ chói. Ánh mắt anh mang một tầng mỏng màu dục vọng. Không muốn chờ lâu nữa mà thăm dò bên dưới của An Nhiên. Cô nằm bên dưới yêu kiều bị anh chi phối, cả người rất phối hợp. Hai người cuốn quýt lấy nhau triền miên suốt một đêm dài.
....... Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người An Nhiên đau nhức, quay sang không thấy anh đâu, chỗ nằm bên cạnh cũng đã lạnh. Anh đã rời đi từ rất lâu rồi, lần nào cũng vậy, sau khi xong chuyện thì bỏ đi rât nhanh. Cô mệt mỏi vào nhà tắm để rửa sạch cơ thể, thay một chiếc váy có cổ cao rồi xuống nhà đi dạo một chút. Phong Hi đã được quản gia Lý đưa đến trường, căn nhà rộng lớn yên tĩnh.
Cô suy nghĩ về chuyện tối hôm qua. Trong lòng dâng lên chút chua xót. Cô vậy mà lại một lần nữa dâng cơ thể mình cho anh. Dù biết anh sẽ không có tình cảm, dù biết đó chỉ là lúc say nhưng cô vẫn bỏ qua tất cả. Có lẽ tình cảm của cô đã bắt đầu đi xa rồi. An Nhiên nở nụ cười chua xót rồi bước đi tìm những chuyện nhẹ nhàng khiến cô vui để làm cho thoải mái tâm trạng, đôi mắt hồng ngọc lại phát sáng long lanh.