"Cảnh Diễn, anh nhìn em đi, nếu không sao anh vẫn bằng lòng giúp em chứ?"
Lệ Cảnh Diễn thở dài, đứng dậy xoay người rời đi.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút."
Tuy nhiên, ngay lúc Lệ Cảnh Diễn chuẩn bị đi thì sắc mặt Thẩm Giai bỗng nhiên tái nhợt, ôm chặt lấy bụng.
"Cô sao thế?"
Lệ Cảnh Diễn thấy mặt Thẩm Giai như thế thì rất lo lắng.
Lông mày Thẩm Giai nhíu chặt lại, nhìn Lệ Cảnh Diễn, sau đó bày ra vẻ mặt đáng thương: "Cảnh Diễn, em đau bụng."
"Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Lệ Cảnh Diễn đáp lại không chút do dự, anh nhìn trạng thấy lúc này của Thẩm Giai có vẻ không ổn.
___
Trong bệnh viện.
Lục Hinh Lâm đang ngồi cạnh một người bạn đến đây để phá thai, không nhờ lại thấy Lệ Cảnh Diễn ôm một cô gái vội vã chạy vào.
"Hinh Lâm, cậu chụp gì thế?"
Người bạn kia nhìn Lục Hinh Lâm, không biết cô ta làm cái gì.
Lục Hinh Lâm mỉm cười, nhưng nụ cười này không hề có ý tốt.
Cô ta cười khẩy, bĩu môi: "Không có gì, chỉ là thấy kim chủ trước đây của tớ tìm được niềm vui mới thôi."
Người bạn kia vẫn không hiểu sao Lục Hinh Lâm lại muốn chụp ảnh, đây không phải là sẽ càng thấy khó chịu sao? Coi như không nhìn thấy là được rồi.
"Thế cậu chụp ảnh lại làm gì?"
Lục Hinh Lâm cười, trong ánh mắt xuất hiện một tia cay độc: "Gửi cho vợ anh ta, người đàn bà kia cứ nghĩ cô ta thắng, hừ, nhưng thực ra cô ta cũng đã thua."
Người mà Lục Hinh Lâm cô không có được, những người phụ nữ khác cũng đừng hòng mà có.
___
. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .. . .. . . .