Khi nhìn thấy Thi Hạ ở đây, Ninh Vô Ưu rất vui.
"Hạ Hạ, tốt quá, cậu lại tới thăm tớ à!"
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt như đang khóc tang của Thi Hạ mà cô ấy không hiểu, nhưng chẳng lẽ cô ấy lại không nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn đang bế mình hay sao?
Chẳng lẽ đây là tư thế đi bộ bình thường à?
"Bà cô của tôi ơi, cậu nhìn mình như thế này là để tới thăm cậu hay sao?" Thi Hạ hỏi.
Lệ Cảnh Diễn vội vàng giải thích, "Cô ấy bị ngã bong gân, phòng khám bệnh của khoa chỉnh hình ở đâu thế?"
Ninh Vô Ưu ho khan hai tiếng như đang nhấn mạnh điều gì đó, "Anh này, mắt của anh không tốt lắm thì phải!"
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua Ninh Vô Ưu, bây giờ anh mới nhận ra muốn nói gì.
Ninh Vô Ưu chính là bác sỹ khoa chỉnh hình mà!
Sau khi kiểm tra mắt cá chân của Thi Hạ xong xuôi thì vẻ mặt Ninh Vô Ưu cực kỳ ngạc nhiên.
"Trời ạ, bà cô ơi, sao mắt cá chân cậu lại sưng lên như thế này!"
Ngã kiểu gì mà bị sưng nặng như vậy!
Thi Hạ thở dài, nhìn Ninh Vô Ưu, lẩm bẩm, "Nếu không sưng như vậy thì làm sao tớ còn đến tìm cậu chứ?"
Ninh Vô Ưu cắn môi, thật ra Thi Hạ nói cũng đúng.
Nhưng mắt cá chân của cô dường như bong gân rất nặng.
Ninh Vô Ưu vội vàng đi lấy một ít rượu thuốc trị bong gân để xoa bóp giúp Thi Hạ.
"Cố chịu một chút nhé, sẽ hơi đau đấy."
Vậy mà tay cô ấy vừa mới chạm vào chân Thi Hạ thì cả người Thi Hạ run lên, thật sự rất đau!
"Tớ còn chưa bắt đầu làm đâu!" Ninh Vô Ưu bổ sung thêm.
Thật ra cô ấy cũng không có ý gì khác chỉ là muốn Thi Hạ chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Rôt cuộc thì lát nữa cũng sẽ đau hơn.
Thi Hạ cắn chặt môi, cô hiểu Ninh Vô Ưu muốn nói gì rồi.
Thi Hạ nghiến răng, chờ tới lúc Ninh Vô Ưu thật sự bóp chân giúp mình thì vẫn cám thấy đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"A! Ninh Vô Ưu, cậu không thể nhẹ nhàng một chút sao?"
"Tớ mà làm nhẹ nhàng thì bệnh này không khỏi được đâu." Vẻ mặt của Ninh Vô Ưu có vẻ vô tội.
Nếu xương bị lệch vị trí mà không nắn cho thẳng thì chị em tốt của cô ấy có thể sẽ thành người tàn tật suốt đời mất!
Thi Hạ lẩm bẩm một tiếng, "Vậy cậu nhất định phải dùng hết sức để nhìn tớ đau đến chết sap?"
Ninh Vô Ưu mỉm cười, bây giờ không chỉ mình Hạ Hạ ghét mình mà ánh mắt của người đàn ông bên cạnh cũng không được thân thiện cho lắm!
"Không dám không dám, tớ sẽ nhẹ chút cho."
Cuối cùng cũng chỉnh lại được, bây giờ Ninh Vô Ưu mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô ấy lại lấy một ít băng gạc, để băng bó lại cho Thi Hạ.
Ninh Vô Ưu vừa băng bó vừa nói chuyện với Thi Hạ. Vừa nãy đau quá rồi cho nên hai người bọn họ cũng không nói chuyện được với nhau mấy!
"Đây là chồng cậu à?"
Ninh Vô Ưu vừa nói vừa nhìn qua Lệ Cảnh Diễn.
Chồng?
Một câu xưng hô khá hay như thế mà Lệ Cảnh Diễn chưa từng nghe từ miệng Thi Hạ!
"Lệ Cảnh Diễn."
Lệ Cảnh Diễn chào Ninh Vô Ưu, Ninh Vô Ưu cũng cười, thật đúng là khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm, dường như chả cười bao giờ ấy.
Ninh Vô Ưu cười, không sao cả, ai bảo cô ấy là người nhiệt tình chứ, "Chủ tịch Lệ, nghe danh đã lâu, tôi là chị em tốt của Hạ Hạ, Ninh Vô Ưu."
"Nghe danh đã lâu, cô Ninh."
Thi Hạ hơi ngạc nhiên, không phải núi băng Lệ Cảnh Diễn rất it khi mở miệng nói chuyện với người ngoài à?
Hôm nay người này đổi tính rồi à!
"Này, Ninh Vô Ưu, cậu có thể ngừng nói chuyện được không? Bao giờ chân tớ mới khỏi được?"
Ninh Vô Ưu lắc đầu, nhìn xuống chân Thi Hạ, thật giống như bệnh này hết thuốc chữa vậy.
"Chấn thương tới xương cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, trong khoảng thời gian này cậu ở nhà làm người tàn tật đi, vừa vặn, cậu cũng cần phải nghỉ ngơi một chút."
Chắc là ông trời cũng biết ngày thường con bé này mệt lắm rồi cho nên mới cho cô cơ hội để nghỉ ngơi lấy sức ấy mà.
Nhưng Thi Hạ lại không chịu được, bảo cô ở nhà nghỉ như một người tàn tật thì giết chết cô mất.
Ninh Vô Ưu lấy đơn thuốc ra và viết tên thuốc lên đó.
"Đây là đơn thuốc của cô ấy, chủ tịch Lệ vui lòng đi lấy giúp cô ấy nhé."
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, cầm lấy đơn thuốc rồi đi ra ngoài luôn.
--------------------------------------------------------------------------------------