Phim "Titanic" tình cờ xuất hiện cảnh phim trong đó, Jack đang vẽ tranh khỏa thân cho Rose.
Thi Hạ có chút xấu hổ. Cô nghĩ về vẻ đẹp của "Titanic", mà quên đi cảnh phim không phù hợp cho trẻ em.
Hơn nữa, người bên cạnh cô là Lệ Cảnh Diễn.
Thi Hạ liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn, nhưng phát hiện Lệ Cảnh Diễn cũng đang nhìn mình.
Nhưng sự chú ý này của anh khiến cô cảm thấy rất kì lạ.
"Cô nhìn tôi làm gì?"
"Chẳng nhẽ cô hy vọng tôi nhìn người phụ nữ khác khoả thân sao?" Lệ Cảnh Diễn hỏi ngược lại.
Thi Hạ chớp mắt, như muốn che giấu điều gì đó dễ dàng lộ ra trong mắt cô.
"Cô gái có thân hình rất quyến rũ, anh có thể nhìn. Nhưng giờ anh có muốn nhìn thì cũng không thể nhìn thấy được hết. Bây giờ họ làm mờ tất cả rồi." Cô nói một cách dứt khoát.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ hơi nhướn mày nhìn Thi Hạ. Anh ta đột nhiên đến gần tai Thi Hại thì thầm "Vậy hôm nay em đưa tôi đi xem phim sex nhé?"
"Rõ ràng là anh đưa tôi qua, hơn nữa, đây là phim sex sao?" Thi Hạ giãy nảy.
Nhưng khi to tiếng cô mới phát hiện ra có quá nhiều người ở đây.
Hơn nữa, sau tất cả, đây còn là nơi công cộng. Trong hoàn cảnh như vậy, cô nên im lặng.
"Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi."
Thi Hạ nhìn xung quanh với một chút hối hận, thầm nguyền rủa Lệ Cảnh Diễn. Sau này cô chắc chắn sẽ không bao giờ ra ngoài xem phim cùng Lê Cảnh Diễn nữa.
Khi đi ra ngoài với anh, chẳng có thứ gì là tốt đẹp cả.
Hai người đều bị mất mặt vậy, nên chuyện vừa rồi cũng coi như bỏ qua.
Thi Hạ lấy lại bình tĩnh và tiếp tục xem.
Ngay sau đó, cảnh tượng kinh điển nhất xuất hiện, con tàu Titanic đắm. . .
"Điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là giành được chiếc vé lên thuyền."
Jack nhìn Rose trìu mến, nhưng thật đáng tiếc cho họ . . .
Một số phụ nữ xem phim bắt đầu khóc. Thi Hạ cũng cảm thấy sống mũi cô ấy cay cay.
Thật là một tình yêu đơn giản. Không nghĩ đến những thứ khác, không để ý đến mọi thứ xung quanh. Thật trong sáng, thật dũng cảm.
Jack nói điều may mắn nhất là anh đã giành được tấm vé và gặp Rose.
Vậy, điều may mắn nhất trong cuộc đời Thi Hạ là gì, là gặp được Lệ Cảnh Diễn sao?
Lệ Cảnh Diễn là một cơn ác mộng hay một giấc mơ đẹp của đời cô, Thi Hạ không còn biết nữa.
Tuy nhiên, đàn ông là vậy, tự nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô mà không báo trước. Nếu Thi Thi không chết, có lẽ họ sẽ chẳng gặp được nhau.
Lệ Cảnh Diễn cũng nhìn Thi Hạ. Cô cố mở to mắt, nhưng vẫn không giấu được nước mắt của mình.
Lệ Cảnh Diễn mím đôi môi mỏng, lấy chiếc khăn lụa màu xanh ngọc đưa nó cho Thi Hạ.
Thi Hạ sững người một lúc, cô thoáng thấy ba chữ LJY được thêu trên chiếc khăn.
"Cảm ơn anh."
Thi Hạ cầm chiếc khăn tay của Lệ Cảnh Diễn lau nước mắt. Nghĩ một lúc Lệ Cảnh Diễn đưa tay nắm lấy tay Thi Hạ.
Sau đó, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, Thi Hạ không chống cự.
Lúc này, cô hoàn toàn biến thành một đứa trẻ không có cảm giác an toàn. Cô cũng muốn tìm nơi ẩn nấp an toàn và ở lại.
Cô mệt mỏi, nhưng thấy mình không còn nơi nào để ở.
. . .
Cuối cùng, bản nhạc "My heart will go on", bộ phim đã kết thúc.
Lệ Cảnh Diễn nắm tay Thi Hạ và rời khỏi rạp chiếu phim.
"Cô vừa mới khóc sao?" Lệ Cảnh Diễn đột nhiên nói.
Anh cũng không biết tại sao anh lại hỏi thế. Có lẽ vì anh không nghĩ rằng Thi Hạ sẽ khóc vì một bộ phim như vậy.
Rốt cuộc là vì cô dường như luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhìn Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ ngụy biện, "Tôi đâu có khóc, anh nhìn thấy tôi khóc à!"
"Tôi nhìn thấy cả hai mắt, hơn nữa cô còn lau nước mắt bằng chiếc khăn tay của tôi đấy.
Thi Hạ mím môi, hơi ngượng, cô không muốn Lệ Cảnh Diễn coi thường mình:
"Tôi . . . Đó là do ảnh hưởng của những người xung quanh."
Thi Hạ nói xong, quay lưng rời đi. Đúng vậy, cô không muốn ai nhìn thấy vẻ ngoài mong manh của mình vừa nãy.
Vì họ sẽ cười nhạo cô.
Tuy nhiên, Thi Hạ đã quên rằng, không phải ai cũng cười nhạo giọt nước mắt của cô, mà ngược lại họ còn thấy thương cảm cho cô.
Lệ Cảnh Diễn cùng Thi Hạ, hai người ngồi trong quán cà phê bên cạnh. Thi Hạ đột nhiên mới nhớ ra rằng cô quên mất việc cô cần làm hôm nay.
"Không xong rồi Lệ Cảnh Diễn. Chúng ta phải tới bữa tiệc. Sắp đến giờ rồi."