"Giám đốc Thi à, nếu như cô là một người thẳng tính, vậy tôi nói thẳng, cô biết lý do tôi hẹn chỉ mình cô đến đây đúng chứ?"
Sắc mặt cô lạnh đi, nếu giờ cô vẫn giả ngu thì chẳng phải cô là con ngu thật đấy sao?
Phương Khởi Hưng có ý không tốt với mình, cô nhìn thấy rõ mồn một.
"Tôi chưa rõ!"
Thế nhưng, bàn tay của Phương Khởi Hưng đã đặt lên đùi cô. Nụ cười trên mặt ông ta đầy ẩn ý mập mờ.
Thi Hạ bật dậy.
"Tổng giám đốc Phương, vui lòng giữ tự trọng!"
Ngược lại Phương Khởi Hưng không hề có ý dừng lại.
Ông ta nhìn thấy rõ, Thi Hạ muốn giành được hợp đồng này, bằng không cô cũng không một mình đến bữa tiệc hồng môn yến này.
Thật ra, ông ta cũng không yêu cầu cao gì, chỉ cần Thi Hạ đồng ý. Thì hợp đồng lúc nào cũng có thể kí được, không cần phải lo lắng.
"Giám đốc Thi, chỉ cần cô đồng ý. Thì hợp đồng này tôi sẽ lập tức kí tên mà không yêu cần thêm bất kì vấn đề nào!"
Sắc mặt Thi Hạ khẽ tối đi. Cô coi trọng sự hợp tác hai bên. Nhưng bảo cô tự hạ thấp bản thân mình, thì cô tuyệt đối không làm được.
"Tôi sẽ không bao giờ đồng ý!"
Phương Khởi Hưng hừ một tiếng,cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Xem ra, Thi Hạ không rõ!
"Chỉ e, hôm nay cô không ra khỏi đây được ấy chứ!"
Vừa nói xong Phương Khởi Hưng bật dậy, đè cô xuống ghế salon, ý định hiếp người rồi tính.
"Buông ra! Ông thả tôi ra! Cứu tôi với!"
Thi Hạ giãy dụa. Thế nhưng cô càng vùng vẫy, Phương Khởi Hưng lại càng hưng phấn!
"Thi Hạ, tôi cho côi biết, cô đừng có mà chống đối! Chỉ cần theo tôi thì nguồn nguyên liệu tôi cho không!"
"Đừng có mơ!"
Ánh mắt Thi Hạ đỏ tươi, Phương Khởi Hưng bóp cổ cô thấy từng đường hằn đỏ bừng, vô cùng dữ tợn.
Nhưng cô vẫn cố gắng giành giật vùng vẫy, rồi đạp cho hắn một phát vào phần hạ thân.
Phương Khởi Hưng đau đến thấu xương, có thả lỏng tay. Nhưng vì không lấy được, thì càng có ham muốn.
Nhân lúc ông ta hơi sảy tay, cô vội lao thẳng ra, nhưng khi đến cửa thì bị hai người đàn ông vạm vỡ chặn lại.
Xem ea, Phương Khởi Hưng vốn chuẩn bị từ trước, chờ con mồi là cô mắc câu.
"Cửa là người tôi sai đứng đó! Thi Hạ, hôm nay cô không ra khỏi đây nỗi đâu!" Phương Khởi Hưng cười nham nhở đứng trước mặt cô.
Hiện giờ cô như cá trên thớt, mặc cho người ta chếm giết.