Ninh Vô Ưu đang kiểm tra phòng bệnh, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt.
Cô ấy hình như có chút ấn tượng, đây là người đã giao Lệ Cảnh Dương cho mình tối hôm qua.
“Là anh.”
Tịch Diệc mỉm cười gật đầu, lấy món quà trong tay đưa cho cô ta.
“Đúng vậy, chuyện tối hôm qua thật là đã làm phiền cô rồi, tôi thật sự rất cảm ơn cô, đây là quà sếp tôi muốn tặng cho cô.”
Nhìn thấy điện thoại Apple, Ninh Vô Ưu cũng không nghĩ quá nhiều, dù gì thì Lệ Cảnh Dương cũng nợ cô ta một chiếc điện thoại.
Cậu cũng được coi như có lòng, nhanh như vậy đã mang đến đây rồi.
Điện thoại của cô ta dung lượng chỉ có 128G, nhưng điện thoại Lệ Cảnh Dương mang tới lại tận 256G.
Anh chàng này cũng thật là hào phóng!
“Được rồi, đã làm phiền anh chạy qua đây một chuyến.”
Ninh Vô Ưu cười, đột nhiên nhớ ra hôm qua Tịch Diệc nói mẹ của cậu ta bị ngã.
“Đúng rồi, trợ lí Tịch, mẹ của anh đỡ hơn chưa?”
Tịch Diệc cười nói, “Bác sĩ nói rồi, may mà đưa bà đến bệnh viện kịp thời.”
Ninh Vô Ưu gật đầu, “Vậy thì tốt, vất vả cho anh rồi.”
“Không vất vả.”
Tịch Diệc vừa đi khỏi, mấy cô hộ tá trong bệnh viện đã bắt đầu xì xào bàn tán rồi.
Vừa nãy bọn họ đã nhìn thấy có người tặng quà cho bác sĩ Ninh, hơn nữa còn là một người đàn ông rất trẻ!
“Cái gì, bác sĩ Ninh, bạn trai cô tặng quà cho cô sao?”
Ninh Vô Ưu có chút ngượng nghịu, lấy chiếc điện thoại từ trong hộp ra.
“Không phải chứ bác sĩ Ninh, không phải cô vừa mua điện thoại rồi sao?
“Người ta làm mất điện thoại của tôi, đây là đền cho tôi đó.” Ninh Vô Ưu giải thích, cô ấy ngàn năm độc thân, đương nhiên sẽ không giải thích kĩ càng, đám hộ tá ở bệnh viện cũng nhiều chuyện quá đi.
“Ai vậy?” bọn họ tiếp tục hỏi.
Ninh Vô Ưu bĩu môi, “Là một người bạn.”
“Vậy cái hộp bên cạnh là gì?”
Nếu như không phải cô y tá bên cạnh tinh mắt, có lẽ cô ấy cũng không nhìn thấy một chiếc hộp bên cạnh.
“Chắc là tiền mặt đấy, dù sao cũng còn nợ tiền tôi.” Ninh Vô Ưu thì thầm.
Nhưng vừa nghĩ tới chiếc hộp nhỏ như vậy mà lại bỏ tiền, cũng có chút kì lạ đi.
Không phải là tên Lệ Cảnh Dương này chỉ bỏ vào đồng xu vào đấy chứ?
Nhưng mà sau khi mở hộp ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Ninh Vô Ưu.
“Nhẫn!”
Cô ấy mở to mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay một cách ngớ ngẩn, xác định là mắt mình không có nhìn nhầm.
Các cô hộ tá bên cạnh còn cảm thấy phấn khích hơn.
“Trời ạ, bác sĩ Ninh, chỉ lúc cầu hôn mới tặng nhẫn thôi đó, người bạn này của cô không phải là có ý gì với cô chứ?”
Ninh Vô Ưu nhanh chóng giải thích, “Cô đừng có nói bậy, chắc là tặng nhầm đồ thôi!”
Nhưng mà đây là nhẫn đấy!
Lệ Cảnh Dương rốt cuộc là đang làm gì, lẽ nào đến nhẫn của mình cậu ta cũng tặng nhầm hay sao?
Nhưng mà khi nghĩ tới tính cách của Lệ Cảnh Dương, chuyện này cũng rất có khả năng.
“Bác sĩ Ninh, bệnh nhân giường 304 đã truyền dịch xong rồi.”
Một cô y tá bên cạnh gọi tên của Ninh Vô Ưu.
Ninh Vô Ưu nhanh chóng trả lời, “Được rồi, tôi qua đó ngay đây.”