Tất nhiên, Ninh Vô Ưu tin tưởng Lệ Cảnh Dương, bởi vì cô ta cảm thấy Tô Khả Khả không giống một người tốt.
Lệ Cảnh Dương cười rồi nói, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã tin tưởng.”
“Tôi là đang nể mặt của Thi Hạ, cậu tuyệt đối đừng có nghĩ rằng tôi có tâm tư gì khác với cậu đó nha!”
Lệ Cảnh Dương gật đầu.
“Tôi biết, tôi không có hiểu lầm.”
Nhưng mà, Ninh Vô Ưu lại thấy lúng túng trong lòng, dù sao chuyện tối qua bây giờ xem ra chỉ có mình cô ta mới biết rõ.
Không sao, trí nhớ của cô ta không tốt, có lẽ sẽ quên đi nhanh thôi, vẫn là phải để mình quên nhanh đi trước đã.
--
Lệ Cảnh Dương sau khi về nhà, việc đầu tiên là gọi cho Tịch Diệc, sau đó mắng Tịch Diệc một trận tối tăm mặt mày.
Tên đáng chết này, cậu ta là trợ lí của Lê Cảnh Dương đây sao?
Lệ Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy, gặp phải một người trợ lí không đáng tin như Tịch Diệc, thật sự là do cậu xui xẻo!
“Tịch Diệc, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không phải là cậu nên đón tôi về hay sao?”
Tịch Diệc nghe giọng điệu của Lệ Cảnh Dương, lập tức hiểu ra, nhất định là tối hôm qua ông chủ trải qua việc không tốt lắm.
“Tôi sai rồi thưa sếp, tôi không phải cố ý, chỉ là hôm qua mẹ tôi bị ngã, không còn cách nào khác, tôi phải đưa bà đi bệnh viện trước đã!” Khuôn mặt của Tịch Diệc đầy tủi thân.
Nếu như có thể, cậu ta đương nhiên là sẽ đưa sếp của mình về nhà, nhưng thật không còn cách nào khác!
Lệ Cảnh Dương thở dài, “Vậy cho nên cậu bỏ tôi lại trên đường?”
“Không phải chứ sếp, tối hôm qua anh ngủ trên đường cả một đêm hay sao?”
“Đương nhiên là không!” Lệ Cảnh Dương trợn mắt.
Tịch Diệc giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra cô gái xinh đẹp tối qua đã chăm sóc anh Lệ rất tốt.
“Tôi đã nói mà, tôi đã để một cô gái xinh đẹp đưa anh về nhà đấy.”
“Trông tôi đẹp trai anh tuấn như thế này, cậu không sợ người ta tự ý làm càn hay sao?” Lệ Cảnh Dương hỏi lại.
“Tôi còn lo anh sẽ cư xử không đúng với người ta cơ.” Tịch Diệc thì thầm, thuận miệng nói ra những lời trong lòng.
Nhưng mà sau khi nói xong, cậu ta liền ý thức được, tình huống này không đúng lắm.
“Tịch Diệc!” Lệ Cảnh Dương tức giận.
Tịch Diệc ngay lập tức bày ra ánh mắt hối hận, “Tôi sai rồi, sếp ơi, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.”
Lệ Cảnh Dương cau mày, thôi bỏ đi, chuyện hôm qua cũng đã xảy ra rồi, bây giờ tính toán với cậu ta cũng không có tác dụng gì.
“Giúp tôi mua một chiếc điện thoại, Apple đi, đem tới bệnh viện Lĩnh An đưa cho Ninh Vô Ưu, còn nữa, chuẩn bị một món quà cảm ơn người ta một chút.” Lệ Cảnh Dương nói với một tiếng thở dài.
Dù gì tối hôm qua cũng là nhờ Ninh Vô Ưu chăm sóc cậu cả một đêm, nếu không có cô ấy, chắc là cậu thật sự đã phải ngủ ngoài đường.
Thật là, cậu là ông chồng quốc dân, vậy mà phải làm khổ mình như thế!
Tịch Diệc nhanh chóng hỏi, “Chuẩn bị quà gì ạ?”
Đây là lần đầu tiên được sếp của mình sai đi mua quà cho một người phụ nữ, thật là thú vị!
Lệ Cảnh Dương chau mày lầm bầm, “Cậu tự xem rồi làm là được.”
Tịch Diệc nhanh chóng gật đầu.
“Dạ được.”
“Chuyện như thế này, đừng để xảy ra lần thứ hai.” Trước khi tắt máy Lệ Cảnh Dương không quên cảnh cáo Tịch Diệc một chút.
“Tôi biết rồi, thưa sếp!”
Sau khi trải qua chuyện này, cậu phải làm gì mới ổn đây!