Lúc Giang Nhẫn và Mạnh Thính nhận giấy chứng nhận kết hôn thì Mạnh Thính đã bước sang đại học năm thứ ba.
Đầu mùa hạ vào ngày sinh nhật của Giang Nhẫn, hai người bọn họ lái xe đi lĩnh chứng.
Giấy đăng ký kết hôn được đặt trên ngực anh, một cuốn sổ đỏ trị giá vài tệ. Anh nói: “Cái này anh sẽ giữ.”
Giang Nhẫn không ăn ảnh, nhưng bản thân anh còn đẹp trai hơn cả trong hình rồi.
Anh ở trong hình có vẻ khá hung dữ, Mạnh Thính nhìn thoáng qua, anh đã nhét ngay vào trong túi: “Được rồi, bà Giang, ngồi xuống nào, giấy hôn thú thì có gì mà xem chứ?”
Mạnh Thính trông mong nói: “Cho em xem một chút đi mà!”
Anh xoa nắn cái cằm của cô: “Ngoan.”
Có trời mới biết Giang Nhẫn để ý đến tấm ảnh chụp này nhiều như thế nào.
Bọn họ ngày ngày ở bên nhau, anh quá mức khẩn trương, thật khó tưởng tượng được chỉ một cuốn sổ nhỏ như vậy thì đã có thể khóa chặt một cô gái xinh đẹp nhất ở bên mình cả đời. Anh khẩn trương đến nỗi cả lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, nụ cười trở nên cứng ngắc và lạnh lùng.
Nhìn qua thật sự có chút hung dữ.
Ngoại hình của cô đã quá đỉnh rồi, không tồn tại vấn đề liệu có ăn ảnh hay không ăn ảnh khi lên hình.
Quan trọng là cô ở trong tấm hình này thật sự quá mức xinh đẹp.
Một cô gái hai mươi mốt tuổi, trên gương mặt vẫn còn mang theo một chút sự thanh thuần trong trẻo động lòng người của lúc mười mấy tuổi, khóe mắt đuôi lông mày có sự hấp dẫn lôi cuốn tràn đầy rực rỡ. Cô dịu dàng hạnh phúc mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành.
Giang Nhẫn ở bên cạnh cô chẳng khác gì làm nền, cũng không thua kém một nhân vật phản diện là bao.
Thật không cân xứng.
Ngay đến cả nhiếp ảnh gia khi nhìn thấy một cô gái mỹ lệ như Mạnh Thính cũng nghĩ như vậy.
Vậy nên khi Giang Nhẫn rũ mắt nhìn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô. Dưới ánh mắt trông mong ngóng chờ của cô, anh cất quyển sổ hôn thú vào ngực, ngay trước túi áo âu phục.
Cứ xem như toàn bộ thế giới này đều cảm thấy không xứng, chỉ cần mình anh cảm thấy bọn họ là một đôi trời sinh là được rồi.
Anh không muốn cho cô xem, sợ cô sẽ đổi ý.
Mạnh Thính ảo não cực kỳ.
Có cô gái nào mà không muốn xem giấy đăng ký kết hôn của mình cơ chứ, buổi sáng Giang Nhẫn nói giấy hôn thú thì có gì mà đáng xem đâu, Mạnh Thính liền nửa đêm mở mắt tỉnh dậy.
Người đàn ông thức dậy vào lúc nửa đêm, đang đứng đó nhìn vào tấm hình kia, khóe môi nở nụ cười trong trẻo và dịu dàng.
Cô ngơ ngác mờ mịt, sau đó cũng mỉm cười.
Giang Nhẫn đã chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ từ rất lâu rồi. Bắt đầu từ trận tuyết rơi đầu tiên của năm ngoái đã chuẩn bị, dáng vẻ hận không thể táng gia bại sản mà đổ hết vào đó.
Trước đây chữ viết của anh không dễ nhìn chút nào.
Nhưng anh đã tự tay mình viết lên từng cái thiệp mời cho hôn lễ, Mạnh Thính tiến đến nhìn, những hàng chữ vô cùng cẩn thận và cực kỳ ngay ngắn.
Khuôn cằm của anh rất kiên nghị, có mấy phần nghiêm túc và tràn đầy cứng rắn lạnh lùng, bỗng dưng khiến cho trái tim cô chợt mềm nhũn.
Anh nhếch môi, đè nén giương lên khóe môi. Viết không biết bao nhiêu tấm thiệp rồi, dáng vẻ hận không thể mời hết tất cả những người mình quen biết hai ba lần mới chịu.
Mạnh Thính khẽ cười, hôn một cái lên cái cằm của anh.
Hôn lễ của bọn họ dự định sẽ tổ chức vào đầu tháng Sáu.
Mạnh Thính nói: “Ngày hôm đó có ý nghĩa gì đặc biệt lắm à?”
Cặp mắt anh lấp lánh ý cười, ngón tay nhẹ nhàng phất qua gò má cô, dịu dàng đáp lại: “Vì lúc ấy khi em mặc áo cưới và mấy bộ quần áo khác, sẽ không cảm thấy quá lạnh hay quá nóng.”
Hầu như tất cả mọi người đều nhớ Mạnh Thính trông như thế nào khi cô bước vào khuôn viên trường vào năm thứ nhất đại học. Khi ấy cô mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc nhỏ theo kiểu thời Trung Hoa Dân Quốc, vô cùng giản dị đơn sơ.
Bọn họ càng nhớ đến dáng vẻ phong trần đầy bụi bặm của Giang Nhẫn năm đó, mặc một bộ đồ công nhân chạy đến ôm chầm lấy Mạnh Thính khi đó.
Toàn thân thiếu niên đều là vết xi măng, bộ dáng nghèo túng đầy thất vọng.
Cứ tưởng rằng đây là câu chuyện xưa cũ của một cô gái xinh đẹp bị năm tháng và nghèo đói mài mòn, nhưng đến cuối cùng lại trở thành câu chuyện tình yêu của cả thành phố B.
Giang Nhẫn trở thành một doanh nhân trẻ tuổi nhất, ở thời cơ tốt nhất, anh đã mạnh dạn buông tay đánh cược một lần để rồi gặt hái nên thành tựu cho chính bản thân mình. Nhiều năm về sau anh sẽ trở thành hình mẫu mà mọi người say sưa bàn tán.
Hôn lễ của Giang Nhẫn rất long trọng, anh muốn tuyên bố cho toàn bộ thế giới này biết anh sẽ cưới cô.
Mạnh Thính mặc áo cưới vào, thân váy một đường uốn lượn. Cô khoác lấy cánh tay của Thư Chí Đồng, từng bước một đi về phía anh.
Trong hôn lễ có rất nhiều người đến dự.
Từ cô giáo chủ nhiệm lớp Phan Huệ Nhân đến những người ở trường trung học Lợi Tài, có rất nhiều gương mặt mà cô không quen.
Cả một buổi hôn lễ này, anh phách lối đến muốn tuyên bố cho toàn bộ thế giới đều biết được rằng anh đã có được cô.
Trời vừa mới rạng sáng là Giang Nhẫn đã đến đón cô rồi, khóe miệng cười không dứt được.
Phương Đàm ngồi trên ghế, than thở nói: “Thật đúng là anh ấy có thể theo đuổi được.”
Hà Hàn cười nói: “Cũng không thể nói vậy, năm đó cô ấy là nữ sinh đẹp nhất toàn bộ trường Thất Trung mà, là mối tình đầu quốc dân đấy.”
Bọn họ đã từng được chứng kiến, một chàng trai yêu đến phát điên như thế nào rồi từng bước một trở thành một người đàn ông, dùng bờ vai vững chắc rộng lớn của mình cho cô một khoảng trời.
“Anh Nhẫn đã dạy tao một điều, trên đời này không có người nào mà mình không thể theo đuổi được, chỉ có yêu không đủ sâu mới nói như vậy.” Phương Đàm lên tiếng.
Hà Hàn đáp: “Gặp phải một người khiến mình cảm thấy không xứng với họ thì đã là rất khó rồi.”
“Đúng vậy.”
Giang Nhẫn nắm chặt lấy tay của Mạnh Thính vô cùng thành kính.
Tình yêu của anh dành cho cô dường như không cần bất cứ thứ ngôn ngữ hay một loại ánh mắt nào, chỉ cần cô đứng ở nơi đó, tất cả mọi người liền có thể nhìn ra được tình yêu của anh đến tột cùng là sâu đậm bao nhiêu.
Một số bạn học đại học từng chơi chung trước đây, nhìn thấy cảnh này thì rất thích thú: “Mẹ nó, tôi bắt đầu tin tưởng tình yêu rồi đó.”
Mạnh Thính đội khăn che mặt, bước lên thảm đỏ cùng khoảng thời gian năm năm, cong môi cười với anh.
Ngoại trừ tuyên thệ, Giang Nhẫn không không làm nghi thức nào.
Tối nay anh không đi chúc rượu, không cho người khác náo động phòng, ôm cô về nhà.
Biệt thự tinh xảo xinh đẹp.
Váy cưới của Mạnh Thính trải dài xuống mặt đất, Mạnh Thính tựa trên lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập đầy mạnh mẽ của người đàn ông.
“Không đi chúc rượu có sao không đó?” Cô luôn cảm thấy nếu theo trình tự thủ tục thì không phải như vậy.
Anh đáp: “Người ta khi kết hôn luôn làm cho bản thân mình mệt mỏi không chịu được, anh mời đám người này đến là để em được vui vẻ, không phải để em phải đi gánh vác.”
Cô nghe vậy cũng khẽ cười lên, cắn lấy cái cằm của anh.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng bóp lấy gò má cô: “Tiết kiệm chút sức lực nào.”
Anh đem cô đặt trên giường, cả người đè lên.
Mạnh Thính cắn môi, gò má ửng đỏ nghiêng mặt sang một bên đánh tay anh nói: “Mang bao.”
“Cái đó không thoải mái, đêm nay bỏ qua đi, không có chuyện gì đâu.”
Mạnh Thính kêu: “Em còn chưa tốt nghiệp đó!”
Cô còn chưa nói ra hết câu, Giang Nhẫn đã hiểu ý của cô. Lỡ như có em bé thì làm sao bây giờ? Hàng mi của anh mang theo vài phần tùy ý phóng túng cười lên: “Anh nuôi.”
Không phải là vấn đề ai sẽ nuôi, vấn đề là cô còn đang học đại học đó.
Người khác đều ở trường cùng nhau trải qua thanh xuân, cô cảm thấy nếu cô mà có em bé thì thật đáng sợ.
Anh không phối hợp với cô, cô cũng không thèm phối hợp với anh.
Uốn qua uốn lại, nhất định phải bắt buộc anh phải mang bao vào.
Gân xanh trên thái dương anh nổi lên, mù mờ loạn xạ mở ra một hộp. Ngoại trừ lần đầu tiên thì Mạnh Thính hiếm khi cùng anh làm loại chuyện này.
Năm ngoái chương trình học của cô rất nhiều, đặc biệt nhiều.
Tay anh bởi vì quá kích động mà càng thêm run dữ dội hơn, lúc đầu cô xấu hổ quan sát anh, kết quả nhịn không được mà cười.
Giang Nhẫn thật là khôi hài quá.
Cô vốn xinh đẹp, hôm nay kết hôn, trong mắt còn ánh lên vầng sáng như những vì sao, còn đẹp hơn cả bầu trời, còn đẹp hơn cả màn đêm động lòng người.
Giang Nhẫn cũng cười, mẹ nó.
Cô còn thấy cái này chơi rất vui đó à?
Anh trực tiếp ném đi, che miệng cô lại, qua quýt thô bạo: “Đêm nay nghe anh.”
Nghe nói con gái học khiêu vũ, vòng eo đặc biệt mềm mại.
Cô có thể sẽ không bao giờ biết ngày hôm nay có ý nghĩa như thế nào với anh.
Đối với thế giới mà nói thì đây chỉ là một chuyện đơn giản bình thường, không có bất kì ý nghĩa đặc biệt nào trong những ngày đầu mùa hạ thế này. Nhưng đối với Giang Nhẫn mà nói, đó là khoảng thời gian hơn một ngàn ngày lẫn đêm của anh, yêu mà không được hồi đáp, lúc nào cũng nhớ nhung khôn xiết.
Năm nay Giang Nhẫn hai mươi hai tuổi.
Thuở thiếu thời bên trong phòng học của trường Thất Trung, căn phòng yên tĩnh không có người vào buổi chiều, Mạnh Thính trong lúc vô tình nhìn thấy trên màn hình di động của Triệu Noãn Chanh một bộ phim bậy bạ, Triệu Noãn Chanh đỏ mặt nghiêm túc hỏi Mạnh Thính, bất kể là con trai hay đàn ông thì dục vọng của họ có phải là rất mãnh liệt hay không.
Sau một vài năm cho đến tận tối nay, cô cuối cùng đã có thể trả lời câu hỏi này.
Đúng rồi đó.
***
Năm 2001, một bộ phim được phát hành tại Mỹ có tên “Người đẹp pháp luật”.
Mấy năm sau đó, bộ phim này lại ra tiếp những phần tiếp theo.
“Bộ luật tố tụng dân sự” là bộ phim được giáo viên trình chiếu vào cuối mùa hè năm thứ ba đại học, đây là lần đầu tiên trình chiếu bộ phim này ngay tại lớp, Mạnh Thính cực kỳ hào hứng.
Về đến nhà cô còn lôi kéo Giang Nhẫn xem lần thứ hai.
Giang Nhẫn đặt bảng báo cáo xuống, ngồi bên cạnh cô cùng nhau xem phim trên Ipad.
Sau giờ ngọ ánh nắng chiếu vào, cô ghé vào trên đùi anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn người bên trong màn hình: “Cô ấy rất lạc quan xinh đẹp, còn rất lợi hại nữa có đúng không?”
Giang Nhẫn liếc mắt nhìn người con gái tóc vàng bên trong màn hình.
Anh lại liếc nhìn cặp chân dài của cô vợ yêu kiều đang nằm sấp của mình, cười đáp ừ một tiếng.
Mạnh Thính nói tiếp: “Em cũng muốn cố gắng học thật tốt môn pháp luật, tương lai sẽ giúp rất nhiều người cần giúp đỡ.”
Anh nâng cằm của cô lên: “Em quan tâm mấy người kia làm gì chứ?”
Anh biết lý tưởng của cô rất vĩ đại, nhưng trên thế giới này, chỉ cần anh và cô cùng sống bên nhau không phải là quá tốt, quá đủ rồi hay sao?
Mạnh Thính ngẩn người, thỉnh thoảng anh cũng đặt câu hỏi một cách tự nhiên như thế này, thật khiến người ta khi nghĩ kỹ lại sẽ thấy hơi rùng mình.
Giang Nhẫn của cô, thiếu sót lòng thương yêu, sự đồng cảm.
Thay vào đó là sự ham muốn độc chiếm mãnh liệt.
Lúc ban đầu cô không quen lắm, nhưng bây giờ đây, đã có thể ở bên cạnh anh cùng anh tiếp nhận thế giới này.
Cô sẽ không nói với anh bất kì đạo lý nào, những thứ đó tồn tại trong thế giới không bị trói buộc của anh, so ra còn kém hơn cả một tờ tiền trong túi. Cô sẽ dùng phương thức mà anh có thể tiếp nhận được dạy cho anh yêu thương thế giới này: “Bởi vì thế giới mà càng tươi đẹp thì con cháu đời sau của chúng ta sẽ càng thêm hạnh phúc, thuận lợi, suôn sẻ.”
Trong đôi mắt bình tĩnh không dao động của anh, một tia sáng nhàn nhạt dần hiện lên.
Anh cười, tán thành câu nói của cô: “Ừm.”
Cô vừa mềm lòng vừa buồn cười.
Lúc Mạnh Thính bước vào năm thứ ba đại học, hai mắt còn sáng lấp lánh quyết tâm thực hiện giấc mơ của mình, phải học thật tốt luật pháp. Có hai loại người phải nghiêm khắc trong kiến thức và không thể mắc sai lầm.
Một là bác sĩ, hai là luật sư.
Bởi vì cả hai người này đều nắm giữ vận mệnh của người khác.
Nhưng khi mùa hè vô cùng nóng bức đến, cô luôn cảm thấy buồn nôn. Lúc cô nhận ra được thì mới thấy có gì đó không ổn.
Giang Nhẫn vốn đang ở công ty, vừa nghe người giúp việc nói vợ mình không thoải mái liền lập tức chạy về.
Giang Nhẫn hỏi: “Thế nào rồi? Mau để bác sĩ nhìn xem, ngoan.”
Mạnh Thính phối hợp nghe theo.
Bác sĩ nói: “Chúc mừng Giang tổng, bà Giang đã mang thai được hai tháng rồi.”
Mạnh Thính không kịp chuẩn bị tâm lý, bị dọa làm cho bối rối. Mạnh Thính nước mắt lưng tròng mà nhìn Giang Nhẫn, dáng vẻ đáng thương đến không chịu được.
Theo bản năng cô đưa tay sờ phần bụng bằng phẳng của mình.
Giang Nhẫn cũng ngẩn người, so với cô nước mắt lưng tròng thì anh cực kỳ thành thục tỉnh táo.
Đầu tiên là đưa cho bác sĩ một bao lì xì lớn rồi tiễn bác sĩ về, sau đó gọi điện thoại làm thủ tục bảo lưu cho Mạnh Thính, tiếp nữa kêu người đến biệt thự xem coi có chỗ nào không được ổn thỏa hay không.
Người giúp việc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Giang tổng quá mức bình tĩnh rồi.
Nhìn không ra là có phấn khích hay là không phấn khích luôn.
Mạnh Thính kinh sợ xong một hồi mới hiểu được mình không thể không tạm nghỉ học một năm.
Cô không thể được như vị luật sư xinh đẹp kia nữa rồi, cô phải đi làm mẹ người ta rồi.
Cô sờ sờ bụng mình, nháy mắt vài cái, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng cười lên. Niềm hạnh phúc vui sướng cứ liên tục dâng lên, đứa bé này có một người ba rất lợi hại, gia đình cũng rất hoàn chỉnh, nhất định nó sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc nhất.
Nhưng nhìn Giang Nhẫn vẫn không biết được rốt cuộc là anh có đang phấn khích hay không.
Đêm đó Cao Nghĩa liền cảm thấy điên mất rồi: “Cái gì cái gì? Sao lại đột nhiên muốn quyên tiền?”
Đến khu vực xảy ra thảm họa lở đất, quyên góp một khoản tiền lớn vào đó. Cao Nghĩa nhìn một đống số không đằng sau, đau lòng đến không chịu được.
Mạnh Thính không biết tất cả những điều này, cô chớp chớp hàng mi dài, nép vào vòng tay anh.
“Sao anh không cười chút nào hết vậy?” Ngón tay mảnh khảnh của cô sờ lên khóe miệng lạnh lẽo cứng rắn của người đàn ông, “Anh không vui sao?”
Tiếng tim đập của anh vẫn rất mạnh mẽ, hồi lâu sau, dưới động tác có chút uất ức của cô, nở ra một nụ cười cứng nhắc.
Nụ cười hơi dữ tợn, cô bị dọa đơ người trong giây lát.
Giang Nhẫn bất đắc dĩ nói: “Được rồi bảo bối, em đừng giày vò anh nữa, anh có vui vẻ hay không em không hiểu được sao?”
Cô nhẫn nhịn hồi lâu, ở trong ngực anh cười đến gương mặt mũm mĩm hồng hồng, ngăn không được tiếng cười.
Giang Nhẫn đang cứng nhắc cả người rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại, cười rộ lên.
“Đây là lần đầu anh làm cha.” Anh chân thành lên tiếng, “Anh sẽ cố gắng.”
Cho em cùng con của chúng ta, hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời này.
Mạnh Thính ngủ đến nửa mê nửa tỉnh, còn anh thì không ngủ được, nói nhỏ bên tai cô: “Nên đặt tên con là gì?”
Cô mơ hồ mềm mại ừ một tiếng, không nghe rõ anh nói gì, nhưng vẫn đáp lại anh trong tiềm thức.
Cặp mắt đen nhánh của anh ngắm nhìn cô, cười lên.
Cách thời gian em bé sinh ra còn rất sớm, anh quả thật phấn khích đến choáng voáng mất rồi.
Đối với Giang Nhẫn mà nói, anh thích thế giới này khi anh và cô cùng trói chặt ở bên nhau, cho dù có qua trăm năm, đất vàng xương khô, con của bọn họ sẽ thấy được anh yêu cô đến thế nào.
Mạnh Thính học năm ba đại học, thành phố L xảy ra một trận đá lở.
Ngọn núi bị sập, một số sinh viên và giáo viên địa chất bị mắc kẹt sâu trong núi.
Lúc cô trông thấy tin tức này thì ngây ngẩn cả người.
Cái chết vào đời trước của cô, chính là đi đến thành phố L tìm kiếm Thư Dương. Năm đó Thư Dương cũng bị kẹt bên trong núi. Nhân lực và nguồn lực cứu trợ không đủ nên chỉ có thể tổ chức các tình nguyện viên để cứu người.
Mạnh Thính đi cùng Thư Lan, từng bước một kiếm tìm Thư Dương. Cô thét lên giọng nói khàn khàn đầy tuyệt vọng của mình.
Ngay lúc Mạnh Thính muốn đến sườn núi tìm người thì Thư Lan đã buông lỏng sợi dây thừng ra.
Cô mở to mắt thì đã quay lại Mạnh Thính lúc mười bảy tuổi ở đời này.
Thật là trùng hợp, đã tránh được kiếp nạn, nhưng thiên tai vẫn xảy ra, chẳng qua là Thư Dương kiếp này học y nên an toàn.
Giang Nhẫn ôm lấy cô, hôn lên khóe môi của cô: “Không sợ, không có chuyện gì đâu.”
Anh không dùng lời nói để an ủi cô mà là dùng hành động một cách lặng lẽ.
Bởi vì có khoản tiền mà Giang Nhẫn quyên góp, vô số nhân lực và vật tư đã được gửi đến khu vực thiên tai.
Giáo sư và các sinh viên cuối cùng cũng được cứu ra ngoài, không một ai tử vong.
Mạnh Thính che miệng, nói cách khác, rất có thể kiếp trước Thư Dương cũng đã sống sót.
Cô đến bệnh viện làm kiểm tra mới biết được là thai song sinh, khóe mắt Giang Nhẫn giật giật rồi nhẹ nhàng nhíu mày.
Anh biết một người con gái vì anh mang thai hai đứa bé, vốn là một chuyện vô cùng khó khăn, hai đứa bé ở trong bụng của cô, thật sự là mạo hiểm vô cùng.
Điều anh sợ nhất, chính là khiến cho Mạnh Thính cận kề nguy hiểm.
Tháng Mười đổ xuống một cơn mưa thu, anh nhìn bụng cô ngày một to dần, lo âu và đau lòng khiến anh đứng ngồi không yên.
Mạnh Thính tỉnh lại, nhìn thấy mười ngón tay giao nhau, Giang Nhẫn với hai mắt đen láy đen lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Cô mềm giọng nói: “Giang Nhẫn.”
Thanh âm của anh dịu dàng, khẽ nói: “Ừm.”
Cô sờ sờ khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông: “Đừng sợ, anh còn phải ở bên anh cả đời mà.” Dạy anh đi yêu thương thế giới này nữa.
“Được.”
Sau này Giang Nhất Phỉ và Giang Nhất Hi ra đời.
Nhất Hi dễ thương đáng yêu chảy nước dãi và đôi mắt to tròn lấp lánh, Nhất Phỉ đã có thể đặt câu hỏi rõ ràng.
Nhất Phỉ hai tuổi hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, vì sao mẹ sinh ra con?”
Con người luôn luôn muốn khám phá nguồn gốc của sinh mệnh.
Lúc đó Giang Nhẫn đạp trên ánh trăng về nhà, nghe vậy bèn mỉm cười lẳng lặng tựa ở cạnh cửa, muốn nghe thử xem Mạnh Thính khi chưa phát hiện anh về nhà sẽ trả lời cậu bé như thế nào.
Sau đó anh đã nghe thấy được một đáp án mà suốt một đời này anh cũng sẽ không bao giờ quên được, cô đã dịu dàng khẽ đáp:
“Bởi vì có các con, người yêu thương ba ba ở trên đời này, sẽ từ một biến thành ba.”
——END——
Lời tác giả: “Bệnh Yêu” đã chính thức hoàn rồi, rất không nỡ nói lời tạm biệt với các độc giả ôn nhu đáng yêu và Giang Nhẫn Mạnh Thính.
Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười ấm áp. Đây là câu chuyện đầu tiên mà tôi cười ấm áp sau khi viết xong, nếu trên thế giới này có thêm một người yêu thương Giang Nhẫn, thì cậu ấy liền yêu thế giới này thêm một phần.
Chi Chi sẽ nhớ kỹ những độc giả đã đi cùng Giang Nhẫn và Thính Thính một năm nay, 2019, các bạn vẫn luôn là những người bạn trân quý nhất của tôi ở Tấn Giang.
Chương 96: Phiên ngoại 3 – Phiên ngoại trên Weibo Giang Nhẫn: Có chuyện tốt như vậy sao?Mạnh Thính cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô cố gắng chui ra từ trong khóa kéo, trông thấy ánh hoàng hôn tháng chín bên ngoài cửa sổ.
Thân thể của cô sao mà nhỏ bé vô cùng, một quầng sáng đỏ ấm áp tràn vào trong phòng học, cô cố gắng mở miệng, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng kêu: “Chíp chíp chíp~”
Triệu Noãn Chanh ôm lấy chú chim từ trong túi xách lên, thích thú nói với thiếu nữ đang lau bảng đen: “Thính Thính, nhìn xem tớ đã nhặt được gì này, đáng yêu quá đi!”
Chú chim “Mạnh Thính” trừng to đôi mắt, thiếu nữ đang lau bảng quay đầu lại, đó là Mạnh Thính lúc mười sáu tuổi, cô gái lên tiếng: “Đáng yêu quá, chắc là mới biết bay gần đây thôi, nó rơi xuống từ trên tổ chim hả? Chim mẹ đâu rồi, chúng ta không thể nuôi nó được đâu, mau trả nó về tổ đi.”
Mạnh Thính trong thân xác của chú chim sốt ruột mà kêu “chíp” một tiếng, vốn dĩ cô đang kể chuyện cổ tích cho đứa con trai hai tuổi Nhất Phỉ của mình, không hiểu sao hiện tại lại nhập vào trong thân xác của một chú chim nhỏ như thế. Hơn nữa còn gặp được bản thân mình và Triệu Noãn Chanh ở thời niên thiếu.
Hai thiếu nữ dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, Triệu Noãn Chanh ôm lấy chú chim nhỏ đi ra ngoài. Bỗng nhiên hai người bọn họ khựng lại không bước đi nữa, Triệu Noãn Chanh nghiến răng nghiến lợi: “Anh ta lại tới nữa!”
Sắc mặt của thiếu nữ Mạnh Thính cũng trắng bệch.
Chú chim ngẩng đầu lên từ trong lòng bàn tay của Triệu Noãn Chanh, nhìn thấy một thiếu niên mười bảy tuổi, mái tóc bạc sáng chói, đang nhìn về phía bọn họ với ánh mắt không được tốt lắm.
Có người ồn ào nói: “Anh Nhẫn, lên luôn đi, cô nàng kia tới rồi kìa, hôm qua cô ta dám hắt nước lên đầu anh, quả thật là ăn gan hùm mật báo mà.” Đám người bên trường Lợi Tài cười sôi nổi, toàn là một đám lưu manh tụ tập.
Thiếu niên Hạ Tuấn Minh là một tên trẻ trâu vô sỉ, đi theo sát bên la hét ồn ào.
Hóa ra hôm qua ngay đúng lúc Giang Nhẫn tỏ tình thất bại thì bị giội cho một xô nước đường đầy đầu, lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy, thiếu niên mười bảy tuổi mất hết mặt mũi, bây giờ nhìn thấy Mạnh Thính thì ánh mắt cực kỳ hung ác, dường như muốn băm cô ra thành tám khúc.
Thiếu nữ Mạnh Thính mím môi: “Không phải tôi cố ý đâu, thật xin lỗi, các anh mau tránh đường chút, tôi muốn về nhà.”
Thiếu niên tóc bạc không nói một lời, trong bầu không khí ồn ào của những người xung quanh, trực tiếp mấy bước đi đến nâng thiếu nữ lên.
Mạnh Thính hét lên: “Giang Nhẫn! Anh thả tôi xuống!”
Cô đá anh đánh anh, vô cùng hoảng sợ, mấy thiếu niên xung quanh thì liên tiếp huýt sáo, Giang Nhẫn đè lại tay cô: “Mẹ nó, đàng hoàng một chút cho ông đây coi.”
Anh đem người cưỡng ép mang lên xe, cực kỳ giống với mấy tên cường hào ác bá. Khởi động xe gắn máy, tiếng động cơ vang động trời, anh vòng tay ghì chặt Mạnh Thính vào trong ngực, giọng nói hung ác buồn bực vang lên: “Cô yên lặng chút được không vậy hả, nhiều người nhìn kia kìa, ông đây hôm qua bị cô đánh, hôm nay cũng bị cô đánh, mặt mũi tôi để đâu nữa đây hả? Con mèo so ra còn ngoan ngoãn hơn cô nhiều!”
Chú chim nhỏ gắng sức vỗ cánh, đậu trên bờ vai của Mạnh Thính. Chú chim hiểu được một điều rằng, khung cảnh trước mắt đây chính là xảy ra ở kiếp trước đầy thê thảm kia, vì Thư Lan mà mất mạng, Giang Nhẫn còn phạm vào trọng tội. Mạnh Thính lúc còn là thiếu nữ cực kỳ cực kỳ không ưa Giang Nhẫn.
Mạnh Thính vội vàng đè chú chim lại, sợ sẽ làm nó bị thương, chỉ trong chốc lát sau Giang Nhẫn liền lái xe đi.
Tốc độ lái xe của anh rất nhanh, bỏ xa đám đàn em kia, anh lôi cô xuống: “Lại đây, hôm qua tôi còn chưa có nói xong đâu. Tôi thích…”
Anh vuốt ve cái cằm của cô: “Cô nhìn tôi đi chứ.”
Mạnh Thính giẫm anh một cước, nhanh chóng bỏ chạy. Hoàng hôn tháng Chín, cô sợ anh sẽ đuổi theo mình, nhặt một cục đá từ dưới đất lên, bất ngờ đập vào trán của Giang Nhẫn.
Máu lập tức chảy xuống, Giang Nhẫn nhếch môi, hung hăng liếc nhìn cô.
Mạnh Thính bị anh nhìn thì run rẩy, quay người chạy trốn. Cô chạy đi bắt xe, lòng dạ rối bời, nghĩ thầm: Thôi xong, anh ta xấu xa như vậy, hôm qua giội nước vậy mà anh ta lòng dạ hẹp hòi đòi đến trả thù, đoán chừng ngày mai anh ta sẽ lục tung khắp trường học để đánh chết cô mất thôi.
Chuyện này làm Mạnh Thính sợ hãi cả một đêm, chú chim giấu trong người cũng không có cách nào trả nó trở về. Thiếu nữ nhắm mắt lại, hiện lên chính là ánh mắt hung tàn thâm trầm của Giang Nhẫn.
Cô vô cùng sợ hãi, chú chim nhỏ bên cạnh đang mổ ngón tay cô an ủi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Thính phát hiện mình không còn trú ngụ trong thân thể của chú chim nhỏ kia nữa mà ở trong chính bản thân mình lúc mười sáu tuổi.
Tối hôm qua cô đã suy nghĩ hồi lâu, Mạnh Thính khi còn nhỏ quá mức kiêu ngạo, cũng cực kỳ chán ghét Giang Nhẫn nên mới khiến cho Giang Nhẫn vì cảm thấy bị ghét bỏ mà tổn thương, đến cuối cùng mới phải bước chân đi vào con đường kia. Cô muốn giúp cho thời niên thiếu khi ấy của bọn họ!
Mạnh Thính chạy vào trường Lợi Tài, ba lô cũng không mang theo. Đi đến trước cửa phòng học của Giang Nhẫn, anh đang gác chân lên bàn học, vừa mới ngước mắt lên nhìn đã thấy ngay Mạnh Thính.
Khi đó các bạn học trường Lợi Tài đều quá hiểu tính tình của Giang Nhẫn, anh đang chuẩn bị phát hỏa rồi đây, tên cáu kỉnh này đã nghiến răng nghiến lợi suốt cả buổi sáng. Trên vầng trán bị thương một lỗ to, ấy vậy mà vị hoa khôi trường sát vách này còn dám chạy tới đây nữa chứ.
Thiếu nữ chạy vào phòng học, kéo tay Giang Nhẫn: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Trong phòng học ồn ào một trận.
Cô lôi kéo anh đi đến con đường nhỏ rợp bóng râm. Giang Nhẫn đưa ánh mắt kỳ quái nhìn cô, cười nhạo một tiếng: “Cô lại muốn nói là không phải cố ý nữa đó à?”
Mạnh Thính lấy ra từ trong túi thuốc tiêu viêm và băng dán cá nhân, mềm giọng nói: “Không phải, em thích anh.”
Giang Nhẫn: “…” Cái, cái gì? Cô ấy mới nói cô ấy thích gì? Cô ấy thích mình sao?
Trong lòng Mạnh Thính vừa ôn nhu vừa buồn cười, cô nói: “Cúi đầu xuống, để em xức thuốc cho anh.”
Anh cứng cổ, cả người căng cứng, tựa như đang lạc trong một giấc mộng kỳ quái nào đó, nếu lún sâu vào thì sẽ chết ngay.
Cô ngang nhiên xông đến, hôn chụt một phát lên cái cằm của anh: “Giang Nhẫn ca ca, anh ngoan chút nào.”
Hồi lâu sau, hai tai anh đỏ bừng, hung dữ liếc nhìn cô: “Hôm nay cô… làm sao vậy? Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi. Tôi không truy cứu cô đánh người không phải là được rồi sao, cũng không có ý định làm người nhà với cô đâu.”
Cô vẫn nói: “Cúi đầu.”
Giang Nhẫn mím môi, cúi đầu xuống. Một miếng băng dán cá nhân nho nhỏ dán lên trên vầng trán của anh.
Mạnh Thính cười dịu dàng, cô duỗi hai tay ra: “Cho anh ôm em một cái đó.”
Đây là cái chuyện tốt gì thế này! Giang Nhẫn muốn điên rồi, tim của anh cũng không kiểm soát nổi nữa rồi, ôi cái thế giới điên loạn này, nhưng mà điên như vậy thật là sảng khoái quá. Anh một tay ôm chặt lấy cô, hung hăng hít vào một hơi.
“Anh thích em lắm đó, Mạnh Thính, ông đây thật mẹ nó thích em!” Đừng hỏi bây giờ anh có cảm giác gì, thật là điên cuồng kích thích quá độ luôn rồi.
Mạnh Thính đáp: “Em biết, Giang Nhẫn nhà mình là người tốt nhất trên đời này.”
Giang Nhẫn: “…” Tim anh đập loạn xạ, “Ừm, anh sẽ tốt với em.”
Mạnh Thính: “Giang Nhẫn, em đối với anh có thành kiến, nhưng anh chỉ cần kiên nhẫn dỗ dành là được. Chỉ là em không quá hiểu anh thôi, anh thật sự rất tốt, sau này em chắc chắn sẽ rất thích anh.”
Giang Nhẫn không còn tâm trí đâu để suy nghĩ những vấn đề này nữa, anh ôm chặt cái “chuyện tốt” từ trên trời giáng xuống này, không thèm suy nghĩ gì mà đáp ứng ngay: “Được.”
Mạnh Thính ngưng cười, ngắm nhìn chàng thiếu niên của năm ấy, rõ ràng hung dữ như một chú chó dữ dằn, nhưng lại dễ dàng dỗ dành đến vậy.
Cô biết mình sắp phải rời đi, nhắm mắt lại, mềm mại dựa vào anh: “Tặng cho anh thêm một nụ hôn nữa nha Giang Nhẫn~”
Giang Nhẫn tròng mắt đều đang run lên, cái chuyện tốt này rốt cuộc là từ đâu tới vậy, anh bưng lấy mặt cô, cánh môi thiếu nữ tựa hoa tươi thắm mềm mại xinh đẹp.
Yết hầu anh giật giật, loại chuyện vui sướng thế này, chắc là không phải nằm mơ đâu nhỉ.
Anh mới chỉ chạm khẽ vào đôi môi xinh đẹp của người nào đó, bỗng một bàn tay lướt qua khuôn mặt anh, thiếu nữ mở mắt ra, đỏ bừng cả khuôn mặt: “Giang Nhẫn! Anh đang làm cái gì đó!”
Giang Nhẫn choáng váng, anh quay đầu lại, mở to mắt nhìn cô, cái người này, hiện tại hoàn toàn mất hồn rồi, cô đánh Giang Nhẫn mà anh ta cũng không thèm tức giận luôn.
Mạnh Thính đỏ bừng cả khuôn mặt lên tiếng: “Anh điên rồi hả! Thả tôi ra.”
Giang Nhẫn buông cô ra, trên gương mặt in dấu một bàn tay.
Mạnh Thính xấu hổ giận dữ chạy về trường học, Giang Nhẫn thần hồn điên đảo trở về phòng học.
Hạ Tuấn Minh hỏi: “Anh Nhẫn không tức giận sao? Trên mặt anh lại có thêm…” Dấu bàn tay ha ha ha ha ha!
Giang Nhẫn: “Không giận.” Anh vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm, “Cô ấy muốn đánh thế nào thì cứ đánh thế ấy đi, dù sao sau này cô ấy cũng là của tao, là chính miệng cô ấy nói.”
Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, Mạnh Thính đã là của anh, có một đêm Mạnh Thính tò mò hỏi anh: “Lúc trước sao anh đột nhiên có thể chịu đựng, nhẫn nhịn đến vậy được nhỉ?” Sau đó anh đã đối xử vô cùng tốt với cô luôn.
Giang Nhẫn không lên tiếng, anh tuyệt nhiên không muốn nói, cô đã cho anh một chút quả ngọt, anh có thể vì chút ngọt bé nhỏ này mà không bao giờ chịu chùn bước, trèo non lội suối cả một đời.