Mạnh Thính ngước mắt nhìn cái cằm kiên nghị của anh, người con trai này thật hung dữ quá nha.
Người con trai hung dữ kia rũ mắt xuống nhìn cô: “Em xuống khỏi người anh trước đã.”
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ bừng: “Tự anh ôm đó chứ, đâu phải là em.”
Giang Nhẫn không nhịn được cười: “Ừm thì là anh.”
Mạnh Thính vội vàng tách khỏi người Giang Nhẫn, hai gò má nóng hôi hổi, không dám nhìn về phía thân thể anh. Cô có chút phiền muộn, cũng còn may là phòng học này không có tiết học tiếp theo nữa.
Một hồi lâu sau Giang Nhẫn mới uể oải đứng dậy: “Anh đi trước nhé.”
“Anh đi đâu vậy?”
“Tìm mấy giảng viên của em nói chuyện chứ sao, sinh viên ở trường xảy ra chuyện mà những người đó không tìm người giám hộ à?”
Mạnh Thính hoài nghi cho rằng mình đã nghe nhầm: “Người giám hộ?”
Anh là người giám hộ gì của cô chứ?
Mạnh Thính nhíu mày, cô bước từng bước nhỏ đi theo anh, Giang Nhẫn quay đầu lại: “Em đi theo anh làm gì hả? Luyến tiếc anh sao?”
Cô lên tiếng: “Anh không cho em theo cùng, có phải là có tật giật mình hay không? Anh muốn đi làm chuyện xấu gì đó rồi có đúng không hả?”
Giang Nhẫn bật cười thành tiếng: “Anh mà có tật giật mình à?”
“…” Cô nắm chặt lấy vạt áo anh không chịu buông, cặp mắt to đầy thấp thỏm lo âu: “Nhưng mà trước đây em từng nghe nói, lúc anh mới nhập học trường Lợi Tài thì liền đánh giáo viên chủ nhiệm lớp anh.”
Giang Nhẫn trầm mặc một lát, sau đó dịu dàng giải thích cho cô nghe: “Nhân phẩm của giáo viên kia không tốt, đã bị anh bắt gặp.”
Nếu cô đã nói đó là nghe qua lời đồn, Giang Nhẫn liền hỏi cô: “Em còn nghe được những tin đồn nào khác nữa?”
Trăng hoa, yêu sớm, không tôn trọng thầy cô, cuồng bạo lực, tính tình dở hơi… nhiều đến mức đến không xuể luôn.
Giang Nhẫn nhìn thấy ánh mắt của cô, “Mấy lời đồn kia hơn một nửa là giả đó, chỉ có một tin là chân thật nhất mà thôi.”
Cô chớp mắt vài cái, gương mặt mũm mĩm hồng hồng.
Mạnh Thính biết là tin đồn gì, đó là vào một buổi chiều hoàng hôn trước khi tham gia vào cuộc thi vũ đạo, cô đã đến và dạy kèm cho Giang Nhẫn. Có nam sinh trong trường Lợi Tài muốn bắt chuyện với cô, sau đó đã bị Giang Nhẫn hung hăng tống cổ đi.
Về sau trường Lợi Tài liền dấy lên một tin đồn rằng Giang Nhẫn thích Mạnh Thính.
Lời đồn mạnh mẽ đến mức mà suốt một năm lớp Mười Hai ấy, không có một nam sinh nào ở Lợi Tài dám bắt chuyện với cô nữa.
Anh mỉm cười: “Chỉ có nó là thật thôi.”
Đầu ngón tay Giang Nhẫn nhẹ nhàng chạm đến khóe mắt hơi phiếm hồng của cô: “Được rồi, em đừng đi theo anh nữa, có người đi với anh rồi. Em trở về ký túc xá đợi anh, một lát nữa anh về ngay.”
Anh bước ra ngoài, bên dưới lầu Tần Dương một thân hàng hiệu đang đi tới đi lui.
Giang Nhẫn bước xuống: “Tần Dương.”
Tần Dương quay đầu nhìn sắc mặt nhàn nhạt của Giang Nhẫn mà giật nảy mình, ôi cái con mẹ nó! Thật sự là Giang Nhẫn, hắn không có nằm mơ, hắn đã ở đây do do dự dự lâu lắm rồi, còn hoài nghi con mắt của bản thân đã mắc bệnh nữa là.
Nhưng bây giờ đối diện với một Giang Nhẫn còn cao hơn mình nửa cái đầu, hắn suýt nữa sợ đến phát khóc.
Mẹ nó thật là quá kịch tính rồi!
“Anh Nhẫn, chuyện không phải như vậy, anh nghe em giải thích, em không có…”
Tiếng cười lạnh của Giang Nhẫn vang lên: “Trông cái bộ dạng này của mày kìa, còn nhớ đến tao sao?”
Tần Dương lắp bắp: “Sao em có thể không nhớ anh được chứ.” Tên điên đã đánh cho mấy cái răng cửa của hắn đều rụng hết, giờ nghĩ lại còn thấy đau răng nữa kìa.
Tần Dương cũng rất tinh quái, thấy Giang Nhẫn hình như không có ý định tẩn mình một trận ở trường đại học thì vội vàng sờ soạng túi quần lấy thuốc lá ra: “Anh Nhẫn, hút một điếu nhé.”
Giang Nhẫn rũ mắt, không từ chối.
Anh cầm điếu thuốc kia kẹp ở đầu ngón tay, lúc Tần Dương muốn châm lửa cho anh liền thản nhiên nói: “Cai rồi, không cần châm.”
“Cai là tốt, cai là tốt, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Tần Dương vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay mình.
Thật ra hắn có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng. Ví dụ như toàn thân Giang Nhẫn ăn mặc bình thường, cả người cộng lại cũng không có đến hai trăm tệ. Nhà Giang Nhẫn còn giàu có hơn so với nhà hắn nhiều, mặc dù cha của Giang Nhẫn đối với Văn Duệ có vẻ rất tốt, nhưng ông ta cũng rất thương yêu con trai mình. Anh Nhẫn sao có thể biến thành bộ dạng nhếch nhác thế này được chứ.
Lại nghĩ đến ảnh chụp hôm nay hắn nhìn thấy được kia, đó là bộ dạng của một công nhân ở trên công trường.
Trông y hệt cái người bỏ học đi làm công, chẳng trách trước đó hắn không thể nhận ra được.
Hơn nữa… chân của Giang Nhẫn…
Tần Dương không dám quét mắt nhìn xuống, Giang Nhẫn cũng không thèm để ý, vừa đi vừa nói: “Đưa điện thoại của con nhỏ kia tới đây cho tao.”
Tần Dương đáp: “Không được đâu, đang yên đang lành, người ta sẽ không đưa điện thoại cho em đâu…”
Giang Nhẫn nói: “Tao chờ mày ở bên ngoài phòng làm việc của khoa Luật. Mày không tới tao sẽ đi tìm mày.”
Tần Dương cười khó coi vô cùng: “Đừng mà anh Nhẫn, anh chờ em chút nhé, rất nhanh sẽ có ngay.” Không bảo hắn đem người tới nên cũng không tính là quá đáng lắm.
Lúc Giang Nhẫn đi đến phòng làm việc của khoa Luật thì thấy giảng viên hướng dẫn của Mạnh Thính là cô giáo Ngô đang chiêu đãi giảng viên Tôn Nghị.
Tôn Nghị là người đức cao vọng trọng, cũng là phó bí thư chi bộ của trường, chức vị chỉ thấp hơn hiệu trưởng một chút, hơn nữa gia đình Tôn Nghị còn thuộc dòng dõi cách mạng, tổ tiên từng có những đóng góp to lớn nên được vinh danh làm sĩ quan, hiện tại cũng có người trong quân đội. Cô giáo Ngô rót nước cho ông, nhiệt tình trò chuyện cùng ông một lúc lâu.
Năm nay bí thư Tôn khoảng chừng bốn mươi tuổi, gặp ai cũng cười ha hả, cực kì ôn hòa thân thiện.
Lúc Giang Nhẫn đi đến tham gia vào, cô Ngô nhíu chặt mày: “Em là sinh viên của khoa nào vậy, không nhìn thấy thầy cô đang nói chuyện sao?”
Giang Nhẫn mặt không cảm xúc ngước mắt nhìn Tôn Nghị.
Bí thư Tôn nói: “Giang Nhẫn, tới đây ngồi.”
Ông dịch sang một bên để chỗ cho Giang Nhẫn ngồi, Giang Nhẫn cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế sa lon bằng da mềm.
“Cô giáo Ngô, giới thiệu với thầy một chút, đây là Giang Nhẫn, hậu nhân của Giang Nguyên soái*.”
(*) Nguyên soái, hay Thống chế, là danh xưng Việt ngữ dành chỉ quân hàm sĩ quan cao cấp nhất trong quân đội của một số quốc gia. (Nguồn: Wiki)
Ông giới thiệu như vậy khiến cho cô Ngô phải ngẩn người.
Cha của bí thư Tôn khi còn trẻ tuổi từng đi theo nguyên soái làm phó tướng, vị nguyên soái đã qua đời kia lại chính là ông nội của Giang Nhẫn. Nói như vậy thì gia thế của vị thiếu niên trước mắt này thật hiển hách.
Thiếu niên nhìn qua chừng hai mươi tuổi, nhưng thân phận lại ngang hàng với bí thư Tôn.
Trong lòng cô Ngô bỗng chốc run lên, cười nói muốn bắt tay cùng Giang Nhẫn.
Giang Nhẫn trừng mắt nhìn rồi đưa tay nắm chặt bàn tay của thầy Ngô. Tôn Nghị chợt cảm khái, trưởng thành quả nhiên có sự khác biệt rất lớn, khi còn bé chán ghét ai liền muốn đuổi đánh hết đám người kia đi, sau khi lớn lên ấy vậy mà đã có thể co được duỗi được.
Cô Ngô ôn hòa nói: “Không biết nên xưng hô với em như thế nào?”
“Cô cứ gọi em Giang Nhẫn là được.”
Cô Ngô nhìn về phía Tôn Nghị, chủ nhiệm Tôn cười ha ha nói: “Không sao, tuy thân phận cao nhưng cậu ấy cũng còn nhỏ tuổi, theo lý mà nói cũng đang ở độ tuổi đọc sách, cô Ngô cứ gọi tên là được rồi.”
“Cô Ngô, hôm nay em đến đây chủ yếu là muốn nói với thầy một chút về chuyện của cô sinh viên nhà em.”
Cô Ngô vô cùng hoang mang, người nhà của Giang Nhẫn?
Những sinh viên đồng trang lứa với Giang Nhẫn bà nhớ có mấy người họ Giang, cũng lớn chừng Giang Nhẫn vậy, không lẽ đó chính là họ hàng thân thích nhà bọn họ? Anh em họ chẳng hạn.
“Được được được có thể có thể, cho cô hỏi người đó là ai được không?”
Giang Nhẫn ngước mắt: “Mạnh Thính.”
Tôn Nghị thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng, bèn khẽ ho hai tiếng.
Cô giáo Ngô nhớ đến cô bé nữ sinh xinh đẹp như vì sao cùng độ tuổi với Giang Nhẫn, cũng đã hiểu được đến tám chín phần. Bà không hỏi lại nữa, Giang Nhẫn nói tiếp: “Cảm phiền cô hãy chờ một chút ạ.”
“Không sao, không sao, chuyện của sinh viên mình thì nên như vậy.”
Tôn Nghị thấy buồn cười, cái thằng nhóc này vậy mà lần này có thể lễ phép khách sáo với thầy cô giáo như vậy cơ đấy.
Lúc Tần Dương thở hổn hển chạy vào, hắn vịn đầu gối: “Ôi mẹ nó, mệt chết, anh Nhẫn, đây này.”
Hắn lấy ra chiếc di động từ trong túi rồi nói: “Con nhỏ này tên là Tưởng Dung gì đó, nhỏ này đúng thật là có bệnh nha, trong di động của cô ta có rất nhiều ảnh chụp riêng tư của người khác.”
Tuy Tần Dương hắn khá chảnh chọe, cũng ỷ mình là phú nhị đại chơi bời rất “high”, nhưng đối với những việc như nhìn trộm riêng tư của người khác hắn nhất quyết sẽ không làm.
Giang Nhẫn cầm lấy cũng không thèm xem, trực tiếp đưa di động cho cô giáo Ngô: “Cô Ngô là chủ nhiệm lớp, cô cứ dựa theo trình tự mà giải quyết là được.” Nụ cười của anh hờ hững, “Em rất có lòng tin cô sẽ tuyệt đối xử sự công bằng.”
Cô Ngô vội vàng nói: “Đó là đương nhiên.”
“Tôn Nghị, đi thôi.” Anh vừa đi vài bước liền quay đầu, “Cô Ngô, cô sinh viên nhà em không cần viết kiểm điểm nữa rồi chứ?”
“Không cần nữa, đã có chứng cứ rồi, lúc trước em ấy cũng là vì bảo vệ lợi ích của mình mà thôi.”
“Cô giáo thật hiểu lý lẽ.” Âm thanh khen ngợi không mặn không nhạt của anh vang lên.
Cô giáo Ngô chờ bọn họ đi rồi mới mở ảnh chụp trong điện thoại ra nhìn. Mới vừa xem thôi đã kinh hồn bạt vía, ngoại tấm ảnh chụp của Mạnh Thính lúc đang huấn luyện quân sự kia ra thì còn có ảnh chụp Tống Hoan Hoan đang mặc đồ ngủ, hơn nữa còn có vài tấm của những người bạn cùng phòng mới của Tưởng Dung, ảnh chụp lộ liễu cũng không thiếu.
Những tấm hình này có thể xem là sở thích cá nhân của cô ta, cũng có thể là sưu tầm lại để uy hiếp bạn học, nhưng mặc kệ là lý do gì đi nữa thì đều phải nói tâm lý người này thật biến thái. Nói theo góc độ pháp luật thì đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Chủ nhiệm Tôn cũng đã biết chuyện rồi, chắc chắn sẽ báo lên trường.
Không thể thiếu được xử phạt từ nhà trường, hành vi của cô ta nói không chừng đã gây nên tổn thương đối với người khác rồi.
Giang Nhẫn đi đến con đường nhỏ, nói với Tôn Nghị và Tần Dương: “Cảm ơn, hôm nào mời hai người ăn bữa cơm.”
Chủ nhiệm Tôn nói: “Việc nhỏ thôi, chú còn có việc gấp phải đi trước. Con có thời gian thì quay về thăm đại viện nhé, bên này có chuyện gì thì chú sẽ gọi điện cho con liền.”
Giang Nhẫn đáp “dạ” một tiếng.
Hai mắt Tần Dương như phát sáng, trước kia Giang Nhẫn cùng với đám người Hạ Tuấn Minh không dẫn hắn theo cùng, bây giờ hắn cũng coi như đã giúp Giang Nhẫn một lần rồi!
“Anh Nhẫn, khó khăn lắm em mới đem chiếc điện thoại kia đến được đó.”
Giang Nhẫn miễn cưỡng nói: “Muốn tao phải cảm tạ mày sao?”
“Không, không cần.” Hắn đọc hiểu được ánh mắt của Giang Nhẫn, Giang Nhẫn không đánh hắn một trận thì đã xem như nể mặt mũi người quen rồi.
Tần Dương nhanh chóng chuồn đi.
Lúc Giang Nhẫn quay lại, Mạnh Thính đã trở về ký túc xá.
Anh gọi điện cho cô, hai mắt thiếu nữ lóe sáng chạy xuống.
“Giang Nhẫn, anh đi nói cái gì rồi?”
Anh cong môi: “Nói cho cô giáo của em biết em sai ở chỗ nào, là tại người giám hộ là anh dạy dỗ không được đàng hoàng.”
Mạnh Thính xấu hổ nói: “Ai nói anh là người giám hộ của em chứ?”
Anh không cần mặt mũi nữa hả, anh điên rồi sao? Cô giáo Ngô sẽ nghĩ như thế nào đây? Người giám hộ gì mà nhỏ như vậy?
Anh nhịn cười, đầu ngón tay chạm vào gò má đỏ ửng của cô: “Đúng vậy đó, anh nói anh là anh trai của em, cô giáo của em liền tin ngay.”
Cô mới không có người “anh trai” nói láo hết lần này đến lần khác như vậy đâu.
Đôi mắt màu trà của cô như không thể tin được mà nhìn anh, tựa như không thể khống chế được muốn đoán xem Giang Nhẫn và cô giáo đã nói những gì.
Giang Nhẫn nhịn không được cười: “Gọi hai tiếng anh trai cho anh nghe xem nào.”
“Anh có biết xấu hổ hay không vậy Giang Nhẫn?”
Anh hỏi lại: “Nếu không thì phải nói anh là gì của em?”
Hai chữ “bạn trai” giấu trong cuống họng không thể nói ra, cô buồn bực, không ngờ được lần đầu tiên trong cuộc đời mình đánh nhau với người khác, nói anh là anh trai của cô thì càng mất mặt, mà nói anh là bạn trai của cô thay cô nói chuyện với cô giáo càng thêm xấu hổ.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu đánh một trận thì sẽ kéo thêm nhiều rắc rối, phiền toái theo sau rồi. Trước đây khi nhìn thấy người ta đánh nhau rồi bị mời phụ huynh đến viết kiểm điểm hay gì đó, bây giờ thân là người trong cuộc mới biết có bao nhiêu xấu hổ.
Mạnh Thính cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn nên gọi là anh trai thì hơn.”
Ôi mẹ ơi, sao có thể có người ngoan đến vậy chứ.
Anh quay đầu chỗ khác, không để cô nhìn thấy mình đang cười.
“Ừm, có anh trai của em ở đây rồi.”
Mạnh Thính ảo não ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có thôi đi không hả Giang Nhẫn, đừng có nói đến chuyện đánh nhau này nữa.” Nếu để Thư ba ba biết được thì cô không biết nên giải thích với ông như thế nào bây giờ.
Cũng không biết chuyện này có truyền đến khoa Y bên kia không nữa, không biết Thư Dương đã hay tin này chưa nữa?
Giang Nhẫn nói: “Có đói bụng không, anh dẫn em đi ăn cơm nhé.”
Cô phân vân ngước nhìn anh.
Anh có tiền sao?
Trước đó anh vội vã chạy sang đây, mười hai tệ kia đều là kiếm được trong máy chơi game kia. Trái lại cô có thể mời anh ăn cơm, nhưng với cái tính cách đó của anh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Mạnh Thính biết hình như anh đang làm dự án bất động sản nào đó, nhưng rốt cuộc là tiến hành ra sao thì cô cũng không rõ lắm.
Giang Nhẫn tức giận cười: “Anh không nghèo đến nỗi như em nghĩ đâu.”
Dù sao cũng lớn lên ở thành phố B này, anh ở quân khu đại viện cũng có nhà của riêng mình. Trong căn hộ còn có mấy nghìn tệ.
Tuy rằng không nhiều, nhưng không đến mức khiến cô phải tiêu tốn tiền của mình.
Giang Nhẫn cười nói: “Dẫn em đi hẹn hò.”
Từ khi bọn họ ở bên nhau chưa từng có một buổi hẹn nào. Giang Nhẫn nắm tay cô ra ngoài, sắc trời dần dần buông, thành phố B không thấy được vì sao, bầu trời dưới ngôi trường đại học xanh như mực.
Giang Nhẫn cũng không biết như thế nào là hẹn hò, nói chung chính là đưa cô gái của mình đi xem phim.
Bên ngoài trường đại học cũng có rạp chiếu phim, nhưng anh lại muốn đưa cô đi xa hơn một chút.
Để cho một cô gái thuần khiết giản đơn như cô nhiễm một chút hơi thở của anh.
Anh đưa cô đến khu nhà quân sự cũ bên kia đường phố.
Con đường đến đó mang theo hơi hướng cổ xưa, nhưng lại sầm uất phồn hoa ngoài ý muốn.
“Những năm cấp hai của anh đều trôi qua ở chỗ này đó.”
Cấp hai sao? Cô nhớ đến thời cấp hai của mình, khi đó cô thường xuyên tham gia vào các cuộc thi vũ đạo nhận được nhiều giải thưởng. Lúc ấy vẫn còn có mẹ Tăng Ngọc Khiết, tuổi thanh xuân của cô rất vui vẻ.
Giang Nhẫn không giải thích gì thêm.
Nhưng anh biết rõ bản thân vì sao được đưa vào đại viện, Văn Duệ cố ý khích bác anh. Lúc đó còn là thiếu niên, cũng là lần đầu tiên anh đánh Văn Duệ một trận khiến hắn ta phải nằm viện nửa tháng trời.
Giang Nhẫn bị phạt bắt đi đại viện quân khu tu thân dưỡng tính.
Sau này chủ tịch Giang đau lòng, muốn đón Giang Nhẫn trở về. Giang Nhẫn lại như một con sói con ngang tàng rống to: “Kêu tên con rùa rụt cổ kia quỳ xuống nói xin lỗi thì tôi mới quay về!”
Chủ tịch Giang tức giận đến đỉnh đầu bốc khói: “Mày đánh người ta còn dám kêu người ta đi quỳ xuống xin lỗi mình nữa hả! Không muốn về nhà thì đừng có mà về nữa, cứ để huấn luyện viên mài giũa cái tính xấu kia của mày đi.”
Sau này khi trưởng thành rồi mới dần dần nhận ra tâm tư của Văn Duệ, Văn Duệ đã dùng hết toàn bộ biện pháp đến chọc giận anh.
Lúc đó anh tuổi còn trẻ, dù sao Văn Duệ cũng lớn hơn anh vài tuổi, đầu óc cũng chín chắn thành thục hơn.
Giang Nhẫn vốn bị bệnh tâm lý, tin tức nói anh là tên điên đánh người ngày càng truyền ra bên ngoài. Ý định của Văn Duệ chính là muốn anh hoàn toàn biến thành một tên điên không có lý trí. Như vậy nhà họ Giang cũng chỉ còn một người là Văn Duệ, mà Giang Quý Hiển đối với Văn Mạn lại cố chấp như vậy thì rất có khả năng cái gì cũng đều nghe theo Văn Duệ.
Giang Nhẫn lớp mười một năm đó đã phát bệnh lần nữa.
Bởi vì Văn Duệ đang cùng với một người phụ nữ… trên giường.
Ở Giang gia ngay trên giường của Giang Nhẫn, người phụ nữ kia nhìn qua có vài điểm giống với Văn Mạn.
Giang Nhẫn lại một lần nữa giận điên lên, “thứ đó” của Văn Duệ bị anh phế bỏ.
(*) đoạn này có thể Hedy hiểu sai, nhưng theo cv ghi là “thứ đồ kia”, đọc xuống bên dưới đại loại là ý này đó mn, nếu có gì sai xót mong mn thông cảm nhé <3
Cái giá cho việc đó chính là anh bị tống cổ khỏi thành phố B. Tất cả mọi người đều biết anh bị Giang gia đuổi ra ngoài. Nhưng người đàn bà kia cố ý chạy trốn, ngay cả chứng cứ anh cũng không có để đưa cho Giang Quý Hiển xem.
Giang Nhẫn cũng muốn nghĩ đến chuyện liên quan đến Văn Duệ nữa, sau này khi hiểu được mưu đồ của Văn Duệ, anh luôn có biện pháp đối phó với cái tên tàn phế này.
Giang Nhẫn không để Mạnh Thính cảm nhận được tâm trạng của anh.
Anh dắt cô đi ăn hải sản, ngày trước rất thích món cua sốt cay chính gốc ở đây.
Từng ngón tay thon dài của anh khẽ di chuyển, anh rũ mắt lột cua cho cô.
Đôi mắt anh đen như mực, đem thịt cua đưa đến bên miệng cô. Mạnh Thính cắn đũa: “Tự em làm được mà.”
Giang Nhẫn hơi mím môi.
Mạnh Thính đành phải đỏ mặt hé miệng ăn.
“Anh không ăn sao?”
“Em ăn xong thì anh sẽ ăn.”
Anh cho cô ăn xong, với bản thân thì qua loa lột vài miếng rồi bỏ vào cùng với cơm và canh, ăn một chút liền xong bữa, sau đó dẫn cô đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày.
Một tay anh đẩy xe: “Em chọn đi.”
Cô ngước mắt, trong đôi mắt sáng lấp lánh ý cười: “Mua gì bây giờ?”
Giang Nhẫn trầm mặc hồi lâu, cặp mắt đen láy nhìn lại cô, thản nhiên nói: “Trên người anh chỉ có bốn trăm tệ.”
Cô không nhịn được cười, trong mắt mang theo ánh nước không thể kiềm nén.
Giang Nhẫn nắm lấy cằm của cô: “Em cười lần nữa thử xem?”
Chương 78: Chảy máu mũiMạnh Thính vô cùng vất vả nhịn cười.
Cô vội vàng hỏi anh: “Anh vẫn chưa trả lời em là mua cái gì nữa đó?”
Giang Nhẫn đã đến thành phố B chưa được mấy ngày thì Cao Nghĩa bên kia liên tục hối thúc, anh cúi đầu xem đồng hồ, bây giờ đã 21giờ 35 phút rồi, chỗ này cách trường học của cô hơn bốn mươi phút đường xe.
Anh nói: “Sữa bò, khăn mặt, bàn chải đánh răng, đồ ăn. Mấy thứ khác anh nghĩ không ra, em cứ xem đó mà làm.”
Mạnh Thính gật đầu một cái.
Cô hiểu đám con trai thường không thích mua sắm, chỉ xem Giang Nhẫn đi theo như người phụ giúp. Thế là cô mua một chiếc khăn mặt màu tối và một bàn chải đánh răng, Giang Nhẫn nhìn thấy chỉ nhàn nhạt liếc qua, không lên tiếng.
Mạnh Thính nghĩ lát nữa còn phải xem phim, vậy nên cô đi mua thêm bắp rang và khoai tây chiên.
Cô rất chu toàn, trong lòng tính toán từng con số, Giang Nhẫn đã rất cực khổ rồi, cô thầm nghĩ phải cố gắng dùng tiền của anh ít đi mới được. Tuy nhiên không thể khiến cho anh chàng này khó chịu, thế là cô mua những món chất lượng khá tốt, có điều không nhiều lắm.
Giang Nhẫn đưa tay cầm một túi quần lót của nữ loại dùng một lần ném vào xe đẩy hàng.
Mạnh Thính ghé người vào tấm kính nhìn chăm chú vào từng con cá vàng trong đó, sóng nước lấp lánh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như sáng bừng lên, cô vui vẻ nói: “Giang Nhẫn, hai chú cá vàng ở nhà em lớn lên nhiều lắm rồi đấy. Còn hoạt bát hơn những con cá trong này nữa.”
Anh nghe cô nói mà trong lòng mềm mại.
Hai con cá kia là anh tặng cô vào ngày sinh nhật. Cô bắt không được bọn chúng, anh chỉ tiện tay mà đã gom được một bể cá vàng kia. Không nghĩ đến cô còn nuôi chúng tốt như vậy.
Sau khi đi dạo xong một vòng siêu thị, đến lúc tính tiền, Giang Nhẫn lên tiếng trước: “Em ra ngoài trước đợi anh.”
Lúc tính tiền anh lấy cái túi quần lót dùng một lần cho nữ ra khiến nhân viên siêu thị mỉm cười đầy thiện ý.
Giang Nhẫn thanh toán xong xuôi, ra ngoài nhìn thấy Mạnh Thính đang đứng chờ anh trên con đường thành phố B.
Cô mặc một chiếc áo thun đơn sơ màu trắng và một chiếc quần Jean, mái tóc dài buông xuống, vài sợi tóc rối trên trán đang nhẹ nhàng lung lay theo chiều gió. Thành phố này sắp sửa nghênh đón mùa thu đến, cô đứng dưới hàng cây bên đường, không một tiếng động nhưng lại đẹp tuyệt vời.
Ban đêm có chút lạnh, con đường này không thuộc khu vực lân cận của trường đại học, xung quanh đa số đều là những người đã có tuổi, muốn đến rạp chiếu phim gần nhất cũng phải mất đến hai mươi phút.
“Giang Nhẫn, để em cầm phụ anh.”
Anh lấy từ trong túi ra một gói khoai tây chiên rồi đưa cho cô.
Cô ôm lấy gói khoai tây chiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh đong đầy ý cười: “Em cầm cái này có được không?”
Gò má cô nóng lên, cũng không đòi cầm giúp anh nữa.
Khu nhà của Giang Nhẫn khi còn học cấp hai rất gần đây, anh vừa đi vừa giải thích với cô: “Trong nhà có TV rất lớn dùng để chiếu phim.”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có bà nội là thương yêu anh nhất. Giang Nhẫn bị Giang Quý Hiển đuổi đến quân khu đại viện, bà nội Giang khi ấy đã tuôn rơi nước mắt, sợ cháu trai bảo bối của bà chịu khổ nên mua toàn là đồ tốt cho anh. Căn nhà này cũng là bà nội Giang đứng tên, căn nhà được bố trí rất thoải mái và dễ chịu, ba phòng ngủ một phòng khách, đầy đủ tiện nghi.
Thời còn niên thiếu, anh đã dành riêng toàn bộ một phòng dùng để đặt một cái TV màn hình lớn để chơi game.
Xem phim cũng rất thuận tiện.
Giang Nhẫn đi vào trước, anh cởi giày, động tác nhanh nhẹn tùy ý, không cẩn thận lộ ra mắt cá chân, Mạnh Thính rũ mắt xuống liền nhìn thấy vết thương trên mắt cá chân của anh.
Nơi ấy đã từng sâu đến mức thấy cả xương, từ mắt cá chân đến chân đều bị gãy xương, cho nên bây giờ khi anh đi đường mới bị tật như vậy.
Giang Nhẫn cũng không ngại, anh mang đôi vớ đen giẫm lên sàn nhà, tìm giày cho Mạnh Thính.
Con trai chân dài cao lớn, anh mang đến đôi dép lê rồi ngồi xổm xuống tháo dây giày cho cô.
Mạnh Thính chỉ lo quan sát vết thương của anh, cô không đứng vững liền ngây ngốc vịn lấy bả vai anh.
Giang Nhẫn cười nói: “Ngoan lắm.”
Thiếu nữ mang đôi vớ màu trắng có vài đường nét trang trí hoa văn, bên trên mu bàn chân còn có một chú hổ hoạt hình. Anh nhớ mang máng hình như còn có hình con gấu nữa nhưng không nhớ rõ món đồ ấy gọi là gì.
Bàn chân cô còn không dài bằng bàn tay của anh nữa, thoạt nhìn vô cùng xinh xắn.
“Hình như anh lấy đôi hơi lớn so với chân em thì phải?”
Gương mặt Mạnh Thính đỏ ửng, cô lui lại hai bước tự cởi đôi giày Cavans ra. Sao anh lại cởi giày giúp cô nữa chứ, dạng người giống như anh, kiêu ngạo lại lạnh lùng cứng rắn vô cùng, nhưng đây đã là lần thứ hai anh làm vậy rồi.
Mạnh Thính bối rối mang dép lê vào, đáp lại anh: “Ừm, hơi dài.”
Giang Nhẫn bắt gặp dáng vẻ thẹn thùng của cô thì cười một tiếng. Anh không làm khó cô nữa, đến tủ lạnh lấy sữa.
Căn nhà đã nhiều năm rồi không có người ở, sáng nay anh mới dọn dẹp xong nên bây giờ nhìn qua xem như là sạch sẽ.
Có điều quần áo cỡ nhỏ kia không thể mặc được nữa, dù sao cũng là quần áo thời anh học cấp hai, vì vậy quần áo anh đang mặc trên người lúc này chỉ là bộ đồ giá rẻ tùy tiện mua bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Giang Nhẫn cất xong đồ đạc liền thấy Mạnh Thính đang nhìn mình, dời mắt đi thì không được, mà không dời đi thì cũng không xong.
Trong lòng anh chợt mềm mại: “Bây giờ không tò mò nữa rồi hả?”
Mạnh Thính nhớ đến hậu quả của việc “tò mò” lần trước, cô nhỏ giọng nói: “Không tò mò.”
Giang Nhẫn lại nói: “Vậy chúng ta xem phim trước nhé?” Anh bật đèn phòng chơi game của mình lên, ánh đèn bên trong có chút xinh xắn. Cấp hai năm đó, trong phòng còn có ánh đèn rực rỡ hơn nhiều, lấp la lấp lánh. Lúc đầu, nó được dùng để tạo nên bầu không khí chơi game đầy quyết liệt sôi nổi.
Đầu ngón tay anh khẽ dừng lại một chút, chỉ bật hai ngọn đèn lên. Ánh đèn nhìn qua dịu dàng hơn khi nãy nhiều, cũng không có âm thanh phát ra.
Mặt trước TV đặt một chiếc ghế sô pha, nhìn qua có chút xa xỉ, phía trước là một đống các cần điều khiển chơi game.
Giang Nhẫn thu gom lại đống cần điều khiển kia rồi tìm kiếm đầu đĩa DVD màu đen.
Khi tìm được rồi anh nói: “Toàn là phim cũ thôi, em đừng để ý nhé.”
“Không sao, để em phụ tìm.”
Anh để Mạnh Thính ngồi đó rồi đi khởi động TV, lúc này chợt nhớ đến cái gì đó, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Thính đỏ bừng, cô sững sờ nhìn chiếc hộp trước mặt.
Giang Nhẫn bước qua, đưa điều khiển từ xa cho cô rồi rũ mắt nhìn xuống.
Mẹ nó! Anh quên mất trong này còn có mấy tấm hình nhạy cảm của đám anh em năm đó mang tới.
Những bức hình nhạy cảm đó được in rất rõ ràng trên trang bìa.
Năm đó cái phòng chơi game này của anh trở thành một nơi hiếm có trong toàn bộ đại viện quân khu, mọi người đều tập trung ở đây phóng túng một lần. Khi đó tuổi tác của Giang Nhẫn không lớn bằng họ, lúc anh liếc mắt nhìn những thứ này thì thấy không hứng thú lắm nên cùng Hạ Tuấn Minh ra ngoài chơi bóng.
Giang Nhẫn lấy hai tấm hình kia lại, rũ mắt xuống liền đối diện với một đôi mắt long lanh nước.
Anh cong môi: “Sao vậy, em muốn xem cái này hả? Không cho phép xem!”
Mạnh Thính vừa thẹn vừa xấu hổ: “Ai thèm nhìn thứ đó chứ, anh nói bậy!” Cô rất muốn đánh anh quá đi!
Anh cười: “Ừm, không có gì hay đâu.”
Anh tiện tay ném nó vào thùng rác.
Mạnh Thính hỏi anh: “Anh đã xem rồi à?”
Anh cũng thẳng thắn nói: “Có xem qua một chút, hồi đó còn nhỏ nên tò mò thôi. Nhưng không thể nói là anh thích được, mấy thứ này đều không phải của anh. Sao vậy? Trong lòng em, anh cầm thú như thế sao?”
Cô không lên tiếng, trong mắt phản chiếu dáng vẻ của anh, dường như rất muốn nói sao anh có thể hư hỏng như vậy chứ hả? Lại còn nhìn qua rồi nữa chứ.
Điều Giang Nhẫn muốn giải thích với cô không phải ý như vậy, cho dù đám người bọn họ có là những nam sinh mọt sách đi chăng nữa, cũng không dám nói bản thân mình chưa xem qua những thứ này. Lần đầu tiên của đám con trai đều dành cho tay của mình. Theo sinh lý mà nói thì nam sinh hiểu biết sớm hơn về phương diện này so với nữ sinh. Nhưng anh chưa bao giờ cùng với người nào làm qua mấy loại chuyện kia.
Nhưng khi anh nhìn thấy cặp mắt to trong suốt ra vẻ hiểu rõ nhưng khéo léo che đậy kia của cô thì trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Anh cũng thảm lắm. Sống trong gia đình đơn độc, mẹ lại qua đời rất sớm, anh đối với phương diện này quả thực thiếu kinh nghiệm vô cùng.
Được rồi, cô không hiểu thì không hiểu vậy. Cũng không cần cô phải hiểu những thứ đó làm gì, tự bản thân anh kiểm điểm: “Đều tại anh hết, anh sai rồi, cam đoan sẽ không tái phạm. Thính Thính đừng tức giận nữa nhé?”
Cô cắn môi khẽ đáp: “Không tức giận.”
Cô nhớ đến Triệu Noãn Chanh từng cho cô xem mấy thứ kia, nếu Giang Nhẫn mà biết được nói không chừng sẽ nổi điên lên mất thôi. Cô rất chột dạ à nha.
Giang Nhẫn ngồi cùng với cô chọn phim.
Phần lớn bộ phim bên trong thuộc thể loại Kungfu võ thuật, có vài bộ là phim HongKong, tuy rằng Mạnh Thính không quá kén chọn mấy thể loại phim, nhưng đại đa số con gái đều không thích xem đánh nhau.
Cuối cùng chỉ còn lại thể loại viễn tưởng và phim ma.
Giang Nhẫn hỏi cô: “Em muốn xem cái nào?”
Mạnh Thính rất sợ phim ma, nhưng phần trang bìa phim cô chọn kia nhìn qua cũng không đáng sợ lắm.
Tên phim còn khá là văn chương nữa: “Ngày kinh hoàng”.*
(*) gốc là “Sau ngày hôm nay” nhưng Hedy thấy để là “Ngày kinh hoàng” thì hợp hơn.
Giang Nhẫn trầm mặc một lát rồi cầm lấy đĩa phim mở lên.
Anh vừa liếc nhìn qua, đây chắc hẳn là bộ phim ma đáng sợ nhất trong tủ phim này. Năm đó Hạ Tuấn Minh mở lên, một đám nhóc con trong đại viện quân khu ngồi trong phòng đã bị dọa phải gào khóc kêu loạn xạ.
Lúc đó Giang Nhẫn ôm cánh tay cười lạnh, xách Hạ Tuấn Minh ra ngoài đánh cho một trận.
Hạ Tuấn Minh tủi thân quá độ, lúc đầu anh ta chỉ muốn lấy ra dọa Giang Nhẫn, kết quả chính mình lại bị dọa đến hồn vía lên mây. Giang Nhẫn thì chẳng có mảy may chút sợ hãi nào.
Giang Nhẫn chợt nhớ đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của Mạnh Thính ở ngôi nhà ma kia, cô bị mấy nhân viên trong đó dọa đến nổi nước mắt tuôn rơi trông đáng thương vô cùng. Bàn tay anh khẽ dừng lại một chút, anh cũng chỉ là một người đàn ông, không phải là thánh nhân.
Sau đó anh không do dự nữa mà mở lên.
Cô nói đúng, anh chính là cầm thú.
Giang Nhẫn tắt đèn.
Ánh đèn lấp lánh tỏa sáng xung quanh căn phòng trong phút chốc tắt ngấm.
Anh gác chéo chân, quan sát phản ứng của cô.
Cửa sổ sát đất được mở ra, cơn gió đêm thổi đến. Mạnh Thính nghiêm túc xem nội dung của bộ phim.
Bắt đầu là cảnh phim một đôi tình nhân ở trường đại học cùng nhau đi trong cơn gió thanh xuân lãng mạn, bàn tay mảnh khảnh của cô gái xé mở túi bắp rang rồi chia cho chàng trai.
Giang Nhẫn vừa xem vừa ăn.
Cô gái kia quay đầu lại.
Sau đó cô gái trong màn ảnh liền tử vong!
Bị xe đâm “ầm” một phát, đầu óc nở hoa.
Giang Nhẫn nhai bắp rang, đầu lưỡi khẽ chạm vào lớp đường mạch nha bên trong, anh đang cố nhịn cười.
Mạnh Thính cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô nhẹ nhàng phân tích cùng anh: “Vụ tai nạn xe cộ kia là có âm mưu phải không? Có phải cảnh sát sẽ tra án, sau đó tìm ra thủ phạm thật sự phía sau bức màn hay không?”
Giang Nhẫn không chớp mắt đáp: “Không biết nữa, anh chưa xem.”
Mạnh Thính có chút hoảng sợ.
Hai phút sau, cả người cô đều thấy không ổn lắm!
Cô gái sau khi chết thì biến thành nữ quỷ, mỗi đêm đều trở về tìm chàng trai. Mà chàng trai kia bị vây khốn trong một ngày đó, người bạn gái ma của anh ta cứ liên tục lặp đi lặp lại mỗi một cách thức tử vong khác nhau, sau đó buổi tối còn đến tìm anh ta… vậy nên tên phim mới gọi là “Ngày kinh hoàng”.
Trên màn hình lúc này xuất hiện gương mặt đầy máu me của nữ quỷ.
Hình ảnh quá chân thật, màn hình TV HD, Mạnh Thính ngồi trên ghế sô pha ngay trung tâm, khuôn mặt xám xịt, khủng khiếp của nữ quỷ dường như chuẩn bị dịch chuyển đến ngay trước mắt cô.
Tay cô không cần chắc túi bắp rang nữa, trở nên ngây dại.
Cô bị dọa đến không dám nhúc nhích, không dám nói mình sợ hãi, cũng không nhào vào lồng ngực anh, thậm chí còn không phát ra tiếng khóc nào.
Trong phim nhân vật nam chính bị dọa sợ thành bộ dạng gì thì cô cũng mang dáng vẻ y hệt.
Giang Nhẫn đau lòng vừa buồn cười.
Anh có chút hối hận, cô sợ đến vậy ư?
Anh tắt TV đi, đưa tay ôm lấy cái đầu nhỏ của cô vào trong lòng: “Được rồi, không sợ, chỉ là giả thôi.”
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của người con trai trước mặt, lúc này mới khóc òa lên, ra sức chui vào trong ngực của anh.
“Con mắt của cô ta rớt xuống hu hu hu hu!”
Anh hôn lên đỉnh đầu của cô: “Không có rớt đâu, chỉ là hiệu ứng thôi, là giả đó.”
“Cô ta đi tới từ đằng sau.” Sống lưng cô phát run.
Bàn tay nóng rực của người con trai ôm lấy bờ lưng yếu mềm của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối nhìn lầm rồi, đó là người đạo diễn sắp xếp đó.”
Cô nắm chặt áo sơ mi của anh, khóc đến uất ức, thảm thương vô cùng. Nước mắt của cô làm ướt đẫm ngực anh khiến anh có chút luống cuống.
Giang Nhẫn ôm lấy cô rồi bật đèn lên.
Cô vô cùng sợ hãi, không chịu ngẩng đầu. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ không còn nhìn thấy những thứ đáng sợ, kinh khủng kia nữa.
Trái tim anh đau muốn chết.
Anh ôm lấy cô đi đi lại lại trong phòng, thì thầm dỗ dành cô: “Mấy thứ đó đều là giả hết, đừng sợ đừng sợ.”
Cô ôm cổ anh, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Giang Nhẫn không sợ quỷ, cũng không biết cái cảm giác sợ ma quỷ kia rốt cuộc là như thế nào. Năm đó đám nhóc ở đại viện quân khu bị dọa đến cả phòng tán loạn lên, cũng chỉ có hai đứa là không sợ.
Bọn họ đều sợ, nhưng anh lại không có cảm giác.
Nhưng giờ cô đang sợ hãi, lòng anh như bị người nào đó hung hăng đánh mạnh một cái.
Hồi lâu sau, gió đêm thổi qua tóc, cô mới ngây ngô ngốc nghếch tự an ủi mình: “Không có quỷ, là giả hết.”
Người sợ phim ma có an ủi thế nào cũng đều vô dụng, chỉ có thể tự mình nghĩ thông suốt. Cô nghĩ thông một hồi lâu mới ngẩng đầu, đuôi mắt như được điểm xuyết bằng những bông hoa đào, đôi mắt mang theo nước mắt của cô sáng chiếu dưới ánh đèn.
Làm sao có thể đáng yêu vậy được chứ.
Xinh đẹp đến mức khiến cho người ta muốn giày vò.
Giang Nhẫn quay đầu sang chỗ khác, thật không dám nhìn cô.
“Ổn rồi, anh buông ra nhé?”
Cô khẽ nức nở: “Em, em cảm thấy lỡ như…” Cô luôn cảm thấy nếu anh buông tay thì sau lưng mình sẽ chui ra thứ đáng sợ nào đó.
Giang Nhẫn cảm thấy cô đáng yêu đến mức khiến cho người ta muốn phạm tội.
Anh ôm cô đến phòng khách, ánh đèn thủy tinh màu trắng sáng trưng. Giang Nhẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thẳng vào cô.
Rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút.
Thân thể thiếu nữ thướt tha tinh tế, cô quỳ gối trên đùi anh.
Mạnh Thính nước mắt lưng tròng nhìn lại anh.
Hồi lâu sau, cô vươn tay chạm đến khuôn mặt của anh.
Thần kinh Giang Nhẫn căng cứng, toàn bộ cơ bắp trên người cũng căng cứng theo: “Em làm gì đó!”
Mạnh Thính chạm đến một chỗ rồi cho anh nhìn đầu ngón tay đầy máu mũi của mình.
Giang Nhẫn khô chết rồi, mẹ nó.
Anh quả thật không nên mở bộ phim kia lên xem.
Anh đương nhiên biết mình chảy máu mũi, anh cũng không phải vô cảm.
Hai cái ấy mềm mại kia dán vào người anh, anh không thể nào tỏ ra bình thường được.
Anh đã ham muốn có được cô từ lâu lắm rồi.
Anh hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Trời nóng quá, bốc hỏa, sau này em ít mua khoai tây chiên và bắp rang lại đi!”