• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Ẩn nhẫn

Chuyện Giang Nhẫn bị thương đám người Hạ Tuấn Minh cũng có biết, mấy ngày nay ở trường học đám người họ cũng không còn tụ tập ăn chơi nữa, ai nấy đều lặng yên hút thuốc, cực kỳ im lặng, chỉ trong phút chốc đã trở nên chín chắn không ít. Thậm chí giáo viên chủ nhiệm của bọn họ còn có chút không thích ứng được với sự thay đổi của đám thiếu niên siêu cá biệt này.

Hạ Tuấn Minh tức giận ném phăng hộp thuốc lá đã trống không đi, “Thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?”

Phương Đàm lắc đầu: “Cũng không rõ lắm, chúng ta đi xác nhận lại đi.”

“Mày nói xem cái bệnh viện bên đó, bản thân mình không có bệnh nhưng bọn họ có thể bịa ra một đống bệnh lý, tao mới không tin chân của anh Nhẫn thật sự có vấn đề gì đó đâu.”

Những người còn lại đều không lên tiếng, dù gì cũng là trần nhà đổ sụp xuống đè lên, con người làm bằng máu thịt làm sao có thể đối chọi lại được xi măng và cốt thép chứ?

Bị một thứ đồ nặng như vậy nện xuống người, Giang Nhẫn không trực tiếp ngất đi tại chỗ đã là một kỳ tích rồi.

“Ngày mai anh Nhẫn rời đi rồi sao? Chúng ta có đi tiễn không?”

“Thôi đừng, anh ấy dặn đừng đến.”

Cho dù là với tính tình như của Hạ Tuấn Minh dạng này đi chăng nữa cũng cảm thấy chua xót trong lòng. Không một ai nói câu nào, mới năm kia đám người bọn họ còn đùa giỡn hỏi anh Nhẫn thật sự nghiêm túc đó sao, khi đó Giang Nhẫn trầm mặc không đáp, nhưng càng về sau đó, ai ai cũng đều biết được anh nghiêm túc đến chừng nào.

“Thôi không sao đâu, không sao đâu mà.” Hà Hàn làm nóng bầu không khí, “Nhất định sẽ khá hơn thôi.”

Đúng vậy, dù có thế nào thì nhất định sẽ khá hơn thôi.

Thành phố H chỉ có một sân bay, nhưng Mạnh Thính đã đợi ở phi trường rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Giang Nhẫn. Chỉ nhìn từng chiếc máy bay một, hạ xuống rồi lại cất cánh.

Ngày hôm đó Mạnh Thính khóc dữ dội như vậy, Thư Chí Đồng cũng đại khái đoán ra được một vài điều, nhưng ngoại trừ thở dài ra thì ông không có cách gì.

Sau đó Thư Chí Đồng đi cùng với Mạnh Thính đến Cục Phòng Cháy Chữa Cháy một chuyến, trao cờ thưởng cho những chiến sĩ đã cứu cô.

Anh chàng lính cứu hỏa trẻ tuổi chất phác cười: “Không phải là anh đâu, là một chàng trai đã cứu em. Chân của cậu ấy bị đập trúng gây nên tổn thương, không thể đứng lên nổi, còn em thì hôn mê bất tỉnh nằm ở trong ngực cậu ấy.”

Thư Chí Đồng nhìn Mạnh Thính, cô rũ xuống hàng mi dài, ông và Thư Dương đều tưởng rằng cô sẽ khóc lên, nhưng mà cô không khóc tiếng nào. Cô chỉ khẽ nói lời cảm ơn với nhóm nhân viên cứu hỏa rồi cùng Thư ba ba đi tìm phòng trọ mới.

Bây giờ bọn họ đang rơi vào hoàn cảnh túng quẫn, còn phải thương lượng với cảnh sát.

Dù sao đây cũng không phải là hỏa hoạn tự nhiên mà xảy ra, đây chính là một vụ phóng hỏa. Căn trọ cho thuê đã bị thiêu rụi, sau đó còn vướn phải những phiền toái rối rắm như tiền bồi thường thiệt hại. Sau khi thu xếp chuyện nhà ổn thỏa xong hết rồi phải phối hợp với cảnh sát điều tra.

Giọng nói của Mạnh Thính còn chưa phục hồi, Thư ba ba còn đang bận túi bụi ở bên ngoài, cô chỉ có thể giặt quần áo và nấu cơm.

Cô không đi tìm Giang Nhẫn nữa, cũng không có năng lực tìm được anh.

Tiền trong thẻ của Thư Chí Đồng cuối cùng chỉ còn lại ba vạn đồng tiền thưởng từ cuộc thi vũ đạo mấy ngày trước và một số đến từ các thầy cô và bạn bè trong trường quyên tặng.

Hoàn cảnh bây giờ không cho phép Mạnh Thính tùy hứng.

Hỏa hoạn đã xảy ra, còn chuyện Thư ba ba sẽ qua đời thì sao đây?

Cô tìm ông đề cập đến vấn đề này: “Ba à, con từng gặp phải một giấc mộng.”

Cô nói: “Con mơ thấy một trận lửa lớn, sau trận lửa ấy nhà chúng ta cái gì cũng mất hết, con còn bị thương. Sau đó vì để chữa bệnh cho con, vì gia đình này mà ba đã đi làm những thí nghiệm cực kỳ nguy hiểm. Cường độ cao của chất phóng xạ đã tiêu diệt các tế bào trong phòng thí nghiệm, khiến cho rất nhiều nghiên cứu viên không thể sống sót quá ba ngày.”

Thư Chí Đồng khiếp sợ nhìn cô.

Mạnh Thính nắm chặt nắm đấm: “Con mơ thấy sau khi ba xảy ra chuyện, đám người kia đều nói con là đồ sao chổi, khắc chết mẹ ruột, rồi cũng khắc chết luôn cả ba. Con bị đuổi ra ngoài, Thư Lan kêu con về quê tránh đi, nhưng con đi được nửa đường thì không đi nữa, đến một thành phố khác tiếp tục cuộc sống, con rất khổ sở, Thư Dương cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Vậy nên, con xin ba hãy vì chúng con, phải cố gắng chăm sóc thật tốt chính mình.”

Thư Chí Đồng nghe xong thì tâm tình vô cùng nặng nề.

Không sai, vốn dĩ ông cũng đã nghĩ đến, những chuyện trên đời cuối cùng cũng sẽ trở thành bách mật nhất sơ*, nhưng mà đối với chuyện làm việc trong phòng thí nghiệm xác suất nguy hiểm xảy ra không hề lớn, có thể giúp gia đình vượt qua được khó khăn, còn cả Thư Lan không biết được tung tích đâu nữa, chính vì vậy mà ông muốn tham gia vào hạng mục ấy.

(*) cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót.

Tuy nhiên cơn “ác mộng” này của Mạnh Thính đã cảnh tỉnh ông, ông không thể xảy ra chuyện gì được, ông còn có hai đứa con cần được chăm lo.

Ông sờ đầu Mạnh Thính, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hẳn: “Ba hứa với con, sẽ không tham gia vào đó nữa.”

Mạnh Thính ngước nhìn ông: “Ba không được gạt con, con không muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa, con cảm thấy… con sẽ không thể kiên trì vượt qua được đâu ạ.” Câu nói này đã dọa Thư Chí Đồng, trong lòng ông càng thêm kiên định, lần này không hề có mảy may một chút suy nghĩ nào về chuyện kia nữa.

Đầu tháng Bảy, trường học đã đóng cửa.

Rốt cuộc Thư Lan cũng bị cảnh sát bắt được.

Cô ta trốn trong một căn phòng cho thuê nhỏ, gầy đi được năm kí, cô ta không nghĩ đến mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Tội phóng hỏa, lúc đầu cô ta đã có một cuộc sống rất tốt, nhưng nhất thời bị ma quỷ ám, cô ta đã trở thành một tên tội phạm. Trong túi của cô ta có đến năm mươi vạn nhân dân tệ, điều này đã khiến cho cảnh sát vô cùng khiếp sợ.

Cô ta khóc rất thê thảm, kêu gào không muốn ngồi tù.

Ngay hôm đó Thư ba ba đến cục cảnh sát để xem cô ta, Thư Dương cũng đi theo.

Mạnh Thính không đi, cô kiễng chân, thu gom quần áo phơi trên ban công xuống. Gây nên chuyện sai trái thì nhất định phải trả giá đắt cho chuyện mình đã làm.

Cô chống cằm nhìn ngắm cây tiên nhân cầu trên ban công, nó đã nở ra một bông hoa vô cùng xinh đẹp.

Thân dài và nhỏ, xinh xắn cực kỳ.

Mạnh Thính không cảm thấy buồn bã gì, chỉ là bây giờ cô đang nhớ đến Giang Nhẫn.

Phía tòa vừa khởi tố Thư Lan, Mạnh Thính cũng đã tìm hiểu về luật pháp. Trẻ vị thành niên phóng hỏa, 16 tuổi trở lên đã được xem như cấu thành tội, chiếu theo luật thì sẽ bị phạt tù từ ba năm đến dưới mười năm, hình phạt cũng có thể được giảm nhẹ.

Cô tắt máy, rời khỏi thư viện lên xe buýt về nhà.

Chuyện thuê phòng trọ còn đang sứt đầu mẻ trán, khu biệt thự ven biển ở thành phố H đã được xây dựng xong. Mạnh Thính đứng dưới màn hình điện tử lớn nhìn thấy nó được tuyên truyền rộng rãi, biệt thự tinh xảo tuyệt đẹp, căn phòng có thể ngắm cảnh biển, cửa sổ sát đất, trên quảng trường lúc này đám người qua lại liên tục ca thán không ngừng.

Đó là bất động sản của Tuấn Dương.

Cô nhìn một hồi lâu, bây giờ cô có thể từ từ trưởng thành, anh cũng không còn có thể giết người được nữa.

Nếu như cô thi đại học xong, dành dụm được một số tiền thì sẽ đi tìm anh. Cho dù là anh không muốn gặp cô đi chăng nữa.

Vào những ngày giữa tháng Bảy, Thư ba ba đã được tăng lương.

Hoàn cảnh túng quẫn rốt cuộc cũng đã qua, năm nay có rất ít người có được tiền lương hơn một trăm vạn, nhưng tiền lương của ông đã tăng lên đến một ngàn hai. Cuối cùng thì trong mắt của Thư Chí Đồng cũng có một chút ý cười.

Chuyện tiền thuê nhà mướn cũng đã được giải quyết, chủ nhà khi nghe được cảnh ngộ của gia đình họ liền giới thiệu cho bọn họ khu cho thuê nhà trọ mới.

“Vị trí chỗ ấy rất thuận lợi, vừa yên tĩnh vừa rộng lớn, nói đúng hơn là ma quỷ lộng hành không ai dám vào ở, vậy nên tiền thuê nhà rất rẻ, phải xem mấy người có trụ được hay không thôi.”

Ma quỷ lộng hành, tin thì có, không tin thì không có.

Ngay hôm đó Thư Chí Đồng liền dẫn theo hai đứa con dọn đến. Phòng ốc tốt ngoài dự đoán, ở ngay tầng 8, sạch sẽ, đồ dùng trong nhà đều có sẵn. Căn phòng dành cho con gái cũng rất xinh đẹp tinh tế.

Thư Dương lộ ra vẻ mặt hài lòng, thở phào một cái.

Chỗ này ánh sáng tốt như vậy, rốt cuộc vì sao lại xuất hiện tin đồn có ma quỷ lộng hành?

Mạnh Thính quan sát chiếc TV mấy nghìn đồng kia, đi vào căn phòng của mình. Vách tường được trét vôi màu hồng nhạt, còn dán giấy dán tường xinh xắn, tủ quần áo được chạm khắc hình bông hoa, có mùi hương gỗ thoang thoảng.

Có một cái bàn đọc sách, trên mặt bàn được đặt một quả cầu thủy tinh công chúa nhỏ.

Chỉ cần nhấn nhẹ nút ở bên dưới, công chúa nhỏ kia sẽ xoay một vòng, tuyết bắt đầu rơi bên trong quả cầu thủy tinh.

Mạnh Thính xoa xoa đôi mắt, cố gắng nuốt nước mắt xuống, cái tên Giang Nhẫn này thật đáng ghét quá đi.

***

Tháng Chín tựu trường, thành phố H nghênh đón mùa thu về.

Một cơn mưa thu đem đến bầu không khí lành lạnh trong thành phố.

Mạnh Thính chính thức tiến vào lớp Mười Hai.

Lớp Mười Hai là khoảng thời gian rất là thần kỳ, ở trước cửa phòng học có một tấm biểu ngữ được kéo lên, lớp trưởng Tiểu Diệp viết lên góc bên phải của bảng đen hàng chữ: Đếm ngược đến ngày thi Đại Học còn 278 ngày. Tất cả học sinh lớp 12-1 đều điên hết cả lên, bình thường phải đến bảy giờ bốn mươi mới có bạn ‘lê lết’ đến trường, nhưng bây giờ mới bảy giờ mà mọi người đều đã học thuộc lòng xong xuôi.

Bọn họ đọc bài <Kinh Thi – Manh*>

Tang chi vị lạc,

Kỳ diệp ốc nhược.

Hu ta cưu hề!

Vô thực tang trâm (thậm).

Hu ta nữ hề!

Vô dữ sĩ trâm (đam).

Sĩ chi đam hề!

Do khả thuế dã.

Nữ chi đam hề!

Bất khả thuế dã.

(*) 詩經 (Shī Jīng): Sưu tầm các bài thơ dân gian có từ trước Khổng Tử. Khổng Tử san định thành 300 thiên nhằm giáo dục mọi người tình cảm trong sáng lành mạnh và cách thức diễn đạt rõ ràng. Đây là bài thơ Manh số 3 trong tập thơ Kinh Thi của Khổng Tử. Cả nhà có thể tìm đọc ở đây.

Dịch thơ (theo bản dịch của Tạ Quang Phát):

Thuở chưa rụng, cây dâu lả lướt

Lá trên cành trơn mướt mỹ miều.

Cưu ơi! Ta bảo mấy điều,

Trái dâu chớ có ăn hniều àm say.

Gái kia hỡi! Nghe đây ta dặn,

Chớ mê trai lòng nặng tình duyên

Trai mà mê gái đảo điên,

Cũng còn giải thoát cho yên mọi bề.

Gái theo trai lòng mê đắm đuối,

Không thể nào còn lối thoát đâu.

Nữ chi đam hề! Bất khả thuế dã.

Mạnh Thính khép sách giáo khoa lại, bắt đầu đọc sang tiếng Anh. Mỗi người trong lớp học, ai ai cũng có thiên phú học tập. Bọn họ chỉ cần cẩn thận học thật kĩ những bài thơ này là được, cũng không tốn sức nhiều.

Quậy phá nhất lớp là Lý Dật Long còn tiếc nuối nói: “Giang Nhẫn vậy mà thôi học rồi, lần trước cậu ta còn hỏi điểm bình quân của lớp mình mà, tớ còn tưởng rằng cậu ta nghiêm túc thật, chậc chậc. Trường Lợi Tài thiếu đi một huyền thoại rồi.”

“Thôi đi, người ta có tiền, còn cậu thi mà không vượt qua được điểm trung bình mới là xong đời ấy.”

Đám người nói nói cười cười, rốt cuộc cũng khiến cho bầu không khí lớp Mười Hai rập theo khuôn khổ như được tô điểm thêm một chút sắc màu.

Triệu Noãn Chanh ít nhiều gì cũng biết chuyện giữa Mạnh Thính và Giang Nhẫn, cô ấy cực kỳ bất mãn. Dưới cái nhìn của cô ấy, Giang Nhẫn nói muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, nói muốn chia tay thì liền chia tay, hắn ta cho mình là ai chứ? Đến cả ông Trời còn không ngang ngược như hắn đâu.

Tiểu tiên nữ Thính Thính của bọn họ mới không thèm hắn ta đâu nhá.

Dưới sự đề cử của các bạn trong lớp, Mạnh Thính trở thành ủy viên học tập của lớp. Cô vẫn xếp hạng nhất, em trai Thư Dương của cô luôn theo sát phía sau.

Vào tháng Mười bỗng đổ xuống một trận mưa lớn, lúc chạng vạng tối vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách tí tách.

Đêm hôm đó là sinh nhật của Hạ Tuấn Minh.

Sinh nhật năm ngoái của anh ta, đám người bọn họ tổ chức tiệc mừng ở An Hải Đình, lúc ấy Mạnh Thính còn đến để lấy lại váy của mình.

Sinh nhật năm nay của anh ta, xấu hổ thẹn thùng mời Mạnh Thính và Triệu Noãn Chanh, hi vọng hai người họ cho anh ta chút mặt mũi mà đến Tiểu Cảng Thành chơi.

Tất cả mọi người đều cho rằng các cô em gái học bá này sẽ không đồng ý đâu, kết quả Mạnh Thính đã đồng ý.

Triệu Noãn Chanh sợ Thính Thính sẽ bị khi dễ nên cũng đồng ý luôn.

Cô ấy còn đắc ý mà nói: “Hạ Tuấn Minh nếu mà dám bắt nạt chúng ta thì tớ sẽ lôi lại chuyện cá cược bị thua phải ăn sh*t kia với anh ta nói ra hết.”

Hạ Tuấn Minh đứng gần đó chưa rời đi bỗng cạn lời.

Mạnh Thính chuẩn bị quà tặng thật tỉ mỉ, khiến cho Hạ Tuấn Minh xoa tay thụ sủng nhược kinh*.

(*) được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Rõ ràng cũng không cách nhau bao lâu mà Mạnh Thính có thể trổ mã xinh đẹp phát ra hào quang như thế. Anh ta cầm quà tặng của Mạnh Thính trên tay ngây ngô cười.

Hà Hàn nói: “Ngu xuẩn, mày không nhớ thương Lư Nguyệt nữa à?”

Hạ Tuấn Minh trưng ra vẻ mặt si mê đáp: “Mạnh Thính thật là xinh đẹp quá đi.”

“…”

Bởi vì có sự hiện diện của Triệu Noãn Chanh và Mạnh Thính, đám người bọn họ cũng không dám đùa giỡn quá trớn. Bọn họ dùng cơm xong thì bắt đầu chơi bài.

Mạnh Thính chỉ biết chơi đấu địa chủ, thế là mọi người thay phiên nhau chơi đấu địa chủ với cô.

Kết quả vậy mà mẹ nó! Ai nấy đều sửng sốt vì không thắng được cô.

Hạ Tuấn Minh không tin, lòng háo thắng trỗi dậy, cuối cùng không ai kéo anh tara được.

Chỉ có một ván Mạnh Thính không có con A nào trên tay nên Hạ Tuấn Minh mới có thể chiến thắng một lần.

Hạ Tuấn Minh kích động muốn điên, đều quên luôn đây là tiểu tiên nữ Mạnh Thính: “Uống đi uống đi, hai ly nha, ‘dô’ nào~” Anh ta đã uống được ba lon, thần trí dần mơ hồ.

Triệu Noãn Chanh cũng đã uống nửa bình rượu đỏ, bây giờ nhìn bóng đèn đều hiện ra hai ba cái.

Mạnh Thính cũng không ăn vạ, cô yên lặng uống hết hai ly rượu đỏ.

Cô chưa từng uống qua loại rượu này, cồn rất cao.

Tửu lượng của cô cũng chỉ vẻn vẹn trong hai ly rượu.

Xuyên suốt bữa tiệc sinh nhật, lúc nào nên cười cô đều cười. Uống say rồi, cô co lại thành một khối nhỏ rúc trên ghế sofa, trên hàng mi có một tầng nước mắt. Thật ra cô vẫn luôn chật vật gian khổ mà gắng vượt qua.

Thành phố H đổ mưa to.

Một tiếng sấm vang lên cuối cùng cũng đã đánh thức thần trí đang mơ hồ của Hạ Tuấn Minh.

Cửa phòng của Tiểu Cảng Thành bị đẩy ra.

Thiếu niên tóc đen trầm mặc nhìn một lượt.

Triệu Noãn Chanh còn đang bám víu lấy Hạ Tuấn Minh hỏi anh ta đùi gà lớn ở đâu, gương mặt của Hạ Tuấn Minh như muốn sụp đổ luôn rồi: “Cái đệch tôi lấy đâu ra đùi gà lớn cho cô, con nhỏ điên này mau buông…”

Âm thanh sau đó của anh ta nuốt luôn xuống cổ họng.

Hà Hàn cũng nuốt một ngụm nước bọt, nói với người đang đứng trước cửa: “Nhẫn, anh Nhẫn?”

Ánh đèn bên trong Tiểu Cảng Thành mờ nhạt đem cái bóng của thiếu niên kéo dài, cả phòng bỗng chốc yên tĩnh. Anh từng bước một đi tới, cởi áo khoác ra, ôm người đang co rút lại thành một khối trên ghế sofa kia vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Toàn bộ quá trình diễn ra khiến cả căn phòng tĩnh lặng dị thường, cho đến khi anh đem người ôm đi xa.

Hạ Tuấn Minh mới đổ mồ hôi lạnh cả người.

Từ tháng Sáu đến tháng Mười, thời gian bốn tháng thấm thoắt trôi qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Giang Nhẫn.

Một Giang Nhẫn trầm mặc, ẩn nhẫn, khoác một lớp ngoài lạnh lùng.

Anh xuất hiện, thậm chí chẳng hề nói một câu.

Nhưng mà tất cả mọi người nhìn thấy, đoạn đường từ cửa đến ghế sofa ngắn như vậy, vậy mà Giang Nhẫn đã đi… một cách khập khiểng.

Dù cho ánh đèn có u ám mờ nhạt đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Không một ai lên tiếng.

Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu, lý do vì sao Giang Nhẫn lại chia tay với Mạnh Thính rồi.

Chương 64: Dưới lớp áo

Triệu Noãn Chanh lúc này mới phát hiện ra không thấy Thính Thính đâu.

Cô ấy dùng sức lắc lư Hạ Tuấn Minh: “Anh đã giấu Thính Thính chỗ nào rồi hả, cái tên rùa lắm lông này…”

Hạ Tuấn Minh đen hết mặt: “Con mụ điên này, còn dám náo loạn nữa tôi đánh chết cô!”

Triệu Noãn Chanh thầm nghĩ, chậc chậc cái tên rùa lắm lông này còn dám hung dữ nữa chứ, cô giơ bàn tay “chào hỏi” vào mặt anh ta một phát.

Hạ Tuấn Minh bưng mặt câm nín: “…”

Cuối cùng vẫn là Phương Đàm lên tiếng: “Anh Nhẫn về lúc nào vậy?”

Tất cả mọi người đều không biết.

Bóng dáng Giang Nhẫn lẳng lặng trong bóng đêm, trầm mặc mà rời đi như thế, từ đầu đến cuối không hề nói một câu gì với bọn họ.

“Anh ấy đưa Mạnh Thính đi đâu vậy?”

Thành phố H trời đang mưa rơi. Vì là cuối tuần nên đường phố yên tĩnh mà u ám.

Giang Nhẫn bọc áo khoác quanh người Mạnh Thính, ngắm nhìn màn mưa tầm tã. Cô ở trong ngực anh động đậy, dường như sắp sửa tỉnh lại.

Thiếu nữ mang theo mùi rượu thoang thoảng, tựa như một đóa hoa bách hợp nở rộ trong đêm mưa. Hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy.

Trên bầu trời xuất hiện từng đợt sấm rền.

Đây là lần thứ ba anh không tuân thủ theo giao ước.

Lần đầu tiên anh đã liên hệ với sở nghiên cứu nơi Thư Chí Đồng làm thí nghiệm để tăng lương cho ông.

Lần thứ hai là bố trí, bày biện lại phòng ở cho cô.

Vách tường do đích thân anh làm, chà vách cũng không được tốt lắm vì anh chưa từng làm qua việc thế này. Anh phải mất cả một buổi chiều để bố trí lại căn phòng kia một cách hoàn hảo, sau đó đặt quả cầu thủy tinh công chúa nhỏ lên.

Giang Quý Hiển tức không chịu được, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Giang Nhẫn mặt mày vẫn thản nhiên nói: “Không có lần sau.”

Tuy nhiên anh biết, sẽ còn có những lần tiếp theo nữa.

Anh quay lại ngôi trường mình từng theo học ở thành phố B, các bạn cùng lớp đều khiếp sợ mà nhìn chân của anh. Tướng đi của anh quá rõ ràng, những người kia tuy rằng vẫn trêu đùa gọi anh ba tiếng Tiểu Giang gia, nhưng anh lại thừa biết những lời nói sau lưng anh của bọn họ.

Duy chỉ cặp mắt kia, vẫn là cặp mắt của vị thái tử gia tập đoàn Tuấn Dương.

Con ngươi đen nhánh ấy lạnh lùng, lại tràn ngập sát khí hung tàn.

Bắt đầu bước vào lớp Mười Hai, toàn bộ học sinh cả nước đều tích cực ôn tập. Các giáo viên lại một lần nữa giảng bài Tạm Biệt Khang Kiều.

Chở đầy thuyền sao sáng

Ngân nga khúc thuỷ hành

Nhưng giọng ca nghẹn hẳn

Sênh tiêu tiễn biệt ơi

Đêm hè nay yên ắng

Cầu Khang chẳng cất lời*.

(*) theo bản dịch của Ngô Trần Trung Nghĩa, nguồn thivien.net. Mn có nhớ Triệu Mặc Sênh đã giải thích tên của mình thế này với Hà Dĩ Thâm không nè (theo bản dịch nghĩa câu cuối đầy đủ sẽ là “Trầm mặc là cầu Khang đêm nay”.

Đây là một trong những bài thơ mà cô đã từng mỉm cười chỉ dạy cho anh, ấy vậy mà cho đến bây giờ anh đều có thể đọc thuộc lòng toàn bộ bài thơ ấy.

Ánh mắt anh trống rỗng nhìn xuống sách giáo khoa, bỗng dưng khó chịu không nhịn được phải đi ra ngoài lớp học.

Sau lưng vang lên âm thanh giận dữ trách mắng của giáo viên.

Hết lần này đến lần khác anh đều có suy nghĩ muốn trở lại bên cô. Bây giờ dưới trận mưa tầm tã ở thành phố H, anh đã lần thứ ba vi phạm lời cam kết của chính mình.

Ba ngày trước Giang Nhẫn đã quay về.

Tiếng chuông trường Thất Trung vang lên, anh nhìn thấy Hoắc Nhất Phong. Là cái tên đàn anh lớp Mười Hai đã từng tỏ tình với Mạnh Thính, bây giờ đã là sinh viên đại học danh giá.

Hoắc Nhất Phong ôm một bó hoa hồng, dạt dào đắc ý, còn mua thêm cho Mạnh Thính một túi bánh su kem.

Tháng Mười vào cuối thu, thiếu niên ôn hòa hào hoa phong nhã và thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết, họ tựa như một bức tranh khắc họa toàn bộ khung cảnh thanh xuân đẹp đẽ nhất, người xung quanh vây đến ồn ào náo nhiệt. Giang Nhẫn không lên tiếng, xoay người chậm rãi ra khỏi đó.

Dù cho có đi chậm cách mấy đi chăng nữa thì chân của anh vẫn rất khác biệt so với một người bình thường.

Tay anh đút túi quần, khó khăn nhếch môi.

Chỉ riêng đêm nay, tiếng mưa rơi và tiếng sấm vang dội đã che giấu đi nội tâm và giọng nói khàn khàn của anh, cũng che chắn luôn cái chân khập khiễng kia. Có như vậy anh mới dám ôm cô từ Tiểu Cảng Thành ra. Ôm lấy cô ngồi ở ghế sau xe, tách rời khỏi chốn thành thị kia.

Trên khóe mắt cô còn long lanh vài giọt nước mắt, một tia sét vẽ một đường trên bầu trời, cô mở mắt ra.

Bên trong xe rất tối, hai mắt Mạnh Thính đẫm lệ mờ mịt nhìn, cô nhẹ nhàng níu góc áo anh lại: “Giang Nhẫn.”

Thanh âm vừa dịu dàng vừa mềm nhẹ, còn mang theo giọng điệu uất ức nghẹn ngào, khiến cho người ta khi nghe thấy phải tan nát cõi lòng. Điều may mắn duy nhất chính là, giọng nói của cô đã không còn bị thương tổn như lúc vừa mới thoát ra khỏi trận hỏa hoạn kia nữa.

Anh không lên tiếng, cũng không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô.

Cô đưa tay kéo chiếc áo len dệt kim của anh, cặp mắt to thấm đẫm nước mắt: “Anh có bị thương không?”

Anh kìm nén đáp lại: “Không có.”

Cô gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh, do tác dụng của cồn khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô mũm mĩm hồng hồng: “Nhưng mà em khó chịu lắm, ngày hôm đó em đã khóc rất lâu, chạy đến gõ cửa mà anh không thèm để ý đến em.”

“Anh đúng là chẳng ra gì.”

Cô gật đầu, giọng mũi dày đặc, nhưng thanh âm vẫn khe khẽ: “Vì sao anh chia tay với em? Em không tốt ư?”

“Em rất tốt, là tại anh không tốt.”

“Anh nói dối, tại sao bây giờ em đã yên ổn rồi thì anh không thích em nữa.”

Mưa to rơi bộp bộp từng trận trên nóc xe, giọng nói khẽ khàng rất nhỏ của anh vang lên: “Anh yêu em.”

Giọng nói ấy nhỏ đến mức không ai có thể nghe được, Mạnh Thính vô cùng khó chịu, khó khăn lắm cô mới đem lòng thích anh, vậy mà anh đã bỏ đi. Cô không nhịn được nữa mà khóc lên, trút ra nỗi khổ sở của cô trong suốt bốn tháng qua.

Từ trước đến giờ cô đều ngoan ngoãn vâng lời, chỉ duy nhất lần này đã uống say đến mức bất chấp lý lẽ.

Khóc đến thở không ra hơi, đáng thương đến không chịu được.

Anh lấy khăn giấy lau thật sạch nước mắt cho cô, nhưng chưa được một lát thì khăn giấy lại ướt đẫm. Sau khi Giang Nhẫn nói lời chia tay, cô về nhà nhìn thấy Thư Chí Đồng không hề khóc lóc hay náo loạn gì, trong suốt bốn tháng mỗi ngày đều đúng giờ đi học rồi về nhà. Xem như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên đêm hôm nay, Mạnh Thính không phân biệt được nỗi khổ sở buồn bã xuất phát ở trong giấc mơ hay ở ngoài hiện thực, cô khóc đến trong lòng đau đớn vô cùng, như bị ai đó đánh vỡ thành từng mảnh.

Cô nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, vùi cả khuôn mặt nhỏ vào trong lồng ngực anh.

Lồng ngực anh thấm đẫm nước mắt.

Cô vô cùng chán ghét cái tên bại hoại này.

Vì cái gì mà anh muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, không muốn nữa thì chia tay chứ, cô không thể thở được nữa. Cô kéo bàn tay anh đến gần trái tim mình, nghẹn ngào nói: “Nơi này đau lắm.” Trái tim của cô, sự đau đớn khó chịu đã trỗi dậy, chỉ có thể dùng miệng hít thở từng chút một.

Thiếu nữ thơm thơm mềm mềm, hơi thở phập phồng lên xuống.

Anh đột nhiên rút tay lại.

Chiếc xe bên cạnh ấn còi, người bên trong ló đầu ra: “Mẹ nó, có biết đậu xe không vậy anh bạn, ông đây muốn ra ngoài, anh đậu ở chỗ này xem múa đó à!”

Giang Nhẫn cụp mắt, cô đã ngủ thiếp đi rồi, bên cạnh gò má còn vương vấn nước mắt.

Giang Nhẫn không tranh cãi với người kia, trái lại người kia khi bước ra ngoài nhìn thấy bảng hiệu của chiếc xe, hít sâu một hơi, không nói tiếng nào nữa mà tự mình lái xe rời khỏi. Giang Nhẫn ôm cô ngồi trên ghế phụ lái, cài chặt dây an toàn, rồi chạy về hướng nhà cô.

Chính anh cũng biết mình quả thật chỉ có ngần ấy thời gian, đến cuối cùng anh vẫn phải đưa cô về nhà.

Bầu trời thành phố H mỗi lúc một tối dần, bởi vì đổ mưa mà con đường tĩnh mịch vô cùng, người đi đường không nhiều. Nhà của cô nằm trong khu vực cho thuê nhà trọ nhưng lại cực kỳ an toàn.

Cô say rượu ngoại trừ một hồi náo loạn khi nãy ra thì bây giờ lại yên lặng vô cùng, ngoan ngoãn đến không tưởng tượng được.

Giang Nhẫn ôm cô xuống xe, bảo vệ nhận ra anh, để anh qua cửa.

Bởi vì ôm cô mà anh không thể mở dù ra, vậy nên cả người bị màn mưa xối vào, anh chỉ cúi đầu bao bọc cô trong ngực mình, bước chân anh đi rất nhanh, vì vậy mà một đường đi cà thọt càng thêm rõ ràng. Cho đến khi anh vào trong rồi người bảo vệ mới thu hồi tầm mắt.

Vào đến thang máy thì Mạnh Thính tỉnh lại, cô không dễ chịu chút nào, ngay cả ngủ cũng không thể yên ổn.

Thang máy di chuyển từng tầng từng tầng một.

Đến khi sắp sửa đến lầu 8 thì dường như Mạnh Thính đã tỉnh táo lại đôi chút, mở to đôi mắt màu trà nhìn anh: “Anh muốn đưa em về nhà sao?”

“Ừm.”

“Em không muốn về nhà.” Cô lẩm bẩm, “Giang Nhẫn, đưa em về nhà anh đi.”

Đốt ngón tay tái nhợt của anh run rẩy, không nói tiếng nào.

Nhưng đã đến lầu 8.

Đôi môi anh tái nhợt, đặt cô xuống đất, đưa tay nhấn chuông cửa nhà cô.

Thư Lan đang ở cục cảnh sát, Thư Chí Đồng đang tăng ca ở viện nghiên cứu, chỉ có mỗi mình Thư Dương ở nhà.

Giang Nhẫn để cô đứng vững, dường như cô cảm nhận được cái người này lại muốn rời khỏi mình. Nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ yên tĩnh nhu thuận, có điều bàn tay bé nhỏ trắng nõn nắm thật chặt tay áo của anh, trong đôi mắt dâng lên hàng nước mắt.

Đừng khóc. Cô tự nói với chính mình, đã mất mặt lắm rồi.

Ngày đó khi anh nói lời chia tay cô đã khóc đủ lắm rồi.

Âm thanh dép lê giẫm trên sàn nhà mỗi lúc một gần, nhưng cô không muốn buông tay, lôi kéo tay áo anh, ngẩng đầu nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Giang Nhẫn…”

Anh sắp điên mất rồi.

Thật sự điên mất thôi.

Tròng mắt anh phiếm hồng, trước khi cửa mở ra đã ôm cô trốn vào một góc hành lang.

Cô không sợ hãi, cũng không hốt hoảng, vẫn nắm chặt lấy anh.

Thư Dương mở cửa, nhìn bên ngoài trống rỗng thì ngẩn người. Trong hành lang mờ tối, anh bưng lấy gương mặt của cô, sớm đã điên dại rồi, cúi đầu hôn lên.

Anh chưa từng hôn cô như thế này bao giờ, nhớ nhung, tuyệt vọng, vì tình yêu với cô mà có thể sống, cũng vì yêu cô mà có thể chết mà ra sức hôn cô.

Hơi thở của cô và anh đã hòa quyện lại với nhau.

Cô nhón chân lên, yếu ớt hôn trả lại anh.

Đây mới thật sự là nụ hôn đầu tiên của hai người họ, cô ôm lấy vòng eo gầy gò của thiếu niên, ngẩng đầu lên hôn anh.

Từng giọt mưa lạnh lẽo vương trên mái tóc đen của anh rơi vào trên mi mắt của cô, khiến cho tận sâu trong xương tủy của người ta nhẹ nhàng run rẩy.

Anh đâu còn mang cái dáng vẻ lãnh đạm hờ hững kia nữa, lúc Thư Dương nhíu mày đi xung quanh xem xét, anh ôm cô trốn trong góc hành lang phía sau, giam cầm cô trong lồng ngực, răng môi liều chết quấn lấy nhau.

Anh muốn chết ngay trong tối nay.

Bầu trời đột nhiên nổ lên một tiếng sấm, gió thổi từng giọt mưa bay khắp bốn phía.

Anh trắng bệch nghiêm mặt buông cô ra.

Sắc môi thiếu nữ đỏ thắm, cô sờ sờ môi mình, ngượng ngùng xấu hổ cười với anh.

Giang Nhẫn dường như cất lên tiếng cười tuyệt vọng, sờ tóc cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Xin lỗi nha bảo bối.

Vốn dĩ không nên đến gần em, không nên quấy rầy cuộc sống của em, không nên chạm vào em.

Để em tìm được một người con trai mà em yêu mến, từ từ trưởng thành một cách tốt nhất.

Mạnh Thính không hiểu vì sao anh lại xin lỗi, nhưng điều đó không thể ngăn được sự vui vẻ giản đơn trong lòng. Tuy rằng cô không thể hiểu vì sao Giang Nhẫn lại trở nên kì hoặc như vậy, nhưng cô đã biết được anh rất thích cô.

Say rượu có mười phần, nhưng bảy phần là say người.

Giang Nhẫn vừa mới điên cuồng ban nãy, bây giờ bỗng trở nên tiến thoái lưỡng nan.

Cô mở to mắt nhìn anh, bàn tay bé nhỏ lôi kéo y phục anh, dáng vẻ cực kỳ tin tưởng vào anh khiến anh không biết nên rời đi như thế nào.

Vốn dĩ từ trước đến giờ anh rất kiêu ngạo, bây giờ chợt thanh tĩnh, ít ra sẽ không để cô trông thấy bộ dạng đi đứng chật vật của anh.

“Em có thể…” Anh cất giọng khàn khàn, “Quay người qua chỗ khác, rồi về nhà.”

Cô không thể hiểu anh đang nói cái gì.

“Anh muốn đi sao?”

“Ừm.”

Cô rốt cuộc cũng tức giận.

Nếu không thích cô thì tại sao lại ra sức hôn cô như vậy, đến bây giờ môi của cô vẫn còn thấy tê dại từng cơn. Nếu như đã thích cô rồi thì vì cái gì muốn rời khỏi cô chứ?

“Giang Nhẫn, nếu hôm nay anh mà đi khỏi, em sẽ không thích anh nữa.” Cô cố gắng khiến cho giọng điệu càng thêm nghiêm túc, “Không gạt anh đâu.”

Yết hầu anh khẽ giật: “Được.”

Mạnh Thính hết cách, Giang Nhẫn mềm không được cứng không xong, cái gì đều không nghe, cô choáng váng mặt mày, nức nở một tiếng: “Cũng không cho anh hôn.”

“Được.”

“Không gặp anh nữa.”

“Ừm.”

“Sau này em sẽ thích người khác.” Vậy nên anh đừng đi có được không.

Anh rất muốn nói không cho phép, còn nhớ khi ấy hiểu lầm cô thích Từ Gia đã tuyệt vọng đến cỡ nào. Bây giờ thì không thể không thừa nhận, mặc kệ cô thích ai đi nữa, chỉ cần người đó tay chân hoàn chỉnh, thân thể khỏe mạnh thì đều mạnh mẽ hơn anh rồi.

Chân của anh bị thương quá nặng, có khả năng cả đời đều không thể khỏi được.

Dưới lớp áo sơ mi của anh là vết sẹo do bị bỏng, nhìn thấy mà giật mình. Khoan nói đến bộ dạng còn quá non nớt của cô, đến cả chính anh khi thấy nó đều phải nhíu mày.

Cô nói sau này sẽ thích người khác, rốt cuộc anh cũng không thể nói được lời tốt đẹp nào, chỉ có thể nói: “Về nhà đi.”

Giang Nhẫn cụp mắt, lấy lại áo khoác trên người cô.

Đối mặt với cô, chậm rãi lui lại từng bước một.

Bởi vì lùi lại mà mỗi một giây phút đều trở nên chậm rãi, yết hầu anh bỗng chốc ngột ngạt chưa từng có.

Rời đi theo cách này nhìn qua cũng sẽ không khác biệt quá lớn so với người bình thường.

Đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, thiếu nữ dường như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng chạy một mạch đến thang máy.

“Giang Nhẫn!” Cô rất hi vọng anh sẽ nghe thấy, “Không có người khác, chỉ có anh thôi.”

Mưa vẫn tí tách rơi, thanh âm bị hòa lẫn vào trong tiếng mưa, trong phút chốc liền tan biến đi theo cơn gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK