Rốt cuộc Mạnh Thính cũng đã đoán ra được ở kiếp trước xảy ra chuyện gì, chuyện này đối với cô mà nói là một chấn động vô cùng lớn.
Nhìn thần sắc lạnh lùng băng giá của chàng trai trước mặt, ngay cả bản thân Mạnh Thính cũng không biết quyết định ở bên anh là đúng hay sai.
Cô không lên tiếng, nhưng trong khoảnh khắc cô chấn động và do dự, sự mẫn cảm và tự tin trong anh liền có thể nhìn thấu toàn bộ, Giang Nhẫn buông cô ra.
Anh mím chặt môi. Xung quanh đầy người xem náo nhiệt, nhưng không một ai dám tiến lại gần nơi này.
Bàn tay đang đút trong túi quần của anh run nhè nhẹ.
Trước khi Giang Nhẫn đến thành phố H đã mang theo bên mình thuốc khống chế cảm xúc, nhưng khi ngón tay của anh chạm vào lọ thuốc, lại không có can đảm ở trước mặt cô mà uống hết.
Khiếm khuyết, thân thể bệnh tật, lại mắc bệnh tâm lý. Anh không thể hoàn chỉnh giống như một người bình thường được.
“Giang Nhẫn…” Mạnh Thính cảm nhận được anh bỗng nhiên bình tĩnh hẳn, dường như sự điên loạn ban nãy của anh vốn chỉ là ảo giác của cô thôi vậy. Người xung quanh đều liếc sang đây, Giang Nhẫn cao lớn đứng nơi đó nhìn cô, ánh mắt còn sắc bén hơn cả cái lạnh của mùa đông.
Bây giờ cô cũng mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, ngay giây phút này đây, hô hấp cô đều đều thở nhẹ: “Em chưa bao giờ nói là không muốn ở bên anh, chỉ cần là anh em đều cần.”
“Tôi gánh không nổi.”
Anh xoay người rời khỏi, băng qua đường, đám người vây xem náo nhiệt lúc này mới rối rít tản ra rồi mờ mịt quan sát cái chân có phần không được lành lặn của thiếu niên kia. Lòng hiếu kỳ của con người vốn dĩ chính là mãnh liệt như vậy, một bên là một thiếu niên bình thường nhưng toàn thân tỏa ra lạnh lùng, một bên là một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ trẻ trung.
Cao Nghĩa không yên lòng, lái xe chạy đến đây. Lúc đầu ông là người phụ trách tuyên truyền cho biệt thự bờ biển, nhân tiện chăm sóc cho Tiểu Giang gia luôn.
Trong lòng Cao Nghĩa ‘chậc, chậc’ vài tiếng, mặc kệ cái tên Văn Duệ kia ở Tuấn Dương làm sao mà đắc thế như vậy, ông chủ đích thực cuối cùng nhất trong lòng ông chính là Tiểu Giang gia.
Thấy Giang Nhẫn bước đến, ông vội vàng mở cửa xe để anh lên.
Giang Nhẫn không từ chối, anh ngồi vào trong, bàn tay run rẩy lấy thuốc ra ném vào trong miệng.
Cao Nghĩa thấy vậy bèn nói: “Giang thiếu có muốn đến bệnh viện không?”
“Không cần, đi thôi.”
Lúc Mạnh Thính đuổi tới thì chiếc xe đã đi xa.
Có một cô bé ôm một bó hoa đi đến trước mặt Mạnh Thính, cô bé buộc hai bím tóc sừng dê, thoạt nhìn cũng không xinh xắn đáng yêu cho lắm, bởi vì mùa đông khô lạnh, cô bé còn phải đi bán hoa, hai gò má trên gương mặt đỏ ửng.
“Chị ơi, cái này cho chị ạ.”
“Cảm ơn em.” Mạnh Thính ngồi xổm xuống, nhận lấy bông hoa hồng trên tay cô bé, cô lấy hết tiền còn sót lại trong người đưa cho cô bé.
“Dạ không cần đâu, anh trai lúc nãy đã đưa em rồi.”
Cô bé nói xong rồi chạy đi, tuy cánh tay và bắp chân đều nhỏ nhắn nhưng lại chạy rất nhanh.
Anh trai ấy cho mình rất nhiều tiền, như vậy mình có thể mua áo bông mới cho mình và mẹ rồi.
Chỉ vẻn vẹn có hai chữ “anh trai” nhưng đã khiến cho Mạnh Thính phải nhìn chằm chặp vào bông hoa trên tay.
Lại đến thêm một cậu bé nhìn khá rụt rè, tay nâng một bể cá, bên trong có hai chú cá vàng đang quẩy đuôi: “Cho chị ạ.”
“Cũng là của anh trai kia tặng sao?”
Cậu bé kia không biết nói dối, có chút xấu hổ hít hít nước mũi, gật đầu một cái.
Cậu bé thứ ba chạy đến thì hoạt bát hơn nhiều, lớn hơn cậu bé kia hai tuổi, đem đến cho cô chú cá heo màu xanh dương nho nhỏ, còn bày ra bộ mặt cười tinh quái.
Hai cái răng cửa của cậu bé lộ cả ra ngoài: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Thính ôm chặt cá heo nhỏ, thì ra anh đã đi theo phía sau cô từ rất lâu rồi.
Trong lòng cô bây giờ rối loạn vô cùng, cần phải bình tĩnh lại mới được.
Khi Mạnh Thính về đến nhà, Thư Chí Đồng đã nấu cơm xong xuôi, ông còn mua một chiếc bánh ga tô nhỏ. Mặc dù không có điều kiện để chúc mừng cho sinh nhật của Mạnh Thính, nhưng ông đã rất dụng tâm chuẩn bị mọi thứ rất tỉ mỉ.
Thư Dương cũng vậy, cậu còn chuẩn bị quà tặng, đây là món quà cậu dùng số tiền kiếm được từ cuộc tranh tài để mua, là một đôi giày chuyên dụng dùng để múa ba lê.
Những gì Mạnh Thính lúc đầu muốn hỏi đều nuốt xuống cổ họng, cô nhìn gương mặt tươi cười của người thân mình, đành để ngày mai sẽ hỏi chuyện của Thư Lan thế nào rồi.
“Thính Thính mau mau cầu nguyện đi, ba nguyện vọng của tuổi mười tám cầu được ước thấy đấy.”
Mạnh Thính nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện ba điều.
Thư ba ba cảm khái: “Thoắt cái các con đều đã trưởng thành hết rồi, tháng sau là đến lượt Thư Dương, vậy là ba ba đã già rồi.”
“Ba, thân thể ba còn rất tốt mà, đừng nói những điều này trong sinh nhật của chị chứ.”
“Được được được.”
Người một nhà ngồi ăn cơm tối với nhau, Mạnh Thính đổi nước cho cá vàng, đặt nó ở trong phòng.
Rồi đem chú cá heo màu xanh dương kia đặt ở đầu giường.
Giang Nhẫn lớn hơn cô một chút, lúc anh được mười tám tuổi, thời điểm ấy cô không thích anh, phải nói là ghét cay ghét đắng nhất.
Hôm nay đã đoán được chân tướng, lần đầu tiên Mạnh Thính phải hoảng hồn.
Nhưng khi nhìn thấy hai chú cá vàng đầy màu sắc bên trong chậu cá đang quấn quýt bơi qua bơi lại thì trong lòng cô dần bình tĩnh lại. Chàng trai của cô, khắp người đều tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ nhất thế gian, nếu như cô không cần anh nữa thì là Thượng Đế mà còn thất vọng nữa kìa.
Kiếp trước Giang Nhẫn giết người đều bởi vì anh cho là cô đã chết rồi, vậy nên cô phải cố gắng bù đắp cho anh, ở bên anh, như vậy thì chuyện ở kiếp trước sẽ không xảy ra.
Về phần cái chân của Giang Nhẫn có tốt lên hay không cũng không có vấn đề gì, nếu anh có thể khỏi hẳn thì tốt đẹp biết bao. Nhưng nếu thật sự không khỏi thì cô sẽ rất đau lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không để ý.
Dù sao đó cũng là vết thương do cô mà ra, anh là anh hùng của cô.
Thế nhưng vị anh hùng ấy của cô ngay bây giờ đây đang ở nơi đâu trong thành phố này đây? Cô cũng không thể nào tìm được anh.
Mạnh Thính hạ quyết tâm, trong lòng đột nhiên được khai thông sáng tỏ. Ngày hôm sau trước khi Thư ba ba đi làm, Mạnh Thính hỏi tình hình của Thư Lan.
“Lúc đó cảnh sát nói tìm được trong túi xách của Thư Lan năm mươi vạn tiền mặt, Thư Lan có nói năm mươi vạn tiền kia là ai đưa cho không?”
Thư ba ba dừng đũa một chút, đối với cái tên đã xúi giục con gái mình, trong lòng ông căm hận vô cùng. Không có bất kỳ người cha nào nguyện ý tin tưởng con gái mình là thứ lòng dạ rắn rết.
“Tiểu Lan nói, là một người đàn ông họ Lâm. Cảnh sát cũng đã bắt giữ hắn ta, phán quyết với tội danh xúi giục người khác.”
Nhưng Mạnh Thính biết hình phạt này đã được xem như là nhẹ lắm rồi, bởi vì đây không phải là cố ý phóng hỏa, đây là cố ý giết người.
Khi đó cô không tài nào kéo được cửa ra đó là do bên ngoài có cài xích sắt, tuy nhiên khi cảnh sát đến điều tra thì không tìm được cái xích sắt nào, cho rằng có thể lúc ấy cô bị mắc kẹt trong trận lửa nên sinh ra ảo giác.
Đó không phải là ảo giác, là có người muốn hãm hại cô, nhân lúc cô hôn mê bất tỉnh đã cầm vật chứng đi mất.
Hơn nữa cái người họ Lâm này Mạnh Thính chưa từng nghe qua, cô nhớ kiếp trước Giang Nhẫn đã giết chết Văn Duệ, nếu vậy thì người này hơn phân nửa là một tên chịu tội thay cho hắn ta.
Thấy Mạnh Thính đang suy nghĩ gì đó, Thư Chí Đồng hỏi cô: “Sao hôm nay con lại đi hỏi mấy thứ này?”
“Không có gì đâu ạ, thưa ba con đi học.”
“Đừng để bản thân áp lực quá lớn, tuy là lớp Mười Hai nhưng con cần thả lỏng một chút.”
Mạnh Thính đáp ứng, rồi thay giày đi ra ngoài.
Trên góc bên phải trong phòng học treo tấm bảng đếm ngược đến ngày thi đại học, số ngày trên đó đang mỗi lúc một giảm xuống, bầu không khí nghiêm túc tràn ngập toàn bộ bên trong dãy tầng học của lớp Mười Hai trường Thất Trung.
Triệu Noãn Chanh biết hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của Mạnh Thính, quà tặng cô nàng đã sớm đưa cho cô. Vậy mà hôm nay mới sáng sớm cô nàng đã tìm cô, cô nàng lén lút mang theo điện thoại.
“Thính Thính.” Tan học buổi trưa, cô ấy khẽ nói, “Tớ cho cậu xem cái này.”
Mặt mày Triệu Noãn Chanh hưng phấn, trông dáng vẻ rất mờ ám, Mạnh Thính cảm thấy cái này không phải thứ gì tốt lành.
Chờ bạn cùng lớp đều đến rồi, Triệu Noãn Chanh mới lấy chiếc điện thoại mình mới mua không lâu, ngồi bên cạnh Mạnh Thính, đưa cho cô một đầu tai nghe.
Mạnh Thính nhìn vào bên trong màn hình.
Bên trong, một người con trai tóc đỏ khỏa thân cùng với một cô gái ngực to eo nhỏ cái mông vểnh lên…
Đang lăn lộn với nhau.
Trọng điểm là, đây chỉ là Anime (phim hoạt hình).
Chàng trai: “Tiểu yêu tinh, ông đây yêu em chết mất.”
Cô gái ngâm nga: “Vậy anh nhẹ chút thôi nha.”
Khuôn mặt Triệu Noãn Chanh đỏ bừng cả lên: “Thế nào thế nào?”
Mạnh Thính cũng đỏ bừng cả mặt: “…”
“Mọi người đều là người trưởng thành hết rồi, trước đó tớ đã suy nghĩ rồi, nhất định phải đưa cho cô bạn thân của mình lễ vật trưởng thành thế này mới được.”
Mạnh Thính cảm thấy bản thân không lớn đến mức cần phải nhận loại lễ vật trưởng thành kiểu này. Hình ảnh trong Anime cũng không phải là tiêu chuẩn, chỉ là lời thoại có chút khiến người ta một lời khó nói hết, đúng là chiêu trò hấp dẫn người khác.
Nhưng mà trên khuôn mặt của hai cô thiếu nữ ngây thơ hết đỏ rồi lại đỏ, Triệu Noãn Chanh còn phải nhắm mắt xem đến cùng.
Mạnh Thính: “Cậu mua di động chỉ để xem cái này à?”
“Cái này đẹp mắt mà, thực sắc tính dã*.”
(*) một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Triệu Noãn Chanh thấy giờ cũng không tiện lắm, nên đành cất điện thoại đi.
Cô nàng giống như một đứa trẻ tràn đầy lòng hiếu kỳ: “Tớ đọc tiểu thuyết, trong đó có nói mấy người con trai trong độ tuổi này, cái đó đều rất mạnh, có thật không vậy?”
Mạnh Thính: “…”
Thật ra cô cũng có biết đâu, nhưng tại sao Triệu Noãn Chanh lại muốn đem cái đề tài đầy xấu hổ này ra mà thảo luận với cô vậy chứ, làm cho cô vốn dĩ đang bị chuyện của Giang Nhẫn quấy nhiễu cho phiền não mà giờ đã phải khí huyết sôi trào luôn rồi.
Trong phòng học, chỉ còn 158 ngày nữa là đến ngày thi đại học, thì ra còn chưa đến nửa năm nữa.
“Bạn trai cũ của cậu, Giang Nhẫn đó, anh ta có ham muốn giống vậy không?”
Câu hỏi này khiến Mạnh Thính lập tức nhớ đến ngày đầu tiên dạy kèm cho Giang Nhẫn, anh vì muốn che giấu “lều vải” mà phải tập chống đẩy – hít đất cho cô xem.
Mạnh Thính bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt như rỉ máu: “Triệu Noãn Chanh!”
Triệu Noãn Chanh: “…” Vô ý vô tứ mà không cẩn thận đi hỏi vấn đề làm cho người ta tò mò nhất.
Triệu Noãn Chanh cũng không biết trong nửa năm nay Giang Nhẫn đã từng trở về, trong thế giới giản đơn của cô nàng thì Giang Nhẫn chính là một tên con trai cặn bã trăng hoa phụ lòng người khác.
Thính Thính quên hắn đi là tốt nhất.
Đàn anh được trường học tuyển thẳng Hoắc Nhất Phong, mỗi tháng đến ngày nghỉ đều chạy đến xem Mạnh Thính một chút, đàn anh người ta đẹp trai, gia cảnh tốt, quan trọng là không phải là cái tên trăng hoa, Triệu Noãn Chanh rất sợ tiểu tiên nữ tiên nữ như Thính Thính chìm đắm trong chuyện tình cảm này sẽ bị tổn thương, cô nàng thấy Thính Thính nên thử tiếp nhận Hoắc Nhất Phong cũng không tệ lắm.
Nhưng đối với trường Thất Trung mà nói thì chuyện yêu sớm kiểu này thật tình là rất xa xỉ.
Trong sinh mệnh của Mạnh Thính, Giang Nhẫn đối với cô mà nói chính là một ngoại lệ.
Hóa ra thời gian nửa năm cũng rất dài, gần một năm trời, khiến cho tất cả mọi người biết chuyện đều cảm thấy Giang Nhẫn đã là bạn trai cũ của Mạnh Thính rồi.
Với Triệu Noãn Chanh là như vậy, với đám người Hạ Tuấn Minh cũng như thế, đối với Giang Nhẫn, trong lòng của anh chắc chắn cũng đã nghĩ như vậy rồi.
Mạnh Thính muốn nói rằng, anh không phải là bạn trai cũ, chưa bao giờ và cũng không bao giờ là quá khứ của cô.
Nhưng khi đối diện với một Triệu Noãn Chanh cả khuôn mặt đều phơi phới dạt dào, cô đành phải đỏ mặt đeo ba lô lên rồi đi ra ngoài.
Giá phòng sang năm vẫn còn tiếp tục tăng, biệt thự ven biển ở thành phố H vẫn tiếp tục tuyên truyền, nhưng cũng không vội bán đi, cũng không biết là ai có tầm nhìn xa như vậy, tóm lại chỉ cần qua hết năm nay thì giá nhà cơ hồ là tăng vụt trên diện rộng.
Mạnh Thính nhìn mặt biển xanh thẳm trên màn hình điện tử to lớn, còn có ánh nắng và bãi cát, thật là một biệt thự xinh đẹp. Cô mím môi cười, anh còn không chê cô nghèo mà, cô nào có tư cách nói anh không tốt chứ.
Rốt cuộc thì Giang Nhẫn làm sao lại trở nên tự ti như vậy?
Khi yêu một người, ở trong lòng cô thật sự xem người đó là ngàn tốt vạn tốt. Cho dù có khuyết điểm cũng sẽ biến thành ưu điểm.
Cô nhớ ra cô biết phải đi tìm Giang Nhẫn ở nơi nào rồi, nhưng bây giờ cô sắp chuẩn bị thi đại học rồi, không thể đến thành phố B được, nếu như Giang Nhẫn vẫn còn ở đây thì chắc chắn anh đang ở gần khu vực bất động sản thành phố H.
Mạnh Thính cũng không do dự, buổi chiều tan học cô liền đi đến tòa biệt thự đang rao bán bên cạnh ven biển.
Nhân viên chào hàng thấy cô là một học sinh, không có khả năng mua được biệt thự nhưng thái độ phục vụ vẫn tươi cười hỏi cô có chuyện gì không.
“Em tìm Giang Nhẫn.”
Tiểu Giang gia là ai chứ, toàn bộ trên dưới tập đoàn Tuấn Dương không ai là không biết.
Nhân viên chào hàng liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, có chút do dự.
Có nên nói cho cô bé biết, Giang thiếu vẫn còn đang ở thành phố H hay không?
“Nếu như không tiện thì nhờ chị lần sau gặp được anh ấy, giúp em đưa cái này cho anh ấy nhé.”
Một ngôi sao nho nhỏ màu xanh lam, đặt vào trong lòng bàn tay của cô nhân viên.
Nếu là chuyện này thì cô nhân viên chào hàng cười đồng ý.
Mạnh Thính không biết rốt cuộc thì ngôi sao bé nhỏ kia có đến được tay Giang Nhẫn hay không, mỗi ngày cô đều xếp một cái, sau khi tan học thì đến khu vực xung quanh An Hải Đình, đưa những ngôi sao ấy cho nhân viên chào hàng.
Mỗi khi cô đến đều không có nét gì buồn bã hay thất vọng mà chỉ tươi cười, đôi mắt to tròn khẽ cong khiến người ta khi nhìn thấy đều phải tan chảy.
Có điều sau này nhân viên chào hàng bất đắc dĩ mở ra hai bàn tay của mình, cho cô thấy gần ba mươi ngôi sao kia thì cặp mắt to của cô mới ảm đạm đôi chút.
Là anh không đến đây, hay là không muốn đến?
Ngày thứ ba mươi ba, nhân viên chào hàng tan ca thì không thấy cô bé tiểu tiên nữ bé nhỏ đáng yêu kia nữa rồi.
Tiếng sóng cuộn trên bờ, thiếu niên một thân áo khoác màu đen, đạp trên bóng đêm từ bên ngoài đi tới.
Đôi con ngươi của anh đen nhánh, bước đi rất chậm, anh vừa tiến đến, toàn bộ nhân viên bộ phận tiêu thụ đều im lặng. Tất cả mọi người nghe nói Giang Nhẫn trước kia tính cách vô cùng bướng bỉnh và cao ngạo, giờ đây khắp người tràn đầy vẻ lạnh lùng, nhưng mà mặc kệ là loại tính cách nào, đều không thể nào hòa hợp chung được.
Anh vươn tay ra.
Nhân viên chào hàng lắc đầu, thận trọng nói: “Hôm nay cô ấy không đến.”
Thiếu niên cụp mắt, bàn tay đang vươn ra chợt nắm thành quyền.
Chương 68: Hai ngôi saoMạnh Thính vội vàng chạy đến trụ sở phòng thí nghiệm.
Bên ngoài phòng nghiên cứu có rất nhiều xe cứu thương, một vài người mặc áo blouse trắng đang được nâng lên cáng cứu thương, bọn họ vẫn còn tỉnh táo để cảm nhận được sự đau đớn nhưng lại không có cách nào để ngăn chặn cái chết.
Tay chân Mạnh Thính lạnh buốt, cô không được vào bên trong.
“Thư ba ba! Ba ba!”
Gọi hồi lâu mà vẫn không một ai đáp lại, Mạnh Thính kéo lại một người đàn ông là nghiên cứu viên, cánh môi run rẩy nói: “Chú ơi, có phải ba của cháu vẫn còn ở trong đó hay không? Ông ấy tên là Thư Chí Đồng.”
“Là lão Thư hả, chú cũng không rõ nữa.”
Thư Chí Đồng đang vội vàng trợ giúp các đồng nghiệp của mình, lúc ra ngoài đã nhìn thấy con gái mình đang hoảng đến mức sắp khóc lên.
Ông vội nói: “Thính Thính, ba ở đây này.”
Hai chân Mạnh Thính mềm nhũn, dường như toàn bộ thân thể đã cạn kiệt sức lực. Cô rất sợ hãi phải một lần nữa chứng kiến Thư Chí Đồng đau đớn chết đi.
Thư Chí Đồng dẫn cô ra khỏi đám đông hỗn loạn: “Thính Thính, con về trước đi, nơi này còn có nhiều chuyện cần xử lý, tối nay ba sẽ về kể cho con nghe.”
Ba Thư không có chuyện gì, Mạnh Thính sợ ở lại ông sẽ thêm phiền toái nên đành phải sốt ruột nóng như lửa đốt ở nhà chờ đợi.
Thật khuya sau đó Thư Chí Đồng mới trở về, ông kể lại toàn bộ câu chuyện cho Mạnh Thính nghe.
Hóa ra phòng thí nghiệm của bọn họ tồn tại những thí nghiệm cơ mật, đó là một dự án nghiên cứu và phát triển trọng điểm quốc gia. Mặc dù đã qua hai kiếp nhưng Mạnh Thính hoàn toàn không thể biết được rốt cuộc đó là cái thí nghiệm gì. Thư ba ba là một người rất nguyên tắc, không bao giờ nói về chuyện công việc ở nhà. Cô chỉ có thể nhấn mạnh nó nhiều lần với ông.
Bởi vì con gái hay nhắc đi nhắc lại chuyện liên quan đến phòng thí nghiệm mà trong lòng Thư Chí Đồng rất xem trọng nó, vậy nên ông đã nói một tiếng với cấp trên.
Nhưng tiến độ của cuộc thí nghiệm không có khả năng bởi vì một mình ông mà ngừng lại.
Thư Chí Đồng không muốn làm nhưng có cả đống người nguyện ý thực hiện.
Cũng may mỗi ngày Mạnh Thính đều dặn dò ông, nên mặc kệ ánh mắt khinh thường của người khác, ông vẫn nhấn mạnh một cách cường điệu về vấn đề an toàn của thí nghiệm. Vậy nên mặc dù có không ít người bị ảnh hưởng, nhưng không ai phải mất đi tính mạng.
Mạnh Thính nghe xong như trút được gánh nặng, nhịn không được mỉm cười.
Không có ai phải mất đi tính mạng!
Đời trước cộng thêm Thư ba ba, lúc đó phải có đến mười một nghiên cứu viên không một ai may mắn thoát khỏi! Mà lần này đây tất cả mọi người đều còn sống.
Trong lòng Thư Chí Đồng vẫn còn sợ hãi.
“Cũng nhờ con mỗi ngày đều nói phải đảm bảo an toàn khi nghiên cứu phóng xạ, nếu không thì lần này chết thảm rồi. Lần này ba cũng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nếu không còn mạng thì cũng không còn bất kì thứ gì nữa.”
“Ba mau ăn cơm trước đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Được, con đừng lo, ba không sao.”
“Dạ.”
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ thì Mạnh Thính mới phát hiện trời vừa lúc rạng sáng.
Bên trong áo khoác đồng phục có một thứ gì đó, cô lấy nó ra, là một xắp những ngôi sao cô xếp hôm nay, có điều vẫn chưa kịp đưa đi.
Hôm nay cô không đến, Giang Nhẫn sẽ nghĩ như thế nào?
Cũng có thể anh chưa từng đến đó, vừa nghĩ như thế, Mạnh Thính lại nhịn không được có chút nản lòng.
Nhưng cô vẫn cố gắng lấy nó ra, chuẩn bị ngày mai sẽ đưa đến đó.
Tan học vào buổi chiều ngày hôm sau, lại gặp phải Hoắc Nhất Phong trở về từ đại học.
Hoắc Nhất Phong mười chín tuổi, khi cười lên ôn nhuận như ngọc, anh ta quấn một chiếc khăn quàng cổ màu xám, cả người tựa như phát ra ánh sáng. Trước đây đã từng có người nói, người như đàn anh Hoắc thật sự là một nam thần chính hiệu.
Gia cảnh tốt, thành tích tốt, dáng dấp đẹp trai, ôn nhã, mà lại hoàn toàn không có tiếng xấu.
Người như đàn anh Hoắc có thể xưng tụng là một người hoàn mỹ, chuyện anh ta thích hoa khôi Mạnh Thính là chuyện cơ bản mà ai ai cũng đều biết.
Anh ta chờ cô cùng học một trường đại học với mình, mỗi tuần đều trở về đây để nhìn cô.
Hoắc Nhất Phong cũng cho rằng như vậy.
Dù sao thì thành tích của Mạnh Thính cũng không chênh lệch mấy với anh ta, chờ đầu xuân năm sau, Mạnh Thính chắc chắn có được một nửa cơ hội có mặt trong danh sách được tuyển thẳng lên đại học. Hai người bọn họ cùng trình độ, lên đại học đương nhiên phải học cùng trường rồi.
Kiếp trước Mạnh Thính đối với anh ta cũng không có ấn tượng gì, cũng vào mùa đông thế này ở đời trước, cô bị bỏng đến hủy dung, Thư ba ba gặp chuyện sự cố phóng xạ mà qua đời.
Cô không đợi được danh sách được tuyển lên đại học cũng như cơ hội tham gia vào kỳ thi đại học mà bị ép thôi học.
Bây giờ, có một chàng trai đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô, nhưng anh lại không muốn gặp cô nữa.
Mạnh Thính nhìn Hoắc Nhất Phong đang tươi cười trước mặt: “Đàn anh, trước đó em cũng đã nói qua rồi, em đã có người mình thích.”
“Anh cho là em cố ý lấy cớ này mà từ chối anh.”
“Đó là sự thật.”
Ý cười của Hoắc Nhất Phong thu lại vài phần: “Là Giang Nhẫn sao?”
Cô mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhưng cậu ta đã sớm quay về thành phố B rồi, có đúng vậy không?” Anh ta nghiêm túc nói, “Mạnh Thính, chẳng lẽ em còn không biết hay sao? Cậu ta chỉ chơi đùa mà thôi, trước kia còn thích đàn em Thẩm Vũ Tình, sau đó thì thích Lư Nguyệt, rồi sau đó là em. Em ở trong mắt cậu ta cùng với những người kia chẳng có gì khác biệt. Nếu như cậu ta vẫn còn thích em thì sao lại bỏ rơi em vậy chứ?”
Hoắc Nhất Phong vừa nói vừa đỡ lấy bả vai cô, anh ta cũng không có ý chiếm tiện nghi gì từ cô, chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép, hi vọng cô sẽ “cải tà quy chính.”
Dù sao thì thiếu nữ “mối tình đầu quốc dân” này lại đi thích một tên lưu manh côn đồ, nói thế nào cũng không hề xứng.
Gia cảnh của Hoắc Nhất Phong cũng không tệ, tuy là không thể so với Giang Nhẫn, nhưng cũng rất giàu có. Nhân phẩm cũng tốt, trong lòng anh ta thật sự nghiêm túc hi vọng cô được tốt đẹp.
Mạnh Thính đẩy anh ta ra, lui về sau một bước: “Thật xin lỗi.” Cô nghiêng đầu cười cười, mang theo vài phần sạch sẽ thuần chân (trong sáng chân thật), “Có một số người không thể nói được người ấy có điểm nào tốt, nhưng lại không thể nào quên được.”
Mà Giang Nhẫn cũng không phải là không chịu được, có thể trong mắt thế giới này anh là người rất xấu xa, nhưng anh đã rất cố gắng thay đổi để trở nên tốt hơn.
“Đàn anh, em sẽ tham gia kỳ thi đại học, em muốn đến thành phố B, anh cũng đừng chờ em, lời em nói trước đó cũng không phải là nói đùa đâu. Anh tốt như vậy, nhất định có thể tìm được một người thật lòng thích anh.”
Mạnh Thính nói xong thì cũng quay về lớp học.
Hoắc Nhất Phong ngắm nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, nghĩ đến ánh hào quang phát ra từ trong ánh mắt của cô.
“Mạnh Thính!”
“Vâng?”
“Anh sẽ chờ em! Anh sẽ ở trường đại học chờ em, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.” Lúc anh ta nói câu này rất lớn tiếng, khiến cho sự yên tĩnh bao trùm toàn bộ lớp 12-1 bị phá vỡ, mọi người đều nghe thấy, trong phút chốc đều vỗ bàn, hô được được liên tục không ngừng.
Đến cả Triệu Noãn Chanh cũng hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng. Nam thần và nữ thần, coi như không cùng một chỗ, nhưng đứng chung một chỗ cũng là một hình ảnh đẹp mắt vô cùng.
Mạnh Thính nhíu mày, bước chân đi nhanh, đành chỉ có thể tiến vào lớp.
Động tĩnh của bọn họ quá lớn, khiến Phan Huệ Nhân bị kinh động, cũng may các bạn trong lớp đều có tinh thần nghe giảng bài, khi giáo viên đến thì im lặng ngay lập tức, không một ai nói tiếp nữa.
Mạnh Thính giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì phải tham dự lớp dạy bù nên chỉ còn mấy ngày nữa liền qua Tết.
Bên ngoài từng chiếc lá rụng xuống khiến những gốc cây cao lớn trở nên xơ xác, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.
Đối diện dãy lầu dạy học có một gốc cây đang đung đưa những tán lá xanh biếc, ngoài ra không còn thứ gì khác, nhưng Mạnh Thính không hiểu sao cảm thấy nơi đó nên có người đứng đó.
Mạnh Thính nhìn hồi lâu, đến tận khi Hồng Huy tìm cô hỏi bài thì cô mới quay lại nghiêm túc giảng bài.
***
An Hải Đình về đêm, gió biển quất vào mặt, mang theo vài phần nhàn nhạt tĩnh mịch.
Giang Nhẫn đang ở phòng tắm của khu biệt thự đang rao bán, dòng nước chảy qua từng đốt ngón tay tái nhợt của anh.
Anh ngước mắt nhìn mình trong gương, mắt đen yên tĩnh trầm mặc, mang theo sự tĩnh mịch vô hạn. Qua một lúc lâu sau, anh mới xoay người, đưa miệng đặt ở phía dưới vòi nước, dòng nước chảy xuống đôi môi anh, xuyên qua cái cằm, cuối cùng chảy đến xương quai xanh.
Giang Nhẫn không có mở nước nóng.
Anh đứng dậy, phun nước trong miệng ra, nhìn vết máu bên trong bồn rửa tay màu trắng. Anh lạnh lùng đưa ngón cái xoa xoa khóe môi, mở vòi nước, dội sạch vệt máu kia.
Lúc Cao Nghĩa đưa thuốc cho anh, chạy vào nhà vệ sinh nam thấy trên tóc trên trán anh đều ướt sũng, vội vàng nói: “Giang thiếu, lấy được thuốc rồi, tóc cậu sao mà ướt thế? Mùa đông lạnh lắm, cậu chờ tôi chút nhé, tôi đi lấy khăn mặt cho cậu.”
Anh nhận lấy bình thuốc kia, không thèm liếc mắt nhìn đã ném vào thùng rác.
Sao anh lại muốn uống thứ này chứ?
Nó cũng không khiến bệnh tình của anh tốt lên được, thật ra bản thân anh là một kẻ mang lòng đố kị, ngang ngược, điên cuồng, trời sinh đã bất hạnh rồi. Mấy thứ thuốc này cũng không khiến anh làm một người bình thường được, ngược lại nó đã đẩy anh đến bờ vực sâu cực đoan tận cùng.
Anh vẫn như thường lệ đến An Hải Đình, nhân viên chào hàng mỉm cười với anh.
“Giang thiếu, hôm nay cô ấy có đến ạ.” Cô nhân viên mở lòng bàn tay ra, cẩn thận từng li từng tí để lộ ra hai ngôi sao, của ngày hôm qua và cả hôm nay, đều không thiếu.
“Ném đi.” Anh liếc mắt nhìn chúng một chút rồi nói, “Sau này cũng đừng nhận nữa.”
“Ném… ném đi ạ?”
Cao Nghĩa nháy mắt với cô ấy: “Giang thiếu kêu cô ném thì cô ném đi, đi đi đi.”
Nhân viên chào hàng đành phải đem hai ngôi sao kia ném vào thùng rác.
Cao Nghĩa liếc nhìn sắc mặt bình tĩnh của Giang Nhẫn: “Giang thiếu, sắp qua Tết rồi, ý của chủ tịch Giang bên kia chính là mong cậu mau chóng trở về, ăn Tết ở thành phố H cũng rất cô đơn, cậu trở về còn có thể cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên với nhau.”
“Ừ, đêm nay sẽ về ngay.”
Cao Nghĩa kinh ngạc: “Đêm nay?”
“Có vấn đề?”
“Không, không có vấn đề, vậy bây giờ tôi đi chuẩn bị ngay.” Giang thiếu đã đợi ở chỗ này rất lâu rồi, hôm nay lại đột nhiên muốn trở về, mà lúc nãy anh gọi điện thoại cho ông nói rằng mình phát bệnh, không có mang theo thuốc, dọa cho Cao Nghĩa mất hồn mất vía vội vàng mang thuốc đưa đến.
Kết quả thuốc đưa đến rồi, trên tóc và trán Giang Nhẫn ướt đẫm, ném phăng bình thuốc đi.
Bọn họ muốn đặt vé máy bay thì rất nhanh đã có ngay.
Đã có người thu dọn hành lý cho Giang Nhẫn đàng hoàng.
Giang Nhẫn liếc mắt: “Không cần.” Anh cũng không có thứ gì tốt để mang theo, cũng không mang đi bất cứ thứ gì.
Cao Nghĩa tự mình lái xe chở anh.
Chiếc xe lướt qua màn đêm yên tĩnh, Cao Nghĩa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tiểu Giang gia, ánh mắt anh dán vào đoạn video quảng cáo cho khu biệt thự trên màn hình máy tính bảng, sau đó ghi chép lại.
Một Giang Nhẫn không có thiên phú trong học tập, ấy vậy mà trong công việc lại rất có thiên phú, đám người họ dựa theo phương pháp của anh, hiện tại toàn bộ thành phố H đều biết có một khu biệt thự cao cấp gần ngay khu vực bờ biển. Giá trị được nâng lên, giá cả không hề ít một chút nào.
Lúc đầu toàn bộ dự án trong tay Giang Nhẫn đều rất xuất sắc, Cao Nghĩa còn cho là anh sẽ ăn Tết ở bên này, không nghĩ đến anh đột nhiên đồng ý sẽ quay về.
Ở bên kia chủ tịch Giang vẫn chưa ngủ, nghe tin Giang Nhẫn muốn trở về, ông hừ một tiếng: “Thằng nhóc thối.”
Vì một đứa con gái muốn chết muốn sống, chân cũng bởi vậy mà thành ra như thế, kết quả bây giờ người ta vẫn không cần nó nữa.
Giang Nhẫn sửa sang lại cổ áo, lúc bước lên máy bay, một chút anh cũng không hề quay đầu nhìn lại.
Cao Nghĩa hầu như không theo kịp bước chân của anh.
“Tiểu Giang gia, chậm một chút…” (thở hổn hển)
Máy bay bay qua cũng chỉ mất vài tiếng.
Trước khi quay về, Giang Nhẫn gọi một cuộc cho chủ tịch Giang, giọng điệu anh vô cùng lạnh lẽo, mơ hồ có mấy phần chín chắn thành thục: “Nếu tôi đã quay về rồi, ông hãy bảo tên Văn Duệ kia cút đi, à không, ông đây mà nhìn thấy hắn một lần thì đập một lần.”
“Thằng nhóc thối kia mày dám xưng ông đây với ai hả!”
“Ông cứ coi đó mà làm đi.”
Chủ tịch Giang hết cách, trong nhà Giang Nhẫn là người có tính khí nóng nảy nhất, cũng không biết vì sao nó lại có địch ý lớn như vậy với Văn Duệ. Tiểu Duệ rõ ràng rất hiểu chuyện cơ mà.
Nhưng với cái tính cách hung ác kia của nó, lời mà nó nói ra thì không phải là hư vô.
Đành phải đưa Văn Duệ sang nước ngoài vài năm vậy.
Lúc Giang Nhẫn quay về thành phố B, tâm tình buồn bực đau nhói. Suốt đoạn đường anh đều xem video trên máy tính, nhưng lại chỉ nghĩ về một mình cô.
Cho đến khi cửa bị mở ra, anh nhìn thấy bà nội của mình mặc một chiếc áo bông tối màu thì trong mắt mới lộ ra chút dịu dàng.
Bà nội Giang tuổi già trở nên ngây ngốc, không còn biết được ai, nhưng vẫn khăng khăng một mực chỉ nhớ một mình Giang Nhẫn.
Giang Nhẫn vừa vào cửa, bà đã phấn khích vỗ tay giống hệt một đứa trẻ: “Bé Nhẫn về rồi! Bé Nhẫn về rồi!”
*cv dịch là Nhỏ Nhẫn, haha~
Giang Nhẫn sửa lại vạt áo cho bà cụ, chủ tịch Giang vẫn còn ở công ty, thiếu niên cất giọng: “Vâng, con về rồi.”
“Bé Nhẫn con khóc hả, ai khi dễ con rồi? Để bà nội đánh hắn.”
Giang Nhẫn đẩy tay bà ra: “Bà nói bậy gì đó, để con bóc cam cho bà.”
Trên mặt anh rõ ràng không có gì mà.
“Cháu ngoan không khóc, bé Nhẫn của chúng ta là tốt nhất.”
“Con không khóc.”
“Rõ ràng khóc mà, còn muốn gạt bà sao, nói cho bà nghe, ai dám khi dễ con hả!”
Giang Nhẫn hít một hơi sâu, giữ chặt tay bà cụ đầy nếp nhăn bên cạnh.
“Dạ, có người khi dễ con.”
“Là con không xứng với cô ấy, cô ấy không thèm quan tâm con nữa, bây giờ nhìn cô ấy con sợ rằng mình sẽ không nhịn được sẽ cướp cô ấy đi mất.”
“Con biết con bị bệnh, nhưng việc cuối cùng con có thể làm được chính là không được đi gặp cô ấy nữa. Cô ấy khi dễ con đến không còn đường lui nữa rồi.”
Bà cụ nghe không hiểu, hiền lành dụ dỗ anh: “Ngoan nha, cô ấy khi dễ con, chúng ta không thèm chơi với cô ấy nữa, bà nội chơi cùng bé Nhẫn nha.”
Anh mỉm cười một cái: “Được ạ.”