• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Đáng yêu

Cho đến tận khi về đến nhà, Mạnh Thính không khống chế nổi cảm xúc tủi thân xấu hổ.

Từ Gia xuống lầu mang theo chai sữa, mỉm cười chào hỏi Mạnh Thính. Cô gật đầu, đi qua bên cạnh anh ta.

“Mẹ tôi nói hai tháng nữa sẽ tổ chức cuộc thi khiêu vũ, cậu có tham gia không?”

Mạnh Thính nắm chặt quai đeo cặp, gật đầu.

Từ Gia không nhịn được cong môi cười: “Đến lúc ghi danh tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Cô khẽ nói: “Không cần đâu, lúc trước tôi đã từng ghi danh qua rồi, tự tôi đi là được.”

Nụ cười của Từ Gia phai nhạt đi vài phần.

Sức quan sát của anh ta khá nhạy bén, nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, “Cậu…”

Mạnh Thính không để anh ta có cơ hội hỏi thăm, chạy lướt qua anh ta.

Cô vào nhà trước hết là chạy vào nhà vệ sinh, rửa tay mấy lần mới lấy sữa rửa mặt hòa với nước rồi dốc sức thoa thoa gương mặt mình và rửa sạch hai lần.

Nước lạnh làm nhiệt độ trên mặt cô giảm dần, nhưng không thể rửa sạch cái cảm xúc mà Giang Nhẫn lưu lại trên mặt cô.

Cô khóa van nước lại rồi về phòng đọc sách, cuối cùng mới quên được chuyện không vui ngày hôm nay.

Bây giờ họ đang ở học kỳ cuối của lớp mười một, vẫn chưa tồn tại cảm giác thời gian gấp rút cận kề. Tháng Ba gió xuân thổi hiu hiu, trường học đang nổi lên tin tức những học sinh lớp mười hai được tiến cử thẳng lên đại học.

Trong danh sách có tổng cộng sáu, bảy người được tiến cử, có thể lọt vào danh sách đều là những học sinh ưu tú.

Trong đó có Hoắc Nhất Phong và Lư Nguyệt.

Hoắc Nhất Phong được cử đi đại học Q, Lư Nguyệt được cử đến đại học Z. Những học sinh còn lại vẫn luôn hăng hái chiến đấu vì kỳ thi đại học sắp tới, chỉ còn 100 ngày đếm ngược đến lúc ấy, còn hai người bọn họ thì đã thở phào nhẹ nhõm, sẽ tiếp tục hướng đến trạm kế tiếp, thật sự khiến cho người khác hâm mộ vô cùng.

Triệu Noãn Chanh vừa ăn bánh quy vừa nghe giảng: “Thật hâm mộ bọn họ quá, là người chiến thắng trong cuộc sống này rồi.”

Mẩu vụn của bánh quy rơi xuống bàn Mạnh Thính nhưng cô không để ý, mỉm cười chỉnh sửa lại bài tập tiếng Anh.

“Cậu nói thử xem Thính Thính, bọn họ không cần phải thi đại học nữa, vậy thì trong khoảng thời gian này sẽ làm gì?” Cô nàng híp mắt cười hì hì, “Có thể chơi trò yêu đương hay không?”

Mạnh Thính nhớ tới Hoắc Nhất Phong ngày hôm qua, ấy vậy mà không cách nào lên tiếng phản bác lại.

Còn chưa đến hai ngày, chuyện Lư Nguyệt lớp mười hai và Giang Nhẫn trường Lợi Tài sát vách cặp kè với nhau đã truyền đi khắp trong giới học đường.

Thẩm Vũ Tình khi nghe được chuyện này chỉ cười lạnh: “Cứ chờ mà xem, Lư Nguyệt cũng sẽ bị đá thôi, cái tên đó là kẻ không có lương tâm, ai mà thích được chứ.”

Cô ta cặp với anh được hai tháng, ngay cả lời lẽ dịu dàng một chút thôi Giang Nhẫn còn chưa có nói qua.

Lời nói nhiều nhất chính là: “Cần tiền? Cầm lấy đi, đừng phiền tôi.”

Nhưng mà mặc dù như thế, Thẩm Vũ Tình vẫn đố kỵ đến nghiến răng.

Ở cùng với Giang Nhẫn, cho dù anh không ôm, không hôn, không nói lời ngon ngọt, nhưng quả thật anh rất hào phóng.

Lư Nguyệt khi đến trường đều trang điểm tỉ mỉ.

Càng khiến cho lời đồn càng thêm đáng tin cậy.

Lúc Hạ Tuấn Minh nghe được lời đồn thì mờ mịt chớp mắt: “Anh Nhẫn với Lư Nguyệt cặp với nhau hả?”

Giang Nhẫn nhíu mày: “Cái gì?”

“Trường học đều đang đồn lên, bọn họ nói tan học hai ngày trước anh không về, chính là để hẹn hò với Lư Nguyệt. Có người còn nói đã thấy một cô gái mặc đồng phục trường Thất Trung ở trường chúng ta, anh Nhẫn còn hôn người ta ở trước cổng…”

Sắc mặt Giang Nhẫn lạnh lẽo: “Ai nhìn thấy?”

“Không biết ai.”

Giang Nhẫn lấy ra cái bật lửa, lại trả về, vỗ vỗ bả vai Hạ Tuấn Minh: “Đi hỏi thử đi.”

Không đầy một lát sau Hạ Tuấn Minh quay về: “Ngô Tiểu Lỵ ở lớp năm nói. Hôm đó là ngày trực nhật của cô ta nên về trễ.”

“Mày dẫn lại đây.”

Lúc Ngô Tiểu Lỵ nom nớp lo sợ đi đến, sắc mặt đã trắng bệch. Cô ta không phải cố ý, lúc nhiều chuyện nói cho bạn biết có dặn là đừng nói người khác. Vậy mà không đến mấy ngày, trường học hai bên đều biết hết.

Giang Nhẫn đứng ở ban công chờ cô ta, cặp mắt đen lạnh lùng, “Ngô Tiểu Lỵ?”

“Bạn học Giang, thật xin lỗi, tớ…”

“Cô nhìn thấy cái gì rồi?”

Ngô Tiểu Lỵ có hơi nghẹn ngào: “Tớ không cố ý đâu, sau này tớ nhất định sẽ không nói năng lung tung nữa.”

Giang Nhẫn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

Ngô Tiểu Lỵ nói: “Cậu ở trường… hôn… hôn cô ấy…”

Giang Nhẫn không nói tiếng nào.

Ngô Tiểu Lỵ chỉ nhìn thấy bộ đồng phục trường Thất Trung mà thôi nên lầm tưởng là Lư Nguyệt, thật ra là Mạnh Thính. Cũng tại anh quá chủ quan, hôm đó đè người ta ra hôn, bị bắt gặp.

Chuyện này anh sẽ gánh trách nhiệm, Mạnh Thính không sai, Lư Nguyệt cũng vô tội.

Ngô Tiểu Lỵ bị ánh mắt lạnh lùng thâm trầm của anh nhìn đến sắc mặt trắng bệch, “Tớ sẽ làm sáng tỏ chuyện này, là tớ tung tin đồn nhảm.”

Giang Nhẫn không thích đánh nữ sinh, bảo cô ta cút đi.

Ngô Tiểu Lỵ không dám nuốt lời, quay về liền nói là do mình tung tin đồn nhảm. Nhưng nói thì dễ rồi, nhưng làm sáng tỏ một sự việc nào có dễ dàng như vậy.

Huống chi mấy ngày nay Lư Nguyệt bắt đầu ăn diện, quả thật giống y như lời đồn với Giang Nhẫn.

Tan học Giang Nhẫn không về, kêu Hạ Tuấn Minh gọi điện cho Lư Nguyệt.

Anh chờ cô ta ở trong ngõ hẻm cạnh trường Thất Trung.

Lư Nguyệt đúng giờ đi đến.

Cô ta quả thật ăn diện một chút, uốn tóc, hơi cuộn lại phía sau lưng, gương mặt trang điểm nhàn nhạt.

Giang Nhẫn không phải người đôi co lòng vòng, anh thấy cô ta đến, trực tiếp nói: “Xin lỗi.”

Lư Nguyệt ngẩn người, lập tức cười nói: “Không sao đâu.”

Giang Nhẫn lấy điện thoại di động ra: “Cô đưa tôi số tài khoản ngân hàng, chi phí học đại học tôi sẽ trả. Lời đồn mấy ngày nữa sẽ lắng xuống.” Ánh mắt anh lạnh nhạt, “Chuyện khác chớ nói lung tung.”

Ý cười của Lư Nguyệt lúc này đã biến mất, cô ta không ngốc.

Nói không chừng đây là lần đầu tiên trong đời Giang Nhẫn đi xin lỗi người khác.

Vì ai chứ?

Vì cái vị hoa khôi trường Thất Trung kia. Ha ha thật là một chuyện nực cười. Thật ra lúc ban đầu khi nghe được lời đồn Lư Nguyệt cũng đoán được.

Cuộc thi Olympic Giang Nhẫn đi xem Mạnh Thính thi đấu, lúc chơi bóng rổ, anh để Mạnh Thính đi mua nước cho mình. Ngay cả hôm Tết đó khi chơi trò ‘sự thật hay thách thức’, Giang Nhẫn đã đẩy cô ta ra.

Đám người bọn họ hỏi anh đang suy nghĩ đến ai.

Lư Nguyệt nghe được, tiếng nói trong cổ họng anh, hai chữ Mạnh Thính.

Nhưng mà cô ta chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy.

Mắt Lư Nguyệt đỏ lên: “Tôi không muốn tiền của cậu, tôi chỉ muốn ở cùng với cậu.”

Giang Nhẫn nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm.

Lư Nguyệt vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô ta nắm chặt tay: “Cậu nhất định phải ở bên tôi.” Cô ta gần như là ăn cả ngã về không, “Nếu cậu không muốn để người khác biết người đó là Mạnh Thính.”

Giang Nhẫn cười, anh cười lên có mấy phần lưu manh, Lư Nguyệt đã sợ đến mức tim đập cực nhanh.

“Uy hiếp ông đây à?”

Lư Nguyệt cắn răng: “Vì sao không thể là tôi? Mạnh Thính… cô ta không thích cậu, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, cô ta sẽ hận chết cậu.” Bọn họ không biết hoàn cảnh của Mạnh Thính, cô mồ côi mẹ,  gia cảnh không tốt, vẫn luôn chịu đựng đau khổ, phải chăm chỉ học hành để thi đại học.

Trong lòng Mạnh Thính không được phép suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể đi trên con đường này. Càng quan trọng hơn là, Mạnh Thính trưởng thành quá mức xinh đẹp, ai ai cũng đều muốn sở hữu, nhưng không ai có thể có được cô. Nếu Mạnh Thính trở thành nhân vật chính trong lời đồn này, toàn trường đều sẽ bùng nổ.

Mà Lư Nguyệt gia cảnh không tệ, giống như đợt tiến cử lần này, cũng là bởi vì trong nhà có quan hệ.

Tiếng cười chế giễu của Giang Nhẫn vang lên: “Sợ là cô không biết một chuyện.” Anh rũ mắt, thờ ơ sửa lại ống tay áo, “Cô ấy đã sớm chán ghét tôi lắm rồi.”

Lư Nguyệt mở to hai mắt nhìn anh.

Anh bình tĩnh nói: “Là tôi ép buộc cô ấy.”

Lư Nguyệt lui về sau một bước, có hơi chán nản.

Cuối cùng Giang Nhẫn lên tiếng: “Cách xa cô ấy ra, nếu như cô không muốn bị xóa tên trong danh sách.”

***

Bên phía lớp mười một tin tức như bị tắc nghẽn, chờ đến khi bọn họ nghe được tin tức thì lời đồn đã im hơi lặng tiếng dập tắt.

Có nguồn tin nói Ngô Tiểu Lỵ tung tin đồn nhảm, Lư Nguyệt không hề ăn diện, cuối cùng mọi chuyện được làm sáng tỏ.

Triệu Noãn Chanh thất vọng chống cằm: “Haizz, còn tưởng có tin hay để hóng, thì ra chỉ là giả thôi.”

Mạnh Thính vẽ đường thẳng bị lệch trên trang giấy.

Cô rũ xuống hàng mi, cắn môi rồi đứng dậy đi thu các bài văn tiếng Anh.

“Mạnh Thính, tối nay nộp được không?” Bạn học trong lớp đang gấp rút hoàn thành bài tập.

Mạnh Thính gật gật đầu: “Có thể, vậy tớ sẽ thu của tổ khác trước.”

Bạn học kia cảm động đến rơi nước mắt. Vẫn là Mạnh Thính dễ nói chuyện, nếu đổi lại là Tiểu Diệp, đã sớm bị ghi chú cho giáo viên rồi. Cậu ta vội vàng tranh thủ viết.

Cũng may tiết này học chung (lớp tập trung nhiều lớp lại), lúc Mạnh Thính thu hết các bài tập xong là vừa lúc còn ba phút nữa hết tiết.

Cô đi vào văn phòng thì nhìn thấy thiếu niên tóc đen đang lười biếng đứng đó.

Nhịp tim Mạnh Thính không khống chế được mà tăng tốc, anh đến đây làm gì?

Thân hình thiếu niên cao cao, cặp mắt đen thâm trầm, Phan Huệ Nhân xụ mặt nói: “Không được, thành tích của em không thích hợp.”

Bà là một giáo viên rất ngay thẳng.

Giang Nhẫn cảm thấy lão thái bà này sao lại quá mức xem trọng cái này như vậy, lãnh đạo bên Thất Trung đều đã đồng ý hết rồi, vậy mà Phan Huệ Nhân nhất quyết không đồng ý.

Đầu lưỡi anh chạm vào kẹo cao su, chậc một tiếng: “Cô giáo à, em cũng không muốn chuyển lên lớp trên đó đâu, chỉ dự thính một năm thôi, mong cô rủ lòng thương.”

Phan Huệ Nhân chưa từng thấy học sinh nào lưu manh như vậy.

Bà nhịn xuống xúc động muốn đập bàn: “Nền tảng em không theo kịp, có đến lớp nghe giảng cũng không hiểu đâu. Không bằng cố gắng xây dựng nền tảng cho vững chắc vào.”

Giang Nhẫn không thèm đếm xỉa: “Hiệu trưởng đồng ý rồi.”

Phan Huệ Nhân không chịu khuất phục: “Hiệu trưởng có nói với tôi cũng vô dụng, cùng lắm thì đổi chủ nhiệm lớp này thôi.” Bà vừa tức vừa cảm thấy bất đắc dĩ, mới đầu năm nay, nhà họ Giang quyên góp cho Thất Trung một khoản tiền, để các phòng học của trường năm nay đều được gắn điều hòa. Điều kiện chính là cho Giang Nhẫn chuyển đến đây, không được lăn lộn bên Lợi Tài nữa, dù gì Giang Nhẫn cũng là con trai ruột của chủ tịch Giang.

Cái tên nhóc lưu manh này lớp nào không chọn, lại chọn ngay lớp một chuyên của trường nữa chứ.

Lại còn nói đi dự thính thôi.

Phan Huệ Nhân không đồng ý, người như vậy ai mà quản được đây? Sẽ hủy hoại tác phong lớp bọn họ mất, là học sinh phá hoại lớp học người ta. Bà thà rằng trường học không cần lắp điều hòa, cũng không muốn tiếp nhận ‘lính nhảy dù’ kiểu này.

Giang Nhẫn cười: “Cô giáo à, em đến là thông báo…”

Thông báo cho bà, không phải đến cầu xin bà.

*anh lưu manh quá =)))

Mạnh Thính đặt chồng tập tiếng Anh xuống.

Trên trán Phan Huệ Nhân đổ một tầng mồ hôi, Giang Nhẫn lại đột nhiên không lên tiếng, con mắt đen như mực rơi xuống trên người Mạnh Thính.

Phan Huệ Nhân nói: “Mạnh Thính, rót giúp cô ly nước với.”

Mạnh Thính: “Vâng.”

Giọng nói của cô vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.

Phan Huệ Nhân tiếp tục: “Lúc nãy em định nói gì vậy?”

Giang Nhẫn: “…” Anh lập tức tráo trở lật lọng, “Em thành tâm thành ý thỉnh cầu cô ạ, em cũng muốn thi đại học, thật đó ạ.”

Mạnh Thính rót nước ấm quay lại, Phan Huệ Nhân xụ mặt: “Em sẽ làm ảnh hưởng đến các bạn khác trong lớp. Mạnh Thính, em qua đây.”

Giang Nhẫn nhìn xem cô, thiếu nữ đồng phục rộng rãi, mặc trên người toát ra sự thuần khiết vô cùng.

Gọi cô qua là cô qua ngay.

Giang Nhẫn thấy bực bội, cô mà nghe lời anh nói vậy thì tốt quá rồi.

Phan Huệ Nhân lên tiếng: “Bạn học này muốn đến lớp chúng ta dự thính, cũng đang học lớp mười một, cậu ta… điểm bảy môn cộng lại của cậu ta còn chưa đến 200 điểm.”

“…” Giang Nhẫn muốn đánh chết cái lão yêu bà tên Phan Huệ Nhân này quá.

Mạnh Thính ngẩn người, đột nhiên có chút muốn cười, nhưng cô vẫn nhịn lại, chăm chú lắng nghe.

Phan Huệ Nhân nháy mắt với Mạnh Thính: “Em thấy cô có nên để cậu ta đến lớp học hay không?” Ý của bà chính là, nếu bạn học có biểu hiện không chào đón, cậu học sinh trường Lợi Tài này sẽ không đến mức không biết xấu hổ, sẽ không khóc lóc cầu xin giữ lại mình.

Tiếng chuông vào học đã vang lên, tiết thứ hai là môn Vật Lý. Nhưng Phan Huệ Nhân không cho phép đi nên Mạnh Thính không rời đi được.

Nói một cách công bằng, cô không muốn Giang Nhẫn đến đây.

Anh chắc chắn không phải đến để học tập, anh xấu xa như vậy, nếu đến đây thì cô liền xong đời.

Mạnh Thính cúi đầu xuống, không dám nhìn Giang Nhẫn, nhỏ giọng nói: “Không nên ạ.”

Giang Nhẫn cười: “Ồ? Bạn học, cho tôi một lý do đi.”

“…” Chắc chắn Mạnh Thính không thể nào nói thật được rồi.

Dưới ánh mắt cổ vũ của Phan Huệ Nhân, cô nắm chặt ngón tay, tìm không ra lý do, cuối cùng kiên trì mở miệng: “Cậu, cậu sẽ kéo thấp điểm trung bình của lớp tôi xuống.” Cô nói xong cũng có chút ngẩn người, sao lại nói giống với cách của Phan Huệ Nhân rồi? Sau đó mặt cô đỏ bừng.

Trong văn phòng còn có hai giáo viên trẻ tuổi, cúi thấp đầu, cười đến bả vai khẽ run.

Bạn học nhỏ có chút đáng yêu nha.

Phan Huệ Nhân vốn ngay thẳng, nếu đổi lại là bọn họ cũng không dám nói mấy lời này. Ấy vậy mà sau khi cô giáo mới nói điểm trung bình chưa đến 200, cô gái nhỏ kia lại tiếp lời thay cho cô giáo nói cậu kia sẽ kéo điểm trung bình của lớp họ xuống. Thật muốn xoa xoa đầu cô bé, con cái nhà ai vậy nhỉ, ngoan ngoãn thật.

Giang Nhẫn rõ ràng nên tức giận.

Nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô, lòng của anh như bị câu đi mất rồi. Cuối cùng cũng không nhịn được cong cong môi, quả thực là đáng yêu thấy bà nó luôn rồi.

Phan Huệ Nhân nghiêm mặt, cảm thấy Mạnh Thính làm tốt lắm, rốt cuộc cũng có một học sinh nối nghiệp mình.

Bà thỏa mãn gật gật đầu: “Bạn học Giang, nghe thấy chưa, cô không gạt em đâu. Thực sự em không thích hợp đến học lớp trên đâu.”

Giang Nhẫn nói: “Không suy xét lại?”

Phan Huệ Nhân: “Không suy xét, em có thể hỏi những lớp học khác.”

Giang Nhẫn tay đút túi quần, lúc này không cãi lại nữa, rời đi.

Phan Huệ Nhân hỏi Mạnh Thính: “Em thu đủ bài tập chưa?”

“Dạ đủ ạ.”

“Tốt lắm, em về lớp đi.” Cô bé này bà rất thích, kiểu người như Giang Nhẫn nếu tiến vào lớp bọn họ chắc chắn sẽ gây ô nhiễm mất. Phan Huệ Nhân cảm thấy mình giữ vững chính nghĩa, vô cùng hài lòng với bản thân mình.

Tiết trời tháng Ba, vạn vật hồi sinh. Ánh nắng dịu dàng chiếu rọi xuống mặt đất, mùa xuân ấm áp, đầu cành cây chồi lá non nớt, gió nhẹ nhàng thổi.

Mạnh Thính từ văn phòng đi đến lớp học, lúc đi ngang qua hành lang, ở chỗ góc ngoặc bị một người kéo lại, cô bị dọa thiếu chút nữa hét ra tiếng.

Người kia ôm cô vào lòng, hung dữ hỏi: “Dám nói tôi kéo thấp điểm trung bình của lớp em xuống hả?”

Chương 36: Vô liêm sỉ

Lồng ngực thiếu niên rắn chắc, vết thương trên trán của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, nhìn thế nào cũng thấy hung dữ.

Lúc anh không cười thì giọng điệu lạnh như băng, cặp mắt đen như mực rủ xuống nhìn cô, trông hết sức doạ người.

Mạnh Thính rất sợ bộ dạng này của anh, cô ngước mắt nhìn anh, hàng mi run rẩy: “Không phải vậy.”

Ngay kế bên chỗ này là lớp ba, bên trong lớp học truyền đến âm thanh lật sách và một vài tiếng đọc từ vựng bài học tiếng Anh. Giang Nhẫn lên tiếng hỏi: “Nếu vậy tại sao không cho tôi đến lớp của em?”

Cô rủ mắt xuống, dùng sức đẩy anh ra: “Anh buông ra, tôi phải vào lớp.”

Cách đó không xa chính là phòng làm việc của các thầy cô, Mạnh Thính sợ thầy cô trông thấy nên nói rất nhỏ, nhìn qua dễ khiến cho người khác nghĩ cô đang bị bắt nạt.

Đang là đầu xuân, chiếc áo cô mặc rất phong phanh, dưới cánh tay Giang Nhẫn là vòng eo mềm mại tinh tế, từ góc độ của anh nhìn xuống dưới vừa hay là phần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô, trắng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.

Anh không có cách nào dời mắt sang nơi khác được, đột nhiên cười lên: “Em sợ tôi dây dưa với em à?”

Mạnh Thính bị nhìn thấu tâm tư, đỏ mặt, nhỏ giọng phủ nhận: “Không phải.” Cô giãy dụa, “Anh có thể đừng suốt ngày suy nghĩ mấy thứ này hay không, cố gắng học cho tốt đi.”

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khiến cô nhìn mình, trong mắt mang theo ý cười: “Mạnh Thính.”

Ngày xuân gió nhẹ nhàng, gương mặt mũm mĩm trắng hồng của cô mềm mại vô cùng.

“Em không cho anh đến thì anh sẽ không đến.”

Cô chớp mắt vài cái, dường như cho là mình nghe lầm.

Anh cười nói: “Con người của anh tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết lợi ích trước mắt thôi.”

Mạnh Thính không hiểu.

Giang Nhẫn ôm lấy gò má cô, yết hầu khẽ động: “Em cho anh hôn chút nha, anh sẽ không đến đó, có được hay không?”

Mạnh Thính sửng sốt vài giây, sau đó hai vành tai đỏ bừng.

Cô đáp lại bằng cách bóp mu bàn tay anh, buộc anh phải buông tay.

Cô gái nhỏ chỉ biết vân vê một phần da thịt, dùng sức nhéo.

Anh cười, mẹ nó đau chết, nhưng anh không có tránh.

Một lúc lâu sau, tiếng đọc từ của lớp ba sát vách đã ngừng lại. Trong mắt anh mang theo vài phần ý cười: “Đánh đủ rồi à? Đến phiên anh nhé.”

Anh đưa tay bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, cúi đầu vùi vào phần cổ trắng nõn của cô.

Buổi trưa tháng Ba, ánh mặt trời xán lạn.

Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ bừng.

Giáo viên lớp học kế bên gào thét: “Các em đọc từ sao không có xíu sức sống nào hết vậy? Chưa ăn sáng hả? Đọc to lên!”

Người thiếu niên trước mặt cô lại tràn trề sinh lực. Cô có đánh anh cũng không biết đau, có mắng chửi anh cũng không biết xấu hổ. Mạnh Thính vừa tức vừa thẹn, rốt cuộc tức đến phát khóc.

Cô có loại tuyệt vọng muốn cách xa anh ra nhưng lại không thể, sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy chứ, bả vai Mạnh Thính co rụt lại.

Giang Nhẫn ngẩng đầu, hàng mi của cô dinh dính vài giọt nước mắt, tựa như muốn hung hăng cắn anh vài phát.

Trong lòng anh đau xót, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Lòng bàn tay thiếu niên thô ráp, rất sợ sẽ làm sưng đỏ gò má cô.

Thật ra Giang Nhẫn vẫn chưa làm gì cả, thậm chí còn chưa kịp nếm chút hương vị gì. Anh chỉ ngửi được mùi hương ấm áp của người con gái, mùi hương ấy khiến cho người ta rung động.

Nhưng mà lúc này đây cô khóc mất rồi.

Tiếng đọc từ vựng của lớp ba lại vang lên, lúc này càng thêm vang dội.

“Khóc cái gì, không phải vẫn chưa làm gì hết sao?”

“Anh sai rồi có được không, anh không đến dự thính nữa nhé.”

“Sau này cũng không chạm vào em nữa.” Anh dỗ cô, “Haizz, đừng khóc nữa nha, lúc nãy anh chỉ đùa em xíu thôi mà.”

Anh khép nép dỗ dành, Mạnh Thính lau khô nước mắt, vòng qua anh định rời khỏi. Một câu cũng không muốn nói với anh nữa.

Nhìn thấy ánh mắt chán ghét muốn trốn không kịp của cô khiến trái tim Giang Nhẫn đau nhói. Dù anh biết mình không đúng nhưng vẫn không nhịn được lại nhớ đến đêm hôm đó cô hôn người khác dưới trời tuyết. Anh ghen ghét đến đau đớn tâm can.

Khi ấy cô ngoan lắm, mặc quần áo xinh đẹp, ngẩng mặt phối hợp với người đó. Mà cô cho tới bây giờ đối với anh không đánh thì đá.

Giang Nhẫn chỉ muốn gần cô một chút.

Anh không kìm được lòng mình khi bị cô hấp dẫn, anh không cần mặt mũi, không cần tự tôn, cái gì cũng không cần nữa. Nhưng cô vẫn không hề thích anh. Thật ra anh cũng không nhẹ dạ như vậy, nhưng vẫn không chờ nổi muốn chứng minh điều gì đó.

Lần đầu tiên Giang Nhẫn cảm nhận được, thích một người, vừa hận không thể đem cô hung hăng giằng xé, nhưng vẫn luôn nâng niu thương tiếc trong lòng.

Giang Nhẫn kéo lấy cổ tay cô.

Anh không có cách nào so đo, lại không cách nào không so đo.

Chuyện của Từ Gia anh không muốn nghĩ đến nữa, kỳ nghỉ đông đó anh đã điên rồi, tự để bản thân quên đi chuyện đó. Nhưng lần tiếp theo gặp cô lại không nhịn được nhớ lại.

Nó gặm nhấm nội tâm anh từng chút một, anh càng cười nhạo lại càng muốn biết kết quả. Nhưng càng buồn cười hơn chính là, anh không dám nghe đoạn kết quả kia.

Cho nên khi ba anh sắp xếp, lần đầu tiên anh không kháng cự. Cô cũng không hi vọng anh đến Thất Trung.

Được thôi, anh sẽ đường hoàng trở về Lợi Tài đợi.

Không chạm mặt những học sinh tài giỏi này nữa.

Nhưng tên Từ Gia kia đâu?

Giang Nhẫn ra sức bình tĩnh nói với cô: “Cậu bạn thư sinh của em sao không đến tìm anh vậy, hắn ta nhát gan thật.” Anh muốn chạm vào tóc cô, lúc cô ngước mắt lên nhìn lại thu tay về, “Đừng thích hắn có được hay không?” Giống như đang giảng đạo lý, lại càng giống như đang khẩn cầu.

Mạnh Thính và anh rất hợp với câu nói ‘nước đổ đầu vịt’.

Nhưng bây giờ cô là người ghét Giang Nhẫn nhất trên đời.

Anh có nói cái gì cô đều thấy không tốt.

Cô không muốn lời nói dối như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nhưng vẫn hất tay anh ra, đi về phía lớp học của mình.

Giang Nhẫn đưa mắt nhìn cô rời khỏi. Mạnh Thính không nói một lời, anh ngầm thừa nhận cô cự tuyệt.

Anh cười lạnh, lúc trước cô giống như chim non nép vào người Từ Gia, nhưng đối với anh thì hận không thể hung hăng đâm hai nhát dao.

Đó là người cô thích nhưng cũng là kẻ mà anh ghét cay ghét đắng.

À, ngay cả tư cách đến lớp bọn họ học anh cũng không có nữa.

Tên Từ Gia kia nhát gan như vậy, cô cũng không thất vọng, hắn có cái gì tốt hả? Thành tích tốt sao? Cô nói anh kéo thấp điểm trung bình lớp họ là thật ư?

Giang Nhẫn ngăn lại ngọn lửa bùng lên trong lòng, đi theo cô đến lớp một.

Mạnh Thính tiến vào phòng học, bây giờ đang là tiết Vật Lý. Giọng của giáo viên Đặng giảng bài trầm bồng du dương, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài câu tiếng Quảng Đông. Các bạn học bắt chước theo, vì vậy bầu không khí trong lớp cũng xem như thú vị.

Mạnh Thính hô báo cáo, cô Đặng nói vào đi.

Đổi thành người khác lên lớp lâu như vậy mới tiến vào nhất định cô Đặng sẽ tức giận.

Nhưng Mạnh Thính không giống vậy, có đến văn phòng nhất định có chuyện gì đó mới chậm trễ như vậy, bình thường cô ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên nào cũng thích cô, vậy nên cũng khá bao dung cho cô.

Mạnh Thính ngồi ở hàng thứ ba, vừa mới ngồi xuống, cả lớp im lặng. Mọi người rối rít trừng to mắt nhìn ra bên ngoài. Chốc lát sau biểu tình kích động muốn điên rồi, trời ơi, kia là Giang Nhẫn của Lợi Tài sao! Sao Giang Nhẫn lại đến lớp bọn họ vậy?

Mạnh Thính quay đầu, liếc mắt liền nhìn thấy nét mặt không cảm xúc của Giang Nhẫn.

Suýt chút nữa cô đã đứng lên, anh muốn làm gì? Điên rồi sao?

Cô Đặng đẩy gọng kính, nhíu mày nhìn nam sinh đứng trước cửa. Thiếu niên mặc áo sơ mi màu đen, quần thể thao màu đen. Trên trán có một vết sẹo, nhìn qua là biết không phải học sinh trường bọn họ.

Tính tình cô Đặng cũng khá tốt, “Bạn học này có chuyện gì sao?”

Giang Nhẫn cong cong môi: “Chào cô và các bạn.”

Học sinh lớp một kích động cả lên! Vị lão đại ở trường sát vách này bọn họ đã nghe đồn lâu rồi, anh ta vô cùng ngang tàng, nhìn qua cũng không phải dễ trêu chọc, lớp một có bao giờ thấy qua học sinh không chịu gò bó và ngổ ngược này đâu.

Sắc mặt cô Đặng tối sầm lại.

Giang Nhẫn nói: “Hỏi thăm một chút em sẽ đi liền, điểm trung bình lớp cô là bao nhiêu?”

Lời vừa nói ra, tập thể lớp như bị mộng du.

Mạnh Thính sửng sốt hồi lâu, vừa thẹn vừa phẫn nộ, quả thực muốn cùng anh đồng quy vu tận!

Cô Đặng không kiên nhẫn nói: “Em đến hỏi chủ nhiệm lớp đi, cô ấy đang ở văn phòng, đừng quấy rầy thầy lên lớp.”

Học sinh trong lớp không dám nói tiếng nào, Lý Dật Long ngồi ở dãy đầu tiên trong lớp, đó là khu vực mỗi người một bàn “ghế ngồi riêng biệt”, anh ta nhìn phiếu điểm bên cạnh một chút, sau đó lớn tiếng cười hì hì trả lời: “Anh Nhẫn! 538!”

Lớp học cười to một trận.

“Anh Nhẫn! 666!”

Giang Nhẫn cũng cười: “Cám ơn.”

Anh xoay người rời đi, trái lại không hề nuốt lời.

Cô Đặng vỗ bàn: “Giỏi, giỏi lắm, nhìn lên bảng hết cho tôi! Nhìn cậu ta làm cái gì! Suốt ngày không chịu học hành cho tốt!”

Mấy nữ sinh trong lớp âm thầm nói: “Bề ngoài anh ấy không tệ nha.” Không phải cái kiểu ‘tiểu thịt tươi’ kia, là thuộc dạng mạnh mẽ cứng cáp, nhìn rất ‘man’ nha.

“Suỵt, cô Đặng nhìn kìa.”

Triệu Noãn Chanh không kiềm được viết cho Mạnh Thính một tờ giấy.

“Thính Thính, cậu nói xem sao anh ta muốn biết điểm trung bình của lớp mình vậy?” Cô nàng rất tò mò, viết xong thừa dịp cô giáo đang ghi bảng, cô nàng nhanh chóng ném lên mặt bàn của Mạnh Thính.

Hồi lâu sau Triệu Noãn Chanh mới nhận được hồi âm từ Mạnh Thính.

Cô nàng khẽ than. Trên tờ giấy, chữ viết xinh xắn, nét chữ cứng cáp nhưng lại biểu hiện cho tâm tình phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi của thiếu nữ.

Mạnh Thính viết là…

“Bởi vì anh ta có bệnh!”

“…!”

Không đến mấy ngày, bên trường Lợi Tài đã phát bài kiểm tra ở kỳ thi đợt này. Cả lớp xếp bài thi thành máy bay giấy ném loạn xạ, một trận ầm ĩ.

Giang Nhẫn nhìn bài thi môn toán có con số 25 màu đỏ tươi trên đó, nhíu nhíu mày.

Hạ Tuấn Minh hỏi: “Anh Nhẫn thi được nhiêu?” Anh ta tiến tới nhìn, thấy số 25, anh ta khen ngợi: “Anh Nhẫn làm bài không tệ nha, em chỉ được 22 điểm thôi.” Anh ta thản nhiên mở bài thi ra, đập vào mắt là con số 22.

“…”

Giang Nhẫn bực bội kêu anh ta cút xa chút.

Sau đó anh sờ soạng trong hộc bàn lấy ra một quyển sách.

Là một quyển sách toán lớp 10, Giang Nhẫn mượn nó từ một học sinh thành tích không tệ lắm, anh lật ra chương đầu tiên bắt đầu xem.

Hà Hàn lúc đầu muốn gọi bọn họ cùng đi chơi game, lát sau thấy Giang Nhẫn mặt không biểu tình trầm mặc đọc sách, quả thật là sợ ngây người.

Hạ Tuấn Minh bày ra vẻ mặt mới vừa ăn sh*t, “Anh Nhẫn nghiêm túc hả?”

Giang Nhẫn nói: “Đừng quấy rầy ông mày học bài.” Anh vừa nói vừa lật trang mới.

Trông không giống giả bộ nha.

Hạ Tuấn Minh tò mò hỏi: “Anh xem có hiểu không anh Nhẫn?”

Giang Nhẫn trầm mặc.

Hạ Tuấn Minh rất muốn sảng khoái cười điên, nhưng anh ta không có gan đó. Phương Đàm cũng nín cười: “Anh muốn học thì đi tìm hiệu trưởng bên Thất Trung ấy, quyên tiền, xây thư viện gì đó.”

Giang Nhẫn không nói tiếng nào.

Anh nghĩ đến cặp mắt trong suốt gợn sóng nén nước mắt phẫn nộ chán ghét của cô, máu trong người đều sôi trào lên.

Anh không muốn cô xem thường anh. Nếu như, trong mắt cô anh không còn là học sinh lưu manh cá biệt nữa, cô có thể cho anh một cơ hội và chia tay với Từ Gia hay không? Cô có thể ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn anh, cũng dùng cặp mắt long lanh trong veo đó mà nhìn anh hay không?

Nhưng mà từ nhỏ đến lớn anh chưa từng học bao giờ, anh xem mấy cái này giống như đang đọc chiếu thư vậy.

Giang Nhẫn thấy đau đầu, thật muốn lật bàn.

Nhưng anh đã nhịn xuống.

Hạ Tuấn Minh hỏi anh: “Giáo viên bên đó yêu cầu phải bao nhiêu điểm mới được?”

“538.”

“Mẹ nó!” Hạ Tuấn Minh sợ ngây người, hạng nhất lớp họ còn chưa được 538 nữa kìa, anh ta khuyên: “Anh Nhẫn vẫn nên đi quyên tiền thôi.”

Không phải anh ta xem thường anh Nhẫn, mà thành tích của đám người bọn họ còn chưa được đến 200 điểm nữa.

Kêu Hạ Tuấn Minh thi được 538 điểm, vậy kêu anh ta mập lên 538 cân (1/2 kg) còn dễ hơn nhiều.

Giang Nhẫn lạnh lùng liếc anh ta một cái, anh ta không dám lên tiếng nữa.

Sau đó Hạ Tuấn Minh mở di động, tạo nhóm chat phỉ nhổ anh Nhẫn nhà bọn họ.

Hạ Tuấn Minh: Anh Nhẫn hết thuốc chữa rồi, anh ấy mà thi được 400 điểm tao liền cắt ngay.

Hà Hàn cười đến run rẩy: Mày muốn làm thái giám thì cứ việc nói thẳng nha.

Hạ Tuấn Minh: …

Hà Hàn: Dù vậy tao cũng thấy không được.

Giang Nhẫn không biết bọn họ đang nói cái gì.

Anh nhíu mày liếc nhìn ký hiệu trên sách, con mẹ nó, cái chữ U này vừa mới thấy qua, sao chỗ này vẫn lặp lại chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Nhẫn: Cho bọn mày cơ hội nữa, 538, tin hay không?

Hạ Tuấn Minh (nhỏ giọng ấm ức): Không tin, anh Nhẫn mà thi được 538 điểm, em liền ngậm tất ngay. (im lặng) ——

Chi Chi: Đừng nhìn tôi nha, độc giả tin là tôi tin.

Anh Nhẫn nhìn về phía độc giả, trong mắt mang theo thâm ý.

Độc giả (lớn tiếng): Mọi người mau lại đây, anh Nhẫn tự mình phán đoán “tiểu tam” xong còn muốn so thành tích cùng “tình địch” nữa kìa, tinh thần của ảnh thật đáng khen, nên cổ vũ cho anh ấy nha.

Anh Nhẫn: …

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK