• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Xấu xa

Mạnh Thính không tiếp tục khiến bản thân tâm phiền ý loạn nữa, tắt đèn đi ngủ.

Sinh hoạt hằng ngày của cô từ trước đến nay đều theo một khuôn khổ nhất định, luôn luôn ngủ trước 11 giờ đêm. Ngày hôm sau là cuối tuần bỗng truyền đến một tin xấu.

Tuyến xe buýt đến trường học ngừng hoạt động.

Thư ba ba khi nhắc đến chuyện này cũng rất phiền muộn: “Vùng này là khu vực mới giải phóng, bọn họ nói là vì lý do phải thi công tu sửa lại đường phố nên phải đợi đến tháng sau xe buýt mới có thể hoạt động lần nữa.”

Thư Dương trầm mặc: “Buổi sáng dậy sớm hơn một chút, đi bộ đến trường vậy.”

Thư Lan phủ định lại: “Đường đến trường cũng phải mất đến bốn mươi phút, như vậy sẽ trễ học mất!”

Mạnh Thính giúp Thư ba ba rửa rau, nghe nói vậy trái lại không nói tiếng nào.

Thời gian trôi qua, cô càng nhận thức rõ ràng những sự kiện nhỏ nhặt trong quá khứ, kiếp trước cũng có chuyện xe buýt ngừng hoạt động giống vậy, sau đó Thư ba ba nghĩ cách mượn một chiếc xe đạp và mua thêm một chiếc nữa để ba đứa con của mình có thể đến trường thuận tiện hơn.

Nhưng năm nay giá của một chiếc xe đạp xịn cũng không hề rẻ, Mạnh Thính biết hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, dẫu sao cũng chỉ có một tháng, đi bộ cũng không có vấn đề gì.

Thư Lan ầm ĩ vô cùng kịch liệt, thậm chí còn thốt ra câu: “Nếu bắt con phải đi bộ thì ngày mai con không đi học đâu.” Đại loại là những lời như vậy.

Thư ba ba nổi trận lôi đình mắng một trận rồi đuổi cô ta ra ngoài. Đến tối lại cười ngoắc tay với đám con: “Các con mau lại đây gặp thành viên mới nào.”

Mạnh Thính buông cuốn sách Vật Lý đang cầm trên tay xuống, trong lòng khe khẽ thở dài.

Thư Chí Đồng là một người cha rất dễ mềm lòng, buổi sáng ông mắng Thư Lan, nhưng cũng lo lắng cô ta sẽ đau lòng, đến tối ông liền đi mượn một chiếc xe đạp rồi còn mua thêm một chiếc xe đạp màu xanh da trời nữa.

Chiếc xe đạp ông mượn là một chiếc xe cũ màu đen, ghi-đông xe đạp còn bị tróc sơn, Thư Lan reo hò một tiếng, yêu thích không rời chạm lên chiếc xe đạp màu xanh da trời kia: “Ba ba, chiếc này là cho con sao?”

Thư Chí Đồng có chút xấu hổ, bắt đầu giảng dạy đạo lý cho con gái: “Chiếc màu đen kia có hơi lớn nên ba nghĩ đưa nó cho Thư Dương để anh con chở con đi học. Dù sao thì hai anh em con cũng đi trễ hơn một chút.”

Sắc mặt Thư Lan thay đổi, cô ta cười lạnh: “Cho nên cái này là ba mua cho Mạnh Thính?”

“Nói cái gì đó! Sau này mọi người trong nhà đều có thể sử dụng, qua một thời gian nữa thì con cũng có thể đạp đến trường vậy, con hiểu chuyện chút đi Thư Lan.” Sắc mặt Thư Chí Đồng tái mét, ông thật sự không thiên vị bất kỳ đứa nào hết, chỉ là bây giờ sắp xếp ổn thỏa hết cho mấy đứa con mà thôi, Thư Dương và Mạnh Thính cũng không mấy thân thiết nhưng Thư Lan và Thư Dương lại là anh em song sinh, anh trai chở em gái đi học, hai đứa nó cũng thoải mái hơn.

Nhưng trong mắt Thư Lan chiếc xe đạp kia vừa tàn vừa cũ kỹ, nếu cô ta ngồi lên chiếc xe đạp kia lỡ gặp phải người quen, sau này làm sao mà ngẩng cao đầu được nữa.

Cô ta vừa muốn trút hết sự bất mãn thì Mạnh Thính lên tiếng: “Chiếc xe mới để cho Thư Dương đi ạ.”

Cô đi đến chỗ Thư ba ba mỉm cười, Thư Chí Đồng bận rộn mượn xe mua xe từ sáng đến giờ đã vô cùng vất vả rồi.

Mạnh Thính giúp ông đẩy chiếc xe cũ kỹ kia vào, sau đó dùng dây xích khóa chặt lại bên trong kho.

Cô im lặng làm xong hết tất cả mọi chuyện.

Thư Dương đứng bên ngoài cửa quan sát cô, cuối cùng cũng khóa kỹ chiếc xe đạp còn lại.

Hai chị em đều ngồi xuống trong kho, bỗng nhiên Thư Dương lên tiếng: “Không phải chị không nhận Thư Lan sao? Vì sao còn nhường lại cho nó?”

Mạnh Thính kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ số EQ của Thư Dương không cao lắm, tính cách bên ngoài cũng rất kỳ hoặc, cho dù là anh em song sinh với Thư Lan nhưng cậu cũng không mấy thân thiết với cô ta. Cậu đối với bất kỳ ai cũng đều trưng ra bộ dáng lạnh nhạt như vậy.

Khóe môi Mạnh Thính cong lên: “Bởi vì trời tối rồi, ba cũng đã rất mệt mỏi.”

Không nên để ông mệt mỏi như vậy mà còn phải chứng kiến hai đứa con gái của mình tranh cãi.

Dưới ánh trăng lờ mờ của màn đêm, giọng nói trong veo của cô vang lên: “Ngày mai đạp xe đi học nhớ cẩn thận nhé.”

Thư Dương cũng không nhìn cô.

Từ sau khi đôi mắt của cô khỏi hẳn, trong kí ức của cậu bỗng hiện lên bóng dáng của tiểu tiên nữ ấy, khi đó cậu và Thư Lan đều rất ngưỡng mộ và tự ti. Dẫu rằng hiện tại Mạnh Thính trầm tĩnh dịu dàng, Thư Lan khoe khoang kiêu ngạo, nhưng cậu vẫn là một thiếu niên ít nói và không biểu lộ bất cứ điều gì.

Đợi đến khi Mạnh Thính đi xa dần, Thư Dương mới chậm rãi nói ra câu: “Chị cũng vậy.” Nhưng Mạnh Thính không hề nghe được.

***

Vì đi học bằng xe đạp nên Mạnh Thính đến trường sớm hơn bình thường.

Đã nhiều năm rồi cô không đạp xe đến trường. Lúc đầu, chiếc xe đạp quanh co khúc khuỷu uốn lượn về phía trước, sau đó cô mới quen dần với việc giữ thăng bằng, ổn định tiếp tục đạp.

Buổi sáng trời rất lạnh, cô quấn một chiếc khăn quàng cổ với chất vải kaki, chiếc khăn che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra một cặp mắt trong veo sáng ngời.

Khu vực cũ kỹ này đang được khai phá, khi cô chạy ngang qua con phố phồn hoa bên ngoài trường học, đại đa số các cửa hàng đều không còn mở cửa nữa.

Hạ Tuấn Minh duỗi lưng đi ra từ quán net liền trông thấy bóng lưng đang đạp xe đạp của Mạnh Thính phía xa xa. Buổi sáng sương mù mịt mờ, cô chú tâm nhìn đường, không hề trông thấy đám người bọn họ.

Anh ta còn tưởng mình thức đêm chơi game nên nhìn lầm, vỗ vỗ Hà Hàn: “Kia có phải là Mạnh Thính không?”

Hà Hàn gật đầu: “Sao cô ấy chạy xe đạp vậy?”

Thứ cho anh ta nói thẳng, chiếc xe kia xấu không thể tưởng, không biết là sản xuất vào năm nào nữa. Anh ta kìm nén mà cười: “Cái này thật là phong cách quá nha.”

Hạ Tuấn Minh phụt một tiếng cười ha ha một hồi lâu, rồi đưa cho ông chủ quán net một điếu thuốc: “Gần đây thế nào? Đang sửa đường à?”

Ông chủ biết đám thiếu niên này là con ông cháu cha, nhận lấy điếu thuốc cười nói: “Đúng vậy, khu vực mới giải phóng bên kia đang được mở rộng, cũng tu sửa luôn đường phố, xe buýt ngừng hoạt động, xe riêng cũng phải đi đường vòng.”

Hạ Tuấn Minh như nghĩ ra được gì đó, vô cùng mong chờ xoa xoa tay, nhanh chóng đến trường thông báo tin này cho Giang Nhẫn.

Giang Nhẫn lười biếng nói: “Ừm.”

Hạ Tuấn Minh: “…” Cứ như vậy thôi à? Anh không có biểu hiện nào khác sao?

Không lái xe đi đón người đẹp giảng đường sao?

Cả đám trốn tiết đi chơi một trận bóng rổ, nhóm thiếu niên trong tiết trời mùa đông đều một thân đầy mồ hôi. Lười phải quay lại lớp học, ngồi trên sân thượng cao nhất trong trường hút thuốc, cơn gió vù vù thổi qua, Hạ Tuấn Minh vô cùng nóng bức, khi được cơn gió mát lạnh thổi qua thì thoải mái cực kỳ.

Anh ta sờ soạng hộp thuốc lá: “Anh Nhẫn.”

Giang Nhẫn khoác tay lên ban công, từ trên cao nhìn xuống dưới, không chỉ thấy được toàn cảnh trường Lợi Tài mà những khu vực xung quanh đều nhìn không sót một thứ gì, còn có thể trông thấy tầng lầu nơi Mạnh Thính học tập, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Không hút.”

Hạ Tuấn Minh tự mình hít vài hơi, hình như Giang Nhẫn nhớ ra cái gì đó: “Hút thuốc thì mau tránh xa ông đây.”

Hạ Tuấn Minh không nói nên lời, mẹ nó sao đột nhiên ghét bỏ vậy, trước đây làm gì có chuyện này.

Giang Nhẫn sờ túi lấy kẹo cao su ra nhai.

Nghiện thuốc rất khó mà cai, nó tựa như có một con sâu nhỏ đang nhẹ nhàng cắn xé bên trong vậy. Anh đứng trên đỉnh tòa nhà nhìn Mạnh Thính phía xa xa bên trong tòa nhà nhỏ xíu xiu kia, trong lòng nghĩ thầm nếu mình mà trèo qua thì có hơi…

Giang Nhẫn khoát khoát tay: “Tao đi trước.”

Hà Hàn nói: “Bọn mày đoán xem anh Nhẫn đi làm cái gì?”

Hạ Tuấn Minh: “Làm sao tao biết được?”

Giang Nhẫn trèo tường vô cổng trường Thất Trung, năm này trường Thất Trung nghèo vô cùng, bờ tường trong mắt anh tựa như vùng đất bằng phẳng, cũng không có bảo vệ trông coi.

Anh nhảy xuống, hai tay đút bên trong túi quần.

Bên trong trường Thất Trung vô cùng thoáng đãng.

Không khí của ngôi trường này thực sự rất tốt. Anh nghe thấy âm thanh đọc sách của từng nhóm học sinh giỏi vang vọng đi xa, Giang Nhẫn ‘chậc’ một tiếng.

Quả nhiên khác nhau.

Khi anh băng qua dãy lầu dạy học, một vài người trong lớp bắt đầu bùng nổ.

“Kia có phải Giang Nhẫn không?”

“Chính là anh ta, sao anh ta đến trường chúng ta vậy?”

“…” Các học sinh nhao nhao tò mò nhìn ra phía ngoài, giáo viên gõ gõ lên bảng: “Nhìn gì mà nhìn, mau nhìn bảng đi!”

Giang Nhẫn đi băng qua đến cuối dãy lớp học, ở bãi xe đạp gần phòng bảo vệ, tìm được chiếc xe đạp cũ kỹ mà Hạ Tuấn Minh miêu tả. Bây giờ đang là giờ học, bảo vệ đang xem TV.

Anh nhai kẹo cao su trong miệng, đột nhiên nở nụ cười.

***

Giữa trưa Mạnh Thính dùng cơm ở trường, đến tối khi ra về, cô tìm xe đạp của mình, mở khóa đẩy được hai bước mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô ngồi xổm xuống nhìn, phát hiện dây sên đã bị hư, Mạnh Thính mơ màng chớp mắt một cái, không phải sáng nay nó vẫn còn rất ổn sao?

Cô có chút sốt ruột, nếu hỏng rồi thì làm sao về nhà bây giờ? Dây sên bị bung ra, đẩy xe có chút phí sức.

Hơn nữa đây còn là chiếc xe mà Thư ba ba đi mượn, ngày đầu tiên sử dụng đã làm hư mất rồi, bọn họ không thể nào trả lại được nữa.

Mạnh Thính vén tay áo lên, cánh tay của cô trắng nõn tinh tế, hàng mi dài rũ xuống, cô muốn đem sợi dây sên này về.

Tuy nhiên chiếc xe này rất cũ kỹ, dây sên bên trên không có dầu bôi trơn, cô thử qua nhiều lần khiến ngón tay trắng nõn mềm mại trở nên dơ đi nhưng cũng không thể tháo sợi dây sên ra.

Lúc này trong sân trường rất yên tĩnh, cô đeo cặp trên vai, các học sinh đều rời đi gần hết, chỉ có mình cô ngồi ngây ngốc đấu tranh cùng với chiếc xe cũ kỹ này.

Chạy xe đến trường không chỉ có mình cô, các học sinh đi ngang qua cô, nhộn nhịp liếc nhìn.

Ai cũng đều biết cô tên là Mạnh Thính.

Cô quá đẹp, nam sinh đi mấy bước, giả bộ như lơ đãng quay đầu ngắm nhìn cô.

Hoàng hôn vào mùa đông cũng không có ánh chiều tà.

Vạt áo đồng phục của Mạnh Thính rũ xuống trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp không tưởng tượng được. Có mấy người muốn đến bắt chuyện nhưng lại không dám đến gần.

Năm nay trường Thất Trung chuyên tóm gọn nhóm học sinh yêu sớm, nam nữ sinh lại đang trong độ tuổi yêu đương. Bởi vì thẹn thùng dè dặt, dù rằng cũng viết vài lá thư tình, nhưng rất hiếm trực tiếp đi tỏ tình.

Bọn họ chậm rãi đi ngang qua bên người Mạnh Thính, đỏ mặt, khi cô ngước mắt lên nhìn thì nhanh chóng lẻn nhìn sang hướng khác.

Lúc Giang Nhẫn bình thản ung dung đi đến liền trông thấy cảnh tượng như vậy.

Một mình cô lẻ loi ngồi trơ trọi trên mặt đất, tay bị dây sên làm bẩn. Đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt to tròn màu trà đang chăm chú nghiên cứu làm thế nào để tháo bỏ sợi dây sên ra.

Thật là ngoan quá đi.

Anh khom người xuống, không hề lên tiếng nào, đem cô kéo lên.

Mạnh Thính lúc này mới nhìn thấy anh, mái tóc cô phất phơ trên gương mặt, cô vội vàng cọ cọ khuỷu tay, có hơi xấu hổ: “Giang Nhẫn, sao anh lại ở đây?”

“Có việc.” Anh cười, “Xe hư à?”

Mạnh Thính gật gật đầu, hai tay cô đầy vết bẩn, không được tự nhiên giấu hai tay ra sau lưng. Cô tính là nếu không sửa được thì trước tiên nên đẩy xe về cho Thư ba ba xem thử.

Trong mắt Giang Nhẫn hiện lên ý cười: “Giấu cái gì vậy?” Anh kéo tay cô qua, không để ý mà lấy tay lau cho cô.

Đôi mắt anh rũ xuống, trong suốt chân thành, khuôn mặt Mạnh Thính đỏ ửng: “Dơ lắm.”

“Không dơ.” Anh lau sạch đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó vung tay lên sửa xe cho cô.

Động tác của anh rất thuần thục, trên cổ tay đeo găng tay màu đen, tìm đến vị trí mấu chốt của dây sên, sau đó tháo ra rồi vặn chặt vào. (*)

(*) xin lỗi mn đoạn này hơi khó hiểu nên ta chém

Mạnh Thính đứng ở một bên nhìn.

Thiếu niên bên cạnh khuôn mặt mạnh mẽ không chịu gò bó, có một chút khí chất xấu xa ngang tàng. Nhưng rất nhanh sau đó anh đã sửa xong.

“Xong rồi, em nhìn thử xem.”

Cô đẩy xe vài bước, quay đầu nhẹ nhàng hiện lên ý cười: “Ừ, cảm ơn anh nhé.”

Anh không nhịn được cười, sao cô lại ngốc như vậy chứ.

Thế nhưng nụ cười ấy so với cơn nghiện thuốc chỉ có hơn chứ không kém, để lòng anh bỗng chốc tan rã, rối tinh rối mù hết cả lên.

Giang Nhẫn nói: “Không có dầu bôi trơn, em đi không bao lâu thì dây sên sẽ tiếp tục bung ra.”

Mạnh Thính sững sờ nói: “Hả?”

Giang Nhẫn bước đến đẩy chiếc xe cũ kỹ này đi, chân dài một bước ngồi lên, sau đó quay đầu lại hướng về phía cô nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Chương 24: Ôm anh đi

Mạnh Thính lắc đầu: “Không cần đâu, tự tôi về được rồi.”

Giang Nhẫn hỏi: “Em đem nó đi sửa à?”

Mạnh Thính đương nhiên sẽ không làm vậy.

Giang Nhẫn quay sang chỗ khác, khuôn mặt nghiêm nghị nói: “Nhanh lên nào.”

Cô ngập ngừng một lúc lâu rồi đi đến ngồi xuống ghế sau, Giang Nhẫn cong môi: “Ôm chặt vào.”

Chân anh hơi dùng sức một chút, nhanh chóng chạy vút đi.

Lúc đầu Mạnh Thính vốn ngồi tuốt đằng sau, càng về sau thì cô càng sợ hãi.

Thiếu niên không biết lấy sức lực từ đâu mà đạp xe như vút bay.

Cô cắn môi, kìm nén đến đỏ cả mặt, khẽ nói: “Giang Nhẫn, anh chạy chậm một chút.”

Anh cười vô lại: “Em sợ thì mau ôm anh đi chứ.”

Cô mới không ôm anh đấy, cô vịn chặn ghế sau xe. Tốc độ xe nhanh chóng, bánh xe chuyển động nhanh như gió, tốc độ chạy xe đạp mau chóng biến thành tốc độ của một chiếc xe mô tô, khiến cho người ta run rẩy lo sợ.

Anh bẻ tay lái rẽ sang một khúc cua, Mạnh Thính thốt lên một tiếng. Cô gần như có cảm giác rằng mình sẽ bị ném ra ngoài. Sắc trời đen kịt, trên đường phố chỉ có lác đác vài người. Trên vạt áo của thiếu niên mang theo cơn gió, chân dài mạnh mẽ có lực, thiếu nữ không nói tiếng nào, cố hết sức vịn chặt phía sau xe, lặng yên kìm nén nước mắt.

Anh đột nhiên ngừng xe lại.

Chân chống xuống đất, quay đầu nhìn cô. Cơn gió thổi qua nhẹ nhàng, trong không khí phảng phất một ít bụi đất từ những tòa nhà đang được thi công gần đó. Đôi mắt cô sáng trong ướt đẫm, cũng đang ngước lên nhìn anh. Những ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn đang nắm chặt đến trắng bệch, đốt ngón tay đỏ bừng, sắp mài rách da.

Mái tóc trước vầng trán của cô bị gió thổi trở nên rối loạn cả lên, có chút chật vật đáng thương. Trong ánh mắt tựa như vì sao nhỏ rơi vào trong nước, vừa sáng trong vừa mềm mại làm cho người ta phải thương hại.

Anh ném đầu xe đi, nắm cằm cô lên, trong đáy mắt tồn tại cơn thịnh nộ nổi lên.

“Chán ghét anh như vậy sao?” Chạm vào cũng không chịu ư?

Mạnh Thính buông lỏng các ngón tay trắng bệch ra, vuốt nhẹ bàn tay của anh, không nói tiếng nào.

Giang Nhẫn cứng đờ một lúc lâu, “Mẹ nó, anh sai rồi có được không? Cho anh xem tay em chút đi, bị đau rồi à?”

Giang Nhẫn thấy Mạnh Thính không có phản ứng gì, anh có chút luống cuống tay chân: “Em đừng khóc được không, anh là đồ khốn, không nên bắt nạt em, có phải em sợ lắm đúng không, anh sẽ chạy chậm lại chút, chậm hơn so với đi bộ trên đường có được không?”

Cô cuối cùng cũng ngước mắt lên, vẫn là ánh mắt khiến trái tim anh rung động. Giọng nói cô mang theo sự mềm mại nức nở của thiếu nữ: “Chạy chậm một chút, không được gạt tôi nữa.”

Uất ức thì vẫn uất ức, nhưng vẫn khăng khăng không phá vỡ quy tắc, cũng vẫn như cũ không quá ưa thích anh. Nhưng không hề so đo cái xấu xa của anh. Thật là một cô bé không thù dai mà còn dễ dụ nữa.

Anh bật cười, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại: “Được.”

Anh cởi áo khoác của mình ra, lót trên chỗ ngồi của cô, rồi sợ tay cô bị đau nên thắt áo khoác ngay phía chỗ ngồi, như vậy cô có thể nắm vào phần có áo phủ lên.

Hoàng hôn vào mùa đông, tiếng ‘két’ kêu vang do xe đạp quá cũ kỹ tạo ra. Đời này của Giang Nhẫn chưa bao giờ chạy xe mà chậm đến vậy, sau lưng Mạnh Thính im lặng không nói, trong lòng của anh càng thêm trĩu nặng.

Anh suýt chút nữa để cô khóc rồi.

Anh thật đúng là một tên khốn.

Vốn dĩ anh chỉ muốn được cô ôm một cái mà thôi, muốn đến lòng đều chua xót đau đớn. Nó giống như một cảm giác không thể kiểm soát, càng giống như một căn bệnh cắm sâu vào tận xương tủy. Thế là không từ thủ đoạn, vắt óc tìm kế.

Anh cản trở cơn gió lạnh, dưới sự chỉ dẫn của Mạnh Thính, ngừng xe tại một địa điểm cách tiểu khu một đoạn đường.

Việc phủ xanh đã làm rất tốt mặc dù chưa được triển khai nhiều ở nơi này.

Cô xuống xe, trả lại quần áo cho anh, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, âm cuối thật ngọt ngào, sau đó cô đẩy xe hướng đến nhà mình.

Nếu như bây giờ là mùa hè, bóng lưng của cô sẽ đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Nhưng mùa đông thì lại nhiều thêm nét dịu dàng và ngây thơ.

Trong lòng anh bỗng chợt sục sôi. Vừa ngọt vừa chát.

Đời này đây là lần đầu tiên Giang Nhẫn thích một người, quả thật anh không thể hiểu được vì sao lại thích cô. Thế nhưng chỉ cần cô ngoảnh đầu liếc nhìn liền khiến cho anh lập tức trở nên vui vẻ, nhưng cũng có thể khiến anh đau đớn thấu xương.

“Mạnh Thính.”

Mạnh Thính quay đầu, ánh mắt nghi ngờ: “Hả?”

Anh không nhịn được tiến lên vài bước, cuối cùng dừng lại, cười nói: “Không có gì, em về nhà đi.”

Cô gật gật đầu, dần dần đi xa.

***

Mạnh Thính về đến nhà thì phát hiện trong nhà xảy ra chuyện.

Thư Lan nước mắt nước mũi đầy mặt, Thư Chí Đồng vừa đánh vừa thở hổn hển: “Tao ước gì không có đứa con gái như mày!”

Thư Lan hét lên một tiếng: “Ông cho rằng tôi muốn có người cha như ông sao!” Vừa nghèo vừa ngốc, đi nuôi con của người khác khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Thư Dương đứng một bên, cũng bị đánh mấy cây, nhưng cậu không kêu tiếng nào, chịu đựng đau đớn.

Mạnh Thính vội vàng đi vào: “Ba ba?”

Thư Chí Đồng tức giận khiến lồng ngực phập phồng, hồi lâu sau mới ném cây roi đi, không để ý đến ai nữa, đi thẳng về phòng.

Buổi tối Mạnh Thính nấu cơm, Thư Lan đã đi ra ngoài. Thư Dương ăn được nửa chén, cuối cùng để đũa xuống. Thư ba ba nói không muốn ăn, ông tức giận đến no luôn rồi.

Trên bàn ăn chỉ có hai người Mạnh Thính và Thư Dương.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư Dương nhíu mày, không lên tiếng. Mạnh Thính thấy cậu không nói lời nào, cô vào phòng cầm thuốc đỏ ra đưa cho cậu: “Mau thoa lên đi.” Cô chỉ vào phía sau lưng cậu, lo lắng nói: “Chỗ này có máu.”

Thư Dương nói: “Không phải của tôi.”

Cậu giương mắt lên, cuối cùng đem sự việc nói cho Mạnh Thính: “Là của người khác, tôi đánh anh ta. Anh ta không cẩn thận té xuống từ cầu thang, bây giờ đang ở bệnh viện, vừa rồi ba đã đi xin lỗi.”

Mạnh Thính không thể tin được nhìn Thư Dương.

Tính cách của Thư Dương trầm ổn chín chắn, không hề giống một người sẽ đi đánh nhau với người khác.

Thư Dương không mở mắt, khó khăn lên tiếng: “Lúc tan học tôi đi đón Thư Lan… nam sinh ấy đang hôn nó.”

Cậu còn có câu này chưa nói, bàn tay của nam sinh đó còn tiến vào bên trong quần áo của Thư Lan.

Mặc dù tính cách của cậu lạnh nhạt, tuy nhiên Thư Lan rốt cuộc cũng là đứa em gái cùng nằm trong bụng mẹ với cậu. Cậu kéo Thư Lan qua, một quyền vung tới.

Hai người bọn họ làm chuyện lén lút, chọn địa điểm là ở hành lang, nam sinh kia không đứng vững, lăn từ hành lang lầu trên xuống dưới.

Ngay lập tức vào bệnh viện.

Chuyện này ầm ĩ có hơi lớn, nhà bên kia vừa bắt phải bồi thường tiền vừa mắng Thư Lan không có giáo dục, còn nhỏ tuổi đã quấn lấy nam sinh. Chẳng trách Thư Chí Đồng tức giận đến như vậy.

Mạnh Thính nghe Thư Dương kể xong, mở lọ thuốc ra, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, giờ thoa thuốc trước đã, ăn cơm cho no.”

Thư Dương nắm chặt quyền: “Chị không trách tôi?”

Mạnh Thính lắc đầu, cười nói: “Em hiếm khi tức giận.” Mỗi lần bị kích thích đều bởi vì gắp phải những chuyện không thể kiểm soát được bằng lý trí. Giống như năm đó khi cô bị hủy dung…

Thư Dương đã nhảy vào biển lửa.

Có điều… cậu không tìm được cô.

Mạnh Thính nói: “Bảo vệ em gái là chuyện tốt, nhưng lần sau không nên xúc động như vậy. Lỡ như có chuyện gì xảy ra, em hối hận cũng không kịp đâu.” Cô dừng một lát, “Ba ba bồi thường bao nhiêu tiền?”

Sắc mặt Thư Dương xám xịt, hồi lâu sau mới nói: “Bên kia muốn hai mươi lăm ngàn, ba đã đưa trước sáu ngàn.” Lúc cậu đánh người không hề hối hận, nhưng sau đó bắt đầu tự kiểm điểm lại sự lỗ mãng của mình.

Trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy, số tiền Thư Chí Đồng kiếm được ở sở nghiên cứu đều dùng để trả nợ.

Đáy mắt Thư Dương u ám, gần như không có một chút sắc thái nào.

Mạnh Thính nhìn cậu một cái, quay về phòng, chỉ chốc lát sau đã đi ra, đưa bằng khen cho cậu xem.

Bên trên bằng khen viết: Quán quân cuộc thi Olympic dành cho học sinh trung học cả nước, Mạnh Thính, đặc biệt cấp bằng này, để khuyến khích.

Thư Dương không hiểu ý của Mạnh Thính.

Mạnh Thính đem bằng khen đưa vào tay cậu: “Cái này có tám ngàn tiền thưởng.”

Thư Dương sửng sốt.

Sau đó cậu nghe được âm thanh kiên định của thiếu nữ vang lên: “Thư Dương em rất tài giỏi, tham gia tranh tài kiếm tiền đi.”

Trong cặp mắt đen láy của thiếu niên, kín đáo dấy lên ngọn lửa sáng ngời.

***

Đêm hôm đó khi Thư Lan ra ngoài, Thư ba ba vẫn như cũ đem cô ta trở về.

Thư ba ba là một người cha.

Dù cho con cái ngỗ nghịch, người làm cha mẹ không có cách nào vứt bỏ.

Hai ngày nay chuyện Mạnh Thính biết càng nhiều, nam sinh hôn Thư Lan chính là bạn trai của Trương Y Y, tên là Trần Thước.

Cuối tuần Thư ba ba muốn mang theo trái cây đến thăm anh ta.

Chuyện này nói đến cùng cũng là con trai ông đánh người ta phải vào bệnh viện. Nhưng đối phương đòi hỏi đủ điều, Thư Chí Đồng không chấp nhận. Ông muốn xem hóa đơn chữa trị, phía bên đó khăng khăng không đưa, còn muốn làm ầm lên đến trường Thất Trung.

Trần Thước sớm có thể xuất viện rồi, nhưng bởi vì Thư ba ba không đền đủ số tiền nên anh ta nằm vạ ở bệnh viện.

Thư Chí Đồng ra cửa nhận điện thoại, sở nghiên cứu bên kia có chuyện gấp cần tìm ông. Ông nhìn sang trường học bên cạnh, thế là đưa trái cây sang cho Mạnh Thính để sau khi tan học cô sẽ đem đến bệnh viện cho Trần Thước. Chắc chắn không thể nào nhờ đến Thư Lan, dù gì thì chuyện của Thư Lan và nam sinh kia làm Thư Chí Đồng rất tức giận.

Mạnh Thính gật gật đầu.

Ban đầu cô muốn gọi Thư Dương, nhưng lo rằng chuyện sẽ càng thêm trở nên trầm trọng, vậy nên không gọi cậu. Mấy ngày nay Thư Dương đang chuẩn bị cho cuộc thi vật lý, môn đó Thư Dương rất giỏi, so với Mạnh Thính là bất phân cao thấp.

Triệu Noãn Chanh thấy cô ôm một chồng trái cây, hỏi: “Cậu mang cho ai vậy Thính Thính?”

“Một nam sinh trong bệnh viện, ba nhờ tớ mang đến.”

“Ồ.”

Con đường đến bệnh viện và về nhà không cùng một đường.

Cô tạm biệt Triệu Noãn Chanh, băng qua những học sinh tan học về nhà, hướng đến bệnh viện.

Triệu Noãn Chanh vẫy tay với cô, quay đầu thì thấy ngay Giang Nhẫn.

Thiếu niên tóc đen ngồi trên xe gắn máy, ánh mắt rơi trên bóng lưng của Mạnh Thính. Hạ Tuấn Minh trái lại cười hì hì chào hỏi Triệu Noãn Chanh: “Cô tên là Triệu… Triệu cái gì vậy?”

Triệu Noãn Chanh rất sợ bọn họ, trừng mắt liếc Hạ Tuấn Minh một cái, không tình nguyện lên tiếng: “Triệu Noãn Chanh.”

Giang Nhẫn rũ mắt: “Cô ấy đi đâu vậy?”

Triệu Noãn Chanh sợ nhất chính là Giang Nhẫn, cô lắp bắp khai báo. Đám người bọn họ là hung thần ác sát, những học sinh xung quanh không có can đảm đi qua, nhưng mà tỉ lệ quay đầu ngước nhìn là 100%. Giang Nhẫn đội nón bảo hiểm lên, ai cũng không thấy được ánh mắt của anh lúc này.

Lúc Mạnh Thính đến phòng 302 ở bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình Trần Thước. Anh ta gác chân nằm trên giường, cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

Mạnh Thính gõ cửa đi vào, đem giỏ trái cây đặt trên đầu giường anh ta.

Cô không thích người này chút nào. “Đây là Thư Dương nhận lỗi.”

Thấy anh ta nhìn sang, cô gật đầu muốn rời khỏi.

Nam sinh trên giường mở to mắt, ngơ ngác ngắm nhìn gương mặt của cô, đến khi Mạnh Thính đưa tay đóng cửa, anh ta vội vàng nói: “Chờ chút đã bạn học!”

Mạnh Thính nhìn sang.

Hàng mi dài của cô khẽ giương, đôi mắt hạnh rực rỡ có mấy phần hấp dẫn người khác, Trần Thước cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng tốc.

Con mẹ nó đẹp quá! Trần Thước phong lưu quen thói, ỷ vào bộ dáng đứng đắn của mình mà đi trêu chọc khắp nơi, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy qua một nữ sinh đẹp giống như vậy.

“Cô là ai?”

“Chị của Thư Dương.”

Trần Thước trong nháy mắt bỗng có một ý: “Đợi chút cô khoan hãy đi, cô tên là gì?”

Mạnh Thính nhíu mày.

Trần Thước nuốt một ngụm nước bọt: “Nhà các cô không phải thiếu tôi tiền thuốc men sao? Ba cô không có ý định trả phải không, còn thiếu đến 19 ngàn đó. Tôi quả thật bị thương không nhẹ đâu. Nếu không như vậy đi, cô…” Anh ta kinh diễm (kinh ngạc vì vẻ đẹp) quan sát thiếu nữ, liếm liếm môi, “Cô làm bạn gái của tôi, đi theo bên người tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện tiền nong nữa.”

Mạnh Thính còn chưa kịp phản ứng, sau lưng vang lên tiếng bước chân của một người đang đi đến.

Giang Nhẫn một cước đá tung cửa ra.

Sắc mặt anh hung ác, một quyền đánh vào trên mặt Trần Thước. Sau đó kéo Trần Thước từ trên giường xuống, ấn đầu anh ta đập xuống đất.

Giang Nhẫn với lấy bình hoa trên hộc tủ, đập xuống.

Máu từ trên đầu Trần Thước chảy xuống, anh ta không có mảy may một chút phản kháng nào.

Giang Nhẫn gần như phát điên đánh anh ta.

Mạnh Thính bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người, hồi lâu sau cô run rẩy giữ chặt Giang Nhẫn.

Thiếu niên cơ bắp căng cứng, hung ác đá một cước vào người nằm trên mặt đất, “Bây giờ thiếu mày tiền thuốc men chính là tao, ông đây chơi với mày đến cùng, yên tâm, phí chôn cất đều đã chuẩn bị xong.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK