*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hành bị cảm đúng như dự đoán.
Lúc thức giấc, cậu ê ẩm cả người, Lý Nguyệt Trì ngồi bên giường, vươn tay sờ trán cậu: "Đây, uống thuốc trước đi."
Đường Hành nói giọng khàn đặc: "Mấy giờ rồi?"
"8 giờ, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
"Không sao......" Đường Hành chậm rãi ngồi dậy, cánh tay chống trên giường như không còn sức lực, Lý Nguyệt Trì vội vàng đỡ cậu, để cậu ngồi dựa vào người mình.
Đường Hành uống thuốc, dựa vào người anh không nhúc nhích.
Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Ngủ nữa nhé...."
"Em ngủ không được......" Đường Hành nói rất chậm, "Không phải đang nằm mơ đúng không?"
Lý Nguyệt Trì cười: "Tối qua còn chưa đủ à?"
"..."
Nếu họ chưa chính thức về lại bên nhau thì Đường Hành sẽ dám trả lời là "Không đủ" —— dù sao thì Lý Nguyệt Trì cũng sẽ không làm gì cậu. Nhưng mà tối qua...... Tối hôm qua, cái tư thế đó của Lý Nguyệt Trì cứ như là đang đòi lại cho đủ những gì cậu thiếu anh trong 6 năm qua.
Cứ như mở đập xả lũ vậy
Sau đó Đường Hành chịu hết nổi, đầu óc mê man cầu xin Lý Nguyệt Trì: "Học trưởng...... Thật sự, không nổi nữa."
"Nổi......" Lý Nguyệt Trì hôn lên mái tóc ướt mướt mồ hôi, "Ngoan......"
Tuy nói vậy nhưng không lâu sau đó Lý Nguyệt Trì vẫn ngừng lại, hỏi Đường Hành có muốn tiếp tục nữa hay không.
Đường Hành do dự nửa giây, khàn khàn đáp: "Tiếp tục......"
Từ thời khắc họ xác định về lại bên nhau, Lý Nguyệt Trì đã thay đổi. Không, cũng không hẳn là thay đổi, mà là, cuối cùng thì anh cũng có thể bộc lộ một Lý Nguyệt Trì chân thật và trọn vẹn nhất trước mặt Đường Hành.
Từ thời khắc họ thừa nhận nhau, họ mãi mãi yêu nhau.
Ánh mắt Lý Nguyệt Trì nhìn cậu vẫn dịu dàng như thế nhưng động tác lại toát lên chút điên cuồng. Trong cơn mê man, Đường Hành có ảo giác mình là một chiếc thuyền gỗ đang lắc lư giữa một cơn bão biển hung dữ, còn Lý Nguyệt Trì thì liên tục nâng cậu lên rồi nhấn chìm cậu xuống những cơn sóng cuồn cuộn đó. Cũng có thể là vì Lý Nguyệt Trì đã lộ ra dấu vết của vật tổ linh thiêng mà anh đã che dấu nhiều năm, anh là người bước ra từ những trang sách của Claude Lévi-Strauss, là người đến từ vùng nhiệt đới xa xôi u hoài, tách biệt khỏi nền văn minh hiện đại. Đôi mắt anh hoang dã mà hồn nhiên. (Mọi người xem lại chương 17 miêu tả anh Trì của bạn Đường vào ngày gặp nhau nha)
Đường Hành có thể cảm nhận được, cuối cùng thì Lý Nguyệt Trì cũng dám thẳng thừng đòi hỏi một điều gì đó từ cậu. Liệu đây có phải là tình yêu kỳ lạ nhất trên đời không? Kẻ khác thì sợ nhận không đủ, còn họ chỉ sợ người ấy của mình không dám đòi.
Mà bây giờ Lý Nguyệt Trì đã chịu đòi, thì tất nhiên cậu sẵn lòng cho.
Kết quả là eo nhức lưng đau...... Lý Nguyệt Trì đứng dậy đi về phía cửa, hé ra thành một cái khe nhỏ, Đường Hành nghe anh thấp giọng nói: "Em ấy chưa dậy......"
"Cậu ấy không sao chứ?!" Tưởng Á lo lắng, đồng thời có hơi áy náy, "Cái đó...... Tối qua có phải tôi đã kích động cậu ấy không? Ôi, thật sự đâu có biết cậu ấy đừng đằng sau đâu...... Nếu không, hay là cứ dẫn cậu ấy tới gặp bác sĩ tâm lý đi?"
Lý Nguyệt Trì nói gì đó Đường Hành nghe không rõ, ngay sau đó Tưởng Á lại gào lên: "Không được! Tôi không yên tâm! Để vào xem rốt cuộc cậu ấy sao rồi ——"
"Mình không sao......" giọng lười biếng của Đường Hành vang lên.
"Con trai ơi!" Nhưng Tưởng Á đã lao thẳng vào phòng, "Cậu không sao đó chứ —— cậu, gì đây?"
Cậu ta nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ Đường Hành, mặt mờ mịt.
Đường Hành nhắm mắt, cũng không thèm nhìn "Bộ cậu chưa thấy bao giờ à?"
Vài giây sau, Tưởng Á thấp giọng chửi "Đệt" rồi quay đầu nhìn Lý Nguyệt Trì: "Không phải hôm qua anh bảo hai người là bạn bè à?!"
"Hôm qua là hôm qua......" Lý Nguyệt Trì bình tĩnh nói, "Hôm nay khác......"
"Vậy bây giờ hai người......"
"Người yêu, còn chưa nhìn ra nữa à?" Đường Hành bị cậu ta gào từ nãy đến giờ làm nhức cả đầu, "Cậu phắn đi, lát nữa là mình khỏe thôi."
Tưởng Á chần chừ bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa liếc mắt nhìn lại như có chút tiếc nuối, cứ như cậu ta đang hối hận vì tối qua lo chuồn sớm.
Đường Hành xoa xoa giữa chân mày, đứng dậy nói: "Không ngủ nữa......"
Lý Nguyệt Trì tới gần, dùng trán chạm vào trán cậu để chắc rằng cậu đã hết sốt.
"Còn khó chịu không?"
"Đỡ rồi, nhưng còn nghẹt mũi."
"Chiều này sẽ ra ngoài nên là ngủ thêm đi......" Lý Nguyệt Trì vừa nói vừa cởi áo khoác, "Anh có mua bánh bao. Ăn xong rồi cùng nhau ngủ."
Trong vài giây, Đường Hành không rõ anh nói "Cùng nhau ngủ" là ngủ kiểu như thế nào.
Cũng may mà khi họ cùng nằm xuống giường, Lý Nguyệt Trì chỉ hôn nhẹ lên môi Đường Hành.
Đường Hành đẩy anh, nói giọng không rõ: "Coi chừng em lây bệnh cho anh."
Lý Nguyệt Trì lại cúi người xuống hôn thêm một cái, mang theo ý cười: "Có sau đâu, coi như chia bớt bệnh cho anh."
Chiều hôm nay, Đường Hành lấy lại điện thoại của mình từ Lý Nguyệt Trì.
Cậu biết dù sớm hay muộn gì cậu cũng phải đối mặt với một số chuyện, tắt máy cũng chỉ là một hành động trốn tránh bất lực mà thôi, nhưng bây giờ cậu như đã có thêm sức mạnh. Cho dù kết quả có tồi tệ đến đâu thì cậu vẫn tin rằng, cậu không hề đơn độc một mình ở thế giới này.
Lý Nguyệt Trì cùng cậu đối mặt với hết thảy.
Di động khởi động máy, và khoảng hơn 10 giây sau.
WeChat, tin nhắn, email, cuộc gọi nhỡ...... thay nhau hiện liên không ngừng. Đường Hành đặt luôn điện thoại lên trên bàn, nửa phút sau, cậu hít một hơi thật sâu rồi cầm nó lên.
Có 47 cuộc gọi nhỡ từ Phó Lệ Linh.
Tiếp theo là 19 cuộc gọi nhỡ từ Tưởng Á.
8 cuộc gọi nhỡ từ trưởng khoa Từ.
Đường Quốc Mộc...... Đường Quốc Mộc chỉ gọi hai lần. Một lần là khi cậu đang ở trên tàu cao tốc, một lần nữa là vào 9 giờ tối qua. Đường Hành bình tĩnh nói: "Bào Lỗi chắc chắn đã đến tìm ông ấy."
"Ông ta gọi nữa thì sao?"
"Tạm thời cứ kệ đi......" Đường Hành chặn số của Đường Quốc Mộc, "Cái này là ai gọi?"
Lý Nguyệt Trì đang định lên tiếng thì có tiếng gõ cửa.
Tưởng Á đi vào, cầm điện thoại trong tay nói: "An Vân đã về......"
Hai giờ rưỡi chiều, ba người ngồi tuyến số 2 tới Thung lũng Quang học. Thời điểm lúc Đường Hành rời Vũ Hán thì Thung lũng Quang học vẫn là một đống đổ nát ở vùng ngoại ô và không có tuyến tàu nào để đi đến đây. Nhưng hiện tại, nơi đây đã trở thành khu công nghệ cao nổi tiếng nhất Vũ Hán. Đường Hành nhận lấy một tời rơi rao bán bất động sản, trên đó ghi: Gần trường học danh giá của quận Hồng Sơn, có view nhìn ra Đông hồ cực đẹp, giá mua khởi điểm là 21,008 tệ/㎡, Tưởng Á tấm tắc: "Nhà ở đây giờ bán có giá vậy sao? Vậy căn hộ của mình ở Hổ Tuyền chắc phải bán được hơn trăm vạn ha?"
Đường Hành hơi bất ngờ: "Căn hộ đó của cậu còn chưa bán nữa à?"
"Ừ, trước cũng tính bán mà nhiều đồ đạc quá, mình lại lười về nước."
"Cậu đúng là có nhiều đồ thật."
Đường Hành nhớ căn hộ song lập đó của Tưởng Á chỉ có hai phòng để đồ nhưng lại nhồi nhét đủ loại quần áo với các loại nhãn hiệu xa xỉ. Trên lầu một có một phòng chơi nhạc, bên trong đựng dàn trống của Tưởng Á, theo cậu nhớ thì có ít nhất ba bộ trống ở trong đó. Trong phòng khách thì đặt một bộ sô pha rất dài và rộng. Hồi đó ba người họ hay ở lại nhà Tưởng Á xem phim, nếu buồn ngủ thì sẽ nằm ngủ ngay trên sô pha luôn.
Tưởng Á nói: "Làm gì, có đồ của mấy cậu nữa mà?"
"Của bọn mình?" Đường Hành không hiểu, "Mình và An Vân?"
"Của cậu và Lý Nguyệt Trì đó! Đồ đạc của hai người trong căn phòng trọ sụp xệ kia còn gì, toàn bộ đều để hết trong nhà mình ——"
Đường Hành đột nhiên dừng bước.
Đầu tiên cậu nhìn Lý Nguyệt Trì, Lý Nguyệt Trì rũ mắt, im lặng.
Sau đó nhìn Tưởng Á: "Là sao?"
"À......" Tưởng Á bỗng nhiên nhận ra được gì đó, lắp bắp "Cậu, cậu không biết hả?"
"Đồ của bọn mình đều ở nhà cậu?"
"Đúng...... mà không phải...... Lúc ấy Lý Nguyệt Trì giao cho mình."
Đường Hành lấy lại bình tĩnh: "Khi nào?"
Tưởng Á nhỏ giọng nói: "Lúc anh ấy giúp mình làm số liệu phân tích cho luận văn tốt nghiệp của mình, An Vân đưa bìa hồ sơ đó cho mình...... Bên trong có để tờ giấy, viết là nhờ mình dành thời gian đến phòng trọ dọn hết đồ trong đó đi, dọn toàn bộ không được sót cái nào."
Đường Hành cảm thấy tim mình bị siết một cái thật đau.
"Tưởng cậu biết......" Tưởng Á tiếp tục nói, "Dù sao trong phòng cũng có nhiều đồ của cậu, mình dọn đi hết mà cậu lại không phát hiện à?"
Đường Hành im lặng, sau một lúc lâu lặng lẽ thở ra một hơi.
"Mình không biết......" Đường Hành thấp giọng nói, "Từ sau ngày đó mình chưa về lại căn phòng ấy lần nào."
"Ngày đó?"
"Ngày anh ấy đâm Đường Quốc Mộc."
Lần này Tưởng Á im lặng.
"Có phải mình vô dụng lắm đúng không? Mình còn không dám trở về đó lần nào, đến tận 2016, khi mình dùng goolgle map dò địa chỉ mới nhận ra chỗ đó đã được phá bỏ để quy hoạch. Nếu mình về Vũ Hán sớm hơn một chút có lẽ......"
"Đừng nghĩ nữa......" Lý Nguyệt Trì lên tiếng ngắt lời, "Qua hết rồi......"
"Anh biết chỗ đó bị phá dỡ lúc nào?"
"Ngày 24 tháng 11 năm 2016."
Khi đó Lý Nguyệt Trì đã ra tù.
Trong lòng Đường Hành bỗng nhiên dâng lên một dự cảm.
Bọn họ đang đứng trên một con đường ở Thung lũng Quang học nườm nượp người qua kẻ lại, xe cộ tấp nập. Có tiếng đàn piano du dương phát ra từ một nhà hàng Âu bên đường nhưng vang vọng bên tai Đường Hành lúc này chỉ có âm thanh đổ nát của gạch đá rơi rụng.
Là tiếng rơi vỡ vụn của tấm kính mà họ đã cùng nhau hì hục rửa sạch như mới.
Là tiếng cầu thang sắt ọp ẹp mà họ đi đã lên đi xuống vô số lần.
Là tiếng những chiếc ốc cây đinh rơi rụng.
Là......
Đường Hành hỏi, giọng run rẩy: "Ngày phá dỡ đó anh có trở về không?"
Rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng cậu lại như đang trần thuật tựa như đã biết rõ đáp án.
Vài giây sau, Lý Nguyệt Trì gật đầu nhẹ một cái.
Mặc dù đã đoán được nhưng khi Lý Nguyệt Trì tự mình thừa nhận Đường Hành vẫn cảm thấy hô hấp ngừng trệ. Cậu không biết lúc ấy Lý Nguyệt Trì mang cảm xúc gì khi chứng kiến căn phòng mình từng ở đã thành một đống điêu tàn.
Khi ấy Lý Nguyệt Trì mới ra tù chưa được bao lâu, và cuộc sống hơn hai năm trước đó của anh cũng trở thành một mảnh phế tích.
Anh có hối hận không?
Khi ấy họ đã xa nhau được gần 5 năm, và ngỡ rằng quãng đời còn lại sẽ không còn cơ hội tái ngộ nhau.
Anh có ôm nỗi nhớ về những năm tháng đó không?
Chỉ mới tưởng tượng đến khung cảnh khói bụi mờ mịt, đất trời chỉ còn là khoảng hư vô đã khiến Đường Hành cảm thấy thật xót xa. Thật khó đoán được làm sao mà Lý Nguyệt Trì, người tận mắt chứng kiến tất cả những điều ấy, lại có thể chịu được. Thật mâu thuẫn —— làm sao anh có thể lấy hết can đảm để sẵn sàng chứng kiến những hình ảnh khiến anh sẽ tuyệt vọng cơ chứ?
"Đường Hành......"
Lý Nguyệt Trì tiến lên một bước, dùng sức bẻ ra bàn tay đang siết chặt của cậu, rồi nắm lấy tay cậu.
"Nghe anh, đừng nghĩ gì hết......" Lý Nguyệt Trì nhìn cậu chăm chú, ánh mắt kiên định, "Sau này chúng mình sẽ có nhà mới."
Tác giả có lời muốn nói:
Claude Lévi-Strauss《 Nhiệt đới buồn 》
- ------HẾT---------
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hành bị cảm đúng như dự đoán.
Lúc thức giấc, cậu ê ẩm cả người, Lý Nguyệt Trì ngồi bên giường, vươn tay sờ trán cậu: "Đây, uống thuốc trước đi."
Đường Hành nói giọng khàn đặc: "Mấy giờ rồi?"
"8 giờ, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
"Không sao......" Đường Hành chậm rãi ngồi dậy, cánh tay chống trên giường như không còn sức lực, Lý Nguyệt Trì vội vàng đỡ cậu, để cậu ngồi dựa vào người mình.
Đường Hành uống thuốc, dựa vào người anh không nhúc nhích.
Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Ngủ nữa nhé...."
"Em ngủ không được......" Đường Hành nói rất chậm, "Không phải đang nằm mơ đúng không?"
Lý Nguyệt Trì cười: "Tối qua còn chưa đủ à?"
"..."
Nếu họ chưa chính thức về lại bên nhau thì Đường Hành sẽ dám trả lời là "Không đủ" —— dù sao thì Lý Nguyệt Trì cũng sẽ không làm gì cậu. Nhưng mà tối qua...... Tối hôm qua, cái tư thế đó của Lý Nguyệt Trì cứ như là đang đòi lại cho đủ những gì cậu thiếu anh trong 6 năm qua.
Cứ như mở đập xả lũ vậy
Sau đó Đường Hành chịu hết nổi, đầu óc mê man cầu xin Lý Nguyệt Trì: "Học trưởng...... Thật sự, không nổi nữa."
"Nổi......" Lý Nguyệt Trì hôn lên mái tóc ướt mướt mồ hôi, "Ngoan......"
Tuy nói vậy nhưng không lâu sau đó Lý Nguyệt Trì vẫn ngừng lại, hỏi Đường Hành có muốn tiếp tục nữa hay không.
Đường Hành do dự nửa giây, khàn khàn đáp: "Tiếp tục......"
Từ thời khắc họ xác định về lại bên nhau, Lý Nguyệt Trì đã thay đổi. Không, cũng không hẳn là thay đổi, mà là, cuối cùng thì anh cũng có thể bộc lộ một Lý Nguyệt Trì chân thật và trọn vẹn nhất trước mặt Đường Hành.
Từ thời khắc họ thừa nhận nhau, họ mãi mãi yêu nhau.
Ánh mắt Lý Nguyệt Trì nhìn cậu vẫn dịu dàng như thế nhưng động tác lại toát lên chút điên cuồng. Trong cơn mê man, Đường Hành có ảo giác mình là một chiếc thuyền gỗ đang lắc lư giữa một cơn bão biển hung dữ, còn Lý Nguyệt Trì thì liên tục nâng cậu lên rồi nhấn chìm cậu xuống những cơn sóng cuồn cuộn đó. Cũng có thể là vì Lý Nguyệt Trì đã lộ ra dấu vết của vật tổ linh thiêng mà anh đã che dấu nhiều năm, anh là người bước ra từ những trang sách của Claude Lévi-Strauss, là người đến từ vùng nhiệt đới xa xôi u hoài, tách biệt khỏi nền văn minh hiện đại. Đôi mắt anh hoang dã mà hồn nhiên. (Mọi người xem lại chương 17 miêu tả anh Trì của bạn Đường vào ngày gặp nhau nha)
Đường Hành có thể cảm nhận được, cuối cùng thì Lý Nguyệt Trì cũng dám thẳng thừng đòi hỏi một điều gì đó từ cậu. Liệu đây có phải là tình yêu kỳ lạ nhất trên đời không? Kẻ khác thì sợ nhận không đủ, còn họ chỉ sợ người ấy của mình không dám đòi.
Mà bây giờ Lý Nguyệt Trì đã chịu đòi, thì tất nhiên cậu sẵn lòng cho.
Kết quả là eo nhức lưng đau...... Lý Nguyệt Trì đứng dậy đi về phía cửa, hé ra thành một cái khe nhỏ, Đường Hành nghe anh thấp giọng nói: "Em ấy chưa dậy......"
"Cậu ấy không sao chứ?!" Tưởng Á lo lắng, đồng thời có hơi áy náy, "Cái đó...... Tối qua có phải tôi đã kích động cậu ấy không? Ôi, thật sự đâu có biết cậu ấy đừng đằng sau đâu...... Nếu không, hay là cứ dẫn cậu ấy tới gặp bác sĩ tâm lý đi?"
Lý Nguyệt Trì nói gì đó Đường Hành nghe không rõ, ngay sau đó Tưởng Á lại gào lên: "Không được! Tôi không yên tâm! Để vào xem rốt cuộc cậu ấy sao rồi ——"
"Mình không sao......" giọng lười biếng của Đường Hành vang lên.
"Con trai ơi!" Nhưng Tưởng Á đã lao thẳng vào phòng, "Cậu không sao đó chứ —— cậu, gì đây?"
Cậu ta nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ Đường Hành, mặt mờ mịt.
Đường Hành nhắm mắt, cũng không thèm nhìn "Bộ cậu chưa thấy bao giờ à?"
Vài giây sau, Tưởng Á thấp giọng chửi "Đệt" rồi quay đầu nhìn Lý Nguyệt Trì: "Không phải hôm qua anh bảo hai người là bạn bè à?!"
"Hôm qua là hôm qua......" Lý Nguyệt Trì bình tĩnh nói, "Hôm nay khác......"
"Vậy bây giờ hai người......"
"Người yêu, còn chưa nhìn ra nữa à?" Đường Hành bị cậu ta gào từ nãy đến giờ làm nhức cả đầu, "Cậu phắn đi, lát nữa là mình khỏe thôi."
Tưởng Á chần chừ bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa liếc mắt nhìn lại như có chút tiếc nuối, cứ như cậu ta đang hối hận vì tối qua lo chuồn sớm.
Đường Hành xoa xoa giữa chân mày, đứng dậy nói: "Không ngủ nữa......"
Lý Nguyệt Trì tới gần, dùng trán chạm vào trán cậu để chắc rằng cậu đã hết sốt.
"Còn khó chịu không?"
"Đỡ rồi, nhưng còn nghẹt mũi."
"Chiều này sẽ ra ngoài nên là ngủ thêm đi......" Lý Nguyệt Trì vừa nói vừa cởi áo khoác, "Anh có mua bánh bao. Ăn xong rồi cùng nhau ngủ."
Trong vài giây, Đường Hành không rõ anh nói "Cùng nhau ngủ" là ngủ kiểu như thế nào.
Cũng may mà khi họ cùng nằm xuống giường, Lý Nguyệt Trì chỉ hôn nhẹ lên môi Đường Hành.
Đường Hành đẩy anh, nói giọng không rõ: "Coi chừng em lây bệnh cho anh."
Lý Nguyệt Trì lại cúi người xuống hôn thêm một cái, mang theo ý cười: "Có sau đâu, coi như chia bớt bệnh cho anh."
Chiều hôm nay, Đường Hành lấy lại điện thoại của mình từ Lý Nguyệt Trì.
Cậu biết dù sớm hay muộn gì cậu cũng phải đối mặt với một số chuyện, tắt máy cũng chỉ là một hành động trốn tránh bất lực mà thôi, nhưng bây giờ cậu như đã có thêm sức mạnh. Cho dù kết quả có tồi tệ đến đâu thì cậu vẫn tin rằng, cậu không hề đơn độc một mình ở thế giới này.
Lý Nguyệt Trì cùng cậu đối mặt với hết thảy.
Di động khởi động máy, và khoảng hơn 10 giây sau.
WeChat, tin nhắn, email, cuộc gọi nhỡ...... thay nhau hiện liên không ngừng. Đường Hành đặt luôn điện thoại lên trên bàn, nửa phút sau, cậu hít một hơi thật sâu rồi cầm nó lên.
Có 47 cuộc gọi nhỡ từ Phó Lệ Linh.
Tiếp theo là 19 cuộc gọi nhỡ từ Tưởng Á.
8 cuộc gọi nhỡ từ trưởng khoa Từ.
Đường Quốc Mộc...... Đường Quốc Mộc chỉ gọi hai lần. Một lần là khi cậu đang ở trên tàu cao tốc, một lần nữa là vào 9 giờ tối qua. Đường Hành bình tĩnh nói: "Bào Lỗi chắc chắn đã đến tìm ông ấy."
"Ông ta gọi nữa thì sao?"
"Tạm thời cứ kệ đi......" Đường Hành chặn số của Đường Quốc Mộc, "Cái này là ai gọi?"
Lý Nguyệt Trì đang định lên tiếng thì có tiếng gõ cửa.
Tưởng Á đi vào, cầm điện thoại trong tay nói: "An Vân đã về......"
Hai giờ rưỡi chiều, ba người ngồi tuyến số 2 tới Thung lũng Quang học. Thời điểm lúc Đường Hành rời Vũ Hán thì Thung lũng Quang học vẫn là một đống đổ nát ở vùng ngoại ô và không có tuyến tàu nào để đi đến đây. Nhưng hiện tại, nơi đây đã trở thành khu công nghệ cao nổi tiếng nhất Vũ Hán. Đường Hành nhận lấy một tời rơi rao bán bất động sản, trên đó ghi: Gần trường học danh giá của quận Hồng Sơn, có view nhìn ra Đông hồ cực đẹp, giá mua khởi điểm là 21,008 tệ/㎡, Tưởng Á tấm tắc: "Nhà ở đây giờ bán có giá vậy sao? Vậy căn hộ của mình ở Hổ Tuyền chắc phải bán được hơn trăm vạn ha?"
Đường Hành hơi bất ngờ: "Căn hộ đó của cậu còn chưa bán nữa à?"
"Ừ, trước cũng tính bán mà nhiều đồ đạc quá, mình lại lười về nước."
"Cậu đúng là có nhiều đồ thật."
Đường Hành nhớ căn hộ song lập đó của Tưởng Á chỉ có hai phòng để đồ nhưng lại nhồi nhét đủ loại quần áo với các loại nhãn hiệu xa xỉ. Trên lầu một có một phòng chơi nhạc, bên trong đựng dàn trống của Tưởng Á, theo cậu nhớ thì có ít nhất ba bộ trống ở trong đó. Trong phòng khách thì đặt một bộ sô pha rất dài và rộng. Hồi đó ba người họ hay ở lại nhà Tưởng Á xem phim, nếu buồn ngủ thì sẽ nằm ngủ ngay trên sô pha luôn.
Tưởng Á nói: "Làm gì, có đồ của mấy cậu nữa mà?"
"Của bọn mình?" Đường Hành không hiểu, "Mình và An Vân?"
"Của cậu và Lý Nguyệt Trì đó! Đồ đạc của hai người trong căn phòng trọ sụp xệ kia còn gì, toàn bộ đều để hết trong nhà mình ——"
Đường Hành đột nhiên dừng bước.
Đầu tiên cậu nhìn Lý Nguyệt Trì, Lý Nguyệt Trì rũ mắt, im lặng.
Sau đó nhìn Tưởng Á: "Là sao?"
"À......" Tưởng Á bỗng nhiên nhận ra được gì đó, lắp bắp "Cậu, cậu không biết hả?"
"Đồ của bọn mình đều ở nhà cậu?"
"Đúng...... mà không phải...... Lúc ấy Lý Nguyệt Trì giao cho mình."
Đường Hành lấy lại bình tĩnh: "Khi nào?"
Tưởng Á nhỏ giọng nói: "Lúc anh ấy giúp mình làm số liệu phân tích cho luận văn tốt nghiệp của mình, An Vân đưa bìa hồ sơ đó cho mình...... Bên trong có để tờ giấy, viết là nhờ mình dành thời gian đến phòng trọ dọn hết đồ trong đó đi, dọn toàn bộ không được sót cái nào."
Đường Hành cảm thấy tim mình bị siết một cái thật đau.
"Tưởng cậu biết......" Tưởng Á tiếp tục nói, "Dù sao trong phòng cũng có nhiều đồ của cậu, mình dọn đi hết mà cậu lại không phát hiện à?"
Đường Hành im lặng, sau một lúc lâu lặng lẽ thở ra một hơi.
"Mình không biết......" Đường Hành thấp giọng nói, "Từ sau ngày đó mình chưa về lại căn phòng ấy lần nào."
"Ngày đó?"
"Ngày anh ấy đâm Đường Quốc Mộc."
Lần này Tưởng Á im lặng.
"Có phải mình vô dụng lắm đúng không? Mình còn không dám trở về đó lần nào, đến tận 2016, khi mình dùng goolgle map dò địa chỉ mới nhận ra chỗ đó đã được phá bỏ để quy hoạch. Nếu mình về Vũ Hán sớm hơn một chút có lẽ......"
"Đừng nghĩ nữa......" Lý Nguyệt Trì lên tiếng ngắt lời, "Qua hết rồi......"
"Anh biết chỗ đó bị phá dỡ lúc nào?"
"Ngày 24 tháng 11 năm 2016."
Khi đó Lý Nguyệt Trì đã ra tù.
Trong lòng Đường Hành bỗng nhiên dâng lên một dự cảm.
Bọn họ đang đứng trên một con đường ở Thung lũng Quang học nườm nượp người qua kẻ lại, xe cộ tấp nập. Có tiếng đàn piano du dương phát ra từ một nhà hàng Âu bên đường nhưng vang vọng bên tai Đường Hành lúc này chỉ có âm thanh đổ nát của gạch đá rơi rụng.
Là tiếng rơi vỡ vụn của tấm kính mà họ đã cùng nhau hì hục rửa sạch như mới.
Là tiếng cầu thang sắt ọp ẹp mà họ đi đã lên đi xuống vô số lần.
Là tiếng những chiếc ốc cây đinh rơi rụng.
Là......
Đường Hành hỏi, giọng run rẩy: "Ngày phá dỡ đó anh có trở về không?"
Rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng cậu lại như đang trần thuật tựa như đã biết rõ đáp án.
Vài giây sau, Lý Nguyệt Trì gật đầu nhẹ một cái.
Mặc dù đã đoán được nhưng khi Lý Nguyệt Trì tự mình thừa nhận Đường Hành vẫn cảm thấy hô hấp ngừng trệ. Cậu không biết lúc ấy Lý Nguyệt Trì mang cảm xúc gì khi chứng kiến căn phòng mình từng ở đã thành một đống điêu tàn.
Khi ấy Lý Nguyệt Trì mới ra tù chưa được bao lâu, và cuộc sống hơn hai năm trước đó của anh cũng trở thành một mảnh phế tích.
Anh có hối hận không?
Khi ấy họ đã xa nhau được gần 5 năm, và ngỡ rằng quãng đời còn lại sẽ không còn cơ hội tái ngộ nhau.
Anh có ôm nỗi nhớ về những năm tháng đó không?
Chỉ mới tưởng tượng đến khung cảnh khói bụi mờ mịt, đất trời chỉ còn là khoảng hư vô đã khiến Đường Hành cảm thấy thật xót xa. Thật khó đoán được làm sao mà Lý Nguyệt Trì, người tận mắt chứng kiến tất cả những điều ấy, lại có thể chịu được. Thật mâu thuẫn —— làm sao anh có thể lấy hết can đảm để sẵn sàng chứng kiến những hình ảnh khiến anh sẽ tuyệt vọng cơ chứ?
"Đường Hành......"
Lý Nguyệt Trì tiến lên một bước, dùng sức bẻ ra bàn tay đang siết chặt của cậu, rồi nắm lấy tay cậu.
"Nghe anh, đừng nghĩ gì hết......" Lý Nguyệt Trì nhìn cậu chăm chú, ánh mắt kiên định, "Sau này chúng mình sẽ có nhà mới."
Tác giả có lời muốn nói:
Claude Lévi-Strauss《 Nhiệt đới buồn 》
- ------HẾT---------