*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn 5 giờ chiều, Tưởng Á la ó kêu đói bụng, nhà An Vân hôm nay có tiệc nên phải về nhà ăn tối. Đường Hành và Tưởng Á đặt đồ ăn bên ngoài, cả hai ngồi xếp bằng trên sô pha, mỗi người bưng một tô bún cá ăn, không khí im ắng khác thường.
Ăn được một nửa, Tưởng Á sâu kín thở dài: "Đúng là con gái lớn rồi thì phải gả đi."
Đường Hành ngẩng đầu, nhìn cậu ta như nhìn một người có vấn đề thần kinh.
"Hồi trước tụi mình ăn cơm với nhau vừa nói vừa cười, vui dễ sợ," Tưởng Á ai oán nói, "Còn bây giờ, cậu có bồ rồi nên không thèm để ý tới mình."
Đường Hành nói: "Cậu có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì là không tâm sự được hả!"
"Vậy nói đi."
"Nguyên một buổi trưa cậu chỉ lo nhìn cái di động," Tưởng Á cười hì hì, giọng điệu khinh khỉnh, "Tám gì với họ Lý vậy?"
"Chả tám gì cả, với lại anh ấy tên là Lý Nguyệt Trì."
"Chả ai ngờ cậu và anh ta yêu nhau......"
"Ờ," Đường Hành dừng một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm cục cá viên trong tô bún cá, "Hỏi cậu cái."
"Hỏi gì?"
"Lúc cậu yêu đương ấy,...... khoảng bao lâu là liên hệ với nhau?"
"Bao lâu liên hệ?" Tưởng Á có chút khó hiểu, nói, "Thì bọn mình cứ...... nói chung là gặp nhau mỗi ngày."
"Vậy lúc không gặp nhau thì sao?"
"Thì gọi điện."
"Nếu không thể gọi được thì sao?"
"Má nó, thì dùng QQ chat chứ sao."
"......"
"Không đúng, rốt cuộc là sao vậy," Tưởng Á buông tô xuống, bước một bước đến bên cạnh Đường Hành, "Họ Lý đó không gọi điện cho cậu à?"
"Không."
"Vậy thì cậu gọi đi."
"Bọn mình đã hẹn là sẽ nhắn tin cho nhau vào buổi chiều...... Anh ấy ở bệnh viện bận lắm."
"Bận làm gì?"
"Chăm người bệnh."
"Đệt," Tưởng Á vô cùng xem thường, "Bận kiểu gì mà một cuốc điện thoại cũng không nhận được?"
Đừng nói là điện thoại, Đường Hành nói thầm trong lòng, một cái tin nhắn mà anh ấy còn chưa trả lời nữa là. Rõ ràng khi chia tay trên tàu điện ngầm, anh còn quơ quơ cái điện thoại, rõ ràng lúc ở tháp Bảo Thông anh nói muốn nhắn tin lúc nào thì cứ nhắn lúc đó.
"Con trai à, cậu cũng cứng ghê đó, mà có nợ nần gì anh ta đâu, sao mà rén vậy!"
Đường Hành thấp giọng nói: "Thôi, chắc là anh ấy bận gì đó."
"Cậu cứ gọi điện hỏi thẳng đi."
"Không cần."
"Vậy thì cứ ở đó mà ngoan cố đi," Tưởng Á cười lạnh, "Mình chống mắt lên xem cậu có thể nhịn được bao lâu."
Đúng là Đường Hành đã đánh giá mình quá cao. Dùng xong cơm tối, Tưởng Á đi hẹn hò với bạn gái, Đường Hành một thân một mình đi về nhà. Đường Lạc Du đã lên đèn rực rỡ, náo nhiệt sầm uất, dân tình tan sở và những bước chân hối hả, nơi nơi đều là không khí hồ hởi chào đón ngày cuối tuần. Chỉ có mình Đường Hành tay đút túi dạo bước trên đường, giống như chẳng có việc gì để phải vội vàng. Không phải là cậu không sốt ruột, nhưng mà có sốt ruột cũng vô dụng thôi —— cũng chẳng thể bay đến chỗ Lý Nguyệt Trì để bắt anh trả lời tin nhắn. Cổ nhân mãi nhìn về muôn ngàn cánh buồm, còn cậu cứ mãi nhìn chiếc điện thoại, cái máy nhỏ bé màu đen này cứ như có linh tính vậy, im lìm chả động đậy gì như muốn đối nghịch với cậu. Lần đầu tiên cậu biết được thì ra chờ đợi có thể làm người ta day dứt tới vậy.
Sắc trời dần tối, mây đen dày nặng quần tụ lại, có gió nhẹ thổi tới. Đường Hành đi ngang qua Thái Lâm Kỳ (*), nghe thấy người phục vụ đứng ở cửa nói trời sắp mưa rồi.
(*) Một nhà hàng bán mì trộn nóng nổi tiếng ở Vũ Hán.
Ở Vũ Hán, trời vẫn hay làm những cơn mưa về đêm.
Bước chân Đường Hành dừng lại, chợt nhớ lại buổi tối hôm ấy — chẳng lẽ đám đòi nợ lại đi tìm Lý Nguyệt Trì tính sổ?!
Nghĩ vậy cậu không nhịn được nữa, nhanh chóng bấm gọi cho Lý Nguyệt Trì —— cám ơn trời đất, không tắt máy.
Nhưng mà đối phương ngắt máy rất nhanh.
Lại gọi, rồi lại bị ngắt máy.
Cho đến lần ngắt máy thứ ba, Đường Hành cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Lý Nguyệt Trì, không thể ngắn hơn được nữa: Có việc, chờ tôi.
Thì ra không phải là anh không nhìn thấy tin nhắn. Đường Hành nghĩ.
9 giờ tối, mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, Đường Hành đã từ bỏ gọi điện cho Lý Nguyệt Trì. Cậu nghĩ chắc là Lý Nguyệt Trì đang rất bận, và cũng rất vội —— chăm sóc cô giáo Triệu đó. Đường Hành tự nhủ là không sao đâu, chỉ cần Lý Nguyệt Trì không có việc gì là được, dù sao thì họ còn rất nhiều thời gian mà.
Tự an ủi bản thân một lúc, Đường Hành đi tắm. Đang tắm thì bỗng nhiên nghe thấy "Rè —— rè ——", là tiếng điện thoại đặt trên bàn kính rung lên. Đường Hành lao ra với mái đầu đầy bọt xà phòng —— là bác cậu gọi.
"Con đang tính làm cái gì vậy Đường Hành?" ngữ điệu giáo sư Đường nghiêm túc hơn so với ngày thường, "Tiểu Vu nói con muốn bỏ suất đi trao đổi ở Nhật, đúng không vậy?"
"Vâng, con không muốn đi."
"Đang êm đẹp mà lại không muốn đi là sao?!"
"Con ở lại trường viết luận văn tốt nghiệp."
"Luận văn nào mà phải ở lại đây mới viết được!"
"Dù sao thì con cũng không đi."
"Con đủ lớn rồi," Đường Hành có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giáo sư Đường xụ mặt xuống, "Con có thể chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình không Đường Hành?!"
"Thì cũng vừa lúc mẹ không muốn con đi."
"À, lúc này mới nhớ tới mẹ mình à! Bác thấy là con cũng không cần xuất ngoại để học cao học đâu!"
"Con......"
"Tự con nghĩ cho kỹ đi," giáo sư Đường khẽ thở dài, giọng nói có chút thất vọng, "Có kinh nghiệm trao đổi nước ngoài sẽ giúp cho hồ sơ du học sau này của con. Bác nhờ bên kia bảo lưu lại suất trao đổi này cho con, mai đổi ý vẫn còn kịp."
Đường Hành cúp điện thoại, dùng sức ném nó lên bàn, một tiếng "Bốp" nặng nề vang lên.
Nước trên người nhỏ xuống sàn đọng lại thành một vũng nhỏ, cậu cuối đầu nhìn chằm chằm vào nó, sau một lúc lâu, chậm chạp quay về phòng tắm. Cậu không muốn thừa nhận bản thân đang cảm thấy mất mát, ngay cả khi không ai nhìn thấy.
Tắm rửa xong, cậu đọc hai mươi trang sách của Pierre Bourdie, sau đó mở tủ lạnh, lấy bao sủi cảo dì Vương làm ra luộc chín rồi ăn.
Xong xuôi thì đã 10 giờ 2 phút.
Điện thoại nằm trên mép bàn trà, vẫn im lìm. Đường Hành muốn lên giường đi ngủ —— dù cậu không thể ngủ được khi còn sớm như vậy nhưng cậu chẳng còn hứng thú gì để làm chuyện khác. Im lặng một lúc, cậu tắt hết đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn đầu giường, dựa theo ánh đèn ngủ dịu nhẹ, cậu lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại cách mình vài bước.
Không rõ là đang bực mình với cái điện thoại hay đang khó ở với bản thân.
Sau một lúc lâu, Đường Hành chịu thua, cầm điện thoại lên, ấn nhẹ, không có phản ứng.
Đừng nói mới quẳng một cái mà đã hư rồi nhé?
Đường Hành sạc pin rồi cầm điện thoại ngồi ở mép giường. Nếu tắt mắt vì hết pin thì cần phải nạp pin một lúc máy mới khởi động lại được. Chiếc điện thoại màu đen nặng trĩu nằm trong bàn tay cậu, cũng đè nặng trái tim cậu.
Một lúc sau, chiếc đèn nhỏ ở góc trên bên phải lóe lên ánh xanh lục. Đúng là do hết pin. Nhấn và giữ nút nguồn, hình ảnh hai bàn tay vươn ra nắm lấy nhau, là biểu tượng của Nokia lúc khởi động.
Hình ảnh kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen trong giây lát rồi lại sáng lên.
Thông báo hiện lên, có ba tin nhắn chưa đọc.
Đường Hành lập tức đứng lên.
Tin thứ nhất, 21:35, Lý Nguyệt Trì: Tôi về rồi, gặp nhau được không?
Tin thứ hai, 21:45, Lý Nguyệt Trì: Mai gặp nhau cũng được.
Tin thứ ba, 22:01, Lý Nguyệt Trì: Ngủ ngon.
Đường Hành ngồi bịch xuống giường, cảm thấy như mình mới từ trên không trung rớt xuống, tim cậu rốt cuộc cũng đáp xuống mặt đất rắn chắc.
Cậu gọi vào số của Lý Nguyệt Trì, cuộc gọi vừa mới được kết nối thì bên kia đã bắt máy tức khắc.
"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì gọi tên cậu, giọng rất thấp, "Em ngủ rồi à?"
"Không."
"Ừ," anh cười cười, "Nếu ngủ thì sao mà đọc được tin nhắn của tôi."
"Vậy anh ngủ nguyên buổi chiều à?" (Hờn mát=)))))))))))))))
"......"
"Thôi," Đường Hành nói, "Anh đi ngủ sớm xíu đi."
"Rất xin lỗi."
"Em nói giỡn."
"Cô Triệu qua đời vào chiều nay," Lý Nguyệt Trì im lặng một lát, "Tôi muốn gặp em."
Mười lăm phút sau, Đường Hành nhìn thấy Lý Nguyệt Trì. Anh thay quần áo, mặc một chiếc áo thun đen và quần thể thao cùng màu, nếu không phải đang cầm chiếc ô màu đỏ đậm thì cả cở thể anh đã hòa vào trong màn đêm. Đường Hành đi về phía trước, cúi người chui vào dưới ô của anh, ngửi thấy mùi sữa tắm thoảng thoảng trên người anh, rất nhẹ.
Nhất thời, họ không nói gì với nhau. Những hạt mưa bụi lất phất trên ô, mưa rơi trong tĩnh lặng.
"Chiều nay bận quá," Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Sau đó thì ở nhà tang lễ suốt."
"Vậy anh...... cũng đừng đau lòng quá."
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Có chuẩn bị từ trước."
"Vậy là tốt," Đường Hành dừng một chút, "Chỉ là lúc nãy em...... thấy hơi lo cho anh."
"Lúc em gọi điện tôi đang ở nhà tang lễ," Lý Nguyệt Trì nói, giọng thật nhẹ và buồn, "Không biết vì sao, tự nhiên lại không muốn nghe thấy giọng em ở nơi như vậy."
Đường Hành chẳng biết phải nói gì.
Hai người đi ra cổng Lăng Ba, băng qua đường, đi đến bờ Đông Hồ. Giờ đã về khuya, trời lại đổ mưa, bên hồ hoang vắng, dòng xe ít ỏi. Trước mặt là hồ nước đen thăm thẳm, sau lưng là khuôn viên trường tối tăm, bầu trời cao vời vợi cũng đang nhuộm một màu đen nguyên thủy, trăng sao chẳng tỏ. Một màn đêm vô tận, đêm mênh mang, đêm lặng im sâu thẳm như vì họ mà ghé qua.
Lý Nguyệt Trì nói: "Tôi cứ nghĩ là cô sẽ cố thêm được một khoảng thời gian nữa."
"Không trách anh được."
"Tôi biết, nhưng vẫn thấy không được thoải mái," anh tựa eo mình lên lan can, nhìn Đường Hành, "Tốt nghiệp cấp hai, tôi vốn định cùng ba đi làm thợ mỏ, cô là giáo viên đến dạy học ở vùng chúng tôi, rồi tìm ba mẹ tôi, thuyết phục họ cho tôi học lên cấp ba."
"Sau đó thì anh học tiếp lên cấp ba?"
"Ba mẹ không chịu, trong nhà không có tiền. Cô đến nhà tôi mỗi ngày để khuyên họ, còn cho tôi 500 tệ đóng học phí."
"Cô ấy...... thực tốt."
"Ừm. Sau đó tôi đến Vũ Hán học đại học, còn giữ liên lạc với cô, cuối năm ngoái cô bị sốt cao một khoảng thời gian, bệnh viện trung ương chẩn đoán bị ung thư xương, đã di căn."
Đường Hành không biết phải an ủi Lý Nguyệt Trì làm sao, "Chết" là một chuyện quá xa lạ với cậu. Lúc ba cậu qua đời, cậu chỉ mới mười một tuổi, rồi ký ức về khoảng thời gian đó cũng đã dần nhạt nhòa. Đường Hành nhớ lại những lời Lý Nguyệt Trì khi uống say, cô ấy cũng là cái giá của anh, cậu vẫn chưa hiểu được lời này của anh, chỉ có thể siết chặt tay Lý Nguyệt Trì, cảm thấy thật lạnh.
Lý Nguyệt Trì cười nhẹ, chắc là không muốn bầu không khí trở nên xấu đi "Em thì sao, chiều nay làm gì?"
"Tới nhà Tưởng Á chọn nhạc."
"Chọn nhạc?"
"Ban nhạc bọn em tính ra album, An Vân đã viết giai điệu được mấy bài nên bọn em ngồi lọc ra."
"Cô ấy viết nhạc, vậy ai viết lời?"
"Em và Tưởng Á."
"Có kịp không?"
"Gì cơ?"
"Em còn đi Nhật."
"Không đi."
"......"
"Anh không được phản đối đâu," Đường Hành nửa đùa nửa thật nói, "Ai phản đối cũng được, trừ anh."
"Vì tôi sao?"
"Đúng." Cậu cảm thấy không cần phải nói dối anh.
"Tôi có thể chờ em trở về," Lý Nguyệt Trì nói, "Thật mà."
"Em đăng ký đi trao đổi là vì muốn trốn anh." Đường Hành thẳng thắn nói.
Lý Nguyệt Trì không nói gì được, Đường Hành nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng của anh. Sau đó anh vươn người về phía trước, tựa cằm lên vai Đường Hành, vòng tay lấy ôm eo và hai tay Đường Hành, giống như một cái lồng đan lưới chụp lên cậu. Cơ thể anh nặng nề, hơi thở gấp gáp, hương sữa tắm như nồng hơn. Lúc này, một chiếc xe taxi chạy qua, đèn xe màu vàng từ đằng xa lướt qua họ, những hạt mưa bụi đan vào nhau thành từng sợi mưa mỏng manh, kéo bóng họ thêm dài. Thật ra chỉ có một chiếc bóng mà thôi, vì họ đang ôm nhau, tựa như một khối đá, tuy hai mà một.
Lý Nguyệt Trì vùi mặt vào vai Đường Hành, thì thầm, "Để tôi viết cho em một lời ca, được không?"
"Sao?" Đường Hành hơi ngạc nhiên.
Lý Nguyệt Trì nói: "Để tôi nghĩ đã."
Khi đang suy nghĩ, cơ thể anh vẫn dựa vào người Đường Hành, không nhúc nhích, vũ trụ như chỉ còn hai người họ. Đông Hồ vì mưa phùn giăng mà biến thành biển cả, phía xa là biển, sau lưng là biển, trời cao cũng là biển, chỉ có dưới chân họ là vùng đất duy nhất.
"Em là, hồ nước ngọt," anh ngừng lại chừng nửa phút, chậm rãi nói, "Lấp đầy phổi anh."
Đường Hành hỏi: "Tại sao lại là phổi?"
Anh cười cười nói: "Bởi vì phổi là bộ phận rất quan trọng."
Em là hồ nước ngọt lấp đầy phổi anh? Không để Đường Hành nghĩ nhiều, anh gấp ô lại ném qua một bên, đôi tay nâng gương mặt Đường Hành lên, chậm rãi hôn xuống. Từ thái dương, đến đuôi mắt, hàng lông mi, rồi đến mũi. Đôi môi khô khốc của anh lướt lên da Đường Hành mang đến chút ngứa ngáy, giống như bị một con thú nhỏ nhẹ nhàng cọ qua. Đường Hành cảm giác mình rung lên, thật khẽ. Cuối cùng, môi anh chạm vào môi Đường Hành, tư bề tĩnh lặng, đất trời là một khối hỗn mang, và bọn họ có đủ thời gian cho nhau, Đường Hành hé môi nghênh đón anh, hơi thở họ đồng điệu, xúc cảm giữa hai đôi môi dâng trào. Đường Hành mơ màng nghĩ, đúng là giống như có một dòng nước ngọt tràn vào, cuốn lấy phổi cậu, dù là vậy cậu cũng không muốn dừng lại. Dưới gầm trời phương nam, họ dùng mình để trao cho nhau.
------- HẾT-------
Roseist: Okie, vậy stop quá khứ ở đây, giờ chúng ta quay về thì hiện tại của 2 anh nha. Thời tiết Sài Gòn dở dở ương ương nên mình cứ yếu yếu thế nào á, thành ra đăng truyện bị chậm =((((((((((((((((((
Hơn 5 giờ chiều, Tưởng Á la ó kêu đói bụng, nhà An Vân hôm nay có tiệc nên phải về nhà ăn tối. Đường Hành và Tưởng Á đặt đồ ăn bên ngoài, cả hai ngồi xếp bằng trên sô pha, mỗi người bưng một tô bún cá ăn, không khí im ắng khác thường.
Ăn được một nửa, Tưởng Á sâu kín thở dài: "Đúng là con gái lớn rồi thì phải gả đi."
Đường Hành ngẩng đầu, nhìn cậu ta như nhìn một người có vấn đề thần kinh.
"Hồi trước tụi mình ăn cơm với nhau vừa nói vừa cười, vui dễ sợ," Tưởng Á ai oán nói, "Còn bây giờ, cậu có bồ rồi nên không thèm để ý tới mình."
Đường Hành nói: "Cậu có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì là không tâm sự được hả!"
"Vậy nói đi."
"Nguyên một buổi trưa cậu chỉ lo nhìn cái di động," Tưởng Á cười hì hì, giọng điệu khinh khỉnh, "Tám gì với họ Lý vậy?"
"Chả tám gì cả, với lại anh ấy tên là Lý Nguyệt Trì."
"Chả ai ngờ cậu và anh ta yêu nhau......"
"Ờ," Đường Hành dừng một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm cục cá viên trong tô bún cá, "Hỏi cậu cái."
"Hỏi gì?"
"Lúc cậu yêu đương ấy,...... khoảng bao lâu là liên hệ với nhau?"
"Bao lâu liên hệ?" Tưởng Á có chút khó hiểu, nói, "Thì bọn mình cứ...... nói chung là gặp nhau mỗi ngày."
"Vậy lúc không gặp nhau thì sao?"
"Thì gọi điện."
"Nếu không thể gọi được thì sao?"
"Má nó, thì dùng QQ chat chứ sao."
"......"
"Không đúng, rốt cuộc là sao vậy," Tưởng Á buông tô xuống, bước một bước đến bên cạnh Đường Hành, "Họ Lý đó không gọi điện cho cậu à?"
"Không."
"Vậy thì cậu gọi đi."
"Bọn mình đã hẹn là sẽ nhắn tin cho nhau vào buổi chiều...... Anh ấy ở bệnh viện bận lắm."
"Bận làm gì?"
"Chăm người bệnh."
"Đệt," Tưởng Á vô cùng xem thường, "Bận kiểu gì mà một cuốc điện thoại cũng không nhận được?"
Đừng nói là điện thoại, Đường Hành nói thầm trong lòng, một cái tin nhắn mà anh ấy còn chưa trả lời nữa là. Rõ ràng khi chia tay trên tàu điện ngầm, anh còn quơ quơ cái điện thoại, rõ ràng lúc ở tháp Bảo Thông anh nói muốn nhắn tin lúc nào thì cứ nhắn lúc đó.
"Con trai à, cậu cũng cứng ghê đó, mà có nợ nần gì anh ta đâu, sao mà rén vậy!"
Đường Hành thấp giọng nói: "Thôi, chắc là anh ấy bận gì đó."
"Cậu cứ gọi điện hỏi thẳng đi."
"Không cần."
"Vậy thì cứ ở đó mà ngoan cố đi," Tưởng Á cười lạnh, "Mình chống mắt lên xem cậu có thể nhịn được bao lâu."
Đúng là Đường Hành đã đánh giá mình quá cao. Dùng xong cơm tối, Tưởng Á đi hẹn hò với bạn gái, Đường Hành một thân một mình đi về nhà. Đường Lạc Du đã lên đèn rực rỡ, náo nhiệt sầm uất, dân tình tan sở và những bước chân hối hả, nơi nơi đều là không khí hồ hởi chào đón ngày cuối tuần. Chỉ có mình Đường Hành tay đút túi dạo bước trên đường, giống như chẳng có việc gì để phải vội vàng. Không phải là cậu không sốt ruột, nhưng mà có sốt ruột cũng vô dụng thôi —— cũng chẳng thể bay đến chỗ Lý Nguyệt Trì để bắt anh trả lời tin nhắn. Cổ nhân mãi nhìn về muôn ngàn cánh buồm, còn cậu cứ mãi nhìn chiếc điện thoại, cái máy nhỏ bé màu đen này cứ như có linh tính vậy, im lìm chả động đậy gì như muốn đối nghịch với cậu. Lần đầu tiên cậu biết được thì ra chờ đợi có thể làm người ta day dứt tới vậy.
Sắc trời dần tối, mây đen dày nặng quần tụ lại, có gió nhẹ thổi tới. Đường Hành đi ngang qua Thái Lâm Kỳ (*), nghe thấy người phục vụ đứng ở cửa nói trời sắp mưa rồi.
(*) Một nhà hàng bán mì trộn nóng nổi tiếng ở Vũ Hán.
Ở Vũ Hán, trời vẫn hay làm những cơn mưa về đêm.
Bước chân Đường Hành dừng lại, chợt nhớ lại buổi tối hôm ấy — chẳng lẽ đám đòi nợ lại đi tìm Lý Nguyệt Trì tính sổ?!
Nghĩ vậy cậu không nhịn được nữa, nhanh chóng bấm gọi cho Lý Nguyệt Trì —— cám ơn trời đất, không tắt máy.
Nhưng mà đối phương ngắt máy rất nhanh.
Lại gọi, rồi lại bị ngắt máy.
Cho đến lần ngắt máy thứ ba, Đường Hành cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Lý Nguyệt Trì, không thể ngắn hơn được nữa: Có việc, chờ tôi.
Thì ra không phải là anh không nhìn thấy tin nhắn. Đường Hành nghĩ.
9 giờ tối, mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, Đường Hành đã từ bỏ gọi điện cho Lý Nguyệt Trì. Cậu nghĩ chắc là Lý Nguyệt Trì đang rất bận, và cũng rất vội —— chăm sóc cô giáo Triệu đó. Đường Hành tự nhủ là không sao đâu, chỉ cần Lý Nguyệt Trì không có việc gì là được, dù sao thì họ còn rất nhiều thời gian mà.
Tự an ủi bản thân một lúc, Đường Hành đi tắm. Đang tắm thì bỗng nhiên nghe thấy "Rè —— rè ——", là tiếng điện thoại đặt trên bàn kính rung lên. Đường Hành lao ra với mái đầu đầy bọt xà phòng —— là bác cậu gọi.
"Con đang tính làm cái gì vậy Đường Hành?" ngữ điệu giáo sư Đường nghiêm túc hơn so với ngày thường, "Tiểu Vu nói con muốn bỏ suất đi trao đổi ở Nhật, đúng không vậy?"
"Vâng, con không muốn đi."
"Đang êm đẹp mà lại không muốn đi là sao?!"
"Con ở lại trường viết luận văn tốt nghiệp."
"Luận văn nào mà phải ở lại đây mới viết được!"
"Dù sao thì con cũng không đi."
"Con đủ lớn rồi," Đường Hành có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giáo sư Đường xụ mặt xuống, "Con có thể chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình không Đường Hành?!"
"Thì cũng vừa lúc mẹ không muốn con đi."
"À, lúc này mới nhớ tới mẹ mình à! Bác thấy là con cũng không cần xuất ngoại để học cao học đâu!"
"Con......"
"Tự con nghĩ cho kỹ đi," giáo sư Đường khẽ thở dài, giọng nói có chút thất vọng, "Có kinh nghiệm trao đổi nước ngoài sẽ giúp cho hồ sơ du học sau này của con. Bác nhờ bên kia bảo lưu lại suất trao đổi này cho con, mai đổi ý vẫn còn kịp."
Đường Hành cúp điện thoại, dùng sức ném nó lên bàn, một tiếng "Bốp" nặng nề vang lên.
Nước trên người nhỏ xuống sàn đọng lại thành một vũng nhỏ, cậu cuối đầu nhìn chằm chằm vào nó, sau một lúc lâu, chậm chạp quay về phòng tắm. Cậu không muốn thừa nhận bản thân đang cảm thấy mất mát, ngay cả khi không ai nhìn thấy.
Tắm rửa xong, cậu đọc hai mươi trang sách của Pierre Bourdie, sau đó mở tủ lạnh, lấy bao sủi cảo dì Vương làm ra luộc chín rồi ăn.
Xong xuôi thì đã 10 giờ 2 phút.
Điện thoại nằm trên mép bàn trà, vẫn im lìm. Đường Hành muốn lên giường đi ngủ —— dù cậu không thể ngủ được khi còn sớm như vậy nhưng cậu chẳng còn hứng thú gì để làm chuyện khác. Im lặng một lúc, cậu tắt hết đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn đầu giường, dựa theo ánh đèn ngủ dịu nhẹ, cậu lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại cách mình vài bước.
Không rõ là đang bực mình với cái điện thoại hay đang khó ở với bản thân.
Sau một lúc lâu, Đường Hành chịu thua, cầm điện thoại lên, ấn nhẹ, không có phản ứng.
Đừng nói mới quẳng một cái mà đã hư rồi nhé?
Đường Hành sạc pin rồi cầm điện thoại ngồi ở mép giường. Nếu tắt mắt vì hết pin thì cần phải nạp pin một lúc máy mới khởi động lại được. Chiếc điện thoại màu đen nặng trĩu nằm trong bàn tay cậu, cũng đè nặng trái tim cậu.
Một lúc sau, chiếc đèn nhỏ ở góc trên bên phải lóe lên ánh xanh lục. Đúng là do hết pin. Nhấn và giữ nút nguồn, hình ảnh hai bàn tay vươn ra nắm lấy nhau, là biểu tượng của Nokia lúc khởi động.
Hình ảnh kết thúc, màn hình chuyển sang màu đen trong giây lát rồi lại sáng lên.
Thông báo hiện lên, có ba tin nhắn chưa đọc.
Đường Hành lập tức đứng lên.
Tin thứ nhất, 21:35, Lý Nguyệt Trì: Tôi về rồi, gặp nhau được không?
Tin thứ hai, 21:45, Lý Nguyệt Trì: Mai gặp nhau cũng được.
Tin thứ ba, 22:01, Lý Nguyệt Trì: Ngủ ngon.
Đường Hành ngồi bịch xuống giường, cảm thấy như mình mới từ trên không trung rớt xuống, tim cậu rốt cuộc cũng đáp xuống mặt đất rắn chắc.
Cậu gọi vào số của Lý Nguyệt Trì, cuộc gọi vừa mới được kết nối thì bên kia đã bắt máy tức khắc.
"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì gọi tên cậu, giọng rất thấp, "Em ngủ rồi à?"
"Không."
"Ừ," anh cười cười, "Nếu ngủ thì sao mà đọc được tin nhắn của tôi."
"Vậy anh ngủ nguyên buổi chiều à?" (Hờn mát=)))))))))))))))
"......"
"Thôi," Đường Hành nói, "Anh đi ngủ sớm xíu đi."
"Rất xin lỗi."
"Em nói giỡn."
"Cô Triệu qua đời vào chiều nay," Lý Nguyệt Trì im lặng một lát, "Tôi muốn gặp em."
Mười lăm phút sau, Đường Hành nhìn thấy Lý Nguyệt Trì. Anh thay quần áo, mặc một chiếc áo thun đen và quần thể thao cùng màu, nếu không phải đang cầm chiếc ô màu đỏ đậm thì cả cở thể anh đã hòa vào trong màn đêm. Đường Hành đi về phía trước, cúi người chui vào dưới ô của anh, ngửi thấy mùi sữa tắm thoảng thoảng trên người anh, rất nhẹ.
Nhất thời, họ không nói gì với nhau. Những hạt mưa bụi lất phất trên ô, mưa rơi trong tĩnh lặng.
"Chiều nay bận quá," Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Sau đó thì ở nhà tang lễ suốt."
"Vậy anh...... cũng đừng đau lòng quá."
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Có chuẩn bị từ trước."
"Vậy là tốt," Đường Hành dừng một chút, "Chỉ là lúc nãy em...... thấy hơi lo cho anh."
"Lúc em gọi điện tôi đang ở nhà tang lễ," Lý Nguyệt Trì nói, giọng thật nhẹ và buồn, "Không biết vì sao, tự nhiên lại không muốn nghe thấy giọng em ở nơi như vậy."
Đường Hành chẳng biết phải nói gì.
Hai người đi ra cổng Lăng Ba, băng qua đường, đi đến bờ Đông Hồ. Giờ đã về khuya, trời lại đổ mưa, bên hồ hoang vắng, dòng xe ít ỏi. Trước mặt là hồ nước đen thăm thẳm, sau lưng là khuôn viên trường tối tăm, bầu trời cao vời vợi cũng đang nhuộm một màu đen nguyên thủy, trăng sao chẳng tỏ. Một màn đêm vô tận, đêm mênh mang, đêm lặng im sâu thẳm như vì họ mà ghé qua.
Lý Nguyệt Trì nói: "Tôi cứ nghĩ là cô sẽ cố thêm được một khoảng thời gian nữa."
"Không trách anh được."
"Tôi biết, nhưng vẫn thấy không được thoải mái," anh tựa eo mình lên lan can, nhìn Đường Hành, "Tốt nghiệp cấp hai, tôi vốn định cùng ba đi làm thợ mỏ, cô là giáo viên đến dạy học ở vùng chúng tôi, rồi tìm ba mẹ tôi, thuyết phục họ cho tôi học lên cấp ba."
"Sau đó thì anh học tiếp lên cấp ba?"
"Ba mẹ không chịu, trong nhà không có tiền. Cô đến nhà tôi mỗi ngày để khuyên họ, còn cho tôi 500 tệ đóng học phí."
"Cô ấy...... thực tốt."
"Ừm. Sau đó tôi đến Vũ Hán học đại học, còn giữ liên lạc với cô, cuối năm ngoái cô bị sốt cao một khoảng thời gian, bệnh viện trung ương chẩn đoán bị ung thư xương, đã di căn."
Đường Hành không biết phải an ủi Lý Nguyệt Trì làm sao, "Chết" là một chuyện quá xa lạ với cậu. Lúc ba cậu qua đời, cậu chỉ mới mười một tuổi, rồi ký ức về khoảng thời gian đó cũng đã dần nhạt nhòa. Đường Hành nhớ lại những lời Lý Nguyệt Trì khi uống say, cô ấy cũng là cái giá của anh, cậu vẫn chưa hiểu được lời này của anh, chỉ có thể siết chặt tay Lý Nguyệt Trì, cảm thấy thật lạnh.
Lý Nguyệt Trì cười nhẹ, chắc là không muốn bầu không khí trở nên xấu đi "Em thì sao, chiều nay làm gì?"
"Tới nhà Tưởng Á chọn nhạc."
"Chọn nhạc?"
"Ban nhạc bọn em tính ra album, An Vân đã viết giai điệu được mấy bài nên bọn em ngồi lọc ra."
"Cô ấy viết nhạc, vậy ai viết lời?"
"Em và Tưởng Á."
"Có kịp không?"
"Gì cơ?"
"Em còn đi Nhật."
"Không đi."
"......"
"Anh không được phản đối đâu," Đường Hành nửa đùa nửa thật nói, "Ai phản đối cũng được, trừ anh."
"Vì tôi sao?"
"Đúng." Cậu cảm thấy không cần phải nói dối anh.
"Tôi có thể chờ em trở về," Lý Nguyệt Trì nói, "Thật mà."
"Em đăng ký đi trao đổi là vì muốn trốn anh." Đường Hành thẳng thắn nói.
Lý Nguyệt Trì không nói gì được, Đường Hành nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng của anh. Sau đó anh vươn người về phía trước, tựa cằm lên vai Đường Hành, vòng tay lấy ôm eo và hai tay Đường Hành, giống như một cái lồng đan lưới chụp lên cậu. Cơ thể anh nặng nề, hơi thở gấp gáp, hương sữa tắm như nồng hơn. Lúc này, một chiếc xe taxi chạy qua, đèn xe màu vàng từ đằng xa lướt qua họ, những hạt mưa bụi đan vào nhau thành từng sợi mưa mỏng manh, kéo bóng họ thêm dài. Thật ra chỉ có một chiếc bóng mà thôi, vì họ đang ôm nhau, tựa như một khối đá, tuy hai mà một.
Lý Nguyệt Trì vùi mặt vào vai Đường Hành, thì thầm, "Để tôi viết cho em một lời ca, được không?"
"Sao?" Đường Hành hơi ngạc nhiên.
Lý Nguyệt Trì nói: "Để tôi nghĩ đã."
Khi đang suy nghĩ, cơ thể anh vẫn dựa vào người Đường Hành, không nhúc nhích, vũ trụ như chỉ còn hai người họ. Đông Hồ vì mưa phùn giăng mà biến thành biển cả, phía xa là biển, sau lưng là biển, trời cao cũng là biển, chỉ có dưới chân họ là vùng đất duy nhất.
"Em là, hồ nước ngọt," anh ngừng lại chừng nửa phút, chậm rãi nói, "Lấp đầy phổi anh."
Đường Hành hỏi: "Tại sao lại là phổi?"
Anh cười cười nói: "Bởi vì phổi là bộ phận rất quan trọng."
Em là hồ nước ngọt lấp đầy phổi anh? Không để Đường Hành nghĩ nhiều, anh gấp ô lại ném qua một bên, đôi tay nâng gương mặt Đường Hành lên, chậm rãi hôn xuống. Từ thái dương, đến đuôi mắt, hàng lông mi, rồi đến mũi. Đôi môi khô khốc của anh lướt lên da Đường Hành mang đến chút ngứa ngáy, giống như bị một con thú nhỏ nhẹ nhàng cọ qua. Đường Hành cảm giác mình rung lên, thật khẽ. Cuối cùng, môi anh chạm vào môi Đường Hành, tư bề tĩnh lặng, đất trời là một khối hỗn mang, và bọn họ có đủ thời gian cho nhau, Đường Hành hé môi nghênh đón anh, hơi thở họ đồng điệu, xúc cảm giữa hai đôi môi dâng trào. Đường Hành mơ màng nghĩ, đúng là giống như có một dòng nước ngọt tràn vào, cuốn lấy phổi cậu, dù là vậy cậu cũng không muốn dừng lại. Dưới gầm trời phương nam, họ dùng mình để trao cho nhau.
------- HẾT-------
Roseist: Okie, vậy stop quá khứ ở đây, giờ chúng ta quay về thì hiện tại của 2 anh nha. Thời tiết Sài Gòn dở dở ương ương nên mình cứ yếu yếu thế nào á, thành ra đăng truyện bị chậm =((((((((((((((((((