*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối trước ngày Đường Hành rời thôn Bán Khê, nhà Lý Nguyệt Trì vô cùng náo nhiệt. Đầu tiên là trưởng khoa Từ tới nhà anh lần nữa, hết khuyên nhủ rồi lại thuyết phục Đường Hành: "Cậu nên về cùng với chúng tôi đi...... Ôi, mấy đứa sinh viên còn đang chờ cậu đến dạy mà, cậu thế này khác gì sự cố giảng đường đâu!"
Đường Hành vẫn mang bộ dáng ốm yếu kia, khoác trên người chiếc áo của Lý Nguyệt Trì: "Giúp tôi tìm người khác dạy thế vậy."
"Đang loạn cào cào như thế này tim đâu ra người dạy thế cho cậu!"
"Vương Sơn đó......"
"Cậu còn dám nói!" Trưởng khoa Từ tức muốn bóc khói, "Người ta bị cậu chê lớn tuổi mà tức tưởi cả lên, giờ cậu còn dám nhờ ông ấy lên lớp dạy thế à?!"
Đường Hành dửng dưng: "Thì các thầy tự sắp xếp đi, nếu mà vẫn không được nữa thì cứ đình chỉ tôi rồi hủy môn này đi."
"..."
Trưởng khoa Từ im lặng một lát rồi thở dài thườn thượt. Lúc gần đi, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi thăm: "Tiểu Đường à, cậu về Vũ Hán để làm gì à?"
"Thầy đoán thử xem?"
"Tôi là người từng trải nên muốn cho cậu một lời khuyên cuối cùng: Suy nghĩ cho thật kỹ trước khi làm."
Đường Hành nở một nụ cười lạnh với hắn: "Yên tâm, oan có đầu, nợ có chủ."
Trưởng khoa Từ rụt cổ lại, cầm ví rồi rút lui.
Chưa được bao lâu thì trưởng thôn dẫn theo cán bộ thôn đi vào nhà Lý Nguyệt Trì. Họ không có vẻ lo lắng sốt ruột như trưởng khoa Từ, ngược lại, ai nấy đều rất vui vẻ. Trong lòng Đường Hành hiểu rõ, họ chỉ đang ước cậu sớm cút đi.
"Thầy Đường, hổm rày cực cho thầy rồi!" Trưởng thôn nắm tay Đường Hành, nhiệt tình và chân thành nói, "Vùng chúng tôi nghèo nên không có gì tiếp đãi thầy! Ai, mấy ngày nay chúng tôi không đón tiếp thầy tử tế, sau này cũng không biết có cơ hội được gặp lại thầy không nữa, vì thế chúng tôi có chuẩn bị một ít đặc sản, mong thầy nhận cho!"
Đường Hành nói: "Cảm ơn, không cần."
"Thầy Đường đừng khách sáo ạ, thầy sắp đi rồi chúng tôi cũng tiếc nuối, nên mong thầy nhận cho ——"
"Ai nói sau này chúng ta không còn cơ hội gặp nhau?" Đường Hành nhàn nhạt nói, "Tôi còn quay lại...."
Trưởng thôn nghiêm nét mặt lại: "Hả?"
"Chỗ các anh không khí rất trong lành, tôi định về đây làm việc luôn."
"Ha ha......" Trưởng thôn cười, "Thầy cứ đùa."
Đường Hành nhấc mí lên nhìn hắn, cũng cười theo.
Cuối cùng trưởng thôn vẫn để mấy bao thổ sản lại nhà Lý Nguyệt Trì. Sau khi nhóm họ rời đi, bốn phía lại trở về sự yên tĩnh vốn có của thôn làng lúc về đêm. Mẹ và em trai của Lý Nguyệt Trì đều đã ngủ, Đường Hành mệt mỏi chà chà mặt mình, quay đầu thấy Lý Nguyệt Trì đang đứng ở cửa, tựa vai vào khung cửa.
"Anh...... Anh nhìn thử coi mấy cái đặc sản đó......" Đường Hành nhỏ giọng nói, "Có phải là đồ gì đắt tiền không."
Lý Nguyệt Trì gật đầu, cầm theo một cây kéo, nhanh nhẹn mở ra những cái bao đó. Anh lật xem rồi nói: "Là nấm và lá trà, không có gì đắt tiền."
"Vậy thì tốt. Em không mang theo mấy thứ này đâu, anh để lại nhà ăn đi."
"Anh?"
"Anh không ăn hả?"
Lý Nguyệt Trì nhướng mày hình như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói gì, xoay người bỏ đi. Đường Hành nhìn chằm chằm bóng lưng anh, thấy anh quẹo rồi đi về phía cửa nhà.
Tiếng nổ máy xe truyền đến trong phòng, Đường Hành thu hồi ánh mắt, đứng dậy, chậm rãi đi tới bàn học. Quần áo của cậu đã khô và được mẹ Lý Nguyệt Trì gắp ngay ngắn đặt vào một góc trên bàn. Sáng sớm mai phải đi rồi, Đường Hành yên lặng lên kế hoạch cho hành trình ngày mai —— cậu đi tới nhà Lý Nguyệt Trì, ngoài điện thoại và ví tiền ra thì chẳng mang theo thứ gì, ngay cả quần áo để thay cũng không có. Ngày mai, cán bộ thôn sẽ chở cậu đến khách sạn Suối nước nóng ở trên huyện, cậu muốn đi lấy hành lý trước rồi sau đó vào thành phố Đồng Nhân.
Sau đó nữa, đi tàu cao tốc về Vũ Hán.
Qua 6 năm, ba chữ "về Vũ Hán" đã trở nên thật xa lạ. Cậu nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi mình tới Bắc Kinh làm ca sĩ của 6 năm về trước. Khi ấy, cậu lúc nào cũng lấy cớ "về Vũ Hán" để xin nghỉ với người đại diện, sau đó người đại diện bất lực nói đùa là chắc bọn tôi dọn công ty về Vũ Hán luôn quá.
Đường Hành còn đang thất thần thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Lý Nguyệt Trì đi vào phòng, vứt bọc nilon màu xanh đang cầm ở tay vào trong lòng Đường Hành.
"Gì đây?"
"Giày......"
Đường Hành ngơ ngác mở bọc ra, bên trong đúng là có một đôi giày. Là loại giày vải phổ biến nhất mà người trong thôn hay dùng. Giày làm bằng vải bông (vải cotton) màu đen, đế giày rất mềm.
"Chân em đang bị thương nên mang cái này đi." Lý Nguyệt Trì nói.
"Ở đâu ra vậy?"
"Tìm người làm......"
"À......"
"Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?" Lý Nguyệt Trì đi tới, nhìn lướt qua bộ quần áo trên bàn học, tựa hồ đã biết câu trả lời "Em ngồi đó đi, để anh."
"Em cũng không có đồ gì hết, có một bộ này để mai mặc luôn....." Đường Hành dừng một chút, thấp giọng nói, "Học trưởng, làm không?"
Lý Nguyệt Trì quay đầu nhìn Đường Hành, anh chưa nói gì, chỉ mới thoáng rũ mắt là Đường Hành tự nhiên nhận ra được anh đang không vui.
Đường Hành nghĩ thầm, chẳng lẽ Lý Nguyệt Trì thấy cậu quá...... ngả ngớn nên không thích sao? Nhưng dựa vào quan hệ của họ thì cũng đâu cần phải ra cái vẻ rụt rè làm gì? Thẳng thắn mà nói, Đường Hành thực sự rất muốn được làm tình cùng anh. Ký ức cơ thể đáng tin hơn so với ký ức của não, đã có rất nhiều chuyện trước đây cậu không còn nhớ rõ, nhưng những lúc cận kề da thịt với Lý Nguyệt Trì, cái cảm giác quen thuộc và an toàn ấy khiến cậu cảm thấy cơ thể vốn rệu rã chết lặng từ lâu của mình dần trở nên nhạy bén và mềm mại đi.
Hơn nữa, cậu còn một lý do khác cậu không thể nói ra —— cậu không biết liệu lần tiếp theo cậu gặp lại Lý Nguyệt Trì sẽ là khi nào. Nếu Lý Nguyệt Trì không muốn nói cho biết cậu điều gì cả thì cậu phải tự mình tìm hiểu, mà cậu cũng không biết lần này về Vũ Hán sẽ xảy ra chuyện gì.
Thậm chí, cậu còn nghĩ, khi cậu biết toàn bộ chân tướng thì liệu cậu còn dám trở về gặp Lý Nguyệt Trì nữa hay không?
Còn tư cách được gặp anh không?
Còn xứng được thấy anh không?
"Lại nghĩ cái gì nữa đó......" Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên thở dài, giống như hoàn toàn hết cách với cậu, vặn cằm Đường Hành, để cậu nhìn về phía mình.
Đường Hành dè dặt hỏi: "Anh giận hả?"
"Ừ......"
"Xin lỗi......" Đường Hành nói, "Anh không muốn làm thì thôi vậy."
"Không phải giận cái này."
"Sao?"
"Anh nói chuẩn bị đồ đạc, em lại nói em không có đồ gì hết......" Lý Nguyệt Trì trầm giọng nói, "Bộ em tính đi về Vũ Hán một mình à?"
Đường Hành trố mắt vài giây rồi chớp chớp: "Anh đi với em hả?"
"Chứ không thì sao? Sao anh dám để em quay về đó một mình được?"
Đường Hành thầm nghĩ, anh dám để em một thân một mình trong 6 năm đó thôi. Nếu không phải lần này tình cờ gặp lại thì có khi sống một mình đến cuối đời mất.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Hành hỏi: "Vậy cửa hàng của anh thì làm sao đây? Còn mẹ anh, rồi em anh......"
"Cửa hàng có Uông Địch trông coi rồi, mẹ có thể chăm được em anh."
"Thật ra em đi một mình cũng được mà......"
"Không được......" Lý Nguyệt Trì xoay người, cả quyết nói, "Anh không yên tâm......"
Sau đó anh bắt đầu thu dọn hành lý, gấp quần áo gọn gàng, động tác vô cùng thuần thục. Đường Hành nhìn một lát, nhịn không được hỏi: "Anh học từ ai vậy?" Cậu nhớ rõ trước đây cậu với Lý Nguyệt Trì lúc nào cũng nhét quần áo lung tung vào vali, rồi nhớ hình như Lý Nguyệt Trì từng nói Uông Địch có mở cửa hàng bán quần áo.
Lý Nguyệt Trì nói: "Ở trong đó học được......"
Đường Hành ngạc nhiên, im lặng một lát rồi hỏi: "Ở trong đó...... còn học được cái này nữa?"
Lý Nguyệt Trì lắc đầu, không trả lời. Ngoài cửa sổ là bóng tôi vô tận, ánh đèn dầu lại bé như hạt đậu, thế giới như chỉ còn hai người bọn họ. Đường Hành không hiểu, khi họ vừa gặp lại nhau, những câu nói của Lý Nguyệt Trì rất nhức nhối như cố ý kích thích cậu vậy, liên tục nhắc tới khoảng thời gian sinh hoạt trong tù. Vậy mà bây giờ, ngay lúc này rồi mà Lý Nguyệt Trì lại không muốn nhiều lời.
Lý Nguyệt Trì đưa lưng với Đường Hành, lưng anh thật gầy, khi cánh tay chuyển động xương vai sẽ phập phồng lên xuống, Đường Hành vươn tay tới, lòng bàn tay áp lên xương vai bên trái của anh.
Lý Nguyệt Trì khựng lại một giây rồi vẫn im lặng tiếp tục gấp đồ. Xương cốt của anh dưới bàn tay Đường Hành cứ khẽ nhô lên rồi hạ xuống, như một con thú nhỏ.
Đường Hành nhẹ giọng nói: "Em không biết về đó sẽ xảy ra chuyện gì."
Lý Nguyệt Trì "Ừ" một tiếng.
"Em cũng không biết, khi mà em biết toàn bộ...... tất cả mọi thứ, em còn có thể được như lúc này không."
"Vì sao?"
"Em còn xứng không?"
Lý Nguyệt Trì xoay người lại, nét mặt âm u. Đường Hành sợ hãi nhớ lại một chuyện, chính là: Cậu không biết một cái gì, nhưng Lý Nguyệt Trì thì biết tất cả.
Có phải ở trong lòng Lý Nguyệt Trì, họ đã bị kết án vĩnh viễn không thể ở bên nhau không?
"Đừng nghĩ lung tung......" Lý Nguyệt Trì chợt xoa nhẹ tóc cậu, sau đó nhanh chóng thu tay lại, "Hôm nay ngủ sớm một chút đi......"
'Ưhm......" Đường Hành nhìn anh, ánh mắt mong chờ, "Được......"
- ------HẾT------
Buổi tối trước ngày Đường Hành rời thôn Bán Khê, nhà Lý Nguyệt Trì vô cùng náo nhiệt. Đầu tiên là trưởng khoa Từ tới nhà anh lần nữa, hết khuyên nhủ rồi lại thuyết phục Đường Hành: "Cậu nên về cùng với chúng tôi đi...... Ôi, mấy đứa sinh viên còn đang chờ cậu đến dạy mà, cậu thế này khác gì sự cố giảng đường đâu!"
Đường Hành vẫn mang bộ dáng ốm yếu kia, khoác trên người chiếc áo của Lý Nguyệt Trì: "Giúp tôi tìm người khác dạy thế vậy."
"Đang loạn cào cào như thế này tim đâu ra người dạy thế cho cậu!"
"Vương Sơn đó......"
"Cậu còn dám nói!" Trưởng khoa Từ tức muốn bóc khói, "Người ta bị cậu chê lớn tuổi mà tức tưởi cả lên, giờ cậu còn dám nhờ ông ấy lên lớp dạy thế à?!"
Đường Hành dửng dưng: "Thì các thầy tự sắp xếp đi, nếu mà vẫn không được nữa thì cứ đình chỉ tôi rồi hủy môn này đi."
"..."
Trưởng khoa Từ im lặng một lát rồi thở dài thườn thượt. Lúc gần đi, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi thăm: "Tiểu Đường à, cậu về Vũ Hán để làm gì à?"
"Thầy đoán thử xem?"
"Tôi là người từng trải nên muốn cho cậu một lời khuyên cuối cùng: Suy nghĩ cho thật kỹ trước khi làm."
Đường Hành nở một nụ cười lạnh với hắn: "Yên tâm, oan có đầu, nợ có chủ."
Trưởng khoa Từ rụt cổ lại, cầm ví rồi rút lui.
Chưa được bao lâu thì trưởng thôn dẫn theo cán bộ thôn đi vào nhà Lý Nguyệt Trì. Họ không có vẻ lo lắng sốt ruột như trưởng khoa Từ, ngược lại, ai nấy đều rất vui vẻ. Trong lòng Đường Hành hiểu rõ, họ chỉ đang ước cậu sớm cút đi.
"Thầy Đường, hổm rày cực cho thầy rồi!" Trưởng thôn nắm tay Đường Hành, nhiệt tình và chân thành nói, "Vùng chúng tôi nghèo nên không có gì tiếp đãi thầy! Ai, mấy ngày nay chúng tôi không đón tiếp thầy tử tế, sau này cũng không biết có cơ hội được gặp lại thầy không nữa, vì thế chúng tôi có chuẩn bị một ít đặc sản, mong thầy nhận cho!"
Đường Hành nói: "Cảm ơn, không cần."
"Thầy Đường đừng khách sáo ạ, thầy sắp đi rồi chúng tôi cũng tiếc nuối, nên mong thầy nhận cho ——"
"Ai nói sau này chúng ta không còn cơ hội gặp nhau?" Đường Hành nhàn nhạt nói, "Tôi còn quay lại...."
Trưởng thôn nghiêm nét mặt lại: "Hả?"
"Chỗ các anh không khí rất trong lành, tôi định về đây làm việc luôn."
"Ha ha......" Trưởng thôn cười, "Thầy cứ đùa."
Đường Hành nhấc mí lên nhìn hắn, cũng cười theo.
Cuối cùng trưởng thôn vẫn để mấy bao thổ sản lại nhà Lý Nguyệt Trì. Sau khi nhóm họ rời đi, bốn phía lại trở về sự yên tĩnh vốn có của thôn làng lúc về đêm. Mẹ và em trai của Lý Nguyệt Trì đều đã ngủ, Đường Hành mệt mỏi chà chà mặt mình, quay đầu thấy Lý Nguyệt Trì đang đứng ở cửa, tựa vai vào khung cửa.
"Anh...... Anh nhìn thử coi mấy cái đặc sản đó......" Đường Hành nhỏ giọng nói, "Có phải là đồ gì đắt tiền không."
Lý Nguyệt Trì gật đầu, cầm theo một cây kéo, nhanh nhẹn mở ra những cái bao đó. Anh lật xem rồi nói: "Là nấm và lá trà, không có gì đắt tiền."
"Vậy thì tốt. Em không mang theo mấy thứ này đâu, anh để lại nhà ăn đi."
"Anh?"
"Anh không ăn hả?"
Lý Nguyệt Trì nhướng mày hình như muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói gì, xoay người bỏ đi. Đường Hành nhìn chằm chằm bóng lưng anh, thấy anh quẹo rồi đi về phía cửa nhà.
Tiếng nổ máy xe truyền đến trong phòng, Đường Hành thu hồi ánh mắt, đứng dậy, chậm rãi đi tới bàn học. Quần áo của cậu đã khô và được mẹ Lý Nguyệt Trì gắp ngay ngắn đặt vào một góc trên bàn. Sáng sớm mai phải đi rồi, Đường Hành yên lặng lên kế hoạch cho hành trình ngày mai —— cậu đi tới nhà Lý Nguyệt Trì, ngoài điện thoại và ví tiền ra thì chẳng mang theo thứ gì, ngay cả quần áo để thay cũng không có. Ngày mai, cán bộ thôn sẽ chở cậu đến khách sạn Suối nước nóng ở trên huyện, cậu muốn đi lấy hành lý trước rồi sau đó vào thành phố Đồng Nhân.
Sau đó nữa, đi tàu cao tốc về Vũ Hán.
Qua 6 năm, ba chữ "về Vũ Hán" đã trở nên thật xa lạ. Cậu nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi mình tới Bắc Kinh làm ca sĩ của 6 năm về trước. Khi ấy, cậu lúc nào cũng lấy cớ "về Vũ Hán" để xin nghỉ với người đại diện, sau đó người đại diện bất lực nói đùa là chắc bọn tôi dọn công ty về Vũ Hán luôn quá.
Đường Hành còn đang thất thần thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Lý Nguyệt Trì đi vào phòng, vứt bọc nilon màu xanh đang cầm ở tay vào trong lòng Đường Hành.
"Gì đây?"
"Giày......"
Đường Hành ngơ ngác mở bọc ra, bên trong đúng là có một đôi giày. Là loại giày vải phổ biến nhất mà người trong thôn hay dùng. Giày làm bằng vải bông (vải cotton) màu đen, đế giày rất mềm.
"Chân em đang bị thương nên mang cái này đi." Lý Nguyệt Trì nói.
"Ở đâu ra vậy?"
"Tìm người làm......"
"À......"
"Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?" Lý Nguyệt Trì đi tới, nhìn lướt qua bộ quần áo trên bàn học, tựa hồ đã biết câu trả lời "Em ngồi đó đi, để anh."
"Em cũng không có đồ gì hết, có một bộ này để mai mặc luôn....." Đường Hành dừng một chút, thấp giọng nói, "Học trưởng, làm không?"
Lý Nguyệt Trì quay đầu nhìn Đường Hành, anh chưa nói gì, chỉ mới thoáng rũ mắt là Đường Hành tự nhiên nhận ra được anh đang không vui.
Đường Hành nghĩ thầm, chẳng lẽ Lý Nguyệt Trì thấy cậu quá...... ngả ngớn nên không thích sao? Nhưng dựa vào quan hệ của họ thì cũng đâu cần phải ra cái vẻ rụt rè làm gì? Thẳng thắn mà nói, Đường Hành thực sự rất muốn được làm tình cùng anh. Ký ức cơ thể đáng tin hơn so với ký ức của não, đã có rất nhiều chuyện trước đây cậu không còn nhớ rõ, nhưng những lúc cận kề da thịt với Lý Nguyệt Trì, cái cảm giác quen thuộc và an toàn ấy khiến cậu cảm thấy cơ thể vốn rệu rã chết lặng từ lâu của mình dần trở nên nhạy bén và mềm mại đi.
Hơn nữa, cậu còn một lý do khác cậu không thể nói ra —— cậu không biết liệu lần tiếp theo cậu gặp lại Lý Nguyệt Trì sẽ là khi nào. Nếu Lý Nguyệt Trì không muốn nói cho biết cậu điều gì cả thì cậu phải tự mình tìm hiểu, mà cậu cũng không biết lần này về Vũ Hán sẽ xảy ra chuyện gì.
Thậm chí, cậu còn nghĩ, khi cậu biết toàn bộ chân tướng thì liệu cậu còn dám trở về gặp Lý Nguyệt Trì nữa hay không?
Còn tư cách được gặp anh không?
Còn xứng được thấy anh không?
"Lại nghĩ cái gì nữa đó......" Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên thở dài, giống như hoàn toàn hết cách với cậu, vặn cằm Đường Hành, để cậu nhìn về phía mình.
Đường Hành dè dặt hỏi: "Anh giận hả?"
"Ừ......"
"Xin lỗi......" Đường Hành nói, "Anh không muốn làm thì thôi vậy."
"Không phải giận cái này."
"Sao?"
"Anh nói chuẩn bị đồ đạc, em lại nói em không có đồ gì hết......" Lý Nguyệt Trì trầm giọng nói, "Bộ em tính đi về Vũ Hán một mình à?"
Đường Hành trố mắt vài giây rồi chớp chớp: "Anh đi với em hả?"
"Chứ không thì sao? Sao anh dám để em quay về đó một mình được?"
Đường Hành thầm nghĩ, anh dám để em một thân một mình trong 6 năm đó thôi. Nếu không phải lần này tình cờ gặp lại thì có khi sống một mình đến cuối đời mất.
Lấy lại bình tĩnh, Đường Hành hỏi: "Vậy cửa hàng của anh thì làm sao đây? Còn mẹ anh, rồi em anh......"
"Cửa hàng có Uông Địch trông coi rồi, mẹ có thể chăm được em anh."
"Thật ra em đi một mình cũng được mà......"
"Không được......" Lý Nguyệt Trì xoay người, cả quyết nói, "Anh không yên tâm......"
Sau đó anh bắt đầu thu dọn hành lý, gấp quần áo gọn gàng, động tác vô cùng thuần thục. Đường Hành nhìn một lát, nhịn không được hỏi: "Anh học từ ai vậy?" Cậu nhớ rõ trước đây cậu với Lý Nguyệt Trì lúc nào cũng nhét quần áo lung tung vào vali, rồi nhớ hình như Lý Nguyệt Trì từng nói Uông Địch có mở cửa hàng bán quần áo.
Lý Nguyệt Trì nói: "Ở trong đó học được......"
Đường Hành ngạc nhiên, im lặng một lát rồi hỏi: "Ở trong đó...... còn học được cái này nữa?"
Lý Nguyệt Trì lắc đầu, không trả lời. Ngoài cửa sổ là bóng tôi vô tận, ánh đèn dầu lại bé như hạt đậu, thế giới như chỉ còn hai người bọn họ. Đường Hành không hiểu, khi họ vừa gặp lại nhau, những câu nói của Lý Nguyệt Trì rất nhức nhối như cố ý kích thích cậu vậy, liên tục nhắc tới khoảng thời gian sinh hoạt trong tù. Vậy mà bây giờ, ngay lúc này rồi mà Lý Nguyệt Trì lại không muốn nhiều lời.
Lý Nguyệt Trì đưa lưng với Đường Hành, lưng anh thật gầy, khi cánh tay chuyển động xương vai sẽ phập phồng lên xuống, Đường Hành vươn tay tới, lòng bàn tay áp lên xương vai bên trái của anh.
Lý Nguyệt Trì khựng lại một giây rồi vẫn im lặng tiếp tục gấp đồ. Xương cốt của anh dưới bàn tay Đường Hành cứ khẽ nhô lên rồi hạ xuống, như một con thú nhỏ.
Đường Hành nhẹ giọng nói: "Em không biết về đó sẽ xảy ra chuyện gì."
Lý Nguyệt Trì "Ừ" một tiếng.
"Em cũng không biết, khi mà em biết toàn bộ...... tất cả mọi thứ, em còn có thể được như lúc này không."
"Vì sao?"
"Em còn xứng không?"
Lý Nguyệt Trì xoay người lại, nét mặt âm u. Đường Hành sợ hãi nhớ lại một chuyện, chính là: Cậu không biết một cái gì, nhưng Lý Nguyệt Trì thì biết tất cả.
Có phải ở trong lòng Lý Nguyệt Trì, họ đã bị kết án vĩnh viễn không thể ở bên nhau không?
"Đừng nghĩ lung tung......" Lý Nguyệt Trì chợt xoa nhẹ tóc cậu, sau đó nhanh chóng thu tay lại, "Hôm nay ngủ sớm một chút đi......"
'Ưhm......" Đường Hành nhìn anh, ánh mắt mong chờ, "Được......"
- ------HẾT------