*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Á khiếp sợ: "Cậu sao vậy Đường Hành, sao lại thế?" Lúc này An Vân cũng nhận ra, dùng sức kéo Điền Tiểu Thấm: "Chạy mau!" Chạy xa được 5 mét lại gào lên: "Tưởng Á! Đàn ghi-ta!!!"
Tưởng Á: "...... F^CK"
Nguyên đám chia làm ba tốp, An Vân, Điền Tiểu Thấm và nam sinh cao cao kia chạy đằng trước, Đường Hành và Tưởng Á chạy sát theo sau, mà bọn A Châu cũng rượt đuổi ở phía sau, miệng ồn ào quát "Duma đứng lại hết cho tao". Đám này xuất hiện ở đây đều đã có chuẩn bị, Đường Hành thì còn phải vác cây ghi-ta, chạy được gần 20 mét đã bị đuổi kịp.
"Tiểu Thấm, các cậu chạy trước báo công an đi!" An Vân dừng chân, miệng bật ra câu nói cửa miệng của người Vũ Hán (*) "Bà đánh chết condime chúng bay!" Điền Tiểu Thấm hiển nhiên bị dọa tới đứng hình, đứng im không nhúc nhích: "An Vân......" Lúc này, chàng trai đi bên cạnh khẽ đẩy cô một cái, trầm giọng nói: "Cậu chạy mau, có chúng tôi ở đây là được."
(*) Nguyên văn 表子养的: được coi là câu thần chú của người Vũ Hán, dịch word for word là "Được anh họ nuôi" Người ta nói rằng một người gốc Vũ Hán có thể nghe câu này trung bình 99 lần mỗi ngày. Đây là câu chửi, nghĩa tương đương là son of a bitch.
Bên kia, Đường Hành và Tưởng Á đã bị bao vây. Hẻm nhỏ chật hẹp, một bên bọn họ là tường, một bên là người, đã không còn đường lui. Tên béo cầm đầu bẻ bẻ tay, cười nói: "Không phải tụi bay giỏi lắm à? Nãy mới nói gì, đàn ghi-ta?"
Tưởng Á tươi cười: "Thế này đi người anh em, để tôi khao mọi người, chúng ta đi uống rượu đi! Anh cũng thấy đó, bọn tôi đâu phải dân anh chị đâu, đâu cần phải làm tới mức này......"
"Đúng, đúng thật," Tên béo cười cười, mặt xảo quyệt nói, "Uống rượu thì cũng được."
"Vậy......"
"Mày đưa cây ghi-ta sau lưng kia đây để tao đập," hắn nhìn Đường Hành, "Đập bể, chúng ta coi như xong chuyện."
"Cây đàn này có đáng nhiêu tiền đâu!" Tưởng Á hất cằm về phía An Vân, "Cây Bass của Lão An mới mắc, đập Bass được không?"
"Đập ghi-ta."
Ngay sau đó, An Vân giơ cây ghi-ta Bass lên, đập mạnh vào một tên tóc vàng trong đám đó. Đồng thời, Tưởng Á cũng xông lên trước, một chân đá vào đùi của tên béo. Gã béo bị đạp gã lăn quay ra đất, lăn long lóc một vòng mới bò dậy quát lên: "Đập chết chúng nó!!!"
Đám người bắt đầu hỗn chiến, An Vân luyện Muay Thái được hai năm, tuy sức lực không bằng đàn ông con trai nhưng động tác vô cùng lanh lẹ linh hoạt, còn Tưởng Á đã luyện Tae Kwon Do từ nhỏ, nên có đi đánh lộn cũng không đáng lo ngại. Chỉ có mình Đường Hành hết trốn rồi lại trốn, bị trúng vài cú đấm nhưng không đánh trả.
Cậu muốn bảo vệ cây ghi-ta sau lưng mình.
An Vân đánh nhau với tên tóc vàng, Tưởng Á lấy một địch hai, mà tên béo và một gã đầu trọc thì cùng nhau vây quanh Đường Hành, giống như đang chọc mèo, hết giơ chân đá lại vung tay ra đấm như đang lấy tra tấn cậu làm niềm vui. Tên béo nói: "Tao cho mày một cơ hội nữa, hoặc là đập đàn, hoặc là mày quỳ xuống —— vậy thôi."
Đường Hành nói: "Qùy cc."
"Vậy thì đừng trách bọn tao!" Tên béo và gã trọc đồng loạt ra tay, Đường Hành khó khăn lắm mới né được nắm đấm của hắn, lại bị đầu trọc đập gậy gỗ trúng bả vai, lập tức lảo đảo, nửa cánh tay đã tê dại.
Đầu trọc đập đập cây gậy nói: "Mày không chịu đập thì để bọn tao đập giúp mày." Sau đó giơ gậy lên, nhắm thẳng vào cây đàn ghi-ta sau lưng Đường Hành! Đường Hành liên tục bước lùi, "Ong" một tiếng, ghi-ta đụng trúng tường.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đêm nay chắc không giữ nổi cây ghi-ta rồi.
Đúng lúc này, trong bóng đêm bỗng nhiên vụt ra một người, đứng chắn phía trước Đường Hành. Anh đưa lưng về phía Đường Hành, chỉ thấy dáng người anh rất cao. Đường Hành chợt nhận ra, đây là nam sinh đi cùng Điền Tiểu Thấm.
Tên béo giơ chai rượu lên: "Không phải chuyện của mày, cút."
Nam sinh đứng im, cũng không nói lời nào.
"ĐMM!" Đầu trọc vung gậy tới, nam sinh vẫn đứng không nhúc nhích, mạnh mẽ tiếp được. Gã đầu trọc kia sững sờ một lúc, chỉ trong nháy mắt, nam sinh đã bắt được gậy. Anh dùng sức vung mạnh lên, đập một cái, đầu trọc buông lỏng tay.
"Chạy mau!" Nam sinh khẽ quát.
Đường Hành đột nhiên phục hồi tinh thần, lập tức cất bước chạy. Tên béo muốn đuổi theo nhưng bị nam sinh ngăn lại.
Mười phút sau, bảo vệ của trường chạy xe điện lao tới la lối.
Năm người, bốn tên chạy thoát, chỉ còn dư lại gã béo vì trọng lượng cơ thể mà không thể chạy thoát được, bị Tưởng Á ấn đè trên mặt đất. Mặt An Vân mặt sưng vù, đầu gối và khuỷu tay của Tưởng Á thì bầm dập, Đường Hành thở hổn hển: "Người kia đâu?"
An Vân: "Ai?"
"Người đi cùng bạn cậu, vừa rồi anh ta......"
"Mấy cô cậu thuộc trường nào đây?" Bảo vệ quan sát ba người, "Báo công an rồi gọi thầy cô phụ trách tới."
"Gọi giáo viên tới làm gì!" An Vân gào nói, "Bọn tôi là bị đánh!" Bảo vệ nhìn tên béo nằm trên mặt đất: "Các người là bị đánh?"
"Chúng có 5 người!" Tưởng Á vẻ mặt oan uổng, "Bốn đứa bỏ chạy rồi! Không tin anh hỏi nó đi!"
"Vấn đề là các cô cậu ẩu đả với người ngoài trường, chúng tôi không quản lý được."
"Thôi kệ đi," An Vân xua xua tay, "Chúng tôi cũng không phải sinh viên đại học Hán Dương" (Đại học Hán Dương = Hán Đại)
Bảo vệ không thể hiểu được: "Không phải sinh viên Hán Đại thì gọi bọn tôi tới làm gì?"
"Vì các anh ở gần đây nhất!" An Vân nói, "Ba đứa bọn tôi đều bên trường Kỹ thuật."
"Vậy thì thả người đi, cũng không thể đánh tiếp được," bảo vệ thở dài, "Ngay kế bên là trường bọn tôi...... Có gì mấy cô mấy cậu đổi sang chỗ khác đi."
"Không thành vấn đề," Tưởng Á buông lỏng cánh tay đang đè tên béo ra, "Cút."
Tên béo chạy nhanh như chớp.
Bảo vệ cũng rời đi hết chỉ còn lại Đường Hành, Tưởng Á và An Vân, ba người nhìn nhau, đều giữ im lặng.
"Thật ra mình cảm thấy mấy đứa đó cũng không có ý muốn đánh thật," An Vân nói, "Tên tóc vàng đó ra tay rất nhẹ."
Tưởng Á gật đầu: "Hai đứa đánh với mình thì tạm được...... Chỉ có thằng béo kia là hưởng lợi nhất, má nó."
"Người kia đâu rồi?" Đường Hành trầm nét mặt, "Mấy cậu có thấy người đó đâu không?"
"Ai rảnh đâu mà lo!" Tưởng Á gào lên, "Cậu có thể bày tỏ sự quan tâm cho Á và Ân nhà cậu trước được không vậy?"
"Anh ấy bị ——"
Một giọng nam vang lên từ phía sau "Tôi ở đây."
Đó là một giọng nói rất bình tĩnh.
Đường Hành xoay người, thấy một bóng người đi ra từ góc tối cách đó mấy mét, dáng đi có chút không tự nhiên. Đường Hành chạy tới, vội vàng hỏi: "Anh có sao không?"
"Không sao," đối phương dừng một chút, "Tôi phải đến phòng khám."
Hẻm nhỏ quá tối mà đèn đường lại quá xa, Đường Hành căn bản thấy không rõ gương mặt anh, nhưng có thể ngửi được mùi máu tanh.
Giọng Đường Hành có hơi run: "Bị thương ở đâu?"
Đối phương nói: "Sau lưng."
Đường Hành vòng ra sau lưng anh, giơ di động lên —— cũng may chiếc Nokia này có bị rơi cũng không hề hấn gì —— nhìn lưng anh.
Áo thun xanh ướt đẫm máu, dính bết vào lưng anh. Vài vệt máu đỏ tươi đã chảy tràn xuống dưới dính trên ống quần jeans của anh.
Đường Hành bỗng hiểu ra tướng đi của anh kỳ cục là vì phải vừa đi vừa ôm thắt lưng.
Đường Hành khàn khàn nói: "Để tôi gọi xe cấp cứu."
"Không cần," đối phương ấn tay cậu lại, "Đằng trước có phòng khám."
"Anh bị như vậy còn đi phòng khám!"
"Không liên quan đến cậu."
Đường Hành thầm chửi một tiếng, đành phải nói: "Tôi cõng anh đi."
"Tôi tự đi," đối phương hạ giọng, "Nếu sau này trường có điều tra vụ này thì đừng nhắc gì tới tôi."
Đường Hành sửng sốt một lát rồi vỡ lẽ, có phải lúc bảo vệ chạy tới, người này cố tình trốn đi không?
Anh ta trốn cái gì chứ?
"Các cậu tụ tập đánh nhau bên ngoài trường," đối phương lại nhấn mạnh, "Không liên quan tới tôi."
Đường Hành bị nghẹn đến mức không nói gì được. Lúc này, Tưởng Á và An Vân tiến lại, cùng hoảng sợ: "Mau gọi 627 đi!" Là bệnh viện 627 nằm trên đường Lạc Du, cách đây rất gần.
Anh lại không nói lời nào, đi thẳng về phía trước.
Tưởng Á hỏi: "Tình huống sao vậy?"
Đường Hành im lặng hai giây, tháo cây ghi-ta trên vai xuống đưa cho Tưởng Á: "Giữ giúp mình!" Sau đó chạy nhanh đuổi theo.
Hai người sóng vai nhau mà đi, đi ngang qua chỗ vừa mới đánh nhau khi nãy, Đường Hành thấy trên mặt đất có thứ gì đó ánh lên, lấy chân đá đá mới nhận ra là mấy mảnh thủy tinh. Lại đi vài bước nữa, thấy một cổ chai rượu bị bể nát.
"Bọn nó dùng cái này...... đánh anh?"
Đối phương không nói lời nào coi như là đồng ý. Đường Hành nghiến răng nói: "Đứa nào đánh? Thằng mập hay thằng trọc?"
Đối phương vẫn không mở miệng, cứ như người câm vậy.
Đường Hành sốt ruột hỏi "Tôi đang hỏi anh đó."
"Yên lặng chút," cuối cùng anh cũng mở miệng, "Đang đau."
Đường Hành im miệng, đi theo anh trong con hẻm nhỏ, hết quẹo trái lại rẽ phải, rốt cuộc cũng thấy được một cái phòng khám. Anh có vẻ như rất quen thuộc với nơi này.
Đường Hành đi theo phía sau tiến vào. Sống 21 năm, đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào kiểu phòng khám như này. Rèm nhựa trước cửa có màu vàng xám —— cũng không biết đây vốn là màu nguyên của nó hay do bị dơ nên biến thành vậy. Lúc này, trong phòng khám chỉ có một bà cụ đang ngồi truyền dịch, bác sĩ thì ngồi trước TV, tay bưng tô mì khô nóng hổi, áo blouse trắng mở bung hết nút lộ ra cái bụng bia tròn xoe. Thấy hai người tiến vào, ông ta lười biếng nói: "Chờ chút, ăn hai miếng nữa là xong."
"Anh ấy bị chảy máu nhiều lắm!" Đường Hành vội la lên, "Chú tới coi cho anh ấy đi."
"Ủa, giờ mới biết lo à," bác sĩ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Vậy lúc đánh nhau sao không lo đi?"
"......"
"Không sao." Người bên cạnh nói.
Nghe thấy giọng nói người kế bên Đường Hành mới sực nhớ ra mình chưa nhìn thấy mặt người ta. Vì thế quay đầu qua nhìn, đôi mắt hơi hướng lên, một gương mặt nhếch nhác hiện ra trước mắt cậu —— mồ hôi, máu và cát bụi lẫn lộn dính đầy trên gò má anh, đã được lau khô và để lại những vết đỏ sẫm trên đó. Làn da anh là màu lúa mạch, dưới con mắt của cậu, những dấu vết ấy trở nên thật đặc biệt, giống như một vật tổ linh thiêng (*) từ thời nguyên thủy, toát lên hơi thở của chốn rừng thiêng ngàn năm. Anh là người bước ra từ trong trang sách sao? Nói như thế có hơi thậm xưng —— nhưng mà là cuốn sách nào nhỉ?
(*) Nguyên văn: 图腾 = đồ đằng nghĩa là Vật tổ, tiếng Anh có từ Totem (là một thuật ngữ mượn từ một ngôn ngữ của người bản địa Châu Mỹ). "Từ điển tiếng Việt" của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng rằng Totem là "động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu nhiên và có sự gần gũi máu thịt". Từ điển tiếng Việt do Văn Tân chủ biên (NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1967) cũng giảng tô tem là: "Động vật hay thực vât người nguyên thuỷ sùng bái, coi là tổ tiên của một thị tộc. Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình. Và thường họ cũng sẽ xăm những to-tem này lên mặt lên người để thể hiện lòng sùng bái và tín ngưỡng của họ.
Vật Tổ hay Totem không nhất định là hình ảnh mang tính chất biểu tượng của dân tộc (national symbol), nói đúng hơn chúng là một khái niệm về xã hội và tâm linh từ thời đại thị tộc, xưa ơi là xưa, ví dụ như người Việt chúng ta có truyền thuyết con Rồng cháu Tiên, nhưng rồng và tiên không phải là vật tổ. Vật tổ của người Việt nguyên thủy là con cá sấu.
Đường Hành nhìn đến sững sờ, đối phương bỗng nhiên nghiêng mặt qua, đôi mắt hai người gặp nhau. Anh có một đôi con ngươi thật đen, đen tuyền và thanh sạch.
Cậu chợt nhớ tới cuốn《 Nhiệt đới buồn》 của Claude Lévi–Strauss (*)
(*) Claude Lévi–Strauss là một trong những nhà nhân học, dân tộc học, một nhà tư tưởng và nhà văn lớn nhất của thế giới trong nửa cuối thế kỷ, nổi tiếng với cuốn Tristes Tropiques (Nhiệt đới buồn). Đây là một cuốn du ký, hết sức gợi tò mò, không thiếu cả những pha phiêu lưu mạo hiểm, đưa chúng ta đến với những nhóm người ở xa xôi nhất trên hành tinh, còn gần nhất với tình trạng nguyên thuỷ, sắp và chắc chắn sẽ biến mất – cách nay nửa thế kỷ, nghĩa là nay đã biến mất hoàn toàn – mà ông là người chứng kiến và được tiếp xúc cuối cùng...
Anh chẳng nói gì nhưng ánh mắt lại như đang hỏi: Có việc gì sao?
Đường Hành ma xui quỷ khiến nói: "Điền Tiểu Thấm là bạn gái của anh à?"
"Không."
"...... À."
Anh trả lời thoải mái như vậy, cũng không thắc mắc vì sao Đường Hành lại hỏi thế. Cũng đúng, ngay cả vết thương của mình anh ta cũng chẳng thèm quan tâm cơ mà. Người gì kỳ.
Lúc này bác sĩ cũng chịu buông tô, đi tới nhìn nhìn sau lưng anh, nói: "Vết thương của cậu phiền phức đó, tốt hơn hết là đi bệnh viện đi, chỗ tôi không có thuốc gây tê."
"Không cần."
"Chậc, đau lắm đó."
"Cứ chữa ở đây thôi," anh dừng một chút rồi nói, "Bệnh viện quá mắc."
Quá mắc? Mắc? Đường Hành nhất thời không hiểu, mắc là có thể mắc bao nhiêu? Nhà cậu có bác sĩ gia đình, cho nên cậu chưa tới bệnh viện khám bao giờ.
Bác sĩ thở dài: "Vậy cậu ráng chịu đau đó nha."
Chia sẻ chút: Mình rất thích cách tác giả để cho tiểu Đường có ấn tượng ban đầu khó phai như thế khi gặp anh Nguyệt. Không phải là vẻ điển trai hút gái đã quá phổ biến, mà là 1 dáng vẻ nhếch nhác không được đẹp mắt, ấy vậy mà ta thấy tiểu Đường gần như love at first sight luôn. Ngành học thuật mà tiểu Đường theo đuổi là triết học phương tây, như trong chương 14 – Bìa hồ sơ cũng đã nói về các luận văn tốt nghiệp của bạn ấy, tiểu Đường yêu thích chuyên ngành này, mà anh Nguyệt, trong 1 cuộc đánh lộn chật vật lại vô tình có vẻ bề ngoài trở nên hợp gu với bạn như vậy, một gương mặt đầy vết máu khô mà bạn ấy cũng liên tưởng đến những hoa văn cổ xưa từ thời nguyên tổ, mang hơi thở của văn hiến ngàn năm, kiểu vậy. Tiểu Đường có gu lạ đấy chứ.
Chi tiết này làm mình nhớ tới bộ ngôn tình Hẹn ước (Chuyện xưa không muốn ai biết đến) của Twentine. Nữ chính là người theo con đườngnghệ thuật, và gu của bạn ấy là thích một cái gì đó mang hơi thở của một cảm giác "cũ", như một câu chuyện xưa hay 1 khúc nhạc tình của 1 thế hệ đã qua, hoặc có thể là 1 băng cát sét phủ đầy bụi thời gian và chứa nhiều câu chuyện xưa, đó là lý do vì sao đến khi gặp lại nam chính lần 2 và nhận ra anh bị cụt 1 chân, bạn nữ chính đã chủ động tiếp cận anh, vì bạn bị anh cuốn hút, mà cũng có chỉ mình nữ chính là bị hấp dẫn bằng cách ấy.
Tương tự như Đường Hành, có thể anh Nguyệt hút gái vì giỏi, vì chăm chỉ chịu khó hay vì đẹp trai, nhưng cũng chỉ có tiểu Đường bị anh thu hút bằng những dấu vết đặc biệt đó. Độc nhất vô nhị.
Tưởng Á khiếp sợ: "Cậu sao vậy Đường Hành, sao lại thế?" Lúc này An Vân cũng nhận ra, dùng sức kéo Điền Tiểu Thấm: "Chạy mau!" Chạy xa được 5 mét lại gào lên: "Tưởng Á! Đàn ghi-ta!!!"
Tưởng Á: "...... F^CK"
Nguyên đám chia làm ba tốp, An Vân, Điền Tiểu Thấm và nam sinh cao cao kia chạy đằng trước, Đường Hành và Tưởng Á chạy sát theo sau, mà bọn A Châu cũng rượt đuổi ở phía sau, miệng ồn ào quát "Duma đứng lại hết cho tao". Đám này xuất hiện ở đây đều đã có chuẩn bị, Đường Hành thì còn phải vác cây ghi-ta, chạy được gần 20 mét đã bị đuổi kịp.
"Tiểu Thấm, các cậu chạy trước báo công an đi!" An Vân dừng chân, miệng bật ra câu nói cửa miệng của người Vũ Hán (*) "Bà đánh chết condime chúng bay!" Điền Tiểu Thấm hiển nhiên bị dọa tới đứng hình, đứng im không nhúc nhích: "An Vân......" Lúc này, chàng trai đi bên cạnh khẽ đẩy cô một cái, trầm giọng nói: "Cậu chạy mau, có chúng tôi ở đây là được."
(*) Nguyên văn 表子养的: được coi là câu thần chú của người Vũ Hán, dịch word for word là "Được anh họ nuôi" Người ta nói rằng một người gốc Vũ Hán có thể nghe câu này trung bình 99 lần mỗi ngày. Đây là câu chửi, nghĩa tương đương là son of a bitch.
Bên kia, Đường Hành và Tưởng Á đã bị bao vây. Hẻm nhỏ chật hẹp, một bên bọn họ là tường, một bên là người, đã không còn đường lui. Tên béo cầm đầu bẻ bẻ tay, cười nói: "Không phải tụi bay giỏi lắm à? Nãy mới nói gì, đàn ghi-ta?"
Tưởng Á tươi cười: "Thế này đi người anh em, để tôi khao mọi người, chúng ta đi uống rượu đi! Anh cũng thấy đó, bọn tôi đâu phải dân anh chị đâu, đâu cần phải làm tới mức này......"
"Đúng, đúng thật," Tên béo cười cười, mặt xảo quyệt nói, "Uống rượu thì cũng được."
"Vậy......"
"Mày đưa cây ghi-ta sau lưng kia đây để tao đập," hắn nhìn Đường Hành, "Đập bể, chúng ta coi như xong chuyện."
"Cây đàn này có đáng nhiêu tiền đâu!" Tưởng Á hất cằm về phía An Vân, "Cây Bass của Lão An mới mắc, đập Bass được không?"
"Đập ghi-ta."
Ngay sau đó, An Vân giơ cây ghi-ta Bass lên, đập mạnh vào một tên tóc vàng trong đám đó. Đồng thời, Tưởng Á cũng xông lên trước, một chân đá vào đùi của tên béo. Gã béo bị đạp gã lăn quay ra đất, lăn long lóc một vòng mới bò dậy quát lên: "Đập chết chúng nó!!!"
Đám người bắt đầu hỗn chiến, An Vân luyện Muay Thái được hai năm, tuy sức lực không bằng đàn ông con trai nhưng động tác vô cùng lanh lẹ linh hoạt, còn Tưởng Á đã luyện Tae Kwon Do từ nhỏ, nên có đi đánh lộn cũng không đáng lo ngại. Chỉ có mình Đường Hành hết trốn rồi lại trốn, bị trúng vài cú đấm nhưng không đánh trả.
Cậu muốn bảo vệ cây ghi-ta sau lưng mình.
An Vân đánh nhau với tên tóc vàng, Tưởng Á lấy một địch hai, mà tên béo và một gã đầu trọc thì cùng nhau vây quanh Đường Hành, giống như đang chọc mèo, hết giơ chân đá lại vung tay ra đấm như đang lấy tra tấn cậu làm niềm vui. Tên béo nói: "Tao cho mày một cơ hội nữa, hoặc là đập đàn, hoặc là mày quỳ xuống —— vậy thôi."
Đường Hành nói: "Qùy cc."
"Vậy thì đừng trách bọn tao!" Tên béo và gã trọc đồng loạt ra tay, Đường Hành khó khăn lắm mới né được nắm đấm của hắn, lại bị đầu trọc đập gậy gỗ trúng bả vai, lập tức lảo đảo, nửa cánh tay đã tê dại.
Đầu trọc đập đập cây gậy nói: "Mày không chịu đập thì để bọn tao đập giúp mày." Sau đó giơ gậy lên, nhắm thẳng vào cây đàn ghi-ta sau lưng Đường Hành! Đường Hành liên tục bước lùi, "Ong" một tiếng, ghi-ta đụng trúng tường.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Đêm nay chắc không giữ nổi cây ghi-ta rồi.
Đúng lúc này, trong bóng đêm bỗng nhiên vụt ra một người, đứng chắn phía trước Đường Hành. Anh đưa lưng về phía Đường Hành, chỉ thấy dáng người anh rất cao. Đường Hành chợt nhận ra, đây là nam sinh đi cùng Điền Tiểu Thấm.
Tên béo giơ chai rượu lên: "Không phải chuyện của mày, cút."
Nam sinh đứng im, cũng không nói lời nào.
"ĐMM!" Đầu trọc vung gậy tới, nam sinh vẫn đứng không nhúc nhích, mạnh mẽ tiếp được. Gã đầu trọc kia sững sờ một lúc, chỉ trong nháy mắt, nam sinh đã bắt được gậy. Anh dùng sức vung mạnh lên, đập một cái, đầu trọc buông lỏng tay.
"Chạy mau!" Nam sinh khẽ quát.
Đường Hành đột nhiên phục hồi tinh thần, lập tức cất bước chạy. Tên béo muốn đuổi theo nhưng bị nam sinh ngăn lại.
Mười phút sau, bảo vệ của trường chạy xe điện lao tới la lối.
Năm người, bốn tên chạy thoát, chỉ còn dư lại gã béo vì trọng lượng cơ thể mà không thể chạy thoát được, bị Tưởng Á ấn đè trên mặt đất. Mặt An Vân mặt sưng vù, đầu gối và khuỷu tay của Tưởng Á thì bầm dập, Đường Hành thở hổn hển: "Người kia đâu?"
An Vân: "Ai?"
"Người đi cùng bạn cậu, vừa rồi anh ta......"
"Mấy cô cậu thuộc trường nào đây?" Bảo vệ quan sát ba người, "Báo công an rồi gọi thầy cô phụ trách tới."
"Gọi giáo viên tới làm gì!" An Vân gào nói, "Bọn tôi là bị đánh!" Bảo vệ nhìn tên béo nằm trên mặt đất: "Các người là bị đánh?"
"Chúng có 5 người!" Tưởng Á vẻ mặt oan uổng, "Bốn đứa bỏ chạy rồi! Không tin anh hỏi nó đi!"
"Vấn đề là các cô cậu ẩu đả với người ngoài trường, chúng tôi không quản lý được."
"Thôi kệ đi," An Vân xua xua tay, "Chúng tôi cũng không phải sinh viên đại học Hán Dương" (Đại học Hán Dương = Hán Đại)
Bảo vệ không thể hiểu được: "Không phải sinh viên Hán Đại thì gọi bọn tôi tới làm gì?"
"Vì các anh ở gần đây nhất!" An Vân nói, "Ba đứa bọn tôi đều bên trường Kỹ thuật."
"Vậy thì thả người đi, cũng không thể đánh tiếp được," bảo vệ thở dài, "Ngay kế bên là trường bọn tôi...... Có gì mấy cô mấy cậu đổi sang chỗ khác đi."
"Không thành vấn đề," Tưởng Á buông lỏng cánh tay đang đè tên béo ra, "Cút."
Tên béo chạy nhanh như chớp.
Bảo vệ cũng rời đi hết chỉ còn lại Đường Hành, Tưởng Á và An Vân, ba người nhìn nhau, đều giữ im lặng.
"Thật ra mình cảm thấy mấy đứa đó cũng không có ý muốn đánh thật," An Vân nói, "Tên tóc vàng đó ra tay rất nhẹ."
Tưởng Á gật đầu: "Hai đứa đánh với mình thì tạm được...... Chỉ có thằng béo kia là hưởng lợi nhất, má nó."
"Người kia đâu rồi?" Đường Hành trầm nét mặt, "Mấy cậu có thấy người đó đâu không?"
"Ai rảnh đâu mà lo!" Tưởng Á gào lên, "Cậu có thể bày tỏ sự quan tâm cho Á và Ân nhà cậu trước được không vậy?"
"Anh ấy bị ——"
Một giọng nam vang lên từ phía sau "Tôi ở đây."
Đó là một giọng nói rất bình tĩnh.
Đường Hành xoay người, thấy một bóng người đi ra từ góc tối cách đó mấy mét, dáng đi có chút không tự nhiên. Đường Hành chạy tới, vội vàng hỏi: "Anh có sao không?"
"Không sao," đối phương dừng một chút, "Tôi phải đến phòng khám."
Hẻm nhỏ quá tối mà đèn đường lại quá xa, Đường Hành căn bản thấy không rõ gương mặt anh, nhưng có thể ngửi được mùi máu tanh.
Giọng Đường Hành có hơi run: "Bị thương ở đâu?"
Đối phương nói: "Sau lưng."
Đường Hành vòng ra sau lưng anh, giơ di động lên —— cũng may chiếc Nokia này có bị rơi cũng không hề hấn gì —— nhìn lưng anh.
Áo thun xanh ướt đẫm máu, dính bết vào lưng anh. Vài vệt máu đỏ tươi đã chảy tràn xuống dưới dính trên ống quần jeans của anh.
Đường Hành bỗng hiểu ra tướng đi của anh kỳ cục là vì phải vừa đi vừa ôm thắt lưng.
Đường Hành khàn khàn nói: "Để tôi gọi xe cấp cứu."
"Không cần," đối phương ấn tay cậu lại, "Đằng trước có phòng khám."
"Anh bị như vậy còn đi phòng khám!"
"Không liên quan đến cậu."
Đường Hành thầm chửi một tiếng, đành phải nói: "Tôi cõng anh đi."
"Tôi tự đi," đối phương hạ giọng, "Nếu sau này trường có điều tra vụ này thì đừng nhắc gì tới tôi."
Đường Hành sửng sốt một lát rồi vỡ lẽ, có phải lúc bảo vệ chạy tới, người này cố tình trốn đi không?
Anh ta trốn cái gì chứ?
"Các cậu tụ tập đánh nhau bên ngoài trường," đối phương lại nhấn mạnh, "Không liên quan tới tôi."
Đường Hành bị nghẹn đến mức không nói gì được. Lúc này, Tưởng Á và An Vân tiến lại, cùng hoảng sợ: "Mau gọi 627 đi!" Là bệnh viện 627 nằm trên đường Lạc Du, cách đây rất gần.
Anh lại không nói lời nào, đi thẳng về phía trước.
Tưởng Á hỏi: "Tình huống sao vậy?"
Đường Hành im lặng hai giây, tháo cây ghi-ta trên vai xuống đưa cho Tưởng Á: "Giữ giúp mình!" Sau đó chạy nhanh đuổi theo.
Hai người sóng vai nhau mà đi, đi ngang qua chỗ vừa mới đánh nhau khi nãy, Đường Hành thấy trên mặt đất có thứ gì đó ánh lên, lấy chân đá đá mới nhận ra là mấy mảnh thủy tinh. Lại đi vài bước nữa, thấy một cổ chai rượu bị bể nát.
"Bọn nó dùng cái này...... đánh anh?"
Đối phương không nói lời nào coi như là đồng ý. Đường Hành nghiến răng nói: "Đứa nào đánh? Thằng mập hay thằng trọc?"
Đối phương vẫn không mở miệng, cứ như người câm vậy.
Đường Hành sốt ruột hỏi "Tôi đang hỏi anh đó."
"Yên lặng chút," cuối cùng anh cũng mở miệng, "Đang đau."
Đường Hành im miệng, đi theo anh trong con hẻm nhỏ, hết quẹo trái lại rẽ phải, rốt cuộc cũng thấy được một cái phòng khám. Anh có vẻ như rất quen thuộc với nơi này.
Đường Hành đi theo phía sau tiến vào. Sống 21 năm, đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào kiểu phòng khám như này. Rèm nhựa trước cửa có màu vàng xám —— cũng không biết đây vốn là màu nguyên của nó hay do bị dơ nên biến thành vậy. Lúc này, trong phòng khám chỉ có một bà cụ đang ngồi truyền dịch, bác sĩ thì ngồi trước TV, tay bưng tô mì khô nóng hổi, áo blouse trắng mở bung hết nút lộ ra cái bụng bia tròn xoe. Thấy hai người tiến vào, ông ta lười biếng nói: "Chờ chút, ăn hai miếng nữa là xong."
"Anh ấy bị chảy máu nhiều lắm!" Đường Hành vội la lên, "Chú tới coi cho anh ấy đi."
"Ủa, giờ mới biết lo à," bác sĩ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Vậy lúc đánh nhau sao không lo đi?"
"......"
"Không sao." Người bên cạnh nói.
Nghe thấy giọng nói người kế bên Đường Hành mới sực nhớ ra mình chưa nhìn thấy mặt người ta. Vì thế quay đầu qua nhìn, đôi mắt hơi hướng lên, một gương mặt nhếch nhác hiện ra trước mắt cậu —— mồ hôi, máu và cát bụi lẫn lộn dính đầy trên gò má anh, đã được lau khô và để lại những vết đỏ sẫm trên đó. Làn da anh là màu lúa mạch, dưới con mắt của cậu, những dấu vết ấy trở nên thật đặc biệt, giống như một vật tổ linh thiêng (*) từ thời nguyên thủy, toát lên hơi thở của chốn rừng thiêng ngàn năm. Anh là người bước ra từ trong trang sách sao? Nói như thế có hơi thậm xưng —— nhưng mà là cuốn sách nào nhỉ?
(*) Nguyên văn: 图腾 = đồ đằng nghĩa là Vật tổ, tiếng Anh có từ Totem (là một thuật ngữ mượn từ một ngôn ngữ của người bản địa Châu Mỹ). "Từ điển tiếng Việt" của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng rằng Totem là "động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu nhiên và có sự gần gũi máu thịt". Từ điển tiếng Việt do Văn Tân chủ biên (NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1967) cũng giảng tô tem là: "Động vật hay thực vât người nguyên thuỷ sùng bái, coi là tổ tiên của một thị tộc. Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình. Và thường họ cũng sẽ xăm những to-tem này lên mặt lên người để thể hiện lòng sùng bái và tín ngưỡng của họ.
Vật Tổ hay Totem không nhất định là hình ảnh mang tính chất biểu tượng của dân tộc (national symbol), nói đúng hơn chúng là một khái niệm về xã hội và tâm linh từ thời đại thị tộc, xưa ơi là xưa, ví dụ như người Việt chúng ta có truyền thuyết con Rồng cháu Tiên, nhưng rồng và tiên không phải là vật tổ. Vật tổ của người Việt nguyên thủy là con cá sấu.
Đường Hành nhìn đến sững sờ, đối phương bỗng nhiên nghiêng mặt qua, đôi mắt hai người gặp nhau. Anh có một đôi con ngươi thật đen, đen tuyền và thanh sạch.
Cậu chợt nhớ tới cuốn《 Nhiệt đới buồn》 của Claude Lévi–Strauss (*)
(*) Claude Lévi–Strauss là một trong những nhà nhân học, dân tộc học, một nhà tư tưởng và nhà văn lớn nhất của thế giới trong nửa cuối thế kỷ, nổi tiếng với cuốn Tristes Tropiques (Nhiệt đới buồn). Đây là một cuốn du ký, hết sức gợi tò mò, không thiếu cả những pha phiêu lưu mạo hiểm, đưa chúng ta đến với những nhóm người ở xa xôi nhất trên hành tinh, còn gần nhất với tình trạng nguyên thuỷ, sắp và chắc chắn sẽ biến mất – cách nay nửa thế kỷ, nghĩa là nay đã biến mất hoàn toàn – mà ông là người chứng kiến và được tiếp xúc cuối cùng...
Anh chẳng nói gì nhưng ánh mắt lại như đang hỏi: Có việc gì sao?
Đường Hành ma xui quỷ khiến nói: "Điền Tiểu Thấm là bạn gái của anh à?"
"Không."
"...... À."
Anh trả lời thoải mái như vậy, cũng không thắc mắc vì sao Đường Hành lại hỏi thế. Cũng đúng, ngay cả vết thương của mình anh ta cũng chẳng thèm quan tâm cơ mà. Người gì kỳ.
Lúc này bác sĩ cũng chịu buông tô, đi tới nhìn nhìn sau lưng anh, nói: "Vết thương của cậu phiền phức đó, tốt hơn hết là đi bệnh viện đi, chỗ tôi không có thuốc gây tê."
"Không cần."
"Chậc, đau lắm đó."
"Cứ chữa ở đây thôi," anh dừng một chút rồi nói, "Bệnh viện quá mắc."
Quá mắc? Mắc? Đường Hành nhất thời không hiểu, mắc là có thể mắc bao nhiêu? Nhà cậu có bác sĩ gia đình, cho nên cậu chưa tới bệnh viện khám bao giờ.
Bác sĩ thở dài: "Vậy cậu ráng chịu đau đó nha."
Chia sẻ chút: Mình rất thích cách tác giả để cho tiểu Đường có ấn tượng ban đầu khó phai như thế khi gặp anh Nguyệt. Không phải là vẻ điển trai hút gái đã quá phổ biến, mà là 1 dáng vẻ nhếch nhác không được đẹp mắt, ấy vậy mà ta thấy tiểu Đường gần như love at first sight luôn. Ngành học thuật mà tiểu Đường theo đuổi là triết học phương tây, như trong chương 14 – Bìa hồ sơ cũng đã nói về các luận văn tốt nghiệp của bạn ấy, tiểu Đường yêu thích chuyên ngành này, mà anh Nguyệt, trong 1 cuộc đánh lộn chật vật lại vô tình có vẻ bề ngoài trở nên hợp gu với bạn như vậy, một gương mặt đầy vết máu khô mà bạn ấy cũng liên tưởng đến những hoa văn cổ xưa từ thời nguyên tổ, mang hơi thở của văn hiến ngàn năm, kiểu vậy. Tiểu Đường có gu lạ đấy chứ.
Chi tiết này làm mình nhớ tới bộ ngôn tình Hẹn ước (Chuyện xưa không muốn ai biết đến) của Twentine. Nữ chính là người theo con đườngnghệ thuật, và gu của bạn ấy là thích một cái gì đó mang hơi thở của một cảm giác "cũ", như một câu chuyện xưa hay 1 khúc nhạc tình của 1 thế hệ đã qua, hoặc có thể là 1 băng cát sét phủ đầy bụi thời gian và chứa nhiều câu chuyện xưa, đó là lý do vì sao đến khi gặp lại nam chính lần 2 và nhận ra anh bị cụt 1 chân, bạn nữ chính đã chủ động tiếp cận anh, vì bạn bị anh cuốn hút, mà cũng có chỉ mình nữ chính là bị hấp dẫn bằng cách ấy.
Tương tự như Đường Hành, có thể anh Nguyệt hút gái vì giỏi, vì chăm chỉ chịu khó hay vì đẹp trai, nhưng cũng chỉ có tiểu Đường bị anh thu hút bằng những dấu vết đặc biệt đó. Độc nhất vô nhị.