*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi ba người tập trung lại, Tưởng Á vẫn lo lắng, tiến lại gần Đường Hành liên tục hỏi: "Cậu thật sự ổn chứ? Mình có quen một bác sĩ tâm lý bên đại học Y, dẫn cậu tới gặp nha? Nếu không chúng ta tới bệnh viện bây giờ luôn......"
Đường Hành xụ mặt, thấp giọng nói: "Mình không sao hết, giờ đi về thôi."
"Đệt, nhìn cậu chả có vẻ gì là không sao hết...... cậu đợi chút!" Tưởng Á bước nhanh vào một cửa hàng tiện lợi ở đối diện bên kia đường.
Đường Hành và Lý Nguyệt Trì đứng im một chỗ, cách nhau khoảng 3 bước chân, Lý Nguyệt Trì hỏi: "Sao rồi?"
"Hắn ta nói tất cả rồi......"
"Anh hỏi em sao rồi?"
"Em...... vẫn ổn."
Lý Nguyệt Trì khẽ gật đầu, không hỏi gì nữa.
Đường Hành không muốn bản thân có vẻ quá yếu đuối. Dù rằng từ lúc bước ra khỏi văn phòng của Bào Lỗi, cậu thật sự rất muốn nôn, nhưng khi cậu nghĩ đến những gì Lý Nguyệt Trì đã trải qua 6 về năm trước thì điều cậu đang chịu đựng cũng chẳng tính là gì cả.
Hơn nữa, Tưởng Á biết những gì xảy ra với cậu khi ở Anh nên cậu cũng không muốn làm Tưởng Á lo lắng thêm.
"Đây, uống một chút đi......" Tưởng Á chạy ra, đưa chai táo ép ướp lạnh cho Đường Hành, "Cậu thấy buồn nôn đúng không?"
"Cảm ơn......" Đường Hành nói.
Nước táo ép ướp lạnh chạm rãi chảy xuống yết hầu làm Đường Hành run lên một cái. Nhưng điều tệ hơn là, có lẽ vì là đồ ướp lạnh nên cơn buồn nôn của cậu không những không biến mất mà ngược lại, dạ dày còn nhói lên một cái.
Vì đã dùng thuốc chống trầm cảm trong nhiều năm và một trong những tác dụng phụ của thuốc là gây chứng khó tiêu nghiêm trọng. Sau khi ngừng sử dụng thuốc, triệu chứng này thỉnh thoảng sẽ chuyển thành nhưng cơn đau dạ dày.
"Chúng ta đi ăn cái gì đi......" Tưởng Á móc di động ra, hỏi Đường Hành, "Cậu muốn ăn gì? Để mình tìm xem......"
"Mình không đói, hai người ăn đi."
"Không đói thì cũng phải ăn. Hồi trưa cậu cũng có ăn gì đâu."
"Không sao, mình ——"
"Cũng nên ăn một chút gì đi......" Lý Nguyệt Trì đi tới, nhẹ giọng nói, "Sau đó về phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa."
Họ đi đến một nhà hàng Hồ Nam gần đó. Bây giờ là 5 giờ rưỡi, khách đến ăn đã dần đông lên, tiếng nói chuyện ồn ào. Tưởng Á vỗ ngực để nhấn mạnh bữa ăn này cậu mời, sau đó gọi riêng cho Đường Hành hai món rau tươi theo mùa, gọi thêm một bình rượu hoa quế, nói với Lý Nguyệt Trì: "Hai tụi mình uống vài chén nhé?"
Lý Nguyệt Trì nói: "Ừ, uống......"
Tưởng Á nhấp một ngụm trước với vẻ vô cùng thoải mái "Haizzz —— mấy năm rồi không uống."
Lý Nguyệt Trì khẽ cười, hỏi: "Bên Mỹ không uống à?"
"Có, nhưng uống một mình thì nói làm gì."
"Không yêu đương gì à......" Đường Hành hỏi.
"Có quen qua hai người. Được hai tháng thì đường ai nấy đi......" Tưởng Á nhún vai, "Sau đó nữa thì ngày nào cũng vừa đi học vừa làm thực nghiệm, cũng chả có nhiều thời gian. Ôi, ai bảo hồi đại học ăn chơi quá chi, ra đời rồi mới thấy bản thân đầy thiếu sót......"
Đường Hành: "6 năm trước cậu làm gì tin có ngày mình sẽ nói như vậy, đúng không?"
"Ừ......" Tưởng Á và Lý Nguyệt Trì cụng ly một cái, thở dài rồi cười, "Lúc ấy vẫn ôm mộng làm rockstar mà."
"Còn anh thì sao?" Tưởng Á hỏi ngược lại Lý Nguyệt Trì, "Mấy năm nay...... cuộc sống thế nào?"
Đường Hành im lặng, cả người chợt căng thẳng.
Cậu cũng muốn biết mấy năm nay, Lý Nguyệt Trì sống như thế nào.
Không, nói đúng hơn là cậu muốn biết nhiều hơn —— Lý Nguyệt Trì đã trải qua những gì trong 6 năm qua? Trong tù, sau khi ra tù...... 6 năm, hơn hai ngàn ngày, cho dù dùng hai chữ "Khó coi" để khái quát tất cả thì cậu vẫn muốn biết, đến tột cùng, cái gọi là "Khó coi" thật sự là như thế nào?
"Thì cứ vậy thôi......" Lý Nguyệt Trì nuốt xuống một ngụm rượu hoa quế, ngữ khí bình đạm, "Sau khi ra tù thì hợp tác với một người bạn mở cửa hàng bán đặc sản địa phương."
"Mở cửa hàng à, vậy chắc cực lắm?" Tưởng Á liếc nhanh nhìn Đường Hành một cái, "Lời nhiều không?"
"Không nhiều lắm, nhưng đủ sống."
"Vậy tốt rồi, cứ từ từ làm ăn. Ôi, hay để Đường Hành đầu tư vốn cho anh đi, mở thêm chi nhánh ở chỗ khác chẳng hạn...... Đúng không Đường Hành?"
"Ừ......" Đường Hành gật đầu một cái thật mạnh "Cửa hàng bán khô bò ngon lắm."
Lý Nguyệt Trì cười cười: "Nói sau vậy......"
Sau đó, Lý Nguyệt Trì không đề cập gì đến chuyện của mình nữa nên Tưởng Á cũng không dám hỏi nhiều, đành phải liên tục than thở những năm mình sống ở bên Mỹ thế nào. Cậu ta chê đồ ăn ủa Mỹ rất chán, chửi tên giang hồ đã cướp ví của cậu, phàn nàn những tiếng súng nổ bất chợt trên đường làm người ta lo sợ, cuối cùng, cậu ta choàng ôm cổ Đường Hành, nói: "May mà cậu không tới Mỹ du học...... mẹ nó, tốt nghiệp khó muốn chết."
Cậu ấy vẫn chưa biết nguyên nhân chính Đường Hành từ bỏ cơ hội nhập học.
Tim Đường Hành đập như trống bỏi, trơ mắt nhìn bản thân tự gắp lên một trái ớt hiểm —— sau đó cánh tay chuyển động đưa nó vào trong miệng. Giây tiếp theo, khi cậu phản ứng lại đã thấy đầu lưỡi mình cay đến tê dại, hai mắt ngấn lệ.
Mà người phục vụ thì mới vừa châm nước nóng vào ấm trà.
Đường Hành chật vật, Lý Nguyệt Trì đẩy ly rượu lại: "Uống trước mấy hớp đi......" Sau đó anh đứng dậy, đi nhanh đến quầy thu ngân, mua tới một chai nước khoáng.
Lúc này, Đường Hành uống hết rượu trong ly của Lý Nguyệt Trì.
"Uống hết rồi sao?" Lý Nguyệt Trì chau mày, "Em uống được rượu?"
"Được......" Đường Hành lau nước mắt trên mặt, nói không rõ chữ "Mà không uống được nhiều......"
Tưởng Á nói với Lý Nguyệt Trì: "Anh đừng lo, rượu này độ không cao, cậu ấy không say đâu —— tôi biết tửu lượng của cậu ấy."
"Đúng vậy......" Đường Hành phụ họa, "Không đến mức say đâu......"
Thật ra Đường Hành cảm giác được mặt mình đang nóng dần lên.
Đúng là mấy năm nay cậu không thể uống rượu được vì bác sĩ bảo rượu sẽ làm tổn thương não, đặc biệt với trạng thái tinh thần không ổn định của cậu.
Dùng bữa xong, Đường Hành bị Tưởng Á cõng về khách sạn. Đầu óc quay cuồng hỗn loạn, chỉ còn nhớ là Lý Nguyệt Trì đi đằng sau họ. Cậu quay đầu lại nhìn, gió đêm lạnh lẽo, Lý Nguyệt Trì bước đi một mình trong gió muộn trông thật cô liêu.
Tưởng Á đỡ cậu đi vào thang máy, oán giận nói: "Trình cậu giờ kém thật, trước đây có vậy đâu!"
Đường Hành hôn mê nói: "Cảm ơn......"
"Làm gì mà khách sao vậy. Mình hốt hoảng bay về đây còn không phải vì cậu à, ê, coi chừng......"
Lý Nguyệt Trì đứng bên cạnh vẫn không nói một lời.
Bỗng chốc, Đường Hành cảm thấy thật tủi thân.
Vô cùng tủi thân.
Sáng nay hai người vẫn còn tốt đẹp như vậy, còn nắm tay nhau.
Tại sao Tưởng Á vừa đến thì thái độ của Lý Nguyệt Trì liền thay đổi?
Tưởng Á...... Đường Hành chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm Tưởng Á.
"Sao?" Tưởng Á kéo Đường Hành ra khỏi thang máy.
"Cậu buông mình ra......"
"Được được, đợi về phòng rồi buông."
"Buông ngay bây giờ......" Đường Hành đẩy cậu ta một cái nhưng đẩy không ra. Cái bụng bia của tên nhóc này cũng không phải để làm cảnh.
"Ngoan xíu coi thằng này......" Tưởng Á nói thầm, "Hồi xưa cậu có mượn rượu làm càn đâu."
"Mình không có say...... Cậu buông ra đi. Có chút việc......"
Tưởng Á đành phải thả ra: "Rốt cuộc làm sao?"
Đường Hành hơi lảo đảo, cũng may là phía sau có bức tường không thì ngã mất rồi. Cậu trầm giọng nói: "Không cần cậu chăm mình."
"Bộ cậu tưởng mình muốn hả! Tưởng mình là mấy em gái xinh đẹp chắc?!"
"Với lại......" Đường Hành nhíu mày, xoay người nhìn về phía Lý Nguyệt Trì, "Anh lại đây......"
Lý Nguyệt Trì đứng im không nhúc nhích: "Sao vậy?"
"Anh lại đây đỡ em!"
Lý Nguyệt Trì: "..."
Tưởng Á: "À......"
Lý Nguyệt Trì đi tới, dứt khoát đỡ lấy Đường Hành.
Tưởng Á cười hì hì nói: "Vậy mình về trước đây!"
Quẹt thẻ phòng mở cửa, Lý Nguyệt Trì đặt Đường Hành lên sô pha, thấp giọng nói: "Ngồi đàng hoàng......" Anh đứng dậy muốn đi, Đường Hành bắt lấy cổ tay của anh.
Trong phòng không bật điều hòa nên hơi lạnh.
Đường Hành hít hít mũi, hỏi: "Anh đi đâu?"
"Không đi đâu hết......"
"Sao anh chẳng chịu đoái hoài gì tới em?" Đường Hành dùng sức siết tay anh thêm chặt, "Thật ra anh không hề có ý định quay về với em đúng không? Anh chỉ là sợ em gặp chuyện gì đó nên mới theo em về Vũ Hán. Giờ Tưởng Á cũng quay về, anh thấy cậu ấy chăm sóc em là đủ rồi không cần tới anh nữa, phải vậy không?"
"Đường Hành......" Lý Nguyệt Trì dừng vài giây, "Đừng nghĩ lung tung......"
"Anh còn bảo em với anh chỉ là "Bạn bè" nữa mà" nỗi tủi thân lại bùng lên, "Anh sẽ hôn bạn anh à? Sẽ ngủ chung giường với bạn của anh à? Lý Nguyệt Trì, anh đừng có mà...... đồ xỏ lá."
Lý Nguyệt Trì nhìn Đường Hành, bất đắc dĩ nói: "Anh không lừa em......"
Lúc này Đường Hành hoàn toàn nghe không lọt tai lời anh, chỉ lo tủi thân phận mình, khổ sở đến mức khóe mắt cay cay. Khi cậu rời khỏi phòng Bào Lỗi chiều nay, trong đầu chỉ miên man nghĩ một chuyện, rốt cuộc năm ấy Lý Nguyệt Trì đã phải chịu đựng những gì? Cậu nôn nóng muốn ôm Lý Nguyệt Trì một cái, cứ như cậu đã đánh mất một món đồ trân quý nhưng giờ đã tìm lại được, chỉ muốn ôm nó vào lòng cất giữ cả đời.
Vậy mà Lý Nguyệt Trì lại làm vẻ xa cách như thế.
"Đường Hành, nghe lời......" Lý Nguyệt Trì vỗ vỗ tay cậu, "Lên giường nằm..."
Đường Hành đột nhiên kéo khóa áo khoác.
Sau đó mò mẫm túi áo bên trong.
Cậu say đến mức những ngón tay trở nên vụng về, phải mất một hồi lâu mới lấy ra được hộp thuốc lá nhăn nhúm...... là hộp thuốc lá Trung Hoa.
"Anh, anh bảo là......" Đường Hành đưa hộp thuốc cho Lý Nguyệt Trì, "Một điếu đổi một lần làm tình, em, vẫn luôn nhịn không hút, còn hai điếu."
Lý Nguyệt Trì: "..."
"Em muốn làm hai lần, tối nay...... Làm hết."
Lý Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào hộp thuốc kia, im lặng một lát rồi thở dài.
Ngay khi anh đang tự khinh thường chính mình, sau đó đứng dậy tính ôm Đường Hành lên trên giường thì ——
Anh thấy Đường Hành nghiêng đầu qua một bên, ngủ rồi.
Khi mở mắt ra, đầu tiên là một cơn đau đầu ập đến.
Thứ hai là, uống rượu xong sẽ bị mù sao? Vì sao lại tối đen như vậy?
Đường Hành hoảng hốt trong vài giây, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn màu xanh lá của điều hòa mới nhớ ra mình đang nằm trên giường khách sạn. Kèm theo con đau đầu âm ỉ là ký ức trong cơn say từ từ hiện về.
Cậu đã làm gì nhỉ?
Bên cạnh không một bóng người.
Đường Hành khó nhọc nâng người dậy, bật đèn ngủ lên, thấy bên cạnh gối đầu có chai nước khoáng. Điện thoại của Lý Nguyệt Trì đang sạc pin, pin đã đầy, trên màn hình hiển thị 00:12—— đã qua một ngày mới.
Đường Hành đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh. Cậu lười thay quần áo, chỉ khoác thêm một chiếc áo bên ngoài bộ đồ ngủ rồi từ từ đi ra khỏi phòng.
Cậu nhớ cuối hành lang có một khoảng sân nhỏ.
Quả nhiên, vừa đi tới là thấy bóng lưng của Tưởng Á và Lý Nguyệt Trì. Có lẽ do nửa đêm nhiệt độ thấp, trên sân cũng không có người khác, ánh đèn ảm đạm phản chiếu hình dáng của họ, một cái đầy đặn, một cái cao gầy, và hai điểm sáng màu đỏ đang lập lòe trong đêm.
Lý Nguyệt Trì không cho cậu hút thuốc còn bản thân thì lén lút ra đây hút?
Không phải đang cai à?
"Anh cũng đừng tự trách mình......" Tưởng Á khẽ thở dài, "Mấy năm trước Đường Hành bị còn nặng hơn...... lần này gặp lại, thấy cậu ấy đã tốt lên rất nhiều."
Lý Nguyệt Trì im lặng hút thuốc, không nói gì.
Sau một lúc lâu, anh nói: "Như thế mà còn được xem là "Tốt lên rất nhiều"?"
"Là do anh không thấy cậu ấy những năm trước."
Đường Hành chợt có dự cảm xấu —— cậu sực nhớ ra là có một vài chuyện cậu vẫn chưa nói với Tưởng Á.
Nhưng cơn say vẫn chưa tan hết, cậu phản ứng còn chậm chạp.
Không kịp bước tới ngăn lại, Tưởng Á tiếp tục nói: "Tinh thần Đường Hành lúc ấy rất rối loạn làm người ta sợ chết khiếp. Hôm đó tôi đang làm thực nghiệm, đột nhiên cậu ấy gọi tới...... Từ sau khi xuất ngoại, cậu ấy chưa từng gọi điện cho tôi lần nào...... Cậu ấy hỏi, "Sao Lý Nguyệt Trì còn chưa tan học nữa?" Tôi ngớ người ra, còn tưởng cậu ấy đang nói giỡn, ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng thét chói tai......"
Lý Nguyệt Trì run giọng nói: "Em ấy bị làm sao?"
"Cậu ấy dùng dao cắt cổ tay. May mà có bạn học bắt gặp. Tiếng thét đó là của người bạn."
"..."
"Lần đó tôi thật sự bị hù chết. Sau đó tôi có gặp bác sĩ hỏi thăm, căn bệnh của cậu ấy...... đúng là sẽ xuất hiện những tình huống này......"
- ------ HẾT------
Tính ra có được cậu bạn như Tưởng Á cũng mát lòng mát dạ. Dù trai thẳng ăn chơi nhưng cũng biết quan tâm thằng bạn cong vèo dại trai của mình. May mà truyện này ko có tình tiết máu chó như công ghen với bạn đồng giới của thụ. Còn anh Nguyệt vừa thấy bạn em Đường xuất hiện cái ảnh tém lại liền ko thèm nắm tay ẻm nữa, cái ẻm hờn mát quá trời, tự cho thằng bạn mình de trước=))))
Khi ba người tập trung lại, Tưởng Á vẫn lo lắng, tiến lại gần Đường Hành liên tục hỏi: "Cậu thật sự ổn chứ? Mình có quen một bác sĩ tâm lý bên đại học Y, dẫn cậu tới gặp nha? Nếu không chúng ta tới bệnh viện bây giờ luôn......"
Đường Hành xụ mặt, thấp giọng nói: "Mình không sao hết, giờ đi về thôi."
"Đệt, nhìn cậu chả có vẻ gì là không sao hết...... cậu đợi chút!" Tưởng Á bước nhanh vào một cửa hàng tiện lợi ở đối diện bên kia đường.
Đường Hành và Lý Nguyệt Trì đứng im một chỗ, cách nhau khoảng 3 bước chân, Lý Nguyệt Trì hỏi: "Sao rồi?"
"Hắn ta nói tất cả rồi......"
"Anh hỏi em sao rồi?"
"Em...... vẫn ổn."
Lý Nguyệt Trì khẽ gật đầu, không hỏi gì nữa.
Đường Hành không muốn bản thân có vẻ quá yếu đuối. Dù rằng từ lúc bước ra khỏi văn phòng của Bào Lỗi, cậu thật sự rất muốn nôn, nhưng khi cậu nghĩ đến những gì Lý Nguyệt Trì đã trải qua 6 về năm trước thì điều cậu đang chịu đựng cũng chẳng tính là gì cả.
Hơn nữa, Tưởng Á biết những gì xảy ra với cậu khi ở Anh nên cậu cũng không muốn làm Tưởng Á lo lắng thêm.
"Đây, uống một chút đi......" Tưởng Á chạy ra, đưa chai táo ép ướp lạnh cho Đường Hành, "Cậu thấy buồn nôn đúng không?"
"Cảm ơn......" Đường Hành nói.
Nước táo ép ướp lạnh chạm rãi chảy xuống yết hầu làm Đường Hành run lên một cái. Nhưng điều tệ hơn là, có lẽ vì là đồ ướp lạnh nên cơn buồn nôn của cậu không những không biến mất mà ngược lại, dạ dày còn nhói lên một cái.
Vì đã dùng thuốc chống trầm cảm trong nhiều năm và một trong những tác dụng phụ của thuốc là gây chứng khó tiêu nghiêm trọng. Sau khi ngừng sử dụng thuốc, triệu chứng này thỉnh thoảng sẽ chuyển thành nhưng cơn đau dạ dày.
"Chúng ta đi ăn cái gì đi......" Tưởng Á móc di động ra, hỏi Đường Hành, "Cậu muốn ăn gì? Để mình tìm xem......"
"Mình không đói, hai người ăn đi."
"Không đói thì cũng phải ăn. Hồi trưa cậu cũng có ăn gì đâu."
"Không sao, mình ——"
"Cũng nên ăn một chút gì đi......" Lý Nguyệt Trì đi tới, nhẹ giọng nói, "Sau đó về phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa."
Họ đi đến một nhà hàng Hồ Nam gần đó. Bây giờ là 5 giờ rưỡi, khách đến ăn đã dần đông lên, tiếng nói chuyện ồn ào. Tưởng Á vỗ ngực để nhấn mạnh bữa ăn này cậu mời, sau đó gọi riêng cho Đường Hành hai món rau tươi theo mùa, gọi thêm một bình rượu hoa quế, nói với Lý Nguyệt Trì: "Hai tụi mình uống vài chén nhé?"
Lý Nguyệt Trì nói: "Ừ, uống......"
Tưởng Á nhấp một ngụm trước với vẻ vô cùng thoải mái "Haizzz —— mấy năm rồi không uống."
Lý Nguyệt Trì khẽ cười, hỏi: "Bên Mỹ không uống à?"
"Có, nhưng uống một mình thì nói làm gì."
"Không yêu đương gì à......" Đường Hành hỏi.
"Có quen qua hai người. Được hai tháng thì đường ai nấy đi......" Tưởng Á nhún vai, "Sau đó nữa thì ngày nào cũng vừa đi học vừa làm thực nghiệm, cũng chả có nhiều thời gian. Ôi, ai bảo hồi đại học ăn chơi quá chi, ra đời rồi mới thấy bản thân đầy thiếu sót......"
Đường Hành: "6 năm trước cậu làm gì tin có ngày mình sẽ nói như vậy, đúng không?"
"Ừ......" Tưởng Á và Lý Nguyệt Trì cụng ly một cái, thở dài rồi cười, "Lúc ấy vẫn ôm mộng làm rockstar mà."
"Còn anh thì sao?" Tưởng Á hỏi ngược lại Lý Nguyệt Trì, "Mấy năm nay...... cuộc sống thế nào?"
Đường Hành im lặng, cả người chợt căng thẳng.
Cậu cũng muốn biết mấy năm nay, Lý Nguyệt Trì sống như thế nào.
Không, nói đúng hơn là cậu muốn biết nhiều hơn —— Lý Nguyệt Trì đã trải qua những gì trong 6 năm qua? Trong tù, sau khi ra tù...... 6 năm, hơn hai ngàn ngày, cho dù dùng hai chữ "Khó coi" để khái quát tất cả thì cậu vẫn muốn biết, đến tột cùng, cái gọi là "Khó coi" thật sự là như thế nào?
"Thì cứ vậy thôi......" Lý Nguyệt Trì nuốt xuống một ngụm rượu hoa quế, ngữ khí bình đạm, "Sau khi ra tù thì hợp tác với một người bạn mở cửa hàng bán đặc sản địa phương."
"Mở cửa hàng à, vậy chắc cực lắm?" Tưởng Á liếc nhanh nhìn Đường Hành một cái, "Lời nhiều không?"
"Không nhiều lắm, nhưng đủ sống."
"Vậy tốt rồi, cứ từ từ làm ăn. Ôi, hay để Đường Hành đầu tư vốn cho anh đi, mở thêm chi nhánh ở chỗ khác chẳng hạn...... Đúng không Đường Hành?"
"Ừ......" Đường Hành gật đầu một cái thật mạnh "Cửa hàng bán khô bò ngon lắm."
Lý Nguyệt Trì cười cười: "Nói sau vậy......"
Sau đó, Lý Nguyệt Trì không đề cập gì đến chuyện của mình nữa nên Tưởng Á cũng không dám hỏi nhiều, đành phải liên tục than thở những năm mình sống ở bên Mỹ thế nào. Cậu ta chê đồ ăn ủa Mỹ rất chán, chửi tên giang hồ đã cướp ví của cậu, phàn nàn những tiếng súng nổ bất chợt trên đường làm người ta lo sợ, cuối cùng, cậu ta choàng ôm cổ Đường Hành, nói: "May mà cậu không tới Mỹ du học...... mẹ nó, tốt nghiệp khó muốn chết."
Cậu ấy vẫn chưa biết nguyên nhân chính Đường Hành từ bỏ cơ hội nhập học.
Tim Đường Hành đập như trống bỏi, trơ mắt nhìn bản thân tự gắp lên một trái ớt hiểm —— sau đó cánh tay chuyển động đưa nó vào trong miệng. Giây tiếp theo, khi cậu phản ứng lại đã thấy đầu lưỡi mình cay đến tê dại, hai mắt ngấn lệ.
Mà người phục vụ thì mới vừa châm nước nóng vào ấm trà.
Đường Hành chật vật, Lý Nguyệt Trì đẩy ly rượu lại: "Uống trước mấy hớp đi......" Sau đó anh đứng dậy, đi nhanh đến quầy thu ngân, mua tới một chai nước khoáng.
Lúc này, Đường Hành uống hết rượu trong ly của Lý Nguyệt Trì.
"Uống hết rồi sao?" Lý Nguyệt Trì chau mày, "Em uống được rượu?"
"Được......" Đường Hành lau nước mắt trên mặt, nói không rõ chữ "Mà không uống được nhiều......"
Tưởng Á nói với Lý Nguyệt Trì: "Anh đừng lo, rượu này độ không cao, cậu ấy không say đâu —— tôi biết tửu lượng của cậu ấy."
"Đúng vậy......" Đường Hành phụ họa, "Không đến mức say đâu......"
Thật ra Đường Hành cảm giác được mặt mình đang nóng dần lên.
Đúng là mấy năm nay cậu không thể uống rượu được vì bác sĩ bảo rượu sẽ làm tổn thương não, đặc biệt với trạng thái tinh thần không ổn định của cậu.
Dùng bữa xong, Đường Hành bị Tưởng Á cõng về khách sạn. Đầu óc quay cuồng hỗn loạn, chỉ còn nhớ là Lý Nguyệt Trì đi đằng sau họ. Cậu quay đầu lại nhìn, gió đêm lạnh lẽo, Lý Nguyệt Trì bước đi một mình trong gió muộn trông thật cô liêu.
Tưởng Á đỡ cậu đi vào thang máy, oán giận nói: "Trình cậu giờ kém thật, trước đây có vậy đâu!"
Đường Hành hôn mê nói: "Cảm ơn......"
"Làm gì mà khách sao vậy. Mình hốt hoảng bay về đây còn không phải vì cậu à, ê, coi chừng......"
Lý Nguyệt Trì đứng bên cạnh vẫn không nói một lời.
Bỗng chốc, Đường Hành cảm thấy thật tủi thân.
Vô cùng tủi thân.
Sáng nay hai người vẫn còn tốt đẹp như vậy, còn nắm tay nhau.
Tại sao Tưởng Á vừa đến thì thái độ của Lý Nguyệt Trì liền thay đổi?
Tưởng Á...... Đường Hành chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm Tưởng Á.
"Sao?" Tưởng Á kéo Đường Hành ra khỏi thang máy.
"Cậu buông mình ra......"
"Được được, đợi về phòng rồi buông."
"Buông ngay bây giờ......" Đường Hành đẩy cậu ta một cái nhưng đẩy không ra. Cái bụng bia của tên nhóc này cũng không phải để làm cảnh.
"Ngoan xíu coi thằng này......" Tưởng Á nói thầm, "Hồi xưa cậu có mượn rượu làm càn đâu."
"Mình không có say...... Cậu buông ra đi. Có chút việc......"
Tưởng Á đành phải thả ra: "Rốt cuộc làm sao?"
Đường Hành hơi lảo đảo, cũng may là phía sau có bức tường không thì ngã mất rồi. Cậu trầm giọng nói: "Không cần cậu chăm mình."
"Bộ cậu tưởng mình muốn hả! Tưởng mình là mấy em gái xinh đẹp chắc?!"
"Với lại......" Đường Hành nhíu mày, xoay người nhìn về phía Lý Nguyệt Trì, "Anh lại đây......"
Lý Nguyệt Trì đứng im không nhúc nhích: "Sao vậy?"
"Anh lại đây đỡ em!"
Lý Nguyệt Trì: "..."
Tưởng Á: "À......"
Lý Nguyệt Trì đi tới, dứt khoát đỡ lấy Đường Hành.
Tưởng Á cười hì hì nói: "Vậy mình về trước đây!"
Quẹt thẻ phòng mở cửa, Lý Nguyệt Trì đặt Đường Hành lên sô pha, thấp giọng nói: "Ngồi đàng hoàng......" Anh đứng dậy muốn đi, Đường Hành bắt lấy cổ tay của anh.
Trong phòng không bật điều hòa nên hơi lạnh.
Đường Hành hít hít mũi, hỏi: "Anh đi đâu?"
"Không đi đâu hết......"
"Sao anh chẳng chịu đoái hoài gì tới em?" Đường Hành dùng sức siết tay anh thêm chặt, "Thật ra anh không hề có ý định quay về với em đúng không? Anh chỉ là sợ em gặp chuyện gì đó nên mới theo em về Vũ Hán. Giờ Tưởng Á cũng quay về, anh thấy cậu ấy chăm sóc em là đủ rồi không cần tới anh nữa, phải vậy không?"
"Đường Hành......" Lý Nguyệt Trì dừng vài giây, "Đừng nghĩ lung tung......"
"Anh còn bảo em với anh chỉ là "Bạn bè" nữa mà" nỗi tủi thân lại bùng lên, "Anh sẽ hôn bạn anh à? Sẽ ngủ chung giường với bạn của anh à? Lý Nguyệt Trì, anh đừng có mà...... đồ xỏ lá."
Lý Nguyệt Trì nhìn Đường Hành, bất đắc dĩ nói: "Anh không lừa em......"
Lúc này Đường Hành hoàn toàn nghe không lọt tai lời anh, chỉ lo tủi thân phận mình, khổ sở đến mức khóe mắt cay cay. Khi cậu rời khỏi phòng Bào Lỗi chiều nay, trong đầu chỉ miên man nghĩ một chuyện, rốt cuộc năm ấy Lý Nguyệt Trì đã phải chịu đựng những gì? Cậu nôn nóng muốn ôm Lý Nguyệt Trì một cái, cứ như cậu đã đánh mất một món đồ trân quý nhưng giờ đã tìm lại được, chỉ muốn ôm nó vào lòng cất giữ cả đời.
Vậy mà Lý Nguyệt Trì lại làm vẻ xa cách như thế.
"Đường Hành, nghe lời......" Lý Nguyệt Trì vỗ vỗ tay cậu, "Lên giường nằm..."
Đường Hành đột nhiên kéo khóa áo khoác.
Sau đó mò mẫm túi áo bên trong.
Cậu say đến mức những ngón tay trở nên vụng về, phải mất một hồi lâu mới lấy ra được hộp thuốc lá nhăn nhúm...... là hộp thuốc lá Trung Hoa.
"Anh, anh bảo là......" Đường Hành đưa hộp thuốc cho Lý Nguyệt Trì, "Một điếu đổi một lần làm tình, em, vẫn luôn nhịn không hút, còn hai điếu."
Lý Nguyệt Trì: "..."
"Em muốn làm hai lần, tối nay...... Làm hết."
Lý Nguyệt Trì nhìn chằm chằm vào hộp thuốc kia, im lặng một lát rồi thở dài.
Ngay khi anh đang tự khinh thường chính mình, sau đó đứng dậy tính ôm Đường Hành lên trên giường thì ——
Anh thấy Đường Hành nghiêng đầu qua một bên, ngủ rồi.
Khi mở mắt ra, đầu tiên là một cơn đau đầu ập đến.
Thứ hai là, uống rượu xong sẽ bị mù sao? Vì sao lại tối đen như vậy?
Đường Hành hoảng hốt trong vài giây, cho đến khi nhìn thấy ánh đèn màu xanh lá của điều hòa mới nhớ ra mình đang nằm trên giường khách sạn. Kèm theo con đau đầu âm ỉ là ký ức trong cơn say từ từ hiện về.
Cậu đã làm gì nhỉ?
Bên cạnh không một bóng người.
Đường Hành khó nhọc nâng người dậy, bật đèn ngủ lên, thấy bên cạnh gối đầu có chai nước khoáng. Điện thoại của Lý Nguyệt Trì đang sạc pin, pin đã đầy, trên màn hình hiển thị 00:12—— đã qua một ngày mới.
Đường Hành đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh. Cậu lười thay quần áo, chỉ khoác thêm một chiếc áo bên ngoài bộ đồ ngủ rồi từ từ đi ra khỏi phòng.
Cậu nhớ cuối hành lang có một khoảng sân nhỏ.
Quả nhiên, vừa đi tới là thấy bóng lưng của Tưởng Á và Lý Nguyệt Trì. Có lẽ do nửa đêm nhiệt độ thấp, trên sân cũng không có người khác, ánh đèn ảm đạm phản chiếu hình dáng của họ, một cái đầy đặn, một cái cao gầy, và hai điểm sáng màu đỏ đang lập lòe trong đêm.
Lý Nguyệt Trì không cho cậu hút thuốc còn bản thân thì lén lút ra đây hút?
Không phải đang cai à?
"Anh cũng đừng tự trách mình......" Tưởng Á khẽ thở dài, "Mấy năm trước Đường Hành bị còn nặng hơn...... lần này gặp lại, thấy cậu ấy đã tốt lên rất nhiều."
Lý Nguyệt Trì im lặng hút thuốc, không nói gì.
Sau một lúc lâu, anh nói: "Như thế mà còn được xem là "Tốt lên rất nhiều"?"
"Là do anh không thấy cậu ấy những năm trước."
Đường Hành chợt có dự cảm xấu —— cậu sực nhớ ra là có một vài chuyện cậu vẫn chưa nói với Tưởng Á.
Nhưng cơn say vẫn chưa tan hết, cậu phản ứng còn chậm chạp.
Không kịp bước tới ngăn lại, Tưởng Á tiếp tục nói: "Tinh thần Đường Hành lúc ấy rất rối loạn làm người ta sợ chết khiếp. Hôm đó tôi đang làm thực nghiệm, đột nhiên cậu ấy gọi tới...... Từ sau khi xuất ngoại, cậu ấy chưa từng gọi điện cho tôi lần nào...... Cậu ấy hỏi, "Sao Lý Nguyệt Trì còn chưa tan học nữa?" Tôi ngớ người ra, còn tưởng cậu ấy đang nói giỡn, ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng thét chói tai......"
Lý Nguyệt Trì run giọng nói: "Em ấy bị làm sao?"
"Cậu ấy dùng dao cắt cổ tay. May mà có bạn học bắt gặp. Tiếng thét đó là của người bạn."
"..."
"Lần đó tôi thật sự bị hù chết. Sau đó tôi có gặp bác sĩ hỏi thăm, căn bệnh của cậu ấy...... đúng là sẽ xuất hiện những tình huống này......"
- ------ HẾT------
Tính ra có được cậu bạn như Tưởng Á cũng mát lòng mát dạ. Dù trai thẳng ăn chơi nhưng cũng biết quan tâm thằng bạn cong vèo dại trai của mình. May mà truyện này ko có tình tiết máu chó như công ghen với bạn đồng giới của thụ. Còn anh Nguyệt vừa thấy bạn em Đường xuất hiện cái ảnh tém lại liền ko thèm nắm tay ẻm nữa, cái ẻm hờn mát quá trời, tự cho thằng bạn mình de trước=))))