*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Nguyệt Trì đưa Đường Hành tới trước cổng Ủy ban thôn. Hơn hai giờ sáng, khắp sơn thôn là một miền tĩnh lặng. Sau đó, anh lưu loát sải bước ngồi lên xe máy, chân trái đạp bàn đạp, "Rừm" một tiếng, xe nổ máy, tới lúc này, Đường Hành mới hiểu ra điều này có nghĩa là gì.
"Lý Nguyệt Trì!"
Lý Nguyệt Trì không quay đầu lại, giọng mất kiên nhẫn: "Em vẫn chưa hiểu tôi nói gì sao?"
Hiểu, chính là vì hiểu được, —— Đường Hành nghĩ, đây là lần thứ hai họ từ biệt nhau. Lần đầu tiên là 6 năm trước, lần thứ hai là hiện tại. Vậy còn lần thứ ba thì sao? Nhưng trên đời này được mấy lần tình cờ gặp lại để hai người có thêm cơ hội mà từ biệt nhau lần nữa. Nhưng Lý Nguyệt Trì, chính Lý Nguyệt Trì nói cậu cút đi.
"Đúng rồi," Lý Nguyệt Trì nói, "Bọn họ chỉ đưa em trai tôi tới khách sạn ngủ qua đêm thôi, lại còn được phục vụ đồ ăn thức uống nữa —— lãnh đạo, thầy làm ơn đừng làm dân đen bọn tôi phải khó xử."
Lãnh đạo? Là đang gọi cậu sao?
"Sẽ không." Đường Hành nói.
Lý Nguyệt Trì không nói gì nữa, hai giây sau, anh vặn tay ga, tiếng "tạch tạch" vang lên, xe chạy đi.
Đường Hành yên lặng đứng nhìn đèn xe màu trắng, ban đầu là một chùm sáng lớn, sau đó dần dần hóa thành một điểm sáng to bằng hạt đậu, cuối cùng hoàn toàn biến mất trên đường núi quanh co. Gió đêm thổi tới, Đường Hành rùng mình, sau lại phát hiện cả người mình đầy mồ hôi lạnh, tay run rẩy.
Trên đường về, tới tận khi sđã rời khỏi thôn Bán Khê được 40 phút, Đường Hành mới nhớ ra bản thân nên nói "Xin lỗi đã làm phiền anh."
"À, không phiền, không phiền gì hết!" Trưởng thôn gật đầu rồi lại lắc đầu, hiển nhiên là bị dọa không ít, "Thầy Đường, thầy là...... Thầy tới đây lúc nào vậy? Sao không nói trước một tiếng cho bọn tôi biết chứ, ha ha."
"Tôi đến thăm bạn học."
"Là...... Tiểu Lý à?"
"Vâng."
"Vậy sao thầy lại tới vào giờ......" Rồi như nhận ra mình không nên hỏi điều này, trưởng thôn chưa nói xong câu đã cười gượng một tiếng.
"Tôi chỉ muốn đến gặp anh ấy," Đường Hành cúi đầu nhìn bàn tay mình, "Nhưng anh ấy không muốn tôi tới."
"Cái này...... chuyện này, haizz," trưởng thôn ngập ngừng nói, "Thầy biết chuyện trước đây của tiểu Lý đúng không?"
"Biết."
"Cậu ấy là người, chậc, có hơi cố chấp. Tôi nghe kể là cậu ấy vì đâm thầy giáo nên mới phải vào tù. Thầy nói thử xem, giữa thầy và trò thì có thể thù ghét nhau tới cỡ nào cơ chứ? Sao cậu ấy lại có thể... làm vậy."
"Đúng đó," tài xế ngồi đằng trước cũng tiếp lời, "Ở thôn bọn tôi Lý Nguyệt Trì nổi tiếng lắm. Trước cậu ấy, mười năm rồi mà thôn vẫn chưa có ai học được đại học. Cậu ta thì ghê gớm rồi, thi được vào trường đại học danh tiếng! Nhưng rồi thì sao chứ. Chậc, thầy nói xem, trong lòng cậu ta có khúc mắc gì mà phải vác dao đi đâm người cơ chứ?"
Đường Hành không nói gì, tài xế lại nói tiếp: "Thầy cũng đừng để bụng cậu ta làm gì, cả nhà cậu ta đều cứng đầu như nhau! Lúc ba cậu ta chưa mất còn tới gặp bọn tôi nói con trai ông ta bị oan —— mà oan cái gì cơ chứ?"
Đường Hành nhắm mắt, thấp giọng hỏi: "Ba anh ấy mất khi nào?"
"Năm 2014, tôi vẫn nhớ rõ," tài xế nói, "Lúc ấy cậu ta vẫn đang trong tù, mẹ cậu ta ở ngoài này thì chạy đi tìm trưởng thôn, muốn nhờ Ủy ban thôn liên hệ với nhà tù để người ta cho cậu ta được về nhà chịu tang."
Trưởng thôn "À" lên một tiếng: "Tôi cũng nghe họ kể chuyện này."
"Nhốn nháo quá trời, mà dân quê thì không có văn hóa, cứ đứng lì trước cổng Uỷ ban, lại còn quỳ xuống trước mặt trưởng thôn nữa.... Nói hết nước hết cái cho bà ta hiểu là trưởng thôn chả có cái quyền hành đó đâu, vậy mà không tin."
Tay lại run lên, Đường Hành siết chặt nắm tay: "Anh ấy biết không?"
"Hả?"
"Anh ấy có biết chuyện này không?"
"Thì...... chắc là cũng biết chứ?" Tài xế thở dài, "Ba mẹ cậu ta đều là người lương thiện, chả hiểu sao lại sinh ra cái tội nghiệt như vậy."
Về tới khách sạn đã bốn giờ rưỡi sáng, bầu trời vẫn âm u đen đặc, một ánh bình minh le lói cũng không thấy. Trưởng thôn nắm tay Đường Hành quan tâm một hồi lâu mới lưu luyến rời đi. Hắn vừa đi, xung quanh lập tức yên tĩnh, Đường Hành đứng trước cửa khách sạn, thẫn thờ nhìn chằm chằm những ánh đèn lác đác bên trong. Mới hơn 5 tiếng trước, cậu như một kẻ điên chạy khỏi nơi này để tìm taxi, bây giờ lại quay về đây, mồ hôi trên người đã khô cạn. Tựa như đã đi qua một cơn say, điên loạn rồi cũng dứt, chẳng còn lại gì, trừ một tấm thân mỏi mệt rã rời.
Đường Hành lê từng bước đi vào cửa chính. Cậu nhận thấy bây giờ mình rất cần một điếu thuốc, mò mẫm túi áo mới nhớ tới gói thuốc lá cậu đưa cho Lý Nguyệt Trì. Lúc ấy, vì Lý Nguyệt Trì chịu nhận gói thuốc cậu đưa mà trong lòng còn thầm vui vẻ —— ít ra điều này có nghĩa là anh không chán ghét cậu, phải không? Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ Lý Nguyệt Trì chỉ ôm tâm tình đùa giỡn với một con chó mà thôi. Giống như trò chơi ném đĩa vậy, lần đầu ném xa 3 mét, chú chó sẽ ngoắc ngoắc cái đuôi chạy theo nhặt đĩa trở về, lần thứ hai ném xa 5 mét, chú chó ấy vẫn vui vẻ co chân đuổi theo rồi lại chạy về. Tới lần thứ ba, lần thứ ba chú chó chạy đến nhà anh lúc nửa đêm, anh không vui, kêu nó cút đi.
Nếu bây giờ có một điếu thuốc lá thì tốt biết mấy, không thì Vortioxetine (*) cũng được. Khi còn ở bên Anh, bác sĩ tâm lý nói rằng cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ vì dùng Vortioxetine, thuốc này giúp cậu bình tĩnh trở lại và không gây hại tới trí nhớ của cậu. Nhưng Đường Hành luôn ghét cảm giác mơ mơ màng màng sau khi uống thuốc, ý thức cậu như một đống hỗn độn, và ký ức chỉ còn là những lời tiên tri của kiếp trước mà thôi.
(*) Vortioxetine là thuốc chống loạn thần và chống trầm cảm không điển hình được chỉ định để điều trị rối loạn trầm cảm chính (MDD).
Nhưng lúc này cậu thực sự rất cần hai viên Vortioxetine, nếu không có, vậy thì —— Đường Hành đứng đối diện với bức tường, giơ nắm đấm lên, bức tường trắng tinh như một mảnh tuyết mềm. Cậu biết rõ đấm tay vào tường sẽ có cảm giác gì, chỉ vỏn vẹn vài giây, toàn bộ cánh tay sẽ đau đớn và tê dại, và trong những giây phút quý giá ngắn ngủi ấy, cậu có thể quên đi hết những suy nghĩ đang giày xéo cậu. Tất nhiên, đấm một lần không đủ thì có thể đấm lần thứ hai, lần thứ ba, cho tới khi ——
Phòng mở cửa, giám đốc Tề bước ra.
Đó là phòng của Tôn Kế Hào.
"Ủa, thầy Đường?" Giám đốc Tề trợn tròn mắt như trông thấy quỷ, "Thầy đang......"
Đường Hành rũ cánh tay xuống "Mất ngủ nên ra đi dạo."
"Thầy mất ngủ à?"
"Một chút."
"Không phải điều hòa phòng thầy cũng bị hư đó chứ," giám đốc Tề cười, "Điều hòa trong phòng thầy Tôn một đêm hư tận ba bốn lần, thật là...... Điều hòa phòng thầy vẫn bình thường chứ?"
"Bình thường," Đường Hành hơi hơi nheo mắt lại, "Làm phiền anh rồi."
"Thầy đừng khách sáo, có yêu cầu gì thì cứ gọi điện cho tôi."
"Sửa điều hòa xong rồi à?"
"Vẫn chưa," giám đốc Tề bất đắc dĩ cười, "Ngày mai tìm thợ tới xem, tôi sửa không được gì hết."
"Thật ra nhiệt độ như vầy không dùng điều hòa cũng chả sao."
"Ha ha, chỗ chúng tôi độ ẩm hơi cao......"
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hành và Lư Nguyệt dùng bữa sáng xong thì cùng đứng trên hành lang phơi nắng. Bởi vì Lư Nguyệt là tiến sĩ do bác ruột của Đường Hành dẵn dắt và đào tạo, cho nên Đường Hành vẫn luôn gọi cô là đàn chị, và Tôn Kế Hào là đàn anh.
"Tối qua lại ngủ không được à," Lư Nguyệt nhìn Đường Hành, "Nhìn quầng thâm trên mắt em đậm lắm."
"Cũng tạm, chị thì sao," Đường Hành nói, "Chị quen với đồ ăn ở đây chưa?"
"Cũng quen rồi."
"Sao thấy chị mấy ngày nay gầy vậy, hay em với chị đổi chỗ đi?" Đường Hành hạ giọng, "Công việc của chị cũng là hợp tác với trưởng khoa Từ mà."
Lư Nguyệt sờ sờ mặt mình, cười nói: "Gầy tốt mà, với lại theo quy định thì chị và Kế Hào không thể làm việc chung với nhau được."
"Tại sao?"
"Vợ chồng dễ bị nói ra nói vào."
"Hiểu rồi, lỡ như đàn anh nhận hối lộ thì không có ai tố cáo."
"Ừ, là vậy đó ——" Lư Nguyệt lại cười cười, "Nếu vậy thì em phải trông chừng anh ấy cho cẩn thận đấy."
"Không thành vấn đề."
"Chị lên xe trước đây," Lư Nguyệt đi hai bước rồi quay đầu lại nói, "Kế Hào thích uống rượu, đàn em, giúp chị để ý anh ấy nhé."
Đường Hành lắc đầu, chậm rãi nói: "Cái này thì em bó tay rồi đàn chị."
Lư Nguyệt nhún nhún vai: "Vậy thì cứ kệ thôi."
Lý Nguyệt Trì đưa Đường Hành tới trước cổng Ủy ban thôn. Hơn hai giờ sáng, khắp sơn thôn là một miền tĩnh lặng. Sau đó, anh lưu loát sải bước ngồi lên xe máy, chân trái đạp bàn đạp, "Rừm" một tiếng, xe nổ máy, tới lúc này, Đường Hành mới hiểu ra điều này có nghĩa là gì.
"Lý Nguyệt Trì!"
Lý Nguyệt Trì không quay đầu lại, giọng mất kiên nhẫn: "Em vẫn chưa hiểu tôi nói gì sao?"
Hiểu, chính là vì hiểu được, —— Đường Hành nghĩ, đây là lần thứ hai họ từ biệt nhau. Lần đầu tiên là 6 năm trước, lần thứ hai là hiện tại. Vậy còn lần thứ ba thì sao? Nhưng trên đời này được mấy lần tình cờ gặp lại để hai người có thêm cơ hội mà từ biệt nhau lần nữa. Nhưng Lý Nguyệt Trì, chính Lý Nguyệt Trì nói cậu cút đi.
"Đúng rồi," Lý Nguyệt Trì nói, "Bọn họ chỉ đưa em trai tôi tới khách sạn ngủ qua đêm thôi, lại còn được phục vụ đồ ăn thức uống nữa —— lãnh đạo, thầy làm ơn đừng làm dân đen bọn tôi phải khó xử."
Lãnh đạo? Là đang gọi cậu sao?
"Sẽ không." Đường Hành nói.
Lý Nguyệt Trì không nói gì nữa, hai giây sau, anh vặn tay ga, tiếng "tạch tạch" vang lên, xe chạy đi.
Đường Hành yên lặng đứng nhìn đèn xe màu trắng, ban đầu là một chùm sáng lớn, sau đó dần dần hóa thành một điểm sáng to bằng hạt đậu, cuối cùng hoàn toàn biến mất trên đường núi quanh co. Gió đêm thổi tới, Đường Hành rùng mình, sau lại phát hiện cả người mình đầy mồ hôi lạnh, tay run rẩy.
Trên đường về, tới tận khi sđã rời khỏi thôn Bán Khê được 40 phút, Đường Hành mới nhớ ra bản thân nên nói "Xin lỗi đã làm phiền anh."
"À, không phiền, không phiền gì hết!" Trưởng thôn gật đầu rồi lại lắc đầu, hiển nhiên là bị dọa không ít, "Thầy Đường, thầy là...... Thầy tới đây lúc nào vậy? Sao không nói trước một tiếng cho bọn tôi biết chứ, ha ha."
"Tôi đến thăm bạn học."
"Là...... Tiểu Lý à?"
"Vâng."
"Vậy sao thầy lại tới vào giờ......" Rồi như nhận ra mình không nên hỏi điều này, trưởng thôn chưa nói xong câu đã cười gượng một tiếng.
"Tôi chỉ muốn đến gặp anh ấy," Đường Hành cúi đầu nhìn bàn tay mình, "Nhưng anh ấy không muốn tôi tới."
"Cái này...... chuyện này, haizz," trưởng thôn ngập ngừng nói, "Thầy biết chuyện trước đây của tiểu Lý đúng không?"
"Biết."
"Cậu ấy là người, chậc, có hơi cố chấp. Tôi nghe kể là cậu ấy vì đâm thầy giáo nên mới phải vào tù. Thầy nói thử xem, giữa thầy và trò thì có thể thù ghét nhau tới cỡ nào cơ chứ? Sao cậu ấy lại có thể... làm vậy."
"Đúng đó," tài xế ngồi đằng trước cũng tiếp lời, "Ở thôn bọn tôi Lý Nguyệt Trì nổi tiếng lắm. Trước cậu ấy, mười năm rồi mà thôn vẫn chưa có ai học được đại học. Cậu ta thì ghê gớm rồi, thi được vào trường đại học danh tiếng! Nhưng rồi thì sao chứ. Chậc, thầy nói xem, trong lòng cậu ta có khúc mắc gì mà phải vác dao đi đâm người cơ chứ?"
Đường Hành không nói gì, tài xế lại nói tiếp: "Thầy cũng đừng để bụng cậu ta làm gì, cả nhà cậu ta đều cứng đầu như nhau! Lúc ba cậu ta chưa mất còn tới gặp bọn tôi nói con trai ông ta bị oan —— mà oan cái gì cơ chứ?"
Đường Hành nhắm mắt, thấp giọng hỏi: "Ba anh ấy mất khi nào?"
"Năm 2014, tôi vẫn nhớ rõ," tài xế nói, "Lúc ấy cậu ta vẫn đang trong tù, mẹ cậu ta ở ngoài này thì chạy đi tìm trưởng thôn, muốn nhờ Ủy ban thôn liên hệ với nhà tù để người ta cho cậu ta được về nhà chịu tang."
Trưởng thôn "À" lên một tiếng: "Tôi cũng nghe họ kể chuyện này."
"Nhốn nháo quá trời, mà dân quê thì không có văn hóa, cứ đứng lì trước cổng Uỷ ban, lại còn quỳ xuống trước mặt trưởng thôn nữa.... Nói hết nước hết cái cho bà ta hiểu là trưởng thôn chả có cái quyền hành đó đâu, vậy mà không tin."
Tay lại run lên, Đường Hành siết chặt nắm tay: "Anh ấy biết không?"
"Hả?"
"Anh ấy có biết chuyện này không?"
"Thì...... chắc là cũng biết chứ?" Tài xế thở dài, "Ba mẹ cậu ta đều là người lương thiện, chả hiểu sao lại sinh ra cái tội nghiệt như vậy."
Về tới khách sạn đã bốn giờ rưỡi sáng, bầu trời vẫn âm u đen đặc, một ánh bình minh le lói cũng không thấy. Trưởng thôn nắm tay Đường Hành quan tâm một hồi lâu mới lưu luyến rời đi. Hắn vừa đi, xung quanh lập tức yên tĩnh, Đường Hành đứng trước cửa khách sạn, thẫn thờ nhìn chằm chằm những ánh đèn lác đác bên trong. Mới hơn 5 tiếng trước, cậu như một kẻ điên chạy khỏi nơi này để tìm taxi, bây giờ lại quay về đây, mồ hôi trên người đã khô cạn. Tựa như đã đi qua một cơn say, điên loạn rồi cũng dứt, chẳng còn lại gì, trừ một tấm thân mỏi mệt rã rời.
Đường Hành lê từng bước đi vào cửa chính. Cậu nhận thấy bây giờ mình rất cần một điếu thuốc, mò mẫm túi áo mới nhớ tới gói thuốc lá cậu đưa cho Lý Nguyệt Trì. Lúc ấy, vì Lý Nguyệt Trì chịu nhận gói thuốc cậu đưa mà trong lòng còn thầm vui vẻ —— ít ra điều này có nghĩa là anh không chán ghét cậu, phải không? Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ Lý Nguyệt Trì chỉ ôm tâm tình đùa giỡn với một con chó mà thôi. Giống như trò chơi ném đĩa vậy, lần đầu ném xa 3 mét, chú chó sẽ ngoắc ngoắc cái đuôi chạy theo nhặt đĩa trở về, lần thứ hai ném xa 5 mét, chú chó ấy vẫn vui vẻ co chân đuổi theo rồi lại chạy về. Tới lần thứ ba, lần thứ ba chú chó chạy đến nhà anh lúc nửa đêm, anh không vui, kêu nó cút đi.
Nếu bây giờ có một điếu thuốc lá thì tốt biết mấy, không thì Vortioxetine (*) cũng được. Khi còn ở bên Anh, bác sĩ tâm lý nói rằng cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ vì dùng Vortioxetine, thuốc này giúp cậu bình tĩnh trở lại và không gây hại tới trí nhớ của cậu. Nhưng Đường Hành luôn ghét cảm giác mơ mơ màng màng sau khi uống thuốc, ý thức cậu như một đống hỗn độn, và ký ức chỉ còn là những lời tiên tri của kiếp trước mà thôi.
(*) Vortioxetine là thuốc chống loạn thần và chống trầm cảm không điển hình được chỉ định để điều trị rối loạn trầm cảm chính (MDD).
Nhưng lúc này cậu thực sự rất cần hai viên Vortioxetine, nếu không có, vậy thì —— Đường Hành đứng đối diện với bức tường, giơ nắm đấm lên, bức tường trắng tinh như một mảnh tuyết mềm. Cậu biết rõ đấm tay vào tường sẽ có cảm giác gì, chỉ vỏn vẹn vài giây, toàn bộ cánh tay sẽ đau đớn và tê dại, và trong những giây phút quý giá ngắn ngủi ấy, cậu có thể quên đi hết những suy nghĩ đang giày xéo cậu. Tất nhiên, đấm một lần không đủ thì có thể đấm lần thứ hai, lần thứ ba, cho tới khi ——
Phòng mở cửa, giám đốc Tề bước ra.
Đó là phòng của Tôn Kế Hào.
"Ủa, thầy Đường?" Giám đốc Tề trợn tròn mắt như trông thấy quỷ, "Thầy đang......"
Đường Hành rũ cánh tay xuống "Mất ngủ nên ra đi dạo."
"Thầy mất ngủ à?"
"Một chút."
"Không phải điều hòa phòng thầy cũng bị hư đó chứ," giám đốc Tề cười, "Điều hòa trong phòng thầy Tôn một đêm hư tận ba bốn lần, thật là...... Điều hòa phòng thầy vẫn bình thường chứ?"
"Bình thường," Đường Hành hơi hơi nheo mắt lại, "Làm phiền anh rồi."
"Thầy đừng khách sáo, có yêu cầu gì thì cứ gọi điện cho tôi."
"Sửa điều hòa xong rồi à?"
"Vẫn chưa," giám đốc Tề bất đắc dĩ cười, "Ngày mai tìm thợ tới xem, tôi sửa không được gì hết."
"Thật ra nhiệt độ như vầy không dùng điều hòa cũng chả sao."
"Ha ha, chỗ chúng tôi độ ẩm hơi cao......"
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hành và Lư Nguyệt dùng bữa sáng xong thì cùng đứng trên hành lang phơi nắng. Bởi vì Lư Nguyệt là tiến sĩ do bác ruột của Đường Hành dẵn dắt và đào tạo, cho nên Đường Hành vẫn luôn gọi cô là đàn chị, và Tôn Kế Hào là đàn anh.
"Tối qua lại ngủ không được à," Lư Nguyệt nhìn Đường Hành, "Nhìn quầng thâm trên mắt em đậm lắm."
"Cũng tạm, chị thì sao," Đường Hành nói, "Chị quen với đồ ăn ở đây chưa?"
"Cũng quen rồi."
"Sao thấy chị mấy ngày nay gầy vậy, hay em với chị đổi chỗ đi?" Đường Hành hạ giọng, "Công việc của chị cũng là hợp tác với trưởng khoa Từ mà."
Lư Nguyệt sờ sờ mặt mình, cười nói: "Gầy tốt mà, với lại theo quy định thì chị và Kế Hào không thể làm việc chung với nhau được."
"Tại sao?"
"Vợ chồng dễ bị nói ra nói vào."
"Hiểu rồi, lỡ như đàn anh nhận hối lộ thì không có ai tố cáo."
"Ừ, là vậy đó ——" Lư Nguyệt lại cười cười, "Nếu vậy thì em phải trông chừng anh ấy cho cẩn thận đấy."
"Không thành vấn đề."
"Chị lên xe trước đây," Lư Nguyệt đi hai bước rồi quay đầu lại nói, "Kế Hào thích uống rượu, đàn em, giúp chị để ý anh ấy nhé."
Đường Hành lắc đầu, chậm rãi nói: "Cái này thì em bó tay rồi đàn chị."
Lư Nguyệt nhún nhún vai: "Vậy thì cứ kệ thôi."