Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Trình Kiêu trả lời, ánh mắt Chung Phi Vũ lộ ra nhàn nhạt kinh ngạc.

Có điều rất nhanh kinh ngạc lại chuyển thành khinh thường.

"Nói mạnh miệng ai mà không biết? Chỉ bằng cậu, có tư cách gì mà khinh thường người khác?"

"Có thực lực mà kiêu ngạo, mới gọi là ngầu! Không có thực lực mà kiêu ngạo, gọi là ngu!"

Trình Kiêu nhìn Chung Phi Vũ đầy mặt kiêu ngạo, thản nhiên nói: "Cô là muốn nói cho tôi, chính mình là đồ ngu sao?"

"Cậu......" Chung Phi Vũ tức đỏ mặt, bên trên gương mặt mỹ lệ che kín sương lạnh.

Bạn học chung quanh nghe được Trình Kiêu nói chuyện, mỗi người không dám tin trừng to mắt.

"Tôi không nghe nhầm chứ, hắn ta cũng dám mắng Chung Phi Vũ ng......" Chữ cuối kia, bạn học này thực sự không dám nói ra.

"Đây là người thứ nhất dám mắng Chung Phi Vũ!"


"Hắn ta không sợ Thẩm Trung Thư tới tìm hắn gây sự sao?"

"Nghé con mới đẻ không sợ cọp, nếu như nhóc con này biết gia thế Thẩm Trung Thư và Chung Phi Vũ, cho hắn tám lá gan hắn ta cũng không dám mắng Chung Phi Vũ."

Chung Phi Vũ mặt lạnh băng trừng mắt Trình Kiêu, cắn chặt hàm răng: "Tôi bây giờ ngược lại là rất chờ mong cậu có thể tham gia so đấu, nhìn xem đến tột cùng cậu có bản lãnh gì lại ngông cuồng như thế!"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Yên tâm, cô sẽ thấy được."

Nói xong, Trình Kiêu đi đến bên cạnh hai người Ninh Cát Sơn và Mạc Hoa Đình đang cãi nhau.

Tất cả bạn học đều đang chú ý nhất cử nhất động của Trình Kiêu, nhìn thấy Trình Kiêu đi hướng hai người, lập tức, tất cả bạn học đều nín thở, chờ mong Trình Kiêu sẽ làm cái gì tiếp đó.


Mạc Hoa Đình vẫn là không đồng ý để Trình Kiêu tham gia so đấu cấp đạo sư, nhưng, thái độ Ninh Cát Sơn cũng rất cứng rắn, hai người vẫn như cũ giằng co không thôi.

Trình Kiêu đi qua, dừng bước, nhìn Mạc Hoa Đình nhàn nhạt hỏi: "Làm thế nào thì ông mới có thể đáp ứng để tôi tham gia so đấu cấp đạo sư?"

Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn ngừng tranh luận, quay người giống như những người khác nhìn chằm chằm Trình Kiêu.

Ánh mắt Mạc Hoa Đình nhìn Trình Kiêu hơi tức giận, quan hệ của ông ta và Ninh Cát Sơn không tệ, nhưng bây giờ cãi nhau mặt đỏ tới mang tai, đều là bởi vì Trình Kiêu.

"Nếu như cậu cam đoan có thể thắng, tôi có thể đáp ứng để cậu thay thế Viện trưởng Ninh tham gia so đấu cấp đạo sư!" Mạc Hoa Đình nói như vậy, là cố ý khó xử Trình Kiêu, muốn cho Trình Kiêu biết khó mà lui.



Tất cả mọi người chung quanh cũng rõ dụng ý Mạc Hoa Đình, đều là mặt xem kịch vui nhìn Trình Kiêu, bọn họ cảm thấy, lần này Trình Kiêu hẳn là không còn hy vọng gì rồi.

Ninh Cát Sơn không nhìn tiếp được, phản bác: "Giáo sư Mạc, ông đây là cố ý làm khó dễ! Ai có thể cam đoan nhất định có thể thắng? Ông có thể sao?"

Mạc Hoa Đình cũng là mặt mo đỏ ửng, nhưng vì để cho Trình Kiêu biết khó mà lui, ông ta nhất định phải trưng ra tấm mặt mo này.

"Đã không thể cam đoan sẽ thắng, vậy cậu ta tham gia hay không tham gia so đấu cấp đạo sư có cái gì khác nhau?"

Ninh Cát Sơn cả giận nói: "Mạc Hoa Đình, ông đây là trộm đổi khái niệm, cưỡng từ đoạt lý!"

Trình Kiêu bỗng nhiên thản nhiên nói: "Viện trưởng Ninh, tôi có thể cam đoan."

Ninh Cát Sơn đột nhiên sững sờ, khiếp sợ nhìn Trình Kiêu: "Trình thần y, Tôi biết y thuật của cậu cao minh, nhưng Tần Châu chính là quê hương Y thánh, y thuật của bọn hắn cao hơn rất nhiều so với Hà Tây chúng ta, làm sao có thể cam đoan tất thắng?"

"Lão già Mạc Hoa Đình này, rõ ràng chính là cố ý làm khó cậu! Cũng có đều trách tôi cân nhắc không chu toàn, sớm biết như vậy, tôi không nên lôi cậu xuống nước!"

Trình Kiêu cười nhạt một tiếng, mặt mũi tràn đầy tự tin nói: "Viện trưởng Ninh yên tâm, tôi đã đáp ứng, tự nhiên có nắm chắc, chỉ là làm phiền ông thay tôi làm đảm bảo."

Ninh Cát Sơn nhìn Trình Kiêu, dường như cũng bị sự tự tin trên người anh lây nhiễm, lần nữa xác nhận nói: "Cậu thật sự đáp ứng điều kiện không công bằng như vậy?"

Trình Kiêu gật đầu: "Thật."

Ninh Cát Sơn thở sâu, một bộ liều mình tiếp quân tử: "Được, nếu Trình thần y có lòng tin như vậy, vậy tôi nguyện ý làm đảm bảo vì Trình thần y!"

Ninh Cát Sơn bỗng nhiên nhìn về phía Mạc Hoa Đình, quát lạnh một tiếng: "Mạc Hoa Đình, ông nghe, Trình thần y nguyện ý đáp ứng điều kiện của ông. Tôi thay cậu ấy đảm bảo, nếu như cậu ấy không thể thắng cuộc so đấu này, tôi đến gánh chịu hết thảy hậu quả!"

Mạc Hoa Đình thở dài một tiếng, nói: "Được, đã nói đến mức này, tôi không còn gì để nói."

"Vậy để vị Trình thần y này thay thế Viện trưởng Ninh, tham gia so đấu cấp đạo sư đi!"

Tô Thanh Nham và các học sinh, mặc dù không tình nguyện, nhưng Trình Kiêu đều đã cam đoan có thể thắng, bọn họ cũng không thể nói cái gì.

"Hừ, nói khoác lác thì ai không biết, đợi lát nữa nếu là cậu ta thua, xem cậu ta sau này còn mặt mũi nào đặt chân ở Giới y học Hà Tây!"

"Đoán chừng lần này Viện trưởng Ninh phải bị cậu ta hố."

Các bạn học cũng không coi trọng Trình Kiêu, cho rằng Trình Kiêu sẽ thua không thể nghi ngờ.

Chung Phi Vũ lạnh lùng liếc Trình Kiêu một chút, trong lòng cười lạnh: "Không nghĩ tới, nhóc con này vậy mà thích cậy mạnh như thế! Nếu như lúc này cậu ta rời khỏi, nhiều nhất bị người chê cười một phen. Nhưng nếu như lần này cậu ta thua, sau này sẽ là tội nhân Giới y học Hà Tây, đời này cũng đừng mong ngẩng đầu làm người!"

Mạc Hoa Đình nhìn về phía Tô Thanh Nham nói: "Hiệu trưởng Tô, tuyên bố danh sách thí sinh đi!"



Tô Thanh Nham gật gật đầu, nói với mọi người: "Tôi chính thức tuyên bố, danh sách thí sinh tham gia hội giao lưu lần này. Cấp đạo sư, giáo sư Mạc và tôi, còn có Trình thần y. Cấp học sinh, Thẩm Trung Thư, Chung Phi Vũ, còn có Trương Nham!"

"Trương Nham, chúc mừng nhé!" Đại bộ phận bạn học đều cười chúc mừng Trương Nham, thiên chi kiều nữ Chung Phi Vũ bọn họ không dám đến gần, Thẩm Trung Thư không có mặt, cho nên Trương Nham liền thành đối tượng được mọi người tung hô.

Có thể đại biểu cấp học sinh xuất chiến, là vinh quang lớn lao, Trương Nham lúc đầu rất vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới Trình Kiêu tham gia so đấu cấp đạo sư, trong lòng liền không thể cân bằng.

"Cái đồ vô dụng, cũng dám tham gia so đấu cấp đạo sư, tôi đợi nhìn cậu mất mặt xấu hổ!"

Chín giờ sáng năm mươi, Người của hội y học Tần Châu đến.

Bọn người giáo sư Mạc mời thành viên hội y học Tần Châu nghỉ ngơi một lát, lại bị từ chối. Thái độ người của hội y học Tần Châu khá ngạo mạn, xưng là thời gian đang vội, để người bên y học Hà Tây mau chóng xuất chiến.

Một phen hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú, người bên Hà Tây đều rất tức giận.

Mười giờ sáng, hội giao lưu chính thức bắt đầu.

Người lần này dẫn đội Tần Châu là hiệu trưởng Đại học y khoa Tần Châu, Tần Học Minh, đi theo ông ta còn có hai ông lão, cũng đều là chuyên gia y học nổi tiếng Tần Châu.

Tần Học Minh chỉ dẫn theo năm học sinh, trong đó ba người là thí sinh so đấu, trận thế này so với đội ngũ hơn tram người của Hà Tây đúng là không phải keo kiệt bình thường đâu.

Nhưng là, khí thế đội ngũ không đủ mười người của Tần Châu kia, không thua bởi gần trăm người Hà Tây tí nào.

Có điều, mấy tên học sinh Tần Châu kia rõ ràng cũng không phải là hạng người hời hợt, các học sinh Hà Tây đã nhận ra được.

Có nam sinh đeo kính, nhìn trong trận doanh Tần Châu có một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, nhỏ giọng hoảng sợ nói: "Đó là Tần Châu Lý Tô sao?"

"Lý Tô! Vị thiên tài diễn thuyết đại học y khoa kia! Hắn ta vậy mà xuất chiến vì Tần Châu!" Ngữ khí Trương Nham sợ hãi thán phục liên tục, hiển nhiên vô cùng kiêng kỵ với vị bạn học gọi Lý Tô này.

"Không chỉ một người Lý Tô, Nghiêm Lạc Đan cũng tới!" Trên gương mặt xinh đẹp của Chung Phi Vũ tràn đầy vẻ ngưng trọng, nhìn cô gái nhỏ gầy trong trận doanh Tần Châu, đầy mặt nghiêm nghị nói.

"Không, không thể nào! Nghiêm Lạc Đan không phải sắp tốt nghiệp sao? Nói nữa cô ta đều được trúng tuyển đặc biệt bởi viện y học Á Tộc, sao lại còn tham gia hội giao lưu cấp thành phố?" sắc mặt Trương Nham hơi trắng bệch, vốn tưởng rằng dựa vào Chung Phi Vũ và Thẩm Trung Thư, nói không chừng lần này Hà Tây còn có hi vọng thắng lợi.


Thế nhưng là, bên Tần Châu cũng quá hung ác, thế mà đem hai đại sát khí Nghiêm Lạc Đan và Lý Tô ra!


Hai người này thế nhưng là thiên tài mạnh mẽ hơn rất rất nhiều so với Thẩm Trung Thư và Chung Phi Vũ!


Trương Nham có loại xung động muốn khóc: "Bọn họ làm vậy không phải rõ là bắt nạt người ta sao?"


Chung Phi Vũ giờ phút này cũng là một mặt tức giận, cười lạnh nói: "Bắt nạt, hừ, cậu nhìn đội hình cấp đạo sư bọn họ, liền biết cái gì gọi là bắt nạt người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK