Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (Dịch chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cúp máy, Trình Kiêu nhìn thoáng qua Thư Nam vẫn còn đang tập trung tu luyện, anh xoay người rời đi.

Học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây.

Trong phòng ngủ, Lôi Công nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.

Bác Sĩ Trương Tư Tổ đang không ngừng dùng khăn lông lau cho anh ta.

“Trình Kiêu, rốt cuộc những ngày qua cậu chạy đi đâu thế?” Trương Tư Tổ hơi tức giận hỏi.

Lần trước Trình Kiêu không nói tiếng nào biến mất tăm, lần này lại biến mất tận hai tháng.

Trình Kiêu không trả lời mà nhìn về phía Lôi Công trên giường.

“Có chuyện gì vậy?” Trình Kiêu hỏi với giọng điệu nặng nề.

Trương Tư Tổ liếc nhìn anh, sau đó nói: “Có nói cậu cũng không giúp được gì, chính là gặp phải một đối thủ lợi hại, khiến Lôi Công bị thương.”

“Nhưng cho dù nói thế nào Lôi Công cũng không chịu đi bệnh viện, tớ và mấy người bọn Cầm Thú vắt hết óc cũng không khuyên được cậu ấy, cho nên gửi cho cậu một tin nhắn, cho cậu về khuyên.”

Trình Kiêu sờ trán Lôi Công, nóng hầm hập, rõ ràng là đang sốt.


“Cậu ấy thế này bao lâu rồi?”

“Ba ngày rồi.” Trương Tư Tổ đáp.

Sốt không đổ mồ hôi, đổ mồ hôi không sốt, mà Lôi Công lại vừa sốt vừa đổ mồ hôi.

“Lôi Công trúng độc rồi.” Trình Kiêu nói một cách chắc chắn.

“Trúng độc! Trình Kiêu, có phải cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không? Lôi Công chỉ đánh nhau với người khác một trận, lúc đánh nhau chúng tớ còn ở bên cạnh nhìn, sao có thể trúng độc được?” Trương Tư Tổ tỏ vẻ khó tin.

Dương Thiên Hữu cũng gật đầu nói: “Trình Kiêu, Trương Tư Tổ nói đúng, lúc đó mấy người chúng tớ cũng ở bên cạnh quan sát, Lôi Công đúng là bị đả thương mà.”

“Hơn nữa mấy ngày qua chúng tớ ăn uống giống với Lôi Công, nếu cậu ấy trúng độc, vậy chúng tớ cũng đâu thể thoát được!”


Trình Kiêu không nói gì, độc mà Lôi Công trúng là một loại võ công. Cũng giống như độc sa chưởng trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, người làm anh ta bị thương đã tu luyện võ công này.

Anh biết chuyện này thật sự rất khó tin với những người bình thường như Trương Tư Tổ, vẫn không nên nói thì hơn.

Trên giường, dường như Lôi Công cảm nhận được Trình Kiêu đến, hơi khó khăn mở mắt ra.

“Trình Kiêu, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi! Mấy ngày qua cậu đã chạy đi đâu? Hại mọi người lo lắng chết đi được.” Lôi Công cười một tiếng, trên mặt rõ ràng có vẻ nhẹ nhõm.

Nhìn thấy sự vui mừng và yên tâm trong mắt Lôi Công, Trình Kiêu thầm thấy ấm áp.

Lôi Công đã bị như thế rồi mà vẫn lo lắng cho anh, cho nên thấy anh trở về mới yên tâm như thế.



Trình Kiêu nói: “Đừng nói chuyện, cậu trúng độc rồi, tớ giải độc giúp cậu trước đã.”

Lôi Công hơi căng thẳng, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không, tớ không đến bệnh viện.”

“Cậu đã bị như thế rồi còn không chịu đi bệnh viện?” Trương Tư Tổ tức giận hét to.

Lôi Công nói: “Tớ không sao, nghỉ ngơi hai ngày là được, cơ thể của tớ tớ tự biết, tuyệt đối không được đưa tớ đến bệnh viện.”

“Mẹ kiếp, Lôi Công, bây giờ không phải lúc để cậu tiết kiệm, mạng quan trọng hơn! Có gì ghê gớm đâu, chúng tớ sẽ giúp cậu trả tiền chữa bệnh!” Trương Tư Tổ vỗ vai Trình Kiêu nói to.

“Không phải chuyện tiền bạc, tớ không thể đến bệnh viện.” Dường như Lôi Công có gì đó khó nói.

Dường như Trình Kiêu hiểu được chút ít, anh nói với Lôi Công: “Yên tâm, không cần đi bệnh viện. Bác Sĩ, Thần Côn, các cậu đi ra ngoài trước, tớ sẽ giải độc trong người Lôi Công.”

Trương Tư Tổ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Trình Kiêu, cậu biết giải độc từ bao giờ? Sao tớ lại không biết?”

“Tin tưởng tớ, các cậu ra ngoài trước đi!” Trình Kiêu tự tin nói.

Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu đưa mắt nhìn nhau, mang thái độ còn nước còn tát, gật đầu nói: “Được, tớ tin tưởng cậu!”

Mấy người họ đi ra ngoài, Trình Kiêu khoá cửa phòng ngủ.

Lôi Công cũng hơi nghi ngờ hỏi: “Trình Kiêu, cậu biết giải độc từ bao giờ vậy?”

Trình Kiêu nở nụ cười thần bí khó lường: “Tớ không biết giải độc, nhưng tớ biết chữa thương!”

Trình Kiêu giơ tay, như ảo thuật móc ra một viên Trúc Cơ Đan đưa cho Lôi Công: “Ăn vào.”

“Cái này… cái này quý giá lắm!” Lôi Công khiếp sợ nói.

Thân phận thật sự của anh ta là truyền nhân của thế gia võ đạo, đương nhiên cũng biết nhìn hàng. Biết đan dược này của Trình Kiêu quý giá đến mức nào.

Trình Kiêu cười nói: “Mỗi lần tớ xảy ra chuyện, cậu đều là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tớ, mạng của cậu quý giá hơn đan dược này nhiều.”

“Chúng ta là huynh đệ mà!” Lôi Công gãi đầu, hơi lúng túng.

Trình Kiêu nở nụ cười: “Cậu nói đúng, chúng ta là huynh đệ! Huynh đệ với nhau có gì phải tính toán chứ?”

“Anh em tốt!”

Lôi Công không khách sáo nữa, anh ta nghiêm túc nhận lấy đan dược, sau đó nuốt xuống.

“Vận khí, điều chỉnh hơi thở!” Trình Kiêu lập tức căn dặn.

Lôi Công làm theo hướng dẫn, khoảng mười phút sau, anh ta lập tức mở mắt.

“E rằng viên đan dược này là linh đan cực phẩm hiếm có! Chẳng những có thể giải độc mà còn chữa thương cho tớ, thậm chí tớ cảm thấy chân khí trong người tớ cũng đang tăng lên!” Lôi Công tỏ vẻ khiếp sợ.



“Trình Kiêu, nhận một lạy của tớ!” Dù nhà họ Lôi là thế gia võ đạo, nhưng thực lực cũng không mạnh, hoàn toàn không có hy vọng có được linh đan cực phẩm này.

Nhưng Trình Kiêu lại tặng cho anh ta, đối với người học võ như Lôi Công, đây chính là ơn nghĩa vô cùng to lớn!

Trình Kiêu đỡ Lôi Công dậy, không cho anh ta quỳ lạy mình.

“Đã nói là anh em rồi, cậu còn khách sáo thế làm gì, không hào sảng tí nào.”

“Được, cái mạng này của tớ là cậu cứu về, sau này nếu cần gì, cậu chỉ cần nói một tiếng! Núi đao biển lửa, tuyệt đối không chối từ.” Lôi Công nói với vẻ kiên định.

Trình Kiêu khẽ mỉm cười, anh không trả lời mà đi tới mở cửa phòng.

“Vào đi!” Trình Kiêu hô lên.

Mấy người nhóm Trương Tư Tổ đi vào, nhìn thấy Lôi Công đã khoẻ lại, họ lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Không phải chứ, Trình Kiêu, cậu cho Lôi Công ăn linh đan diệu dược gì vậy, sao lại khỏi nhanh thế! Quá không khoa học?” Trương Tư Tổ ở trong gia đình có truyền thống y học, hiểu rõ một câu bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như rút dây.

Nhưng bây giờ Trình Kiêu lại lật đổ nhận thức của anh ta.

Dương Thiên Hữu cũng cảm thán: “Trình Kiêu, cậu biến mất hai tháng để làm gì vậy? Đừng nói cậu rơi xuống vách đá, lấy được chiếc nhẫn thần kỳ của ông lão sống ở đó nhé!”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Trình Kiêu, thật sự phát hiện nhẫn trữ vật trên ngón cái của anh.

“Mẹ kiếp, có thật à! Trình Kiêu, mau để tớ xem thử!” Dương Thiên Hữu vốn chỉ nói cho vui thôi, không ngờ trên tay Trình Kiêu thật sự có nhẫn.

Hơn nữa bây giờ người ta đều dùng nhẫn vàng, nhẫn kim cương, rất hiếm khi nhìn thấy nhẫn bạch ngọc thế này.

“Đây!” Trình Kiêu rất hào phóng đưa nhẫn cho Dương Thiên Hữu, nếu không thoả mãn lòng tò mò của những người này, e rằng sau này họ sẽ không chịu bỏ qua.

Mấy người nhóm Dương Thiên Hữu chụm đầu vào nhau, cẩn thận nghiên cứu chiếc nhẫn kia, ngay cả Lôi Công cũng không khỏi tò mò đến gần.

“Cụ ông, ông ra ngoài một lát, tôi mua rượu ngon cho ông!” Dương Thiên Hữu chắp hai tay lạy chiếc nhẫn.

Một lát sau, chiếc nhẫn không có chút động tĩnh.

Tảng Đá nói: “Thần Côn, tớ thấy trong tiểu thuyết nói phải nhỏ máu lên trên mới được.

Dương Thiên Hữu nhìn chiếc nhẫn, sau đó lại nhìn ngón tay mình, cuối cùng cắn răng cắn rách ngón tay, nặn ra một giọt máu bôi lên trên chiếc nhẫn.


Mấy người nín thở nghiêm túc nhìn nhẫn bạch ngọc, giống như thật sự sẽ có một ông cụ đi ra từ bên trong vậy.


“Mấy cậu đừng phí công nữa, đó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường thôi.” Trình Kiêu cười nói.


Họ không tin, lại đợi thêm một lúc, sau đó thử mấy cách nữa, nhưng chiếc nhẫn vẫn không có phản ứng.


Trình Kiêu cảm thấy có lẽ họ sẽ từ bỏ, nhưng anh đánh giá thấp sự kiên nhẫn của họ rồi, không ngờ Tảng Đá lại muốn đập vỡ chiếc nhẫn, ép ông cụ gì đó ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK